"Buổi tối gió lạnh, về nhà rồi cô muốn nháo thế nào cũng được." Ân Như
Ly đuổi theo, gắt gao ôm lấy eo Mạc vân Sam, không dung phản kháng.
"Trở về nhà gì? Tôi làm gì nhà?" Mạc Vân Sam mất mát lắc đầu, "Tôi không có nhà, không có."
Quai hàm của Ân Như Ly đột nhiệt buộc chặt, cứng đến giống như một tảng đá.
Hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Cho tôi một chút thời gian nữa, có được
không?"
"Tôi không có thời gian cho cậu, cậu đừng phiền tôi, tôi rất bận." Mí mắt của Mạc Vân Sam gục xuống, lung lay đi về phía trước.
"Đi hướng bên này, ngoan." Ngữ khí của Ân Như Ly mềm nhẹ hơn rất nhiều,
bước chân nỗ lực dẫn đường cho Mạc Vân Sam đi về hướng xe.
"Hồ ly tinh, tôi rất khổ sở, tôi vì sao lại khổ sở như vậy?" Mạc Vân Sam nắm
lấy góc áo của Ân Như Ly, một chuỗi nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, "Vì
sao tôi lại khổ sở như vậy? Cậu có biết hay không?"
Ân Như Ly kéo Mạc Vân Sam vào trong lòng ngực, xoa xoa tóc nàng, "Có chuyện gì trở về rồi nói."
"Cô là ai a?" Mạc Vân Sam đẩy Ân Như Ly ra, "Tôi uống say rồi, phải đợi hồ
ly tinh tới đón tôi về nhà, không thể tự mình chạy loạn, cô cách tôi xa
một chút!"
Ân Như Ly rất có kiên nhẫn, lại một lần nữa vươn tay
về phía Mạc Vân Sam: "Cậu xem không phải tôi tới đóng cậu rồi sao? Ngoan ngoãn cùng tôi về nhà đi."
"Cô đừng gạt tôi, tôi không có nhà,
hồ ly tinh cũng sẽ không tới đón tôi về nhà, cậu ấy không cần tôi. Tôi
đánh mất cậu ấy, đã không còn nữa!" Mạc Vân Sam ngồi xổm xuống, nguyên
bản là từng giọt từng giọt nước mắt chảy ra hiện tại lại như một cột
nước trút xuống.
Cảm giác co rút của trái tim dị thường mãnh liệt, dần dần, từng chút từng chút thổi quét mỗi một sợi dây thần kinh toàn thân.
Ân Như Ly khom người thật thấp, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên hàng
lông mi ngập nước của Mạc Vân Sam, vì nàng mà lau đi nước mắt, động tác
lược hiện hoảng loạn, "Cậu có nhà, nhà của chúng ta còn ở nơi đó. Không
khóc, chúng ta về nhà, có được không?"
Mạc Vân Sam ngẩng mặt, trên lông mi tất cả đều là bọt nước, lớp trang điểm cũng vì vậy mà có chút nhòa đi.
"Hồ ly tinh, cậu tới đón tôi a!" Khóe môi nàng giương cao cao, "Tôi không
có tùy tiện ở bên ngoài uống rượu, tôi uống cùng với hồ ly tinh, uống
xong thì liền chờ cậu tới đón tôi, không có chạy loạn với người khác."
Rõ ràng là thần chí không rõ ràng hồ ngôn loạn ngữ nhưng lại so với bất kỳ lời âu yếm gì khiến cho người ta không thể chống đỡ hơn. Mặc kệ là hai
mươi tuổi hay là ba mươi tuổi, cô đều là người mà nàng tín nhiệm nhất, ỷ lại nhất.
Ân Như Ly nắm lấy tay Mạc Vân Sam đặt lên cổ mình, Mạc Vân Sam rất phối hợp, chặt chẽ câu lấy, sau khi hệt như koala treo lên
rồi thì không liền buông toàn bộ sức lực.
"Ân tổng, có cần tôi hỗ trợ không ạ?" Tài xế vừa rồi chỉ dám đứng ở xa xa bên cạnh xe, thật sự
là nhìn không được nữa mới lại đây dò hỏi.
"Không cần."
Ân Như Ly ôm lấy eo Mạc Vân Sam, cố sức nâng lên, tài xế ở phía sau cẩn
thận che chở, lảo đảo một đoạn rốt cuộc cũng nhét được người vào trong
xe. Trên trán Ân Như Ly cũng toát ra vài giọt mồ hôi, bực bội rồi lại
không muốn sinh khí với một Mạc Vân Sam như vậy, chỉ có thể tự mình
nghẹn.
.......
Xe vừa khởi động Mạc Vân Sam liền ngả vào trong lòng ngực Ân Như Ly, một bên ngáp một bên lẩm bẩm: "Tôi buồn ngủ quá."
"Ngủ đi." Ân Như Ly khom lưng giúp Mạc Vân Sam cởi giày cao gót, trên cổ chân bị ma sát tạo thành một vết thương nhỏ ứa máu.
Thời điểm cô giúp Mạc Vân Sam nhấc chân chạm phải làn da bên cạnh, chủ nhân
của cái chân rụt lại một cái, ước chừng là rất đau. Động tác của Ân Như
Ly lại nhu thuận thêm vài phần nữa, lấy một tấm chăn mỏng ở dưới ghế
khoác lên trên người Mạc Vân Sam.
Người trong chăn mỏng chỉ ló
đầu ra, gối lên đùi Ân Như Ly, rất ngoan ngoãn. Không biết là mơ thấy
cái gì mà miệng hơi hơi rung động vài cái, khóe miệng nhếch lên.
Một bàn tay của Ân Như Ly giữ lấy bả vai Mạc Vân Sam, một cái tay khác nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, trong mắt bị mê mang lấp đầy.
"Tôi nên làm gì với cậu bây giờ?"
Đáp lại cô chỉ có tiếng hít thở thanh thiển của người đang chìm vào giấc ngủ say.
........
Ân Như Ly bế Mạc Vân Sam vào nhà, hao hết sức chín trâu hai hổ mới có thể đưa được người vào bồn tắm trên lầu.
Cái người thân mình đều huân đầy mùi rượu cùng với cái khuôn mặt hệt như
mèo nhỏ này, cô hận không thể trực tiếp dùng tay múc nước hất thẳng vào
mặt cậu ta.
Ân Như Ly vén tay áo lên, cầm lấy vòi hoa sen, điền
chỉnh lại thành nước ấm, hệt như một tiểu nha hoàn giúp gia đang bất
tỉnh nhân sự trong bồn tắm tắm rửa sạch sẽ.
"Mới uống có bảy ly
sao có thể say thành như vậy?" Cô nhịn không được nghi hoặc, "Người khác uống rượu chảy vào dạ dày còn cậu có phải là uống rượu chảy vào não
không?"
"Tôi muốn ăn hồ ly chưng, hồ ly hấp, hồ ly hầm, hồ ly
nướng, hồ ly áp chảo, hồ ly...." Mạc Vân Sam nhắm mắt lại lẩm nhẩm lầm
nhầm, nói một hơi hệt như nói tướng thanh.
"Người ta trước khi
sinh ra đều được ngâm bên trong nước ối, còn cậu có phải ngâm bên trong
rượu không vậy? Trước kia tôi đã tò mò trong đầu cậu rốt cuộc là chứa
cái gì, sao có thể có nhiều suy nghĩa kì quái như thế. Hiện tại cũng đã
hơn ba mươi rồi còn hệt như một đứa nhỏ, một chút cũng không thành thục. Tôi ở bên cậu cũng trở nên vừa ấu trĩ vừa dong dài, có phải nên tìm cậu đòi bồi thường mới đúng không?"
Ân Như Ly lấy tay che hai mắt
Mạc Vân Sam lại, để ngừa cho có nước chảy vào, thật cẩn thận, so với đối đãi với những món đồ cổ trong nhà còn muốn cẩn thận hơn. Sau khi kết
thúc công tác súc rửa, Ân Như Ly lại dịch người đến trên trường kỷ.
Mạc Vân Sam nằm bò úp mặt, đầu tóc ướt lộc cộc rũ xuống, một cái máy sấy
nhắm ngay đầu nàng, gió nóng từng trận từng trận thổi tới, tóc ti theo
gió lắc tới lắc lui.
........
Trong nháy mắt khi Ân Như Ly đắp chăn bông lên cho Mạc Vân Sam, đột nhiên cảm giác được có một loại
giải thoát, đặt mông ngồi bên cạnh mép giường, không muốn nhúc nhích
nữa.
Này so với chạy hai giờ trên máy chạy bộ còn muốn mệt hơn.
Đã bao lâu rồi không chiếu cố một người như vậy?
Từ lúc Mạc Vân Sam rời đi cô đã không cần phải chiếu cố bất luận người nào nữa, cũng không muốn lại chiếu cố bất luận người nào nữa. Mà trước khi
gặp được Mạc Vân Sam, cũng chưa từng nghĩa tới sẽ chiếu cố một người
nào.
Ngọn nguồn của ba chữ "Ân Như Ly" này cô từng xem như chuyện cười kể cho Mạc Vân Sam nghe. Gia đình của cô là sản vật có được từ một cuộc liên hôn thương nghiệp, ba và mẹ xem như vì nhu cầu, sinh con trẻ
cũng bất quá là vì hoàn thành nhiệm vụ. Có một lần hai người cãi nhau
rất lớn, không biết là ai đã nói ra một câu ---- "Thành như vậy rồi
không bằng ly hôn đi!"
Cứ như vậy, đứa nhỏ có tên.
Ân như
Ly cũng không cảm thấy bản thân đáng thương, cô vừa sinh ra đã có được
thứ mà rất nhiều người khác không có, thậm chí là cả đời cũng không thể
có được, chỉ cần ngẫu nhiên trả giá diễn một ít đoạn thân tình dối trá
mà thôi, rất lợi.
Nếu không gặp được Mạc Vân Sam, cả đời cứ như vậy sẽ không có gì để bắt bẻ.
Ân Như Ly nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt của Mạc Vân Sam, ôn nhu trong mắt
tràn ra: "Nhiều năm như vậy qua đi cậu vẫn hệt như lúc còn nhỏ, nhận
chuẩn một chuyện gì rồi thì một hai phải làm cho bằng được. Dũng cảm lại thẳng thắn. Không giống như tôi, nhiều năm như vậy vẫn là một người ích kỉ dối trá."
"Tôi biết rõ chúng ta không thích hợp, nhưng lúc
trước vẫn từng bước làm tốt bẫy rập chờ cậu bước vào, chờ cậu yêu tôi.
Cậu có biết bản thân thật sự rất dễ lừa không? Cậu hiện tại sẽ không dễ
dàng mắc mưu như vậy nữa, có phải không?"
"Khi đó tôi vốn dĩ đã
là một người ích kỉ dối trá, nếu cậu sớm nhìn ra một chút thì có lẽ sẽ
không lãng phí nhiều năm trên người tôi như vậy, có lẽ sẽ có một người
nuông chiều cậu hơn, mỗi một ngày đều chờ cậu thức dậy, chờ cậu đi vào
giấc ngủ. Vĩnh viễn sẽ không khiến cậu rơi nước mắt, ít nhất sẽ làm tốt
hơn tôi."
"Nhưng mà vốn dĩ thiên tính của tôi đã là hồ ly, cậu
một chân bước vào tôi sẽ không thả cậu đi ra nữa. Tôi dùng mười năm chờ
cậu biết được mất đi tôi là chuyện thống khổ đến cỡ nào, trả giá đại
giới lớn như vậy, hồ ly tinh thông minh sao có thể để mình tay không mà
về?"
Ân Như Ly áp mặt vào lòng bàn tay của Mạc Vân Sam, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Có phải cậu cảm thấy tôi rất đáng ghét không? Tôi cũng cảm
thấy rất đáng ghét. Trên đời này sao lại có người đáng ghét như vậy?"
.......
Ban đêm, tiết trời phá lệ oi bức, người trên giường đá chăn sang một bên, tư thế ngủ vặn vẹo.
"Ầm ầm ầm" một trận nổ vang, từng hạt mưa bùm bùm rơi xuống. Cuồng phong
gào thét, tia chớp từng cái một lần lại một lần cắt ngang đêm tối, bóng
cây ngoài cửa sổ lay động, nhìn có chút giống bóng dáng của ma quỷ.
Nàng mở đèn đầu giường lên, đập vào mắt chính là phòng ngủ của hồ ly tinh, nói đúng ra, là phòng ngủ đã từng thuộc về hai người.
Một bên giường khác trống rỗng, không có nhiệt độ cơ thể. Trong mắt Mạc Vân Sam hiện lên cô đơn.
Chủ nhân của ngôi nhà này nhường cả phòng ngủ của mình, xem như đã rất rộng lượng rồi.
Nàng đứng dậy mở đèn trần lên, mở cửa đi ra ngoài, tìm từng căn phòng một
nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của hồ ly tinh. Lại mở cửa thư phòng ra, vẫn không tìm được người.
Trễ như vậy còn có thể đi nơi nào?
Mạc Vân Sam gãi gãi đầu, mở rộng phạm vi tìm kiếm, thấy một cánh cửa liền
mở một cánh cửa, ngay cả phòng tập thể hình cũng vơ vét một vòng, ngay
cả một sợi lông cũng không tìm thấy.
"Chẳng lẽ ở sau lưng mình
qua đêm cùng tiểu tình nhân khác?" Nàng nắm chặt tay thành quyền, biểu
tình hung tợn, "Mình sẽ đem đầu cậu ta vặn gãy ngay!"
Tầm mắt của Mạc Vân Sam dừng lại ở trên cánh cửa trong góc kia, là phòng chiếu phim trước đây, lần trước muốn tiến vào nhưng lại bị chặn ở bên ngoài.
Nàng bước nhanh vài bước, chuyển động then cửa, vẫn như cũ bị khóa lại. Nàng bĩu môi, dán lỗ tai lên cửa, muốn nghe xem động tĩnh bên trong.
......Gì cũng không nghe được.
Mạc Vân Sam cúi đầu, sờ sờ cằm, đôi mày nhăn lại: "Không phải là một mình
trốn ở bên trong coi thứ đồ quý giá gì đó chứ? Thật là thiếu tôn trọng!"
"Không ngủ đi còn muốn làm gì?" Tiếng của Ân Như Ly vang lên đồng lời tiếng cửa mở cũng vang lên.
Mạc Vân Sam vội vàng liếc mắt nhìn vào bên trong, đen như mực cái gì cũng
không nhìn thấy. Ân Như Ly đóng cửa lại, ngăn cách tầm mắt của nàng.
"Tôi còn phải hỏi cậu đêm khuya cậu ở bên trong đó làm cái gì!" Tròng mắt
Mạc Vân Sam vừa động, nhân lúc Ân Như Ly không có phòng bị, nắm mở cánh
cửa phía sau cô.
Vẫn là khóa.
"Cánh cửa này sẽ tự động khóa lại." Ân Như Ly nói.
"Cậu có bí mật gì không thể cho người khác biết còn sài cửa tự động khóa
lại!" Mạc Vân Sam trên dưới đánh giá cô một lát, "Có thứ tốt phải chia
sẻ với nhau."
Ân Như Ly trực tiếp không thèm để ý, đi thẳng lên lầu.
Mạc Vân Sam ở phía sau liếc trắng mắt, "Xì! Tôi biết cả!"
Đang muốn theo sau, thình lình một cái, trong đầu toát ra hình ảnh bản thân ở bên trong gió lạnh bị cưỡng hôn, lại còn ôm Ân Như Ly khóc lóc thảm
thiết.
Đây là gì?
Này lại là gì?
Này đó đều là gì?
Mạc Vân Sam ôm lấy đầu, ngửa đầu nhìn trần nhà, đầy mặt tuyệt vọng. Nàng
dùng sức vỗ đầu một cái, trong lòng kêu rên: "Tại sao cứ đến lúc muốn
cắt đứt lại xảy ra chuyện! Còn có thể mất mặt hơn nữa không?
Cái câu "Cậu ấy không cần tôi" phát ra từ trong miệng của nàng bắt đầu 3D vờn quanh trong đầu Mạc Vân Sam.
Biểu hiện như một con chó nhỏ bị ném vào thùng rác, hồ ly tinh đến nhiều khoe khoang a!
Mạc Vân Sam hít sâu một hơi, cánh mũi rung rung, trong lúc nhất thời không
có cách nào tiếp thu được hiện thực gốc gác bị bóc cho sạch sẽ.
Không được, không được, phải tự bế một trận.
Một tháng, không, hai tháng!
Nàng quay đầu đi đến một gian phòng dành cho khách gần nhất, ngựa quen đường cũ mà tìm thấy một bộ ga giường mới.
Ân Như Ly đi vào phòng ngủ hơn nửa ngày cũng không thấy người theo vào tới.
Thực khác thường.
Cô xoay người đi ra ngoài, đứng ở cửa thang lầu nhìn xuống. Mạc đại tiểu
thư không biết là đang làm cái gì, một lát ngửa đầu một lát lại cúi đầu, cuối cùng biến mất ở phòng dành cho khách dưới lầu.
Đây có ý là không lên ngủ?
Ân Như Ly tràn ngập nghi hoặc, bình tĩnh đứng một hồi lâu.
"Không lên là tốt nhất, ngủ một mình rộng rãi hơn, đúng là không thể hiểu
được!" Cô hừ lạnh vào phòng, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.