Lúc xế chiều Bạch Tiểu Hổ dọn nhà, luôn cảm thấy phòng ngủ ít đi cái gì
đó, nhưng lại không thể lập tức nói ra lạ chỗ nào. Mãi đi khi cậu quét
ra được từ dưới gầm giường một con hổ bông, mới ý thức được gấu bông của mình biến mất.
Bạch Tiểu Hổ nghi hoặc liếc nhìn tủ đầu giường
của mình, không biết sao có thể chạy xuống dưới gầm giường thế này. Cậu
bình thường dọn phòng cũng sẽ quét dưới gầm giường, vậy nên gấu bông
không dính bụi chút nào. Bạch Tiểu Hổ vỗ vỗ, đem nó trả lại trên tủ đầu
giường.
Buổi tối lúc Trình Thiên Châu lại vào phòng ngủ của Bạch
Tiểu Hổ, liếc mắt thấy con hổ bông hả rộng miệng trên tủ, đuôi đang vung vẩy đình trệ trong chốc lát, mới như không có chuyện gì xảy ra mà nhảy
lên trên giường.
Tìm vị trí thật tốt nằm xuống trên giường, Trình Thiên Châu khoanh hai chân trước, vùi vào ngực, ngửa đầu ánh mắt thâm
trầm nhìn con hổ bông bộ dạng ngu ngốc kia, đuôi phía sau có chút buồn
bực vung qua vung lại.
Bạch Tiểu Hổ ngáp một cái, bò lên giường
lướt qua lưng Đại lão hổ nằm xuống, hỏi: "Cậu thích con hổ bông này hả?
Sao nhìn chằm chằm?"
Chòm râu màu trắng của Trình Thiên Châu run lên: "Tôi thấy nó cũng cũ rồi, sao còn giữ, ai đưa?"
Bạch Tiểu Hổ vừa đến mười một giờ là mệt rã rời, mắt đã bắt đầu mơ hồ. Câu
suy nghĩ, vậy mà không nhớ nổi con hổ bông này từ đâu mà đến.
"Tôi cũng không nhớ rõ...nhưng..." trong mắt Bạch Tiểu Hổ lộ ra tia mê man,
"Tôi giống như không nỡ ném nó đi, mỗi lần dọn nhà đều phải mang theo."
Thịt đệm trong móng vuốt sắc bén đang chôn trong ngực Trình Thiên Châu có
kích động muốn xé nát cái gì đó, anh híp híp mắt, nói: "Vậy cất nó đi,
để bên ngoài nhanh cũ lắm."
Bạch Tiểu Hổ chống nửa người dậy, đưa tay lấy con hổ bông. Hổ bông dài bằng nửa cánh tay cậu, đuôi vòng tới
chân trước ngoan ngoãn ngồi xuống, chỉ là miệng đầy nhân tính hóa mà
nhếch lên, hai mắt trợn lên tròn tròn, cứ như nhìn thấy chuyện gì đó rất ngạc nhiên vậy.
Cậu nhìn chằm chằm đôi mắt hổ bông được làm bằng viên pha lê hổ phách, đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng, một cơn đau
như xé toạc từ nơi sâu nhất, dường như có điều gì đó muốn hiện ra trong
tâm trí cậu.
Một cái đầu lông xù trườn qua chen giữ cậu và con hổ bông, Bạch Tiểu Hổ phục hồi tinh thần lại, đem hổ bông để lại trên mặt
tủ, cười nói: "Vẫn là để trên đây đi, hẳn là mẹ mua cho tôi."
Nếu là Bạch Vi đưa, Trình Thiên Châu cũng không tính toán nữa. Anh tắt đèn, chỉ chừa lại ánh sáng mờ nhạt. Ánh sáng từ dưới lên chiếu vào cằm con
hổ bông, tạo thành bóng mờ trên má, đôi mắt màu hổ phách tỏa ánh sáng mờ ảo.
Sau khi Trình Thiên Châu dọn vào nhà Bạch Tiểu Hổ, trong tủ
treo quần áo của Bạch Tiểu Hổ nhanh chóng bị bỏ trống một phần ba để bỏ
quần áo Trình Thiên Châu vào, khăn tắm và bàn chải đánh răng trong phòng tắm thành đôi, không khác gì sống chung.
Mỗi tháng Trình Thiên
Châu sẽ có bốn ngày về núi Tê Hổ, Bạch Tiểu Hổ đã biết chuyện ba mẹ
Trình Thiên Châu mất trước khi anh được năm tuổi, đối phương do bác cả
nuôi lớn, một tuần sẽ trở về gặp mặt một lần.
Đối với nguyên nhân ba Trình mẹ Trình mất, Trình Thiên Châu không đề cập, Bạch Tiểu Hổ cũng không hỏi nhiều, chỉ là đối với sự tùy hứng của Trình Thiên Châu thì
càng dung túng.
Khi trời ngày càng lạnh, Bạch Tiểu Hổ hầu như mỗi ngày đều có Đại lão hổ làm ấm giường, chân lành lạnh chôn trong cái
bụng nóng hầm hập của Trình Thiên Châu, nhất thời thoải mái đến không
chịu được rên một cái, chỉ là dậy sớm cũng biến thành càng ngày càng
thống khổ.
Học tập cùng sinh hoạt khôi phục như thường, từ lần
rời khỏi quán bar kia tới giờ, Từng Phồn và Ngô Tùng không còn đến tìm
cậu nữa. Bạch Tiểu Hổ đem công lao toàn bộ quy cho Trình Thiên Châu đêm
đó thô bạo dứt khoát, trong lòng đắc ý, cảm giác như mình dựa lưng Đại
lão hổ không sợ trời không sợ đất, dù có nghênh ngang đi trong trường
học cũng không thành vấn đề.
Nhưng dù sao trong lòng cậu cũng thả lỏng một chút, bình thường cậu và Lục Ngạn liếc mắt nhìn nhau đều muốn
bật mode đề phòng. Có lúc thấy nhau từ xa trên đường là né liền. Cậu
càng trốn, ánh mắt Lục Ngạn nhìn cậu lại càng có ý tứ sâu xa. Cái thoáng nhìn sâu thẳm cách không đó, phảng phất như ánh mắt lạnh lẽo mà trêu
tức của rắn độc đùa giỡn con mồi. Nếu vừa vặn ngay lúc Trình Thiên Châu
đi phòng bơi tập huấn không ở trong phòng học, Bạch Tiểu Hổ đứng ngồi
không yên cứ như cả người bị dính bọ chét.
Cho nên khi cậu bị Lục Ngạn chặn ở góc tối âm u thì quả thực cả người muốn phát nổ như pháo hoa.
Sự tình phải trở về hai ngày trước, Bạch Tiểu Hổ nhận được thư mời sinh
nhật của lớp phó Phó Diêm Diêm, hoàn toàn không nghĩ nhiều mà đáp ứng
luôn, đồng thời cũng vì đây là lần đầu nhận được lời mời tham gia tiệc
của bạn học mà còn đặc biệt gọi video call cho bố Bạch mẹ Bạch.
Thời điểm nhận được thư mời, Phó Diêm Diêm lén la lén lút liếc nhìn Trình
Thiên Châu nằm nhoài ngủ trên bàn, nhỏ giọng nói với Bạch Tiểu Hổ: "Có
thể mang theo người nhà nha."
Bạch Tiểu Hổ: "???"
Phó Diêm Diêm cười hì hì nháy mắt: "Chính là Trình bá bá nha."
"..." Bạch Tiểu Hổ, "Cậu là nói....Thiên Châu?"
Phó Diêm Diêm một bộ thuần lương hỏi: "Hai cậu không phải "anh em tốt" sao?"
Nói thì nói thế, nhưng sao hai chữ anh em tốt từ trong miệng Phó Diêm Diêm nói ra lại có thâm ý khác thế này...
Phó Diêm Diêm lộ ra nụ cười từ ái như mẹ già, dưới ánh mắt chả hiểu ra sao
của Bạch Tiểu Hổ về lại chỗ ngồi, bật ngón tay cái lên với Đới Quân
Tuyền cùng bàn và Dương Thu Hi bàn trên.
Bữa tiệc được an bài vào tối thứ sáu, không nghĩ tới ngày đó Trình Thiên Châu lại bị gọi về nhà
cũ một chuyến. Cũng may ba người Phó Minh Cách đều ở hàng ngũ "được yêu" nên cậu mới không luống cuống sợ một người không dễ chịu.
Tiệc
sinh nhật của Phó Diêm Diêm được cử hành trong biệt thự trên đỉnh núi,
mời đoàn đội khách sạn chuyên môn phụ trách tất cả bố trí, đồ ăn và âm
nhạc. Nhưng lần này Phó Diêm Diêm cũng không làm theo phong cách Tây
phương một bộ tinh xảo kia, trên thư mời cũng ghi rõ không cần chính
trang.
Thành phố Trường Lâm dù đã vào tháng mười hai, nhiệt độ
vẫn cứ trên dưới mười lăm độ, Bạch Tiểu Hổ chỉ mặc một chiếc áo len dệt
kim thô màu trà sữa bên ngoài bộ quần áo mùa thu, một chiến quần jean
xanh nhạt và giày thể thao trắng. Chiếc áo len cổ tròn, lại tương đối
rộng rãi, lộ ra xương quai xanh, Bạch Tiểu Hổ sợ lạnh vào ban đêm nên từ trong tủ lôi ra một chiếc khăn dệt kim dài màu gừng tùy ý quàng lên cổ, sau đó mang theo quà tặng rồi ra ngoài.
Phó Minh Cách đã nói
trước với cậu sẽ kêu tài xế tiện đường đến Ỷ Núi Cao Đình đón cậu. Bạch
Tiểu Hổ đợi ở cửa tiểu khu năm phút đồng hồ, trước mặt liền dừng chiếc
Land Rover màu đen.
"Cậu định tặng gì thế?", Phó Minh Cách chỉ chỉ cái túi trong tay Bạch Tiểu Hổ hỏi.
Bạch Tiểu Hổ có chút ngượng ngùng nói: "Tôi cũng không biết lớp phó Phó
thích gì, vừa vặn thấy trong cuộc trò chuyện với bạn của cô ấy muốn có
quyển tiểu thuyết [Băng Hỏa], nên mua cho cô ấy một bộ, còn cậu?"
Phó Minh Cách khoanh tay gác chân, đặc biệt ngứa đòn mà bĩu môi: "Bản phú
nể mặt tham gia tiệc của nhỏ rồi, còn muốn quà gì nữa."
Bạch Tiểu Hổ: "...."
___
Thành phố Trường Lâm, núi Hoàng Ô, Lâm Triều sơn trang.
Đây là một sơn trang nghỉ phép trên đỉnh núi có thể thấy ngọn hải đăng trên biển, thanh tịnh lại gần nội thành, thu phí cao nhưng bảo đảm an toàn
tốt, vậy nên rất được nhà giàu hoan nghênh.
Thời điểm bọn Bạch
Tiểu Hổ đến, từ cổng đã nghe được mùi thơm của đồ ăn. Phục vụ dẫn bọn họ vào trong, trong biệt thự đã có rất nhiều người, túm năm tụm ba dựa vào cạnh bàn nói chuyện phiếm. Thọ tinh Phó Diêm Diêm vừa vặn đang tán gẫu
cùng bạn trong phòng tiệc, ngoại trừ Đới Quân Tuyền và Dương Thu Hi, hai nữ sinh còn lại cậu không hề quen.
Mặc dù nói không cần chính
trang, thế nhưng trang phục của những bạn nữ so với bình thường đẹp đẽ
hơn không ít. Đặc biệt là hai nữ sinh đứng nói chuyện với Phó Diêm Diêm, lỗ chân lông toàn thân đều lộ ra khí chất tinh xảo hoàn mỹ.
Chú ý tới Bạch Tiểu Hổ, Phó Diêm Diêm tiến lên nghênh tiếp, thấy bên cạnh cậu không phải Trình Thiên Châu, trong mắt hơi nghi hoặc: "Trình Thiên Châu đâu?"
Bạch Tiểu hổ: "Đêm nay cậu ấy có việc phải về nhà."
Trên mặt Phó Diêm Diêm lộ ra tiếc nuối, ngược lại cũng không nói gì, nhìn
thấy cái túi trong tay Bạch Tiểu Hổ, cười hì hì hỏi: "Còn chuẩn bị quà
cho tôi luôn sao?"
Trên mặt Bạch Tiểu Hổ hơi ửng hồng, đem quà đưa cho Phó Diêm Diêm: "Sinh nhật vui vẻ."
Phó Diêm Diêm vừa nhận quà thì hai tay liền trầm xuống: "Nặng vậy?" Cô nhìn cái nơ bướm trên túi quà, cười giỡn nói: "Sẽ không phải là viên gạch đó chứ?"
Bạch Tiểu Hổ lúng túng, lông mi run rẩy: "Không, không phải."
Phó Diêm Diêm không trêu cậu nữa, chuyển sang nhìn Phó Minh Cách hai tay trống trơn, ghét bỏ nói: "Cậu đến tống tiền à?"
"Đúng vậy.", Phó Minh Cách vô lại nhíu nhíu mày: "Nữ nhân, thu hồi vọng tưởng của ngươi đi, bản phú sẽ không vì ngươi boa một phân tiền."
Phó Diêm Diêm nhấc "viên gạch" trong tay đập một cái về phía Phó Minh Cách.
"Ngao----!" Phó Minh Cách ôm cánh tay Bạch Tiểu Hổ lên án, "Cậu xem cậu kìa, đưa gạch cho người ta làm gì, hại tui bị đập nè."
Bạch Tiểu Hổ: "..."
"Không ngứa da lần này thì chết sao?" Phó Diêm Diêm không buông tha hắn, Phó
Minh Cách tránh né công kích của cô, hai người chạy vòng vòng trong đại
sảnh, đưa tới trêu trọc của mọi người.
Bạch Tiểu Hổ không nói gì
nhìn Phó Minh Cách vừa mở miệng xem thường vừa trốn người, bỗng nhiên
cảm nhận được một đạo tầm mắt, cậu quay đầu, nhất thời có chút sững sờ.
Tóc đối phương màu nâu xoăn, trên gương mặt trái xoan trắng như tuyết là
một đôi mắt hạnh, gần như là nữ sinh đẹp nhất mà Bạch Tiểu Hổ gặp, cô nở nụ cười ôn nhu với Bạch Tiểu Hổ: "Cậu là bạn của Thiên Châu?"
Ngoại trừ người của đội bơi, đây là lần đầu tiên Bạch Tiểu Hổ nghe được có
người gọi Trình Thiên Châu như thế, lập tức đoán được đối phương rất
quen thuộc với Trình Thiên Châu.
"Ừm, tôi là Bạch Tiểu Hổ."
"Tôi là Từ Tử Hân." Cô gái nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hổ, thấy cậu vẫn bình tĩnh như thường, trong lòng hơi là lạ.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn Địa Lôi của hai cô gái, moah moah gặp một cái~