Một người một hổ chán ngán một hồi lâu, điện thoại của Bạch Tiểu Hổ đổ
chuông, vừa nhìn đã thấy là Bạch Vi gọi đến, vội vàng bò lên từ người
Trình Thiên Châu.
"Mẹ, mọi người sao rồi? Không có chuyện gì
không có chuyện gì, con không liên quan." Bạch Tiểu Hổ liếc nhìn Đại lão hổ ngồi xổm bên chân mình, cười nói: "Con gặp bạn cùng lớp, cậu ấy rất
quen thuộc với nơi này nên dẫn con đi dạo khắp nơi."
"Vâng, không lạc đâu ạ, cậu ấy..." Bạch Tiểu Hổ còn đang tìm lời, Trình Thiên Châu đến gần nói: "Dì, con là Trình Thiên Châu."
Trong loa truyền đến tiếng cười của Bạch Vi: "Ai nha hóa ra là Thiên Châu,
con cũng tới Vân Sơn sao? Các con hiện tại đang ở đâu?"
Trình
Thiên Châu: "Dì, tụi con đang ở Mai Khê cốc. Dì yên tâm, con từ nhỏ lớn
lên ở Vân Sơn, thường thường lên núi chơi, sẽ không bị lạc đâu."
"Mai Khê cốc? Đi xa vậy luôn?" Bạch Vi kinh ngạc, Mai Khê cốc đã nằm ngoài Hổ viên luôn rồi.
Trình Thiên Châu mặt không biến sắc: "Vâng, tụi con đi xe, buổi tối con sẽ đưa Bạch Tiểu Hổ về."
Nghe được lái xe, Bạch Vi cho rằng là phụ huynh của Trình Thiên Châu, liền
yên tâm: "Được, mấy đứa cùng lứa chơi với nhau càng thú vị. Tiểu Hổ, nếu quá trễ thì mai trở về cũng không sao."
Nghe vậy, cặp mắt hổ của Trình Thiên Châu "ting" một tiếng sáng bừng, con ngươi kim sa sắc nhiệt ý hừng hực, không chớp một cái nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hổ.
Bạch Tiểu Hổ bị anh nhìn như thế, trong lòng không biết sao lại đánh rơi một nhịp. Cậu hơi nghiêng mặt sang bên, tránh đi tầm mắt Trình Thiên Châu
nói vào điện thoại: "Được rồi mẹ, con sẽ gửi tin nhắn cho mẹ sau."
Ấn nút kết thúc, Bạch Tiểu Hổ "ừm" một tiếng vô nghĩa, ngừng vài giây, hỏi: "Mấy ngày nay cậu có ở Vân Sơn không?"
Cái đuôi Trình Thiên Châu nhổng cao, nói: "Ừm, tôi có thể dẫn cậu đi đến những nơi mà con người không thể tới."
Bạch Tiểu Hổ hứng thú, quay đầu nhìn anh: "So với nơi này còn rừng sâu núi thẳm hơn sao?"
Trình Thiên Châu hơi ưỡn ngực lên, đuôi vòng tới phía trước: "Đúng vậy, không có thú tộc dẫn đường, con người nếu trực tiếp đi vào sẽ bị lạc."
Khóe mắt Bạch Tiểu Hổ phiêu đến cái đuôi tráng kiện nhưng tinh xảo, không
nhịn được đưa tay bóp bóp chóp đuôi, ngoài miệng bình tĩnh hỏi: "Mang
theo la bàn cũng bị lạc đường sao?"
"Vệ tinh định vị cũng không
được, bởi vì có từ trường cản trở, thêm vào cây cối so với núi rừng khác còn cao to rậm rạp hơn, coi như vệ tinh cũng khó chụp lại cảnh tượng
phía dưới."
Người ta thường nói không được sờ mông lão hổ, kỳ
thực trên đuôi của phần lớn họ nhà mèo rất mẫn cảm, thần kinh phát triển mạnh. Trình Thiên Châu bị cậu bóp lấy chóp đuôi, một trận ngứa ran tê
tê dại dại chạy từ tận dây thần kinh cuối cùng, đi qua cột sống lên tới
não, anh vừa trả lời vừa vòng đuôi nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Bạch Tiểu
Hổ, cứ như đang ngăn cản, lại càng như đang giữ lấy tay cậu.
Cảm
giác ngưa ngứa như có như không truyền tới, so với khuyết điểm mặt liệt, đuôi Trình Thiên Châu hoạt bát hơn nhiều, tựa hồ có thể truyền đạt tâm
tình của chủ nhân nó. Lại như hiện tại, Bạch Tiểu Hổ không nói ra được
lý do sao lại cảm thấy Trình Thiên Châu như đang thẹn thùng.
"Thiên Châu này, tôi nắm đuôi cậu có ngứa không?"
Ngứa, đặc biệt ngứa, ngứa đến tận lòng tôi.
Trình Thiên Châu đương nhiên sẽ không nói như thế. Gốc rễ bị năm ngón tay
Bạch Tiểu Hổ nắm lấy nhẹ nhàng run lên, nói: "Không, cậu thích thì nắm
đi."
Chóp đuôi lông xù trượt qua lòng bàn tay mềm mại, Bạch Tiểu
Hổ nở nụ cười "khanh khách", nổi lên tia ý đồ xấu: " Nhưng mà tui nghe
nói đuôi hổ rất nhạy cảm, giống như mèo vậy, nếu như bắt được thì chủ
của nó thể nào cũng được thưởng một meow meow trảo."
Trình Thiên
Châu hừ một tiếng không vui từ mũi, cái gì mà chủ mèo. Anh rút đuôi ra
vỗ cái bép lên mu bàn tay Bạch Tiểu Hổ, lại lần nữa phe phẩy trước ngực.
Anh chỉ để mỗi Bạch Tiểu Hổ chạm vào thôi, kẻ khác mà dám như thế, anh chỉ cần một vuốt cũng có thể đem người đập bay.
Gặp người có chút ít tính khí, Bạch Tiểu Hổ mau mau gãi cằm anh dỗ dành:
"Cậu là vua bách thú, đương nhiên không giống mèo nhà rồi. Không phải
muốn cho tôi xem cảnh sắc người khác không thấy được sao, bây giờ mình
đi thôi."
Trình Thiên Châu nghe vậy cúi người xuống: "Nằm lên lưng tôi."
Con ngươi trong vắt của Bạch Tiểu Hổ tức khắc sáng lên như sao, cậu kích
động nói: "Thật sự được không, có nặng quá không?" Tay chân cũng đã leo
lên tấm lưng hổ rộng lớn của Trình Thiên Châu, cánh tay vòng qua ngực
anh, dùng hành động chứng minh mình không thể chờ được nữa.
Ý
cười sủng nịnh như mật ong tan ra từ trong con ngươi vàng kim của Trình
Thiên Châu. Anh vững vàng đứng dậy, tung ra một thân khí thế uy mãnh,
kèm theo một tiếng "vun vút", dưới chân sinh gió, như một mũi tên sắc
bén bắn ra từ trong sơn động.
Bạch Tiểu Hổ sợ hãi nhỏ giọng hô
một tiếng, cúi cả người ôm chặt lấy cổ Trình Thiên Châu. Hàng cây hai
bên lùi lại phía sau, rõ ràng địa thế bất ổn, cỏ cây mọc um tùm mà Đại
lão hổ dưới thân lại không bị ảnh hưởng chút nào, như giẫm trên đất
bằng, nhanh như chớp xuyên qua rừng cây, không chút nào xóc nảy. Bạch
Tiểu Hổ cọ má vào bộ lông mềm mại, đại khái chắc do lông dày đi ha.
Cảm nhận tiếng gió bên tai, tự do chạy vút đi trong rừng rậm, chỗ đi qua
chấn động tới đàn chim, tiếng hót cùng tiếng vỗ cánh vang lên liên miên, Bạch Tiểu Hổ có loại vui sướng giải phóng bản thân. Cậu kề sát tai
Trình Thiên Châu, hưng phấn hô lớn: "Thiên Châu, tôi thật vui!"
Đáp lại cậu là tốc độ nhanh hơn, Bạch Tiểu Hổ kinh ngạc thốt lên, tiếp theo là một trận tiếng cười khoan khoái sung sướng.
"Cậu thật giỏi a Thiên Châu!"
Trình Thiên Châu cảm nhận nhiệt độ trên lưng, thời khắc trước mắt này tựa hồ
như trở về tình cảnh năm đó, anh cõng lấy người này, ở trong màn đêm
đoạt mệnh chạy trốn. Chỉ là khi đó bọn họ vô cùng chật vật, trên người
toàn là vết thương thoi thóp, trên bụng anh lúc đó cũng có vết thương dữ tợn từ cây đuốc gây ra.
Thế nhưng anh trốn ra được, trong ánh lửa ngút trời, bọn họ cuối cùng trốn ra được.
Mười một năm sau, anh rốt cục lại gặp được người này. Tuy rằng cậu quên tất
cả, thế nhưng mỗi ngày mỗi năm sau này đều sẽ là kí ức quý giá nhất của
bọn họ trước khi nhắm mắt.
Trình Thiên Châu mang theo Bạch Tiểu
Hổ đi qua đường tắt chỉ thú tộc mới biết, lướt qua hai đỉnh núi, cuối
cùng dừng chân tại một thung lũng.
Cây cối sum xuê che kín bầu
trời, dưới chân điểm xuyết những bông hoa nhỏ màu vàng không biết tên,
có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, cũng không biết là nơi nào có dòng suối nhỏ.
Bạch Tiểu Hổ trượt xuống từ người Trình Thiên Châu, ngay khi mới chạm đất thì chân cậu...
Run, run chân...
Bạch Tiểu Hổ: QAQ
Tuy rằng Trình Thiên Châu chạy rất ổn, thế nhưng thời gian dài như vậy cũng có chút không chịu nổi. Bạch Tiểu Hổ lúc này cảm thấy cặp giò này đã
không còn là của mình mất rồi, ôm lưng Trình Thiên Châu cũng không đứng
dậy được.
"Để, để tôi chậm rãi." Bạch Tiểu Hổ xoa bắp đùi, xem
Trình Thiên Châu chỉ là thở có chút gấp thôi thì không khỏi hâm mộ nói:
"Cậu không mệt sao, ngồi xuống nghỉ một chút đi."
"Cũng còn tốt." Trình Thiên Châu ngồi ngay ngắn xuống bên chân cậu, giơ một cái móng đè lên bắp đùi Bạch Tiểu Hổ, đặc biệt thân sĩ hỏi: "Muốn để tôi giẫm một
cái không?"
Kết quả miệng vừa nói, móng vuốt cũng đã hoạt động.
Khắp thân Bạch Tiểu Hổ cũng chả có mấy khối cơ, thịt trên đùi cũng mềm
mại như miếng đậu hũ non, được cái quãng thời gian này cậu tập mấy bài
giảm mông, thoáng rèn luyện sức mạnh chân, liền đặc biệt co dãn.
Trình Thiên Châu mới giẫm một cái, hai mắt sáng như đèn pha ô tô, thò thêm một móng nữa một trên một dưới giẫm theo nhịp.
Lực đạo của Đại lão hổ có thể lớn hơn nhiều so với Bạch Tiểu Hổ, tê dại
trên chân cậu nhất thời được giảm bớt, không nhịn được nghiêng người về
sau, hai tay đặt trên thảm cỏ xanh, ngửa đầu nhắm mắt thở dài một tiếng
sảng khoái, lộ ra một đoạn cổ thon dài, phảng phất như thiên nga nghểnh
cổ.
Trình Thiên Châu lè lưỡi liếm làn da trắng như tuyết cạnh hầu kết Bạch Tiểu Hổ, thấp giọng hỏi: "Thoải mái sao?"
Bạch Tiểu Hổ hơi co lại hai vai, vẫn nhắm mắt như trước, lông mi như hai cánh bướm hơi rung động, lẩm bẩm: "Thoải mái..."
Mâu sắc Trình Thiên Châu tối sầm lại: "Cậu nằm xuống xoay người lại, tôi giúp cậu giẫm một cái phía sau."
Bạch Tiểu Hổ vui vẻ nghe theo, hoàn toàn không phát hiện được kế hoạch của
Trình Thiên Châu. Cậu đưa trán gối lên cánh tay, quay lưng với Trình
Thiên Châu, là hoàn toàn tín nhiệm, còn tự đưa tới cửa nói ra yêu cầu
nhỏ---
"Thiên Châu, dưới mông tui cũng có chút mỏi ấy, cậu dùng lực chút nha."
Tai Trình Thiên Châu run lên, hai chân trước đặt lên chỗ kia, cứ như giẫm
lên bông gòn vậy. Theo động tác của anh, cặp mông săn chắc lắc qua lắc
lại, Trình Thiên Châu nhìn sang chỗ khác, trên mặt lại bốc hỏa.
Vậy mà Bạch Tiểu Hổ còn không biết anh đang nhẫn nại, một tiếng rên rỉ trầm thấp thoát ra từ đôi môi hé mở, mang theo chút âm mũi như mèo sữa, rơi
vào tai Trình Thiên Châu làm cả người anh khô nóng, hận không thể biến
thành hình người rũ bỏ lớp da lông nặng nề này.
Bạch Tiểu Hổ còn
chưa nhận ra, dưới động tác giẫm sữa của Trình Thiên Châu, rầm rì nhắm
hai mắt, suýt nữa thì ngủ thiếp đi. Trình Thiên Châu bị âm thanh rì rầm
mềm nhũn kích thích động tác ngày càng nhanh, không cẩn thận lực có hơi
lớn.
"A đau quá!" Bạch Tiểu Hổ mở mắt ra, đáy mắt ửng hồng, như
giận như dỗi mà nhìn Trình Thiên Châu qua khóe mắt. Anh mau chóng thả
nhẹ lực, lại xoa bóp mấy lần, Bạch Tiểu Hổ mở miệng nói: "Được rồi, chân tui hết tê rồi."
Trong mắt Trình Thiên Châu tràn ngập không muốn, yên lặng thu hồi móng vuốt.
"Chỗ cậu nói là chỗ này sao?" Bạch Tiểu Hổ đứng dậy liếc nhìn bốn phía,
phong cảnh cũng không có gì đặc biệt, chỉ có cây cối so với lúc trước
nhìn thấy đúng là cao lớn hơn rất nhiều, không khí hình như càng thêm
tinh khiết thanh tân.
Trình Thiên Châu đi về phía trước hai bước, quay đầu ra hiệu cậu đuổi theo.
Lại đi tiếp hai phút, trước mắt rộng rãi sáng sủa, một cái khe suối xuất
hiện trước mắt bọn họ, mấy khối đá liên tiếp dẫn đường qua bờ bên kia,
Bạch Tiểu Hổ hỏi: "Phải đi qua sao?"
Trình Thiên Châu đang muốn
mở miệng, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía sau, một cái bóng chậm rãi từ trong bóng tối của rừng cây đi ra.
Bạch Tiểu Hổ nhìn theo tầm mắt anh, là một con hổ hình thể còn lớn hơn gấp đôi Trình Thiên Châu---
Bạch Tiểu Hổ: QAQ
Đây mới là Đại lão hổ nha, Bạch Tiểu Hổ lúng túng đứng gần Trình Thiên Châu.