Tống Hứa mặc kệ mấy thứ này, chỉ một cái cây sao có thể ngăn được nàng, sóc giỏi nhất là leo cây đó!
Nàng nhảy lên nhánh cây, không thèm để ý suýt nữa nhánh cây chìm vào trong
nước, đi tới bên cạnh đầu đại xà, gỡ hoa mũ xuống ụp lên đầu hắn.
"Chụp mũ cho ngươi, ha ha ha ha!"
Đại xà giật giật đầu mũ liền rớt xuống, Tống Hứa nhanh tay bắt lấy:
"Ầy, ngươi thế này không đội mũ được, để ta làm cho ngươi cái vòng hoa "
Vừa nói nàng vừa chạy đi.
Bụi hoa cỏ dại vừa nãy đã bị chà đạp không còn gì nữa, nàng tìm sang bụi
khác. Bên này xa hơn chỗ đại xà nằm một chút. Mấy động vật ăn cỏ ở mép
nước bị dọa bỏ chạy lúc đại xà đi săn giờ đã chậm rãi quay lại, đều gặm
cỏ ở đây.
Tống Hứa và bọn chúng ở chung rất hài hòa. Nàng chỉ
ngẫu nhiên cướp đi mấy bông hoa dại xinh đẹp chúng sắp gặm. Nàng bện một vòng hoa lớn, còn nhiều màu hơn cái mũ lúc nãy, có cả tím nhạt và xanh
da trời.
Đương nhiên cuối cùng cái vòng hoa này vẫn bị Tống Hứa cưỡng ép quấn vào cổ đại xà.
Hắn đeo vòng hoa ở trạng thái thú hình thì đại xà đáng sợ cũng trở nên buồn cười dễ thương. Khi biến thành bán thú nhân sẽ là một mỹ nam hơi ngốc
đeo vòng hoa. Nhìn qua cũng biết hắn đeo không quen, nhưng hắn không lấy xuống mà chỉ xem như vòng hoa không tồn tại.
Tống Hứa đã sớm
phát hiện, dưới tình huống không cảm nhận được ác ý và uy hiếp thì căn
bản rắn bự sẽ không phản kháng, có làm gì hắn thì hắn cũng chỉ ngơ ngác
nhìn đối phương chằm chằm, còn phiền quá cũng chỉ né tránh.
Rắn
nhà bạn Tống Hứa nuôi không vui sẽ cắn người, nhưng rắn bự của nàng dù
to khổng lồ lại không hề cắn ai, dễ thương quá thể đáng. Nàng lại thích
chọc ghẹo, mỗi lần nhìn hắn bị phiền đến bực nhưng ngoài khè khè lại
không còn cách nào khác đều cảm thấy hết sức vui vẻ.
Hôm nay
thời tiết bắt đầu nóng lên, rắn bự không thích nằm trong hang động nữa,
thời gian nghỉ ngơi sau khi ăn xong cũng dài ra, thời gian ra ngoài phơi nắng cũng thay đổi nhiều.
Hắn thích ở gần hang đá, Tống Hứa lại muốn tới đầm nước ở xa, còn muốn đại xà ở bên cạnh bồi mình, liền trăm
phương ngàn kế dẫn hắn tới đầm nước ngủ.
Dùng phương pháp bao
quát nhưng không giới hạn ghé vào tai hắn lải nhải không ngừng, làm hắn
không thể ngủ yên, ôm đầu hắn kéo về phía trước, đứng đằng xa vẫy gọi
hắn: "Nhìn nè ở đây có một nhánh cây, mau tới đây chơi!"... vân vân mây
mây.
Biện pháp hữu dụng nhất là trên đường tới đầm nước nàng hô
to cứu mạng, tiếng càng lớn càng sợ hãi rắn bự sẽ tới càng nhanh. Lúc
hắn chạy so với lúc hắn lười nhác quả thật như hai rắn khác nhau, nhanh
đến mức người ta không thấy rõ bóng dáng.
Nàng dùng chiêu này
lừa hắn đi được nửa đoạn đường, phần còn lại thì khóc lóc om sòm lôi kéo chơi xấu, cuối cùng cũng dụ được hắn tới đầm nước.
Nhiều lần
như vậy, đại xà cũng biết nàng đang đùa hắn. Nửa người trên ngẩng cao
làm mỹ nhân thanh lãnh, cái đuôi ở dưới lắc lắc, mặt không cảm xúc, lãnh diễm nhìn Tống Hứa chằm chằm, ánh mắt phi thường áp bách, hé miệng chậm chạp nhấn mạnh từng chữ:
"Ngươi..."
"... Hư"
Tống Hứa nghe câu khiển trách như bị lag của hắn, đột nhiên phá lên cười:
"Đúng đúng, ta hư, ta thật là xấu xa quá đi! Thật xin lỗi ta quá xấu xa."
Sau vài lần như thế, nàng không cần cố ý hô cứu mạng nữa, chỉ cần kéo đuôi
của hắn rủ hắn tới đầm nước chơi, Ô Mộc sẽ theo nàng ra ngoài, mười lần
thì cũng toại nguyện được năm sáu lần.
Những lần còn lại, Ô Mộc
không muốn ra ngoài liền trốn vào cái động nhỏ trên vách để né tránh,
mặc cho Tống Hứa năn nỉ, giả vờ không nghe.
Tống Hứa cảm thấy như đang thuần dưỡng hắn.
"Ngươi tên gì vậy? Hôm nay vẫn không chịu nói cho ta biết sao?"
Tống Hứa chọt chọt đuôi rắn, hỏi.
Ánh lửa xa xa đang nhảy múa. Đêm nào Tống Hứa cũng đốt lửa, nhưng bây giờ
nóng bức, nàng ngồi cách đống lửa càng lúc càng xa, hai ngày gần đây dứt khoát chuyển tới chỗ đại xà nằm.
Ban đêm nàng không ngủ sớm được, bắt đầu tra tấn bạn cùng phòng.
Vấn đề nàng hỏi nhiều nhất đều liên quan tới Ô Mộc, như tên, tuổi, sở
thích, cuộc sống ngày trước. Kỳ thật Tống Hứa đã biết tên đại xà qua
miệng của vị khách không mời mà đến kia, nhưng nàng vẫn muốn nghe hắn tự giới thiệu.
Ô Mộc không thích nói chuyện, cũng quên rất nhiều
từ ngữ rồi, có một đoạn thời gian rất dài hắn không có ai để nói chuyện, càng không có dục vọng muốn nói chuyện.
Sau khi Tống Hứa xuất
hiện, có lúc dục vọng muốn nói chuyện của hắn sẽ phi thường mạnh mẽ, tỉ
như lúc nàng quấy rầy hắn, hắn rất muốn nói gì đó mắng nàng.
Tống Hứa bị câu 'Ngươi hư' mà hắn nhẫn nhịn nửa ngày mới bật ra được làm mắc cười gần chết. Nàng cũng nhận ra có thể lý do là lượng từ vựng của hắn
quá ít, không biết phải nói thế nào. Thế là Tống Hứa nằm ghé vào đuôi
của hắn, chủ động đề nghị:
"Để ta dạy ngươi nói chuyện nha, chúng ta luyện khẩu ngữ trước đi!"
Một người xuyên không dạy thổ dân học khẩu ngữ, thật là một người dám dạy, một rắn dám học.