Phản ứng Tần Bồng làm cho người khác có chút nghi hoặc. Thu Tố cầm giấy bút lại đây, khó hiểu hỏi: "Chủ tử, ngài đây là?"
Tần Bồng không giải thích với họ, đề bút nói với quản gia ở bên cạnh: "Nếu Vệ Diễn trở về, tướng lưu lại tại biên cảnh là ai?"
"Là Vệ Nam." Quản gia Vệ Thuần có chút nghi hoặc, Tần Bồng lập tức đề bút
đem thế cục viết rõ ràng, muốn Vệ Nam mang năm nghìn binh mã bí mật chạy tới Tuyên Kinh, rồi nói với Vệ Thuần: "Đem phong thư này đưa đến trong
tay Vệ Nam, nhanh!"
Nói xong, Tần Bồng đứng dậy rồi đi đến phòng
lão thái quân. Lão thái quân đang ở đó uống thuốc, thấy Tần Bồng hấp tấp tiến vào, cười nói: "Có chuyện gì làm con phát sầu vậy?"
"Mẫu
thân, Vệ phủ có dùng ám vệ không?" Tần Bồng lập tức mở miệng hỏi, không
đợi lão thái quân dò hỏi, liền nói thẳng: "Tiểu thúc sợ là đã xảy ra
chuyện!"
Ngay lập tức mặt lão thái quân lạnh hẳn đi, hiện giờ Vệ Diễn là độc đinh của Vệ gia, người không thể xảy ra chuyện chính là
hắn, bà cầm chén thuốc đẩy mạnh ra, cao giọng nói: "Rốt cuộc chuyện xảy
ra như thế nào?"
Tần Bồng đem chuyện thư tín một năm một mười nói ra, lão thái quân nghe xong có chút mơ hồ: "Con nói có người giả mạo
chúng ta viết thư nói với A Diễn? Thế còn chuyện này?"
"Mẫu thân, ngài nghĩ tình hình hiện giờ như thế nào? Thập lục hoàng tử chưa đăng
cơ, con là tỷ tỷ của hắn, người mà Thập lục hoàng tử sẽ phải dựa vào lớn nhất là ai?
"Là A Diễn." Lão thái quân nghe vậy liền minh bạch:
"Ý của con, là Tần Thư Hoài muốn giết A Diễn? Nếu A Diễn chết rồi, con
và tân đế liền không có người dựa vào, từ đây biến thành con rối, hơn
nữa hắn cũng diệt trừ được kình địch lớn nhất của mình. Ý con là thế này sao?"
"Vâng." Tần Bồng gật đầu nói: "Hiện giờ chiến sự phía Nam
đã bình định rồi, tiểu thúc làm võ tướng đã mất đi tất yếu, vừa đúng lúc trong cung thế cục hỗn loạn, quân đội của Tần Thư Hoài đóng quân bên
trong Tuyên Kinh, tiểu thúc tới Tuyên Kinh, không khác gì dê vào miệng
cọp, cơ hội ngàn năm có một ấy, Tần Thư Hoài sao có thể buông tha? Nếu
ngày hôm nay không giết tiểu thúc, Tần Thư Hoài liền khó có thể một tay
che trời, sau này hắn muốn giết tiểu thúc không phải khó khăn hơn sao?"
"Con nói rất đúng." Lão thái quân gật đầu: "Vậy hiện giờ như thế nào? Hắn
muốn giết A Diễn, hắn sẽ không đến mức A Diễn vừa vào kinh thành liền
động sát ý?"
"Trong kinh không được, có dân chúng làm chứng, Tần
Thư Hoài lại là nhi tử của Tĩnh Đế, thanh danh vốn không tốt nếu hắn
giết tiểu thúc trong kinh, vậy lại càng mang tai tiếng. Sợ là hắn sẽ
hành động trên đường hồi kinh!"
"Tốt, tốt." Lão thái quân lấy từ
dưới gối một lệnh bài, nói với Tần Bồng: "Trong phủ có năm trăm binh
lính, con đều điều động đi! Cứu người quan trọng!"
"Bây giờ không vội, sợ là phải đợi mấy ngày. Mẫu thân người cứ nghỉ ngơi trước, con sẽ đi bố trí sau."
Sau khi bàn bạc xong, Tần Bồng lại nói thêm vài câu với Lão thái quân trấn
an tốt lão nhân gia rồi cầm lệnh bài đi tìm Vệ Thuần. Vệ Thuần liền đưa
Tần Bồng đến gặp binh linh trong phủ, binh lính của Vệ gia, tất cả đều
là tinh anh đã chân chính trải nghiệm xông pha chiến trường giết đinh, ở trong Thịnh Kinh có thể là một trong mười đại nhân vật. Tần Bồng đảo
qua một vòng, vô cùng vừa lòng, nói với mọi người vài câu cổ vũ liền trở về phòng của chính mình.
Chờ đến lúc trở về phòng rồi, đầu óc của Tần Bồng bỗng dưng trống rỗng, nàng cảm thấy có chút mờ mịt.
Việc nên làm đều đã làm nhưng nàng vẫn không biết bây giờ mình nên làm gì
nữa. Muốn cứu Vệ Diễn, ít nhất phải biết được con đường mà Vệ Diễn sẽ
đi, vào kinh tổng cộng có ba đường, cũng không biết Tần Thư Hoài muốn
xuống tay ở con đường nào.
Hiện giờ Tần Thư Hoài người đông, Tần
Bồng hoàn toàn không biết Tần Thư Hoài sẽ bố trí bao nhiêu người đi ám
sát Vệ Diễn, không biết âm mưu của đối phương, nàng cũng vô pháp xuống
tay.
Bây giờ ngay cả khi nàng có người, nhưng trong lòng lại hoàn toàn vô lực.
Tần Bồng trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy nàng cần phải nỗ lực nhiều hơn một chút, tốt nhất là có thể tìm hiểu đến kế hoạch của Tần Thư Hoài.
"Chủ tử." Tần Bồng ngồi trên ghế ngây ngốc nghĩ sự tình, Xuân Tố bưng nước
tiếng vào, nhìn Tần Bồng liền nói: "Trước mắt người rửa mặt đi, đừng có
nghĩ tiếp."
"Ừm." Tần Bồng hoàn hồn, tiếp nhận khăn ấm từ trong
tay Xuân Tố, lau cẩn thận trên mặt, đồng thời nói với Xuân Tố: "Ngày mai đi Tố trang các, người mua thêm chút cao dầu hương bôi tóc, ta đưa danh sách cho ngươi, người cứ theo đó mà mua. Thuận tiện ta đưa cho ngươi
phương thuốc, ngươi đem thuốc cho, nghiền nát thành phấn, mỗi đêm trộn
với nước đắp lên mặt ta."
"A?"
Xuân Tố ngẩn người, chủ tử nhà mình từ trước nay đều không trang điểm, đừng nói là cao hương hay
đồ vật dưỡng da, phấn mặt cũng đều không có mấy hộp. Tần Bồng cũng biết
yêu cầu này có chút không giống nguyên chủ, nhưng nàng xưa nay là người
yêu cái đẹp, việc bảo dưỡng gương mặt này vô cùng quan trọng, vì thế
nàng thở dài nói: "Xuân Tố, ta cũng đã hai mươi lăm tuổi, già rồi."
Xuân Tố phản ứng lại, biết được đây là Tần Bồng lo lắng phương hóa dĩ thệ* , cười nói: "Dung mạo này của chủ tử, chẳng sợ sẽ thành lão thái thái
cũng đẹp hơn nhiều so với các cô nương trẻ tuổi."
(芳华已逝: phương
hóa dĩ thệ: thời gian vô tình dù dung nhan có xinh đẹp đến đâu cũng dần
dần phai tàn theo năm tháng_giải nghĩa của editor)
"Trời ạ." Tần Bồng cởi vớ ra rồi nói: "Cái miệng này của ngươi, thật quá linh hoạt rồi."
Chủ tớ hai người nói chuyện một hồi liền nghỉ ngơi, chờ ngày thứ hai, Tần
Bồng ăn cơm sáng xong, cũng không nghĩ ra được biện pháp nào, dứt khoát
liền cùng Xuân Tố đi Tố trang các.