Ban đầu Tiêu Lâu cũng không đói bụng nhưng bánh
nướng áp chảo trước mặt quá thơm, sư huynh thì ăn ngấu nghiến, với âm
thanh giòn giòn của quả đào kia, tất cả đều làm cho bụng y bồn chồn muốn chảy nước miệng.
Y đắn đo giữa cái bụng và mặt mũi của mình, sau đó quyết định vứt bỏ mặt mũi đem quần áo ướt treo lên, đưa mặt lại gần
cười hì hì: "Sư huynh, tẩu tử đúng là hiền huệ*, nàng chuẩn bị cho ngươi cái gì thế, có thể cho sư đệ mở rộng tầm mắt không?"
*phụ nữ có đức hạnh.
Nói rồi bàn tay như một tên trộm di chuyển đến tay nãi của Lâm Tiềm.
Lâm Tiềm không nói gì chỉ quét mắt nhìn qua thì tay Tiêu Lâu đã cứng đờ giữa không trung.
Bị nhìn nên y đành phải cười cười lấy lòng hắn, chớp chớp đôi mắt đáng thương mà thật thà nói, "Sư huynh, ta đói bụng......"
Lâm Tiềm lấy tay nải qua mò một lúc ở bên trong và tìm một cái bánh nướng
áp chảo ít hạt mè nhất, bánh ú nhỏ nhất, quả đào xanh nhất ném qua cho
y.
Thật ra đồ ăn mà Ngọc Tú chuẩn bị cho hắn là dành cho hai
người, trước khi đi nàng còn nói với hắn nếu có chuyện gì ngoài ý muốn
thì chia nửa đồ ăn cho sư đệ.
Nhưng khi Lâm Tiềm nhìn thấy bộ
dạng ngốc nghếch của sư đệ, hắn thấy y ngốc như vậy nếu mà ăn nhiều quá
lỡ làm cho đầu óc hư luôn thì phải làm sao? Hắn là sư huynh nên hắn phải cố gắng ăn giúp y nửa phần thức ăn kia.
Tiêu Lâu không biết sự
thật đó nên giờ y rất cảm động vì hôm nay sư huynh y lại dễ nói chuyện
đến vậy, sợ hắn hối hận y vội vàng tách bánh ú ra nhét vào trong miệng,
miệng thì nịnh nọt nói: "Tay nghề của tẩu tử thật giỏi, sư huynh đúng là có phúc!"
Lâm Tiềm nghe xong thầm nghĩ tên sư đệ này tính ra cũng không quá ngốc, vì thế lại ném thêm cho y một cái bánh nướng áp chảo.
Tiêu Lâu vừa thấy đã bị hấp dẫn, vội vã nói: "Ngày đó gặp tẩu tử ta đã thấy
nàng quả thật không giống với mấy nữ tử trên giang hồ kia, nàng lớn lên
xinh đẹp, thân hình thon thả và đặc biệt lại hiền huệ, đặc biệt dịu
dàng, đặc biệt ——"
Đột nhiên y cảm thấy sau cổ có chút lạnh lạnh, cảm giác này rất quen thuộc, mỗi lần sư huynh muốn đánh y thì hắn sẽ
phóng ra một luồng khí lạnh này cho nên y lập tức im miệng lại, kinh hồn bạt vía quay đầu nhìn lén sư huynh thấy hắn đang nhìn chằm chằm y với
bộ mặt u ám.
Tiêu Lâu nuốt nước miếng, "Sư huynh, ngươi, ngươi làm sao vậy......"
Lâm Tiềm lạnh lùng nói: "Đó là nương tử của ta."
Tiêu Lâu ngây ngốc gật đầu, "Ta biết mà." Lời vừa thốt ra y mới hiểu ý tứ
trong câu nói của sư huynh, thì ra hắn cho rằng y coi trọng nương tử
hắn!
Ông trời làm chứng cho y, tuy nói không có gì ăn ngon bằng
sủi cảo, không ai chơi sướng bằng*...... Khụ! Nhưng Tiêu Lâu y thật sự
không có suy nghĩ gì khác với tẩu tử cả.
*Ăn ngon quá bất sủi
cảo, chơi thật quá bất tẩu tử: không có gì ăn ngon bằng sủi cảo, không
ai chơi sướng bằng tẩu tử (đây là câu nói đùa).
Tuy ở trên
giang hồ y không có tiêu sái bằng đại sư huynh nhưng y cũng là thiếu
hiệp trẻ nổi tiếng ở Thượng Thanh Tông, có không ít mỹ nữ đổ xô tới y
đấy! Y vậy mà tới đoạt nữ nhân của sư mình à?!
Y khuyên can mãi mới làm cho sư huynh tin tưởng mình không phải là người như thế.
Lâm Tiềm chỉ lạnh lùng liếc nhìn y một cái chứ không ra tay thu thập y.
Tiêu Lâu lau mồ hôi lạnh, cảm thấy may mắn vì đã thoát được một kiếp nạn.Edit thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattoad chính chủ.
Nhưng sau đó y lại tò mò, lúc trước có rất nhiều mỹ nhân mà sư huynh lại chưa từng đặt ai vào trong mắt, tại sao bây giờ hắn lại quyết một lòng với
tẩu tử như vậy?
Y gặm bánh nướng áp chảo rồi lén lút nhìn Lâm
Tiềm, thử nói: "Sư huynh, lần trước Liễu sư muội phái Lạc Vân có gặp ta, người ta còn hỏi thăm ngươi nữa."
Lâm Tiềm nhíu mi, nửa ngày mới nhớ ra Liễu sư muội kia là ai, nói: "Tìm ta đấu võ à? Nàng ta đánh không lại đâu."
Tiêu Lâu nghẹn miếng bánh nướng áp chảo trong ngực, đấm đấm nửa ngày mới
nuốt xuống được, thở gấp nói: "Là Liễu sư muội đó sư huynh, người ta là
đệ nhất mỹ nhân trên giang hồ đấy, ngươi không nhớ sao?"
Nào có ai nghe đệ nhất mỹ nhân tới tìm mình là nghĩ người ta tới tìm đấu võ chứ?
Lâm Tiềm không kiên nhẫn nói: "Nhớ, tìm ta có chuyện gì?"
"......" Chã lẽ nói người ta có ý với ngươi, tới chỗ ta hỏi thăm tin tức của
ngươi? Tuy Tiêu Lâu có hơi không đàng hoàng nhưng trong tay y còn đang
gặm bánh nướng của tẩu tử làm, nếu nói lời này ra không phải sẽ rất có
lỗi với tẩu tử sao.
Y sửa lời nói lại: "Không có gì, chắc là thuận miệng hỏi thôi."
Lâm Tiềm không để ý tới y nữa, đứng dậy đem quần áo lật qua mặt kia tiếp
tục hong khô. Thật ra để quần áo như vậy cả đêm nó cũng tự khô, nhưng
hắn lo nếu không nhìn nó rồi đi ngủ lửa sẽ nãy lên làm cho quần áo bị
cháy thành lỗ, đến lúc đó về nhà nương tử lại phải vất vả vá lại, tốt
nhất hắn phải cẩn thận một chút.
Tiêu Lâu ngừng nghỉ trong chốc
lát, sau đó mạnh dạn nói: "Sư huynh, trên giang hồ có nhiều mỹ nhân như
vậy tại sao lúc trước ngươi không cưới một người về nhà?"
Lâm Tiềm lạnh lùng liếc y một cái, "Ta là người, không phải chó."
Thấy nữ nhân đẹp hắn cũng không đến mức phải niềm nở, tìm cách để đem người
ta nắm chặt vào lòng bàn tay. Huống chi Lâm Tiềm tự biết bản thân mình,
hắn biết mình không có ngoại hình đẹp, lớn lên không làm cho người ta
thích, những nữ tử trên giang hồ bao gồm cả Liễu sư muội mà Tiêu Lâu vừa nói hễ họ thấy hắn họ đều làm ra dáng xấu hổ, hắn cũng không muốn doạ
người cho nên cũng không tiếp cận bọn họ.
May mà Tiêu Lâu không
biết suy nghĩ trong lòng hắn, nếu không y sẽ đấm ngực thở dài thương
tiếc vì tên đầu gỗ không hiểu phong tình như hắn đã bỏ lỡ không ít mỹ
nhân!
Tiêu Lâu bị lời nói thẳng thắn của hắn làm cho nghẹn lại, y yên lặng nghĩ xem ngày thường mình có hay vây quanh mỹ nhân không, hy
vọng y sẽ không trở thanh con chó trong miệng sư huynh.
Qua một
lát sau, y suy nghĩ xong và sống lại, đến sát bên hắn nhiều chuyện hỏi:
"Sư huynh, duyên phận của ngươi và tẩu tử là như thế nào vậy?"
Lâm Tiềm chính trực nói: "Theo lệnh cha mẹ."
"Thật sao?" Tiêu Lâu không tin cho lắm, nhìn thế nào cũng không nhìn ra sư huynh y là người nghe lời như vậy.
Tiêu Lâu vội vàng lắc đầu: "Không có không có......"
Lúc này Lâm Tiềm mới vừa lòng. Nói hắn và nương tử nghe theo lệnh cha mẹ
cũng không có gì sai cả. Hơn nữa hắn nhìn ra được, lần đầu tiên gặp mặt
nương tử cũng có hơi sợ hắn nhưng nàng vẫn làm đồ ăn ngon cho hắn ăn, sợ hắn đi đường núi không thấy gì nên đã đưa cho hắn một cái đèn lồng.
Đoạn thời gian nương nói về chuyện mai mối cho hắn, tuổi này của hắn đúng là nên thành gia lập thất rồi, có điều mấy người đầu tiên còn quá nhỏ mà
hắn đã sắp 30 tuổi, hắn sao có thể tìm một tiểu cô nương 15-16 tuổi
được?
Sau đó trùng hợp nói đến nương tử hắn, tuổi tác cũng hợp,
nàng có tay nghề giỏi và không chê hắn là người miền núi, ngẫm lại thấy
cũng không có gì phải từ chối cả.
Sau khi ở chung với nhau, hắn
phát hiện nương tử hắn rất tốt. Nàng nói chuyện nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, nàng
còn làm quần áo và giày cho hắn, làm cho hắn rất nhiều ăn, trên người
nàng cũng rất thơm, cơ thể mềm mại......
Lâm Tiềm nghĩ đến đây cổ họng bỗng lăn lộn lên xuống.
Không biết bây giờ nương tử đã ngủ chưa?
Nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên hắm cảm nhận được cái gì gọi là vướng bận khi đi xa nhà.
Ngọc Tú cũng đang ở nhà đếm từng ngày từng ngày một.
Chiều hôm nay, nàng ở bờ sông giặt quần áo, giặt đến thất thần.
Hôm nay đã mùng chín rồi, nếu tính toán thì Lâm Tiềm đã tới tỉnh thành.
Không biết chuyến đi này có thuận lợi không nữa? Liệu hắn có ăn cơm đàng hoàng không? Tối hắn nghỉ ngơi ở đâu?Edit thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattoad chính chủ.
Nàng chưa bao giờ đi xa nhà nên không biết trên đường sẽ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, vì thế nàng càng lo lắng hơn.
Hoàng thị chị em dâu của Trương Xuân Hoa bưng bồn gỗ đến ngồi bên cạnh nàng, gọi nàng vài tiếng mới khiến nàng hoàn hồn lại.
Ngọc Tú ngượng ngùng nói: "Là thím à."
Hoàng thị cười nói: "Ta thấy con cứ ngây ngốc ở đó riết, nhớ nam nhân của mình sao?"
Ngọc Tú cúi đầu, cả mặt đều ửng đỏ, "Con đang nghĩ không biết hắn đi đâu cho nên nhất thời thất thần thôi."
Hoàng thị liền nói: "Đừng lo lắng quá, bọn họ là tiêu cục sẽ có rất nhiều
người đi cùng, tuy đi đường chậm nhưng người nhiều lắm không cần lo lắng về vấn đề có an toàn không."
Ngọc Tú gật đầu nhẹ.
Hoàng
thị đem bồ kết đập vào cổ áo, dùng sức chà xát rồi nói: "Ngọc Tú, nam
nhân nhà con về sau sẽ làm việc ở tiêu cục luôn sao?"
Ngọc Tú
nói: "Con cũng không biết nữa, lúc trước hắn không có làm mấy cái này,
lần này do không đủ người nên sư đệ hắn mới tìm tới cửa nhờ đi một
chuyến."
Hoàng thị cúi người thấp xuống, thấp giọng nói: "Ta có
một tỷ muội cũng gả cho tiêu sư, tuy nam nhân kia luôn đi không ở nhà
nhiều nhưng mỗi chuyến đi đều mất nửa tháng đến một tháng, ít thì ba bốn lượng bạc, nhiều thì năm sáu lượng, nam nhân đó một năm đi bảy tám lần, toàn bộ gia đình đều không lo lắng về cơm áo nữa, tốt hơn nhiều so với
chúng ta làm ruộng đất!"
Ngọc Tú nói: "Bạc nhiều nhưng bọn họ ở bên ngoài sẽ vất vả hơn khi ở nhà."
Hoàng thị nói: "Tuy mệt nhưng nó kiếm ra bạc thật, có bao nhiêu người mài đầu muốn đi mà đi không được kìa."
Giống như chị em dâu Trương Xuân Hoa của bà, nhi tử Lý Xuyên đến La Nhà Giàu ở trấn trên làm hộ vệ một năm kiếm được mười lăm lượng tiền công cái đắc ý không ít. Hai ngày nay nghe nam nhân của Ngọc Tú làm tiêu sư, rồi nghe
người khác nói nhi tử bà ta không bằng nên đã ầm ĩ ở trong nhà, ngày nào cũng hùng hổ chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.
Ngọc Tú nghe xong chỉ cười cười.
Hoàng thị thật lòng tò mò hỏi: "Con có biết chuyến đi này tiêu cục sẽ trả cho nam nhân con bao nhiêu tiền không?"
Ngọc Tú cười lắc đầu nói: "Con chưa từng hỏi hắn."
Hoàng thị chưa từ bỏ ý định, lại nói: "Trong nhà sư đệ hắn có tiêu cục rồi
lại tới cửa mời nữa nên chuyến này ít nhất cũng được bảy tám lượng bạc,
nếu may mắn không chừng sẽ được mười lượng bạc. Các con bây giờ chỉ có
hai phu thê, ở trên có cha mẹ trẻ tuổi không cần hiếu kính, phía dưới
lại không có hài tử, mười lượng bạc này xài một vài năm cũng không hết."
Bà tính toán rồi trong lòng thấy hơi ghen tỵ. Nhà bà có nhiều hài tử nhưng không bằng Trương Xuân Hoa chỉ có một nhi tử là Lý Xuyên nên có thể cho hài tử đi tập võ, tuy lúc trước bỏ ra không ít bạc nhưng giờ Lý Xuyên
cí thể kiếm về mười lăm lượng, mấy năm nữa là có thể thu lại số bạc đã
bỏ ra.
Nhà Ngọc Tú còn khó lường hơn, đi ra ngoài một chuyến là
có thể kiếm được số tiền mà người nông thôn không thể kiếm được trong
một năm.
Nghĩ lại nhà mình, vất vả lắm mới cho mấy nhi tử thành
thân, giờ lại bắt đầu nuôi dưỡng tôn tử, cuộc sống căng thẳng không biết khi nào mới tốt đây.
Nghĩ đến đây, Hoàng thị cũng không còn hứng thú nói chuyện nữa chỉ buồn rầu giặt quần áo.
Lúc này đại trạch của Phó gia bên Tây Hồ, người nhà tới báo hai đại hiệp
tiêu sái của Thượng Thanh Tông cùng với trảm long kích đã tới bên ngoài
cửa.
Phó Đại Thiện Nhân nghe tin này, vội chống đỡ thân hình mập
mạp của mình ra nghênh đón. Ông cứ nghĩ nếu có thể mời tiêu sái kiếm đến giúp đỡ đã là tốt lắm rồi, không ngờ trảm long kích xuất quỷ nhập thần
mấy năm gần đây cũng có tới, thật sự là làm cho người ta vui mừng khôn
xiết.