Ngày hôm sau, eo Ngọc Tú đau nhức tới nổi không
xuống khỏi giường được, Lâm Tiềm phải đến phòng bếp nấu nước nóng bưng
tới phòng cho nàng rửa mặt.
Ngọc Tú quấn chăn xoay người lại chỉ chừa ra một bên mặt, không để ý tới hắn.
Lâm Tiềm im lặng đứng ở mép giường một lát rồi đem khăn vắt cho ấm ấm đưa tay kéo người trong chăn ra muốn rửa mặt cho nàng.
Ngọc Tú bất đắc dĩ xoay người lại trừng mắt với hắn một cái. Nhìn hắn là
nàng lại nhớ tới hành vi ngông cuồng tối hôm qua, khi đó nàng cầu xin
thế nào cũng vô dụng, một lần rồi lại một lần nữa, làm hại hôm nay nàng
không xuống giường được, nàng vừa thẹn vừa bực. Bây giờ nhìn thấy bộ
dáng buồn hiu không nói gì của hắn nàng cảm thấy có hơi mềm lòng.
Hừ, sớm biết sẽ có cái cảnh này vậy mà hôm qua còn quá đáng như vậy.
Ngọc Tú hừ hừ mắng trong lòng, cuối cùng vẫn nhận khăn lông, đem mặt rửa sạch sau đó lại ngồi dậy muốn rời giường.
Lâm Tiềm đỡ nàng, nói: "Muốn cái gì? Ta lấy cho nàng."
Ngọc Tú đẩy hắn ra mang giày vào, kéo cơ thể đau nhức đi tới tủ quần áo tìm quần áo.
Lâm Tiềm đi theo phía sau nàng, thấp giọng nói: "Về giường nghỉ ngơi đi, ta sẽ nấu cơm."
Nhìn hắn bày ra bộ dạng đáng thương Ngọc Tú vừa tức giận vừa thấy mắc cười,
hiện tại mới thấy có lỗi vậy sao tối hôm qua không hiểu và buông tha cho nàng? Nếu mà nàng thật sự bị hắn làm cho cả ngày không xuống khỏi
giường được vậy cơm nước hắn đều phải bưng đến giường hầu hạ nàng,
chuyện này nói ra không biết còn mặt mũi đâu đi gặp người người khác nữa không, nó càng làm cho người khác giễu cợt chết nàng.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, không đành lòng nói: "Không thể nằm mãi được, hôm nay còn rất nhiều chuyện cần phải làm."
Nói xong nàng quay đầu lại nhìn Lâm Tiềm một cái, cắn cắn môi nói: "Về sau
chàng lại còn như vậy thiếp sẽ không để ý tới chàng nữa."
Lâm
Tiềm nhấp môi, không nói chuyện. Tối hôm qua hắn cứ nghĩ thân thể nương
tử nhu nhược, hắn cố gắng làm một lần rồi xong ngay nhưng sau đó lại
thấy cả người nương tử mềm mại nằm dưới thân hắn, cả người phơi bày ra
như thể mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, hắn liền nhịn không được đã làm
tiếp.
Chờ khi tỉnh táo lại, mới phát hiện người dưới thân đã khóc đến hôn mê rồi, lòng hắn có chút hối hận và có chút cảm xúc phức tạp
không thể diễn tả nổi.
Bất quá lời này không thể nói cho nương tử biết.
Trước mắt thấy Ngọc Tú còn nhìn chằm chằm hắn, hắn dừng một chút mói gật đầu
nhẹ. Mặc kệ sau này có làm được hay không, cứ đồng ý trước rồi tính sau.
Ngọc Tú thấy hắn đồng ý, lúc này mới vừa lòng. Nàng tìm một bộ quần áo nàu
xanh biếc hơi cũ rồi thay, ngồi ở trước bàn trang điểm búi tóc và chỉ
cài một cây trâm bạc, còn những son phấn kia nàng không dùng.
Tuy nói tân nương tử người ta đều phải trang điểm một chút, hôm nay nàng
phải làm nhiều việc nếu trên mặt tô son điểm phấn đến lúc đó mặt sẽ bị
tèm lem khó coi cho nên trang điểm đơn giản thôi, hơn nữa ở trong nhà
của mình nàng cũng không sợ người ngoài nhìn thấy.
Hai người đi
vào phòng bếp, Ngọc Tú kêu Lâm Tiềm cắt thịt, nàng thì nhào bột mì hấp
một nồi bánh bao thịt to, nấu một nồi cháo và đem ra một đĩa rau ngâm để ăn sáng.
Lâm Tiềm một tay cằm bánh bao cắn, một tay bưng chén cháo uống sạch nửa chén cháo.
Miệng Ngọc Tú nhỏ nên ăn chậm, nhìn hắn ăn ngon lành nàng cũng thấy ngon
miệng. Nàng đưa thêm cho Lâm Tiềm một chén cháo nữa, nói: "Chút nữa ăn
sáng xong, chàng giúp thiếp giăng dây ở trong sân để thiếp lấy mấy cái
chăn từ chổ cha mẹ đem phơi một chút, không thì qua một thời gian nữa
trời lạnh nó sẽ mốc meo."
Lâm Tiềm gật đầu, nói: "Ta sẽ phơi."
Ngọc Tú nói: "Cũng không phải là việc nặng nhọc gì nên thiếp có thể tự làm
được, chàng cũng có việc khác cần làm mà. Hôm qua chúng ta có lấy mấy
loại hạt từ nhà cha mẹ về để hai ngày nữa sẽ trồng nó, chàng giúp thiếp
cuốc đất ở trong sân để trồng rau đi."
"Được."
Ăn cơm sáng xong, Lâm Tiềm đi ngay vào trong viện.
Chờ Ngọc Tú rửa chén xong đi ra hắn đã đem dây thừng cột thành dây phơi đồ, lúc này hắn đang cầm cuốc xới đất ở cạnh tường viện.
Ngọc Tú đứng ở hành lang nhìn chốc lát mới đi vào sương phòng dọn đệm chăn.
Lúc người nhà Lâm gia tới đây, ba đôi phu thê cùng hai đứa trẻ vừa vặn đủ
bốn phòng, giờ đem bốn bộ đệm chăn phơi nắng hết, Ngọc Tú đi tới đi lui
vài lần mới dọn xong.
Nàng thở dốc nghỉ ngơi một lát rồi đi về chỗ Lâm Tiềm.
Lâm Tiềm thấy nàng đến, dừng động tác trên tay đi tới đứng ở phiến đá xanh
chặn nàng lại không cho nàng dẫm vào bùn đất, "Làm sao vậy?"
Ngọc Tú nói: "Thiếp tới nhỏ cỏ, hai người làm thì sẽ nhanh hơn."
Lâm Tiềm không đồng ý, "Một mình ta là đủ rồi, nàng đi nghỉ ngơi đi."
Ngọc Tú nói: "Thiếp đâu có yếu ớt như vậy, hoạt động nãy giờ người thiếp đã không còn khó chịu nữa rồi."
Lâm Tiềm vẫn kiên quyết lắc đầu, người nàng trắng, làn da lại mềm mịn sao có thể đi ra phơi nắng được.
Hai người giằng co một hồi, Ngọc Tú không nói lại hắn chỉ đành bỏ cuộc.
Nàng trở về hành lang, ngẩng đầu nhìn sắc trời. Tuy tháng ba trời đã ấm nhưng vẫn ánh nắng của nó không được dễ chịu cho lắm.
Nàng suy nghĩ rồi đi vào phòng bếp đem ra một bao cây kim ngân phơi khô ở
nhà nương nàng, đợ trà ấm ấm cho thêm chút mật ong vào. Nàng bưng một
chén trà mật ong với cây kim ngân cho Lâm Tiềm để hắn uống giải nhiệt.
Lúc sau, Ngọc Tú đem quần áo còn đang may dở của hắn ra ngồi ở hành lang,
gió thổi hiu hiu, cúi đầu xỏ từng đường kim mũi chỉ lên quần áo.
Lâm Tiềm vô tình ngẩng đầu lên thì trông thấy gió thổi nhẹ lên mái tóc nàng khiến nó động đậy, lòng hắn như được đôi bàn tay mềm mại vuốt ve.
Sau giờ ngọ, Lý Nguyệt Mai tới cửa.
Nàng mặc bộ váy hồng, bên tai mang một đóa quyên vàng nhạt, trên mặt điểm
nhẹ chút son phấn, mặt mày có vài phần ngây thơ nhưng rất tươi trẻ ra
dáng một thiếu phụ.
Nàng vừa vào cửa đã lôi kéo Ngọc Tú nhìn trái nhìn phải nói: "Ngọc Tú tỷ, tỷ tha thứ cho muội đi, mười tám ngày trước muội chuẩn bị đi ra cửa thì mẹ chồng đột nhiên té ngã, lúc ấy trong nhà lại không có ai cả muội chỉ có thể ở lại chăm sóc cho bà chứ không phải cố ý không tới tiễn tỷ đi."
Ngọc Tú cười nói: "Được rồi, nương
muội có nói cho ta biết rồi, nếu bà không nói ta cũng biết nhất định
muội có việc gì đó mới không đến."
Lý Nguyệt Mai yên lòng, cười
hi hi: "Ngọc Tú tỷ, vẫn là tỷ hiểu muội nhất." Nàng quay đầu thấy Lâm
Tiềm đang xới đất, vội nói: "Ấy, đây là tỷ phu sao?"
Lâm Tiềm nghe nàng gọi vậy thì nhìn sang bên này.
Ngọc Tú nhìn hắn nói: "Đây là tỷ muội lớn lên cùng với thiếp, tên là Nguyệt Mai."
Lâm Tiềm gật đầu với Lý Nguyệt Mai cô như là chào hỏi.
Ngọc Tú hỏi hắn: "Chàng có mệt không? Hay đi vào trong nghỉ ngơi một lát đi?"
Lâm Tiềm lắc đầu, "Sắp xong rồi, nàng vào nhà trước đi."
Ngọc Tú gật đầu kéo Lý Nguyệt Mai đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: "Hắn là người ít nói nên muội đừng trách hắn."
Lý Nguyệt Mai nói: "Sak muội lại làm vậy chứ, muội thấy tỷ phu này đúng thật là không tồi."
Nàng đem cái rổ mang đến đặt xuống đất, quay đầu đánh giá ngôi nhà, thở dài: "Ngọc Tú tỷ, nhà tỷ vừa đẹp vừa to còn ở chổ yên tĩnh nữa chứ, nương
muội cũng có nói với nhà tỷ ở tỷ ở dưới chân núi Tiểu Dao muội không tìm được đâu kết quả vừa đi đến đây đã thấy nhà tỷ. Muội thấy nhà tỷ còn to rộng hơn so với nhà người nữa, thiết kế căn nhà cũng không giống họ,
Ngọc Tú tỷ, tỷ đưa muội đi nhìn xung quanh được không?"
Ngọc Tú
đưa nàng đến sương phòng, nhà chính, tiền viện, hậu viện nhìn một chút,
Lý Nguyệt Mai xem đến nổi kinh ngạc và cảm thán, "Nhà tỷ thiết kế đẹp
quá, về sau nếu muội làm nhà muội cũng làm giống như vậy. Ngọc Tú tỷ,
muội thấy ở hậu viện nhà tỷ có lót đá xanh, lót vậy chi vậy?"
Ngọc Tú nói: "Làm chổ cho tỷ phu muội luyện võ công."
Lý Nguyệt Mai kinh hãi nói: "Tỷ phu còn biết võ công sao?"
Ngọc Tú gật đầu nhẹ, không muốn nói nhiều về đề tài này chỉ nói: "Khi còn trẻ hắn có ra bên ngoài bái sư học mấy năm."
Lý Nguyệt Mai bày ra vẻ mặt hâm mộ, "Hắn cũng thật lợi hại, tỷ xem tên Lý
Xuyên trong thôn chúng ta kia luôn ỷ việc ra bên ngoài học võ mà luôn tỏ ra đắc ý đúng là tên đáng ghét."
Ngọc Tú cười nhẹ, nói: "Cuộc sống nhà chồng muội thế nào?"
Lý Nguyệt Mai nói: "Khá tốt, mẹ chồng muội tuy nói nhiều nhưng không phải
là loại người khắc nghiệt, trong nhà có nhiều việc không đủ người làm
vậy mà bà còn thông cảm cho vì muội chưa từng xuống ruộng chỉ cho muội ở nhà làm cơm, nuôi heo. Mấy ngày nay bà nằm trên giường không thể không
có người ở bên cạnh, hôm nay đại cô* muội đã về nên muội mới rảnh rỗi
tới đây một chuyến."
[*Đại cô: chị chồng]
Ngọc Tú
liền nói: "Vậy là tốt rồi, xuất giá mà vẫn giống như ở trong nhà mình,
nếu có ủy khuất gì cũng đừng ra mặt chống đối trưởng bối muội hãy ngầm
nói chuyện với Trương Tin, hắn đau lòng cho muội tự nhiên sẽ nói thay
cho muội."
Lý Nguyệt Mai nói: "Ừm muội biết rồi, nương muội cũng
nói vậy với muội. Nhưng Ngọc Tú tỷ, muội vẫn rất hâm mộ chuyện tỷ sống
trong nhà lớn này."
Trong nhà Trương Tin có sáu gian nhà ngói
khang trang mà trên hắn lại có hai tỷ tỷ, tuy đã xuất giá nhưng họ cũng
thường về nhà mẹ đẻ ở hai ngày, ở dưới thì có một đệ đệ chưa thành gia,
bởi vậy nhà hắn cũng không dư giả, mỗi người cũng chỉ được một gian
thôi.
Lý Nguyệt Mai thấy phu thê ở một gian nhà về sau sinh con
cũng để nó ở cùng hai người là bình thường, nhà bọn họ so ra với nhà
người khác đã tốt hơn chút rồi. Bất quá hôm nay nhìn thấy đại viện với
nhà chính của Ngọc Tú rồi nhìn lại mình nàng cảm thấy có chút ghen tỵ.
Chờ sau này chia nhà, nàng cũng muốn Trương Tin làm nhà ở thoải mái tự
tại như vậy.
Ngọc Tú nói: "Muội nhìn thì thấy khá tốt thật nhưng
vào ở thì mới biết, nhà lớn mà chỉ có hai người, muốn tìm người nói
chuyện cũng chẳng có ai cả."
Lý Nguyệt Mai cười nói: "Sao lại không có ai, tỷ kêu tỷ phu đến nói chuyện với tỷ."
Ngọc Tú mỉm cười trừng mắt nhìn nàng một cái, "Thành thân xong bản lĩnh quả
nhiên khác trước rất nhiều nha, lá gan cũng to hơn, còn dám trêu chọc
ta."
Lý Nguyệt Mai cười hì hì nói: "Có trêu chọc tỷ đâu lời muội nói là thật lòng mà."
Hai người giỡn vài câu, Lý Nguyệt Mai nhớ tới đồ mình đem đến vội lấy bao
giấy trong rổ ở dưới chân ra nói: "Nhà hắn có cái ao nhỏ mọc vài cây hoa sen, đây là hạt sen năm trước đã phơi khô, muội đã nếm qua thấy rất mềm nên mang một ít đến cho tỷ với tỷ phu nếm thử. Chờ thêm mấy tháng nữa
sen ra hạt sẽ đem đến cho tỷ."
Ngọc Tú nhận rồi nhìn, nói: "Muội
đưa ta một bao lớn vậy mẹ chồng muội có nói gì không. Vừa lúc chỗ ta còn chút thịt khô, lát nữa muội mang một ít về đi, có tới có lui bọn họ sẽ
không thể nói gì."
Lý Nguyệt Mai suy nghĩ rồi gật đầu nói: "Vừa lúc muội cũng muốn ăn thịt."
Ngọc Tú đứng dậy đem hạt sen đi vào phòng bếp rồi thuận tiện lấy thịt cho
nàng, đi qua hành lang nàng ngẩng đầu nhìn ra sân thấy Lâm Tiềm đã làm
xong cả rồi, lúc này hắn đang dùng cuốc làm cho bùn bằng phẳng dễ coi.
Ngọc Tú nhìn nhìn rồi đi rót một chén trà cho hắn.
Lâm Tiềm nhận tr đưa vào miệng uống hết.
Ngọc Tú ngẩng đầu nhìn hắn, thấy mồ hôi trên mặt hắn lăn xuống lọt vào vạt
áo làm trước ngực ướt một mảng lớn, quần áo bị đinh chặt vào ngực và
lưng.
Lâm Tiềm đem chén đưa cho nàng, nói: "Mau vào đi, bên ngoài rất nắng."
Ngọc Tú móc khăn ra, nói: "Chàng cuối thấp đầu xuống đi, mồ hôi chảy vào mắt chàng rồi nè."
Lâm Tiềm nhìn nàng rồi tiến lên một bước đem bóng của mình che cho nàng mới cúi đầu xuống. Chiếc khăn mang theo hương thơm mềm mại giống như tư vị
tối hôm qua cọ nhẹ qua mặt hắn. Hắn thấy cổ họng có chút ngứa, không
kiềm chế được nói: "Nương tử......"
Bên tai Ngọc Tú tê dại, đây
là lần đầu tiên vào ban ngày ban mặt hắn gọi nàng như vậy. Nàng nhìn cái ngực cường tráng của hắn gần trong gang tấc rồi nỉ non ở bên tai gọi
nàng, cả người phảng phất như bị hắn ôm vào trong lồng ngực.
Mặt nàng ửng đỏ, nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói mềm mại phát ra: "Muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Lâm Tiềm lắc đầu, nói: "Trên người còn khó chịu không?"
Ngọc Tú thấp giọng nói: "Một chút, tối hôm qua chàng quá......"
Nói tới đây nàng đột nhiên thấy ban ngày ban mặt mà nói về đề tài này có
chút xấu hổ, huống chi Nguyệt Mai còn ở nhà chính chờ nàng, nàng vội
vàng lui về một bước, đỏ mặt vội vàng rời khỏi.
Lâm Tiềm nhìn
nàng đi vào nhà, mới quay đầu tiếp tục làm việc. Nhìn dáng vẻ nương tử
hình như đã không còn tức giận nữa, buổi tối chờ nàng ngủ hắn sẽ bôi
thuốc cho nàng vậy thì ngày mai nàng sẽ thấy đỡ hơn.