Khung cảnh nhất thời yên tĩnh xuống, mọi người
trong Linh Tôn phái đều bắt đầu hoài nghi lỗ tai bọn họ có phải có vấn
đề rồi hay không, hay là do lâu rồi không gặp lại tông chủ bọn họ, trái
tim của tông chủ đã thay đổi thành người khác? Chẳng phải tông chủ vẫn
luôn hận người đó đến thấu xương hay sao, sao có thể chỉ mới chớp mắt đã thành đạo lữ.
Bạch Tà nắm lấy tay Lạc Hằng, mặt mày đều ôn hòa
rất nhiều, nói: "Các ngươi không có nghe nhầm, ta cũng không nói đùa,
hắn là tông chủ Linh Tôn phái Lạc Hằng, hiện tại cũng là đạo lữ của ta,
là đạo lữ duy nhất trong đời này."
"Tông chủ, không phải ngươi
vẫn luôn rất hận hắn sao, hơn nữa hắn còn diệt một tộc của tông chủ."
Một người khác nhấc tay thật cẩn thận nói ra.
"Diệt người trong
tộc ta không phải hắn, là chính ta." Bạch Tà chậm rãi nói, y đã nghĩ kỹ
rồi, chờ sự việc đều xử lý xong toàn bộ, y liền mang sư tôn ẩn cư sơn
dã, đến nỗi thành thần hoặc cốt truyện nguyên tác, đều đã không còn liên quan đến y.
Cũng bởi vì cốt truyện này đã trói buộc sư tôn vài
chục năm, mà vài chục này này không phải bị tra tấn thì chính là chạy
trốn cái chết, y không muốn như vậy, nếu sư tôn thích sinh hoạt nhàn
nhã, y liền bồi người.
Đến nỗi những lời đồn đãi đó cùng thanh
danh, y đều chưa từng để ý đến, lấy tu vi hiện tại ở nhân gian này của
y, không ai có thể động tới y.
Mọi người càng thêm chấn kinh: Tông chủ tự diệt người trong tộc của mình?
Bạch Tà không để ý tới sự khiếp sợ của mọi người, chậm rãi nói: "Đó là nhân
quả mà bọn họ đáng phải nhận, bọn họ vì tư tâm, tính kế cha mẹ ta, bọn
họ đã không còn xứng là người trong tộc ta."
"Năm ta mười tuổi
ấy, trong gia tộc vì tranh đoạt quyền lợi, cấu kết với ma tu, đem ta
cùng cha mẹ ta cả ba người đều hiến tế ma, ngày ấy ta trơ mắt nhìn cha
mẹ ta sống sờ sờ bị người một đao rồi lại một đao rút máu, liền vì hiến
tế ma."
"Cuối cùng ta nhất thời mất không chế, liền giết hết bọn
họ, là sư tôn trong lúc đi ngang qua cứu lấy ta, sợ đạo tâm ta không
xong, cho nên phong ấn ký ức của ta."
Thanh âm Bạch Tà thực đạm
nhiên, giống như đang nói về chuyện không liên quan đến mình, nhưng chỉ
có y mới biết trải qua một khắc kia y đã hận bấy nhiêu, rõ ràng là cùng
một dòng máu lại vì tư dục mà tàn sát lẫn nhau, cứ cho là việc này do
Yến Hàn Mặc xúi giục đi chăng nữa thì đến cùng nguyên nhân cũng do bọn
họ quá tham lam, bị dục vọng của bản thân khống chế.
"Đến nỗi
chuyện vì đề cao tu vi mà hút chân nguyên của tu sĩ cũng không phải do
sư tôn làm, Thời Lan Trạch đã thừa nhận." Bạch Tà lại nói tiếp: "Ở đây
trong số các ngươi, bao gồm cả đệ tử nội môn và trưởng lão, hơn phân nửa người trong các ngươi có tu vi hiện tại là sư tôn dạy ra, các ngươi cảm thấy thiên phú của sư tôn rất kém cỏi, kém tới mức phải lấy mạng người
đổi lấy tu vi?"
Mọi người nhất thời nghẹn họng, Bạch Tà nói không sai, đặc biệt là tu sĩ cấp tông sư, năm đó bọn họ tu luyện tới bình
cảnh, nhất thời đau khổ không tìm ra chiêu số, nhưng được Lạc Hằng chỉ
điểm, mới ngộ đạo, cuối cùng tu vi mới có đột phá, cho nên có thể thấy
được, ngộ tính cùng thiên phú của Lạc Hằng tuyệt đối không kém chỗ nào.
Chẳng lẽ bọn họ cho tới nay đều oan uổng hắn, nhưng vì sao năm đó Lạc Hằng muốn chính miệng thừa nhận những chuyện đó.
Thấy có người còn muốn hỏi, Bạch Tà trực tiếp cắt ngang người nói: "Được
rồi, hôm nay ta triệu tập các ngươi lại đây, không phải vì giải thích
này đó với các ngươi. Hiện giờ ma thần ở nhân gian tàn sát bừa bãi,
chúng ta đứng đầu trong tam đại môn phái, dĩ nhiên phải đứng mũi chịu
sào."
Mọi người nghe vậy, lập tức lấy lại tinh thần, đứng thẳng lưng.
Bạch Tà nói tiếp: "Thái độ ta cũng giống như năm đó, bây giờ muốn lui, có
thể tự mình rời khỏi, ta sẽ không nói gì, trở về môn phái cũng được đối
xử bình đẳng, nhưng một khi lên chiến trường, ta liền không cho phép bất luận kẻ nào lùi bước."
Một khi trong lúc có người bởi vì sợ hãi
mà lùi bước, như vậy có khả năng sẽ hại cả một chỉnh thể, hắn kiên quyết sẽ không để loại chuyện này có khả năng xảy ra.
Lời Bạch Tà vừa ra, tu sĩ phía dưới đều liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng đều đứng thẳng thân, không một người lựa chọn rời khỏi.
Bạch Tà nhìn lướt qua, thấy không có ai rời khỏi, lạnh lẽo trên mặt giảm vài phần. Lạc Hằng ở một bên cũng không khỏi kinh ngạc, người Linh Tôn phái cư nhiên nghe mệnh lệnh Bạch Tà đến như vậy, phải biết rằng, năm đó có
không ít người dùng ngôn ngữ cùng hành động khinh nhục Bạch Tà, lúc này
thế nhưng không hề có một ai nói ra một câu oán hận.
Nhìn người
bên cạnh một thân bạch y, trấn định tự nhiên mà đứng trước mặt mọi
người, ngũ quan anh đĩnh tự mang vài phần lạnh lẽo, uy nghiêm của người
ngồi vị trí cao không cần phải nói cũng biết, khóe miệng Lạc Hằng hơi
hơi cong lên.
Độ đệ mà năm đó vẫn luôn dính ở phía sau mình, đã lớn lên thành hùng ưng có thể quan sát thiên hạ.
Vẫn là một tên nghịch đồ dĩ hạ phạm thượng.
Bạch Tà đem điểm yếu của ma thần cùng điểm cần chú ý, đều cặn kẽ giảng giải
cho mọi người, cũng dựa vào kinh nghiệm lúc trước, đem người của Linh
Tôn phái cùng môn phái phụ thuộc tổng cộng đều hơn 300 người, chia ra
tám người một tổ, tu vi cao thì giảm lại số người, hoặc là đối phó ma
thần có tu vi càng cao.
An bài tốt xong, từng người đều dựa theo địa điểm được chỉ định bắt đầu xuất phát.
Phát hiện ánh mắt của người bên cạnh vẫn luôn nhìn mình, Bạch Tà nghiêng thân nhìn hắn, "Làm sao vậy?"
Nghe vậy, Bạch Tà cũng khẽ nở nụ cười, nhưng mà ngay sau đó, y liền bị kinh
sợ, chỉ thấy Lạc Hằng hơi nhón chân, áp đôi môi màu nhạt của mình lên,
xúc cảm mềm mại từ môi truyền thẳng vào đáy lòng, trái tim trong lòng
ngực cũng đập lỡ một nhịp.
Sau cái chớp mắt, Bạch Tà mới lấy lại tinh thần, liền chủ động gia tăng nụ hôn, hơi thở cùng người giao hòa vào nhau.
Có đệ tử còn chưa đi xa, quay đầu lại vừa lúc thấy một màn:???
Hóa ra thật sự không phải đang diễn kịch, này bát cơm chó...
Đợi đến khi hô hấp của hai người hỗn loạn, hai người mới tách ra, Bạch Tà
duỗi tay sửa sang lại vạt áo của hắn một chút, nói: "Không biết Yến Hàn
Mặc có ra tay từ giữa làm khó dễ hay không?"
Nếu chỉ ra tay đối
phó với hai người bọn họ còn được, nhưng nếu ra tay tính kế các đệ tử
khác, chuyện này cũng liền không đơn giản như vậy, đối phó với ma thần,
càng nhiều tu sĩ tham gia tuy rằng có chỗ tốt nhất định, nhưng nếu từ
giữa có người làm khó dễ, vậy các đệ tử này đó chính là chất dinh dưỡng
của ma thần.
Lạc Hằng cũng hơi nhíu mày, nói: "Chỉ có thể binh tới tướng chặn, nước đến đất ngăn."
Đã nhiều ngày trôi qua nhưng thật ra không có nhìn thấy Yến Hàn Mặc tới
tìm bọn hắn, mà đệ tử Huyền Thiên phái, giống như cũng không tới, mà ma
thần ở địa bàn bọn họ giết chóc khắp nơi, liền tính Yến Hàn Mặc nuôi
thả, nhưng phần lớn tu sĩ đều không phải loại người có ý chí sắt đá, đệ
tử Huyền Thiên phái không có khả năng thờ ơ, trơ mắt nhìn ma thần xâm
lược giết người nhân gian.
Nhưng bọn hắn cũng không có thời gian
đi điều tra rõ chuyện bên trong, càng không có thời gian dây dưa cùng
Yến Hàn Mặc, hiện tại giải quyết ma thần mới là nhiệm vụ hàng đầu, không thể mặc kệ ma thần trưởng thành.
Lạc Hằng khẽ thở dài, Bạch Tà thấy vậy nắm lấy tay người, "Mọi chuyện sẽ được giải quyết."