Khi Yến Hàn Mặc trở lại tiểu bí cảnh lần nữa, thì trông thấy Bạch Tà
xuyên một thân trường bào màu trắng, hai tròng mắt đen như mực lại nhiễm tinh điểm huyết sắc, lộ ra nồng đậm sát khí, mà đứng bên cạnh là Cốt
yêu dùng gương mặt của Lạc Hằng, núp ở một góc, run bần bật.
Tên
Cốt yêu này ngược lại còn rất thông minh, biết chỉ có biến thành dáng vẻ của Lạc Hằng, Bạch Tà mới có thể thủ hạ lưu tình một chút.
Ở nơi xa nhìn một hồi lâu, cũng chưa thấy y có bất luận dấu hiệu động thủ
giết Cốt yêu nào, vẻ mặt Yến Hàn Mặc không khỏi lộ ra chút đáng tiếc,
xem ra vẫn là kém chỉ còn một bước là có thể kích thích Bạch Tà đại khai sát giới.
Yến Hàn Mặc đón ánh nắng loang lổ đi tới, nhướng mày mà nhìn người trước mắt, "Bạch tông chủ, chúng ta lại gặp mặt."
Bạch Tà buông Cốt yêu trong tay, thân hình một nhoáng, liền đã đến trước mặt Yến Hàn Mặc, "Sư tôn ta đâu!"
Yến Hàn Mặc nói, "Sư tôn ngươi đang nghỉ tạm ở chỗ ta khá tốt, Bạch tông
chủ không cần nhớ mong, ta lại đây là bởi vì hắn nhờ ta nói với ngươi
một câu, bảo ngươi hảo hảo tu luyện phi thăng thành thần, chờ đi xong
cốt truyện, hắn tự nhiên sẽ đến gặp ngươi."
"Ầm!" một tiếng, Yến
Hàn Mặc liền bị quăng tới thân cây, thân cây tạp gãy, Bạch Tà cực lực áp chế cơn giận của bản thân, "Đừng vô nghĩa với ta, nói sư tôn ta ở đâu?"
Yến Hàn Mặc lắc đầu, cân nhắc nói: "Không phải ta không muốn mang ngươi đến gặp hắn, mà là sư tôn ngươi không muốn gặp ngươi, ngày đó ta cũng đã
nói với ngươi rồi, ngươi là vai chính của thế giới này, mà sư tôn ngươi
lại là vai ác của thế giới này, tồn tại của các ngươi vốn đã như nước
với lửa, nếu ngươi muốn sư tôn ngươi được sống tốt hơn, thì vẫn nên đừng gặp mặt sư tôn ngươi nữa."
Bạch Tà cười lạnh, sát ý đáy mắt lệnh người sợ hãi, "Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi? Cốt yêu là do ngươi đặt ở bên người ta sáng nay đi?"
"Ngươi muốn thứ gì, ta đều cho ngươi, vận khí vai chính, hoặc là pháp bảo, vẫn là Thời Lan Trạch, ngươi muốn
thì liền cầm đi hết đi, yêu cầu ta chỉ có một, đem trả sư tôn lại cho
ta."
Khuôn mặt ôn hòa của Yến Hàn Mặc trong một chớp mắt liền
cứng đờ, một chút điểm sáng lãnh lẽo từ đáy mắt hắn phát ra, giây lát
sau, Yến Hàn Mặc thu lại hàn ý, cười nói: "Bạch tông chủ, đây là Thiên
Đạo định, cho dù Bạch tông chủ muốn cho ta, ta muốn cũng không được a,
nhiều năm trước kia, ta cũng không phải chưa từng nếm thử, đáng tiếc,
đến cuối cùng Thiên Đạo khiến ta thương tích đầy mình."
"Hay là nói, ngươi muốn sư tôn ngươi lại phải thể nghiệm một lần nữa chuyện của mười năm trước?" Yến Hàn Mặc nhàn nhạt nói.
Bạch Tà nghe vậy, thân hình một nhoáng, liền đã chấp kiếm chỉ vào hắn, cùng
hắn đấu lên, qua hơn trăm chiêu, Yến Hàn Mặc bị một kiếm của Bạch Tà
chém lên ngực, ngã xuống mặt đất.
Yến Hàn Mặc nhíu mày nói: "Bạch tông chủ, ngươi không cần quá đáng như vậy, tuy tu vi của ta không bằng ngươi, nhưng nếu là thật liều mạng, Bạch tông chủ ngươi cũng chưa chắc
sẽ tốt hơn được bao nhiêu."
Bạch Tà phớt lờ lời hắn nói, ánh mắt
bị linh phù vừa rơi xuống từ người Yến Hàn Mặc hấp dẫn, linh phù kia có
khí tức sư tôn y, Bạch Tà nhặt lên, đem linh phù bóp nát, một hình ảnh
ánh vào mi mắt.
Trong sân, tầng tầng dày đặc lá hình quạt chồng
chéo lên nhau, tạo thành một chiếc ô bảo vệ thiên nhiên, dưới cành khô
có hai thân ảnh, thân ảnh màu xanh bị đè trên bàn đá, một người khác ôm
lấy eo hắn, cắn lên cổ người dưới thân.
Tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt, nhưng Bạch Tà lại biết, người trong cảnh này rõ ràng là sư tôn y.
Bạch Tà nhìn chằm chằm vết đỏ trên cổ kia, đầu óc ầm ầm nổ vang, trong đầu
có một sợi dây, cảm giác như đã căng đến cực hạn, chỉ cần một chút lực
là liền có thể đứt đoạn.
Trong đầu hồi chiếu lại dáng vẻ sư tôn
hết lần này đến lần khác đều dung túng y lưu lại dấu vết trên người hắn, mặt Bạch Tà trở nên trắng bệch, tay đều phát run, cực lực đè ép đáy
lòng tức giận, ách thanh nói: "Ngươi đã làm gì sư tôn!"
Yến Hàn
Mặc ho nhẹ một tiếng, cúi đầu do dự một hồi, nhỏ giọng nói: "Nếu ngươi
đã thấy rồi vậy ta cũng không gạt ngươi nữa, sư tôn ngươi đã theo cùng
ta, ngươi cũng buông tha hắn đi, ngươi hảo hảo làm vai chính thế giới
này của ngươi, ta và hắn là người cùng thời không, chung quy là đường đi không giống ngươi."
"Người ở đâu?" Bạch Tà đến gần một bước, ánh mắt đe dọa nhìn hắn.
"Rốt cuộc ngươi đang chấp nhất cái gì? Các ngươi không phải là người cùng
thời không, chung quy sẽ có một ngày ngươi phi thăng thành Thần, mà ta
cùng Lạc Hằng không thuộc về thế giới này, có thể cũng sẽ có một ngày
rời khỏi thế giới này."
Yến Hàn Mặc vừa dứt lời, thân ảnh Bạch Tà liền động, một đạo bạch quang ẩn chứa nồng đậm sát khí từ trên trời
giáng xuống hướng tới Yến Hàn Mặc, Yến Hàn Mặc vội vàng thối lui về sau, sắc mặt cũng hơi mười phần không tốt, chờ đến khi tránh xa công kích từ Bạch Tà, lạnh giọng nói:
"Nếu ngươi cứ một hai phải ép ta, ta đây chỉ có thể để ngươi thấy rõ ràng chân tướng thật sự."
Yến Hàn Mặc lại ném một đạo linh phù lên không trung, linh phù trong không
trung liền xé nát, hình ảnh phóng ra, vẫn là dưới tàng cây trong viện
kia, chỉ thấy Lạc Hằng không mảnh vải che thân mà bị đè dưới thân Yến
Hàn Mặc, hai mắt ướt dầm dề, tràn ngập tình dục, trên gò má hơi phủ một
lớp đỏ mỏng, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng câu nhân.
Sợi dây trong
đầu của Bạch Tà vốn đã căng kia liền đứt, leng keng một tiếng, kiếm
trong tay Bạch Tà rơi xuống, đôi tay ôm lấy đầu, sắc mặt Bạch Tà trở nên thống khổ lên.
Ngày hôm qua rõ ràng là sư tôn ở cùng y, chuyện
này không có khả năng, đôi mắt kia, thần thái kia, thanh âm kia, y sẽ
không nhận nhầm, nhưng người xuyên đạo bào màu xanh vừa rồi kia lại rõ
ràng là sư tôn y.
Sư tôn nói thích y.
Thật sự chỉ là y ảo tưởng sau khi trúng độc thôi sao.
Sư tôn thật sự phải rời khỏi thế giới này sao?
Nhưng sư tôn nói sẽ bồi y, sư tôn sẽ không lừa y.
Nhưng mười năm trước, sư tôn đã lừa y.
Mặt Bạch Tà trở nên trắng bệch, phảng phất có vô số bàn tay đang lôi kéo y, muốn đem y lôi vào vực sâu, nhưng lần này đã không còn ai sẽ vươn một
bàn tay kéo y ra khỏi vực sâu.
Cùng lúc đó thiên địa biến sắc, ánh mặt trời rực rỡ vừa rồi biến mất không thấy, mây đen nghìn nghịt đè xuống.
Không biết qua bao lâu, Bạch Tà lại lần nữa ngẩng đầu lên, cặp mắt thanh
triệt kia biến thành màu đỏ như máu, lạnh nhạt vô tình, giống như kẻ
giết chóc không hề có tình cảm.
Một bộ đạo bào màu trắng của Bạch Tà bị nồng đậm ma khí vây lấy, trắng và đen trộn lẫn với nhau, tạo
thành sắc thái tiên minh đối lập.
Yến Hàn Mặc đứng lên, khoanh
tay, khóe môi giơ lên một mạt ý cười châm chọc, ngửa đầu thưởng thức
tình cảnh của giờ khắc này, không có Lạc Hằng, xem ra vai chính của thế
giới này bất quá cũng chỉ có như vậy.
Vương của thế giới này a.
Thân hình Bạch Tà vừa động, đôi mắt hàm chứa sát khí hướng Yến Hàn Mặc đánh
tới, nhưng Yến Hàn Mặc lại không hề sợ hãi, lù lù bất động đứng tại chỗ, một lát sau, một thân ảnh đứng chắn trước người Yến Hàn Mặc.
Cốt yêu nhìn Bạch Tà phi thân về phía mình, sợ hãi hét lên, hắn muốn động,
nhưng thân thể lại không nghe sai sử, "Tôn... Tôn chủ... Nở tình ta làm
nhiều việc như vậy, tha cho ta một mạng đi..."
Yến Hàn Mặc nghe vậy cũng không động, chỉ lẳng lặng nhìn thân ảnh Bạch Tà, khóe miệng tươi cười càng ngày càng lớn.
Hai tròng mắt Bạch Tà màu đỏ tươi, tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm Cốt
yêu, nếu phải nói, thì Bạch Tà là đang nhìn chằm chằm mặt của Cốt yêu,
trước một khắc khi kiếm sắp đâm vào Cốt yêu liền ngừng lại.
Khóe
miệng Yến Hàn Mặc nhếch lên một độ cung liền cứng đờ, "Ngươi còn đang
đợi cái gì? Còn nghĩ sư tôn ngươi sẽ thích ngươi sao, đừng nghĩ, sư tôn
ngươi là của ta, cuối cùng thì hắn cũng sẽ cùng ta rời khỏi thế giới
này."
Yến Hàn Mặc lại thay đổi một loại giọng điệu khác: "Giết
đi, giết sạch người của thế giới này, liền không còn ai sẽ phản bội
ngươi."
Thanh âm Yến Hàn Mặc trầm thấp hồn hậu, phảng phất từ
chân trời truyền đến, lại phảng phất như ngay tại bên người, không ngừng quanh quẩn ở bên tai Bạch Tà, xuyên thấu qua đầu quả tim y.
Thần sắc Bạch Tà có chút thống khổ, đôi tay khẽ run rẩy, giống như đang giãy giụa cái gì, mũi kiếm vẫn dừng lại trước ngực Cốt yêu, đình trệ không
tiến, phảng phất nếu lại tiến lên một bước thì chính là vực sâu.
Thấy y chậm chạp không động thủ, sắc mặt Yến Hàn Mặc có chút giận dữ, đầu
ngón tay giật một cái, Cốt yêu vẫn luôn cầu xin bỗng động, một bên sợ
hãi kêu gào, một bên lại không tự chủ được tiến lên một bước.
Chỉ thấy mũi kiếm màu trắng xuyên qua cơ thể Cốt Yêu, không hề xảy ra cảnh
tượng máu đỏ phun ra trong tưởng tượng, nhưng sắc mặt Cốt yêu lại trở
nên vặn vẹo, âm thanh rắc rắc vang lên, ngũ quan thanh tú biến mất không thấy, cuối cùng dần dần biến thành một cái đầu lâu trắng.
Khung xương màu trắng lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ tối sầm xuống, thanh âm hoảng sợ kia cũng dần dần im lặng.
Đôi mắt Bạc Tà một đốn, tròng mắt đỏ tươi khôi phục lại một chút lý trí,
đôi mắt có chút tan rã, Yến Hàn Mặc thấy vậy không chút do dự cắt ra một vết thương trong lòng bàn tay mình.
Huyết sắc đỏ tươi nhỏ từng
giọt xuống trước mắt Bạch Tà, giống như bị thứ gì thúc giục, trái tim
Bạch Tà khẽ run lên một chút, một sợi lý trí kia cũng thật mau lại bị
sát ý bao phủ, sát ý lúc này càng nặng hơn trước, kiếm ý khủng bố từ
trên trời giáng xuống.
Yến Hàn Mặc chỉ là lui về phía sau vài
bước, cười khinh miệt một tiếng, theo sau liền xoay người rời đi, thân
ảnh trên bầu trời cũng đi theo.
Sau khi Bạch Tà nhập ma hiển
nhiên tu vi được đề cao lên rất nhiều, Yến Hàn Mặc lấy ra mười thành
thực lực, thế nhưng đều có chút chống đỡ không được, bị đánh đến liên
tiếp bại lui.
Bất quá, cho dù trên người bị huyết sắc nhuộm dần, ý cười trên mặt Yến Hàn Mặc một chút cũng không giảm, nhìn đám người đen
nghìn nghịt ở nơi xa, Yến Hàn Mặc câu miệng cười, ngự kiếm bay qua đó.
Nhìn đến thân ảnh của Yến Hàn Mặc, mọi người đại hỉ, đều nhao nhao đứng dậy tiến tới.
"Lần này Yến đạo hữu trở về, là tìm được đường ra ngoài rồi sao?" Một người
trong đó đầy ý vui mừng nói, bọn họ đã ở chỗ này vài ngày, mỗi ngày đều
lo lắng ma thần lại đến đây tập kích bọn họ, hơn nữa mỗi một lần đánh ma thần, bọn họ đều phải tổn thất rất nhiều người, mà ma thần lại càng
ngày càng cường đại.
Yến Hàn Mặc cười khẽ nói: "Một canh giờ sau
tiểu bí cảnh sẽ mở ra, chỉ cần các ngươi chống đỡ được đến khi đó liền
có thể ra ngoài."
"Thật sao!" Mọi người đại hỉ, bắt đầu hoan hô nhảy nhót.
"Chống đỡ được sau một canh giờ là có ý gì?" A Nô Bỉ nằm trong lòng ngực Tiểu
Linh Đang híp mắt nhìn Yến Hàn Mặc, tuy lúc này trên mặt Yến Hàn Mặc
mang theo ý cười, nhưng hắn lại ngửi thấy được mùi máu tươi cùng sát
khí, còn có ma khí trên người tên này.
Yến Hàn Mặc cười nói: "Ý
trên mặt chữ, bất quá A Nô Bỉ tôn chủ, nếu ngươi muốn bảo vệ được tiểu
hài tử kia của ngươi, ta khuyên ngươi vẫn là nhanh chóng rời đi."
A Nô Bỉ ngẩn ra, đáy mắt lộ ra vài phần sát khí, Yến Hàn Mặc này cư nhiên biết rõ thân phận của hắn, mấy ngày trước đây có người cách không
truyền âm cho hắn, gọi hắn là tôn chủ, hắn đi tìm thanh âm kia nhưng đều không tìm được người gọi.
Yến Hàn Mặc này hiện tại lại giáp mặt vạch trần thân phận của hắn, đây là định tính xé rách da mặt sao?
A Nô Bỉ liếm liếm môi dưới, lông trên lưng dựng đứng lên, Lạc Hằng cùng
Bạch Tà đều không ở đây, thương trên người hắn còn chưa tốt lên, ma khí
bên này lại hạn chế, bản thân hắn cũng chưa chắc là đối thủ của Yến Hàn
Mặc.
"Tự ngươi tìm một chỗ trốn trước đi." A Nô Bỉ nói.
Tiểu Linh Đang hơi giật mình, vẻ mặt cũng nghiêm túc lên, Yến Hàn Mặc đã
biết thân phận của A Nô Bỉ, chính là không có khả năng sẽ buông tha A Nô Bỉ.
Những người khác nghe thế, nhao nhao nhìn về phía A Nô Bỉ,
vẻ mặt đều hoảng sợ, tôn chủ Đọa Lạc Chi Uyên sao lại ở đây? Bọn họ cư
nhiên lại cùng một đại ma đầu ngồi ở chỗ này lâu như vậy!
Bạch
tông chủ không chỉ nuôi một đại ma đầu Lạc Hằng, liền người hầu bên cạnh y cũng nuôi một đại ma đầu! Hai ngày này bọn họ còn tranh chấp với
người ta...
Mọi người đồng thời lui ra sau, cùng hai người Tiểu
Linh Đang giữ ra một khoảng cách nhất định, nhưng A Nô Bỉ không quan tâm đến động tác của những người đó, chỉ tràn ngập địch ý mà nhìn Yến Hàn
Mặc.
A Nô Bỉ quét nhìn từ trên xuống dưới Yến Hàn Mặc một hồi,
bỗng dưng như nghĩ đến điều gì, địch ý trong mắt càng nặng, "Tôn chủ thứ tư Đọa Lạc Chi Uyên?"
Yến Hàn Mặc không trả lời, nhún nhún vai nói: "Không cần có địch ý lớn với ta như vậy, đối thủ của ngươi không phải ta."
Yến Hàn Mặc tạm dừng một cái chớp mắt, một lát sau hắn xoay nhìn về phía sau, nở nụ cười, "Đối thủ của các ngươi tới."
"Cái gì?"
Mọi người nghi hoặc, nhưng khi nhìn kĩ theo mắt hắn, thân ảnh Yến Hàn Mặc
đã biến mất, "Một canh giờ sau tiểu bí cảnh sẽ mở, hy vọng các ngươi có
thể căng được đến lúc đó."
Mọi người vẫn khó hiểu, đứng tại chỗ, hai mặt nhìn nhau, Yến Hàn Mặc này rốt cuộc là có ý gì?
Giây lát sau, không trung trên đỉnh đầu bọn họ bỗng chốc đen lại, một Tử
thần giống như từ dưới địa ngục bò ra xuất hiện trước mắt bọn họ, lại
khi nhìn kỹ, ngũ quan như khắc ra kia còn không phải Bạch Tà thì có thể
là ai!
Lại khi nhìn thấy ma khí trên người y, mọi người càng thêm hoảng sợ, hiện tại bên người bọn họ không chỉ có một tông chủ từ Đọa
Lạc Chi Uyên, Bạch Tà cư nhiên cũng là ma, còn có một cái đại ma đầu Lạc Hằng còn không biết đang ở chỗ nào chờ bọn họ.
Mọi người có
chút khóc không ra nước mắt, đây chính là cái vận khí cứt chó gì vậy,
sớm biết thế đã không cùng đến đây đuổi giết Lạc Hằng, thật vất vả từ
trong miệng ma thần chạy ra, hiện tại lại sắp rơi vào miệng của mấy cái
đại ma đầu này.
Lông trên người A Nô Bỉ đều dựng đứng, trạng
huống của Bạch Tà hiện tại rất giống lúc Lạc Hằng nhảy xuống nghiệp hỏa, thậm chí còn nặng hơn, ánh mắt Bạch Tà nhìn bọn họ đều không khác gì
nhìn người chết.
Lạc Hằng kia còn chưa biết chạy đi đâu rồi, đồ đệ hắn cứ phát cuồng như vậy xuống, tâm trí không bị hủy hoại mới là lạ.
Tiểu Linh Đang lần đầu nhìn đến bộ dạng này của Bạch Tà, cũng nhất thời bị
kinh sợ, nuốt nuốt nước miếng, thử hỏi một câu, "Tông chủ?"
"Nhân lúc tông chủ ngươi còn chưa để mắt đến ngươi, chúng ta nhanh đi đi,
tông chủ của ngươi hiện tại đã mất tâm trí rồi." A Nô Bỉ nhắc nhở.
Tuy nhiên Tiểu Linh Đang còn chưa động, Bạch Tà trên không trung đã động, tay cầm kiếm, hướng một đám người đánh tới.
Trong lòng Bạch Tà bây giờ chỉ còn một ý niệm, giết người, giết sạch người của thế giới này liền tốt.
Mắt thấy Bạch Tà sắp đem một kiếm đâm thủng yết hầu của một người, Tiểu
Linh Đang liền hô lên, "Tông chủ, ngươi không thể loạn giết người vô
tội, Lạc tông chủ sẽ không cao hứng."
Bạch Tà dừng lại kiếm, ánh
mắt chuyển hướng Tiểu Linh Đang, sắc mặt có chút khó hiểu, tựa hồ đang
suy nghĩ Lạc tông chủ là ai, vì cái gì sẽ không cao hứng.
Tiểu
Linh Đang thấy vậy, vội vàng chạy tới, đôi tay có chút phát run dời đi
kiếm của Bạch Tà, "Tông chủ, có chuyện gì, chúng ta đi tìm hỏi Lạc tông
chủ được không?"
"Ngươi bị ngốc sao!" A Nô Bỉ bị bỏ qua một bên
biến hóa thành hình người, tiến lên vài bước, kéo Tiểu Linh Đang ra phía sau mình, "Ngươi ngại mạng quá dài à, bảo ngươi rời đi, còn chạy về
phía trước, mấy tên này vẫn luôn đuổi giết Lạc tông chủ của ngươi, chết
thì chết, còn cứu bọn họ làm cái gì!"
Tiểu Linh Đang nhỏ giọng
nói: "Cái này không giống, không phải là vấn đề cứu bọn họ mà là tông
chủ không thể loạn giết người vô tội."
"Hắn đã nhâp ma, còn có thể phân rõ ai vô tội!" A Nô Bỉ tức giận nói.
"Vậy cũng không được." Tiểu Linh Đang dậm chân nói, hắn không thể trơ mắt nhìn tông chủ phạm phải sát nghiệt.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, thân hình Bạch Tà động, A Nô Bỉ đành phải một tay xách Tiểu Linh Đang thối lui.
"A Nô Bỉ, ngươi có thể giúp vội một chút được không?" Tiểu Linh Đang nhỏ giọng nói.
A Nô Bỉ không quay đầu lại nói: "Không giúp, trên người ta còn có thương tích, ta không đánh lại tông chủ ngươi."
Hai tròng mắt Tiểu Linh Đang ảm đạm xuống, hít sâu một hơi, giãy giụa nói: "Vậy ngươi thả ta xuống."
Hắn không thể trơ mắt nhìn Bạch Tà tạo sát nghiệt, một khi phạm phải sát
nghiệt, liền không còn đường lui, trước kia vẫn luôn là Lạc tông chủ bọn họ che chở hắn, lúc này nên là hắn phát huy tác dụng.
A Nô Bỉ nhìn biểu tình bướng bỉnh của hắn, có chút tức muốn hộc máu, "Ngươi muốn tìm chết cứ việc nói thẳng!"
Lúc này Bạch Tà đã hướng một người giết tới, mắt thấy kiếm kia sắp tước đầu của người nọ, A Nô Bỉ thầm mắng một tiếng, hắn đến đây là tới chơi, chứ không phải làm thánh nhân.
"Tự mình tìm một chỗ trốn trước đi." A Nô Bỉ ném người trong tay xuống, thân ảnh đã biến mất tại chỗ, khi lại
xuất hiện liền đã chặn một kiếm kia của Bạch Tà, cùng Bạch Tà đấu lên.
Bên trong tiểu bí cảnh, trong phạm vi nhỏ đều tạc nứt nổ tung, có A Nô Bỉ
gia nhập, những người khác mới có chút thời gian thở dốc, khắp nơi đều
nhao nhao bỏ chạy.
A Nô Bỉ lúc này một chút cũng không ổn, Bạch
Tà mất đi lý trí, thực lực so với bình thường đều cao hơn rất nhiều, hơn nửa canh giờ sau, A Nô Bỉ cuối cùng không địch lại, ngã trên mặt đất,
chỉ có thể nhìn Bạch Tà chấp kiếm đi tới.
Nhân loại đúng là một
cái so với một cái còn phiền phức, tính tính, Lạc Hằng tính ra còn tốt,
nhưng cái tên chết tiểu hài tử kia, nếu không có hắn còn không biết sẽ
bị bao nhiêu người khi dễ nữa.
Mắt thấy kiếm Bạch Tà liền hạ xuống, hai mắt A Nô Bỉ không lộ vẻ bi thương, biểu tình trước sau vẫn cao ngạo.