Ở nơi chật hẹp, quanh quẩn thanh âm nhàn nhạt của Lạc Hằng, ánh mắt Bạch Tà dính chặt trên người Lạc Hằng, trong đầu ong ong quay cuồng, mãn đầu óc đều là câu nói "Tâm ý chúng ta tương thông." mà Lạc Hằng nói.
Ống tay áo màu trắng bị Bạch Tà siết chặt đến nhăn nhúm, đôi mắt có chút
khô khốc, hầu kết Bạch Tà giật giật, "Sư tôn, ngươi nói tâm ý tương
thông, là giống với ý ta hiểu sao?"
"Sư tôn đối với ta không chỉ
thích giữa thầy trò, còn có loại thích giữa đạo lữ với nhau." Bạch Tà
thật cẩn thận mà nói tiếp, y cảm giác như hồ độc kia đang tẩm sâu vào
lục phủ ngũ tạng, làm đầu óc của y đều có chút choáng váng.
Lạc Hằng bị y hỏi như vậy cũng có chút ngây ra, Bạch Tà trước giờ vẫn còn chưa biết hắn muốn cùng y kết làm đạo lữ sao.
"Ta nghĩ vậy." Lạc Hằng không chút do dự mà trả lời.
Từ lúc bước ra từ Đọa Lạc Chi Uyên, hắn xác thực muốn rời xa trọng tâm cốt truyện, làm một cái người bình thường sống một cuộc sống bình đạm, giãy giụa trong vài thập niên, quá mệt mỏi.
Nhưng khi gặp lại Bạch
Tà, ở một khắc kia thấy hơi thở trên người y không thích hợp, Lạc Hằng
liền không chút do dự quyết định ở lại bên cạnh y.
Sau lại phát
hiện ra Bạch Tà đã nhận ra mình, hơn nữa còn không có hận hắn, khi đó
hắn đúng là có chút bất an, nhưng đồng thời lại vui mừng. Mà ở Đọa Lạc
Chi Uyên, một khắc Bạch Tà hôn hắn kia, hắn có chút phẫn nộ, tuy hắn là
người chưa từng hưởng qua tư vị tình yêu là gì, nhưng cũng biết hôn môi
là có khái niệm gì.
Nhưng hắn cũng không cảm thấy ghê tởm, cuối
cùng ngầm đồng ý hành động của Bạch Tà, cho dù lúc Bạch Tà dùng tay xâm
phạm, hắn cũng chỉ là cảm thấy có một chút khó có thể mở miệng mà thôi,
nếu đổi lại là người khác, hắn đại khái liền dùng một cái nắm đấm đập
nát đầu người.
Nếu Thiên Đạo thật sự không cho phép hai người bọn họ kết làm đạo lữ, hắn đã đấu vài thập niên nay, cũng không ngại lại
đấu tiếp một lần, hắn và Bạch Tà đều sống thật quá mệt mỏi, nhìn Bạch Tà vì hắn đến cả bản thân cũng tự lừa gạt, hắn thực đau lòng, thà lại đấu
một lần nữa còn hơn phải sống một mình như xác sống.
Ngày ấy hắn
hỏi Bạch Tà, "Giữa đạo lữ cùng thành Thần, ngươi sẽ chọn cái nào?", Thời điểm Bạch Tà trả lời là đạo lữ, trái tim hắn khi đó trong nháy mắt đập
nhanh liên hồi, cũng trong một khắc kia, hắn liền biết được đáp án của
mình.
"Ngày đó ta thổ lộ với ngươi, ngươi cũng đã đồng ý cùng ta ở bên nhau, tuy còn chưa chân chính kết thành đạo lữ, nhưng ngươi thích
ta, ta thích ngươi, này còn không phải là tâm ý tương thông sao?" Lạc
Hằng áp sát vào y chút, nói trắng ra.
"Thổ lộ, khi nào?" Bạch Tà
nhất thời mờ mịt, trong đầu lặp lại hết thảy đủ loại chuyện sau khi y
cùng sư tôn ở bên nhau, bỗng nhiên đầu óc mắc kẹt một chút, hình ảnh
trong đầu dừng lại ở cảnh ngày ấy y cùng sư tôn diễn cảnh giường chiếu.
Bạch Tà có chút không thể tin được, ngày đó sư tôn cư nhiên cùng y thổ lộ, y vẫn luôn cho rằng là bởi vì mình lo lắng quá nhiều. Bạch Tà cảm thấy
như mình đang nằm mơ.
Lạc Hằng cũng không nhịn được cười một
tiếng, hắn đã chủ động như vậy rồi, đồ đệ của hắn còn ngây ngốc không
biết, lại còn tưởng rằng mình yêu đơn phương, hắn vẫn luôn cho rằng y là còn băn khoăn quan hệ giữa hai người bọn họ cho nên mới vẫn luôn thật
cẩn thận. Bây giờ xem ra, thì ra chính là do đồ đệ của hắn quá ngốc.
"Cho nên ngày ấy ngươi nói muốn nghiên cứu công pháp song tu, cũng là vì song tu với ta?"
Lạc Hằng gật gật đầu, "Nếu trong lòng không có ngươi, sao có thể mặc kệ ngươi đối với ta làm ra những chuyện vượt rào đó."
Bạch Tà sửng sốt, "Nhưng ta thấy trong ánh mắt sư tôn, không có đối với ta
có một tia dục niệm, ta vẫn luôn cho rằng sư tôn không hiểu tình ái, chỉ xem ta là đồ đệ tới sủng, cũng hoặc là đang diễn kịch."
Thử nghĩ một chút, nếu là bạn tốt nhiều năm của ngươi, lôi kéo ngươi, biểu tình
đều thực bình tĩnh, sau đó trắng ra nói với ngươi một câu, ta thích
ngươi, đổi lại là ai, người đó cũng đều sẽ cảm thấy người bạn này đang
nói đùa.
"Lúc ta hôn ngươi, rất nhiều lần đều không có người
ngoài ở đấy, sao có thể là diễn kịch." Lạc Hằng cũng hơi sửng sốt, bật
cười nói, "Huống chi ngươi từng gặp qua sư tôn nào sẽ chủ động hôn môi
đồ đệ mình, lại gặp qua sư tôn nào dùng hôn môi để an ủi đồ đệ mình
chứ."
"Tuy rằng ta không phải rất hiểu, cũng sớm đã qua cái tuổi
rung động kia, nhưng không có nghĩa là sư tôn ngốc, dùng một cách nói
khác để nói, ta nếm qua muối so với ngươi đi đường còn nhiều, sao có thể lại không nhìn ra tâm tư của ngươi đối với sư tôn."
"Đến nỗi ánh mắt của ta," Lạc Hằng che lại hai mắt, nhẹ giọng nói: "Ta sớm đã quen
đem hết ý nghĩ trong lòng, giấu ở dưới lớp da mặt."
"Hơn nữa."
Trên mặt Lạc Hằng khó được có chút xấu hổ, "Ta chưa từng nói chuyện yêu
đương, sinh sống mấy thập niên nay đều chưa từng có tâm tư trên phương
diện này, cũng không biết cách thức ở chung giữa tình lữ với nhau là như thế nào, chỉ có thể học một chút trên tiểu thoại bản, nếu hành vi cử
chỉ của ta khiến ngươi cảm thấy ta không thích ngươi, sư tôn xin lỗi,
bất quá ta sẽ từ từ học."
Nhìn hắn đem hết toàn lực ra giải
thích, trên mặt mang theo chút quẫn bách, Bạch Tà không khỏi cảm thấy có chút đáng yêu, y cũng mới xem rõ, trong lòng sư tôn là thật sự có y. truyện teen hay
"Sư tôn, ngươi quá phạm quy."
Bạch Tà lẩm bẩm một tiếng, đôi tay vòng lấy eo hắn siết chặt vài phần, cúi
đầu dán xuống, đem cặp môi hơi mỏng kia ngậm lấy, cặp môi kia, quả nhiên mềm mại giống như trong tưởng tượng vậy.
Nhiệt độ trong không
gian nhỏ hẹp dần dần tăng lên, nụ hôn của Bạch Tà từ đầu đến cuối đều có chút thật cẩn thận, giống như là đang xác nhận chuyện gì, một lát sau,
liền càng trở nên mất khống chế hung ác lên, Lạc Hằng vẫn là lần đầu
tiên tiếp nhận một nụ hôn cảm giác giống như mưa rền gió dữ như vậy,
điên cuồng quấy phá trái tim hắn, theo động tác của Bạch Tà, tiếng hít
thở của Lạc Hằng cũng càng trở nên dồn dập.
Thật lâu sau Bạch Tà mới buông môi ra, nhẹ giọng nói: "Miệng sư tôn, quả nhiên rất ngọt rất mềm."
Lạc Hằng bị hôn đến có chút choáng váng, nhất thời không chải vuốt rõ hai
từ này của Bạch Tà là có ý gì, vẻ mặt ngốc ngốc, thẳng đến khi trong đầu xuất hiện nội dung trong tiểu thoại bản, Lạc Hằng mới biết được, đồ đệ
của hắn là đang trêu ghẹo hắn.
Lạc Hằng cũng trêu đùa nói: "Tên nghiệt đồ nhà ngươi này, dám trêu ghẹo sư tôn."
Một tay Bạch Tà ôm hắn, một tay chấp kiếm, trực tiếp phá vỡ toàn bộ núi,
đường ra ngoài bây giờ đã không còn quan trọng, âm mưu của Yến Hàn Mặc
là gì cũng không quan trọng, hiện tại trong mắt y chỉ có người nằm trong lòng ngực này, y chính là một người ích kỷ như vậy đấy, ích kỷ đến mức
hẹp hòi đến mức trong lòng cũng chỉ chứa được một người này.
Y
cảm thấy hồ độc đã tẩm nhập vào toàn thân y, thần thức y, đem cả người y đều phải thiêu đốt mơ hồ, thân thể đói khát đến lợi hại.
Theo ký ức của hai ngày trước, Bạch Tà tìm một nơi hẻo lánh an toàn.
Nhìn gương mặt của hắn, thần sắc Bạch Tà có vui mừng, có bất an, đối với một đoạn lời nói vừa rồi của Lạc Hằng, vẫn luôn có chút không quá tin đó là chính miệng sư tôn nói ra, y có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
Bạch Tà nhẹ nhàng cọ cọ hắn, thành kính nói: "Sư tôn, ngươi chắc chắn muốn
cùng ta song tu sao? Nhân lúc hiện tại ta còn có thể áp chế được, bây
giờ ngươi cũng có thể đổi ý."
Đôi mắt Bạch Tà đỏ lên, giống như tiểu dã thú sắp phát cuồng.
Lạc Hằng hơi giật mình, có chút cứng họng nói: "Ta có tình cảm với ngươi, vì cái gì muốn đổi ý?"
Đồng tử Bạch Tà co rút lại, hô hấp đều đình trệ, Bạch Tà duỗi tay đẩy một cái, hai người thản nhiên đối diện nhau.
Lạc Hằng hơi ngửa đầu nhìn y, suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: "Ngươi biết nam tử sẽ song tu như thế nào sao?"
Thấy biểu tình của hắn thực vô tội lại vô cùng nghiêm túc hỏi một câu này,
Bạch Tà giống như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ phun trào, nghiến răng
nói: "Sư tôn."
Không đợi hắn lại đặt thêm câu nghi vấn kỳ kỳ quái quái nào khác, Bạch Tà liền lấp kín đôi môi hắn, giống như là một đầu
lang đã đói bụng hơn mười ngày bắt đầu được ngậm lấy một miếng thịt,
Bạch Tà điên cuồng đòi lấy đôi môi hắn, lý trí dần dần trầm luân xuống.
Trong lúc nhất thời, trong động nhỏ hẹp trở nên có vài phần nóng bỏng, không
khi lưu động trong không trung cũng trở nên sền sệt lên, cùng với đó
chính là thanh âm vụt vặt đứt quãng không rõ ý vị. Những mảnh quần áo
màu xanh lơ cùng màu trắng chồng đè lên nhau.
- --Hôm nay lại là một ngày vui vẻ ( */\*)---
Ánh nắng bên ngoài cửa động dần dần rút đi, bị màn đêm đen như mực bao phủ, những giọt sương trong suốt như pha lê ngưng đọng lại thành những giọt
nhỏ treo ở đuôi lá, rất xinh đẹp.
Không biết qua bao lâu, cảm
giác bị hồ độc chi phối đã dần dần tiêu tan, nội tâm cuồng loạn của Bạch Tà cũng dần lắng xuống vài phần, nhìn thấy người dưới thân mình phủ một tầng ửng đỏ trên mặt, hai mắt có chút thất tiêu, khả năng là động tác
của mình có chút hung ác, đôi mắt hắn bị nước mắt làm nhuận ướt, hàng mi dài mảnh khảnh hướng bốn phía cụp xuống, dáng vẻ nhìn có chút đáng
thương.
Cùng với sư tôn ngày thường quả thực khác biệt quá lớn, y từng thấy qua dáng vẻ sư tôn lén lút dẫn y xuống núi nghịch ngợm, cũng
từng thấy qua dáng vẻ sư tôn cao cao tại thượng, vẻ mặt lạnh băng, cũng
từng thấy qua dáng vẻ y bình tĩnh ôn hòa, mà dáng vẻ động tình trước mắt này y vẫn là lần đầu nhìn thấy, giống như thỏ con bị khi dễ, ủy khuất
đến hốc mắt phiếm hồng.
Thần sắc Bạch Tà có chút mê mang, cảm
giác không chân thật, lẩm bẩm một tiếng, "Sư tôn", Lạc Hằng giống như bị một tiếng này đánh thức, ánh mắt mê mang một hồi, cuối cùng mới ngắm
nhìn đến mặt Bạch Tà, ửng đỏ trên mặt có nhiều thêm một tia giận dữ,
"Bạch Tà... Ngươi... Ngươi nhẹ một chút."
Cái này hình như có chút không giống miêu tả trên tiểu thoại bản a.
Thanh âm Lạc Hằng có chút khàn khàn, vốn là mang theo một tia tức giận nói,
lại thành làm nũng. Thanh âm của Lạc Hằng phản phất như ấn mở công tắt
ẩn nào đó, hai tròng mắt vốn đã khôi phục lại thanh minh của Bạch Tà lại nhiễm lốc xoáy đen kịt. Bạch Tà nhẹ giọng đáp: "Được, ta tận lực."
Bạch Tà cúi đầu hôn xuống, nhưng động tác của y ngược lại một chút cũng
không nhẹ, thậm chí so với vừa rồi còn điên cuồng hơn, như muốn hủy đi
xương cốt của hắn nuốt vào trong bụng.
Sư tôn...
Có lẽ y đã tiêu phí hết vận khí suốt đời mới có thể gặp được một người sư tôn yêu thương y, sủng y như vậy.