Từ trong rừng thổi tới làn gió êm dịu, nhưng không biết vì sao, nhìn ánh mắt của người trước mặt âm lãnh tràn ngập tính xâm lược, mắt Lạc Hằng
có chút nhoi nhói.
Bạch Tà đi đến bên cạnh Lạc Hằng, một tay tóm
lấy hắn, lập tức chặn ngang bế lên, mới vừa rồi y cùng Yến Hàn Mặc triền đấu không bao lâu, Yến Hàn Mặc lại đột nhiên rời đi, y liền biết hẳn là có liên quan đến sư tôn. Y vốn tưởng rằng là sư tôn lo lắng cho mình bị tiết lộ ma khí, cố ý dẫn dụ Yến Hàn Mặc rời đi, thấy hắn rời đi, y cũng liền đi theo, không nghĩ tới lại nghe được chuyện hoang đường như vậy.
Tay của Lạc Hằng bị Bạch Tà siết chặt đến phát đau, nhưng hắn chỉ nhíu mày một chút, nhẹ giọng nói: "Nghe được bao nhiêu?"
"Nên nghe đều nghe được."
Y đem Tử Cổ Trùng trên người Lạc Hằng thu hồi, Lạc Hằng có chút ngẩn ra,
đồ đệ ở một bên nghe xong lâu như vậy, hắn cư nhiên không cảm nhận được
một tia hơi thở, nếu không phải trên người Bạch Tà phát ra cuồng bạo sát khí, hắn đều không phát hiện được có người tồn tại.
Yến Hàn Mặc ngăn lại đường đi của y, "Ngươi làm gì!"
Bạch Tà cười lạnh, dưới ánh mặt trời, nhìn đến rõ ràng trên mặt lãnh lẽo của y, "Thời Lan Trạch không phải còn chưa chết sao? Ngươi không đi cứu
nàng lại còn ở đây!"
Yến Hàn Mặc nhỏ giọng nói: "Nàng là người của ngươi, không có ngươi, ta căn bản không thể tìm thấy nàng."
"Ngươi có thể yên tâm, năm đó không chạm vào nàng, hiện tại cũng sẽ không, về sau càng sẽ không!"
Yến Hàn Mặc nói: "Chẳng lẽ ngươi thật sự thích sư tôn của ngươi?"
Bước chân Bạch Tà dừng lại, ánh mắt hung ác nham hiểm, con ngươi đen kịt,
giống như một cơn lốc xoáy khổng lồ, sát khí che trời lấp đất lấy Bạch
Tà làm trung tâm, hướng bốn phía khuếch tán mở rộng, rừng cây vốn dĩ
bình tình lại trở nên xao động không bằng phẳng, hệt như một cơn lốc
xoáy càn quét qua rừng cây đem cây cối phá hủy.
Sắc mặt Lạc Hằng
cực kỳ khó coi, nhưng hắn không dám ra tay cũng không dám lên tiếng,
Bạch Tà lúc này đã sắp nổi trận lôi đình, một khi hắn có một chút ý định chống cự đồ đệ, hắn ra tay chỉ sợ nhận được kết quả hoàn toàn ngược
lại.
Yến Hàn Mặc cũng cả kinh liên tục thối lui, đang muốn rút
kiếm đối phó y, nhưng Bạch Tà chỉ âm trầm liếc mắt nhìn hắn một cái,
liền mang Lạc Hằng rời đi.
Động tĩnh từ ba người bọn hắn đưa tới
không ít ma thần, nhưng Bạch Tà cũng không hề để ý đến, ôm Lạc Hằng
xuyên qua cực nhanh trong rừng cây, ma thần liền góc áo cũng đều không
đụng tới, thân ảnh Bạch Tà đã biến mất không thấy.
Bạch Tà mang
theo hắn đến một nơi không người mới ngừng lại, đem hắn đè lên thân cây, Bạch Tà nhìn xuống hắn, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm gương mặt quen
thuộc này, gương mặt hắn từng ngưỡng vọng, từng không muốn xa rời, từng
hận, hiện tại vẫn luôn yêu say đắm.
Lạc Hằng hơi ngưỡng cằm, nhìn y gần trong gan tấc, yết hầu khô khốc mà lăn lộn một chút, "Ngươi có gì muốn hỏi sao?"
Bạch Tà không lên tiếng, cúi đầu, giống như dã thú phát cuồng cắn một ngụm lên cổ Lạc Hằng.
Một tia mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, Lạc Hằng ăn đau chỉ khẽ rên một tiếng, cũng không ngăn cản y, đặt tay lên lưng y vuốt nhẹ từ trên
xuống dưới, an ủi y.
Theo thời gian trôi đi, lá cây trong không
trung vũ động dần dần yên tĩnh lại. Bạch Tà buông lỏng cổ hắn ra, ánh
mắt nhìn chăm chú vệt màu đỏ kia, vươn tay dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng
lau đi, lệ khí trong đáy mắt cũng tiêu tán một chút, lúc này mới đối mắt nhìn hắn.
"Ngươi có gì muốn hỏi sao?" Lạc Hằng lặp lại vấn đề vừa rồi một lần nữa.
"Ngươi không phải người thế giới này?" Giọng nói của Bạch Tà mang theo chút
run rẩy, Lạc Hằng có thể cảm nhận được y đang cực lực áp chế gì đó, Lạc
Hằng do dự một lát, gật gật đầu.
Ánh mắt Bạch Tà nhất thời tối sầm, trong không khí gió lại lưu chuyển nhanh chóng, "Ngươi sẽ rời đi sao?"
Lạc Hằng ngẩn ra một chút, hắn còn tưởng rằng y sẽ hỏi chuyện thế giới này
là một quyền sách trước tiên, lại không nghĩ đến thứ y để ý là hắn có
rời đi hay không, Lạc Hằng không có chút do dự nào nói: "Nếu ngươi không đẩy ta ra, ta sẽ không rời đi."
Ánh mắt ảm đạm của Bạch Tà sáng lên một chút, "Sẽ không có hậu quả gì sao?"
Lạc Hằng ngẩn ra, trong lòng nhất thời mềm nhũn, sắc mặt Lạc Hằng hòa hoãn xuống, lắc lắc đầu, "Không có."
Nhìn dáng vẻ hắn không giống như đang lừa mình, sắc mặt Bạch Tà mới dịu lại
một chút, trầm ngâm trong chốc lát mới hỏi nói: "Những gì ngươi và Yến
Hàn Mặc nói đều là thật sao? Thế giới này là một quyển sách, mà ta chính là người được Thiên Đạo lựa chọn."
Lạc Hằng gật gật đầu.
Bạch Tà hơi rũ mí mắt xuống, "Ngươi trước đó là bởi vì bị Thiên Đạo khống chế, nên cố ý đả thương ta?"
Y vẫn luôn suy nghĩ, người phía sau kia rốt cuộc cường đại đến mức nào
mới có thể khiến sư tôn kiêng kị như vậy, đại tông sư đã là tu vi tối
cao nhất biết đến trong thiên hạ, lại tiến thêm một bước chính là tồn
tại của thần, nhưng từ xưa đến nay chưa hề xuất hiện thần, y vẫn luôn tự cho rằng dù tu vi có lại cao bao nhiêu, y tự tin cũng có một chút năng
lực phản kháng.
Nhưng mà mỗi lần y dò hỏi sư tôn, đều nhận được
cùng một đáp án là không cần lại đi điều tra chân tướng năm đó, cũng
không cần có ý đồ đi tìm người kia báo thù, lực lượng của người kia bọn
họ vô pháp sánh bằng.
Nghe xong đoạn đối thoại của hắn cùng Yến
Hàn Mặc y mới biết được, thứ vốn dĩ vẫn luôn khống chế sư tôn căn bản
không phải người, mà là Thiên Đạo của thế giới này, chủ nhân sư tôn, còn là chủ tính mạng của hắn.
Tất cả những bất hạnh trong nhân sinh
của y, tuổi nhỏ thì cha mẹ song vong, bị gia tộc đưa lên đài hiến tế, bị người khác tra tấn vũ nhục, tính cả sư tôn tra tấn y, đều là một loại
sản vật nằm dưới ngòi bút của người khác.
Nhìn sát ý trên người y càng ngày càng nặng, Lạc Hằng há miệng lại phát hiện mình không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, nói đều không nên lời, Lạc Hằng nhíu mày, cấm chú lúc trước hệ thống hạ lên người hắn vẫn còn.
Thấy hắn vẫn
luôn không trả lời, sắc mặt Bạch Tà âm trầm, siết chặt tay Lạc Hằng, ánh mắt nhìn thẳng hắn, "Không thể nói, hay là không muốn nói."
Tay bị Bạch Tà siết đến phát đau, nhưng Lạc Hằng không để ý, sau đó nói: "Không thể."
Sắc mặt Bạch Tà càng thêm khó coi chút, y đấm một quyền vào thân cây phía sau Lạc Hằng, thân cây trong nháy mắt bị dập nát.
Lạc Hằng vội vàng bổ sung nói: "Chuyện của ta đã làm xong, Thiên Đạo sẽ
không lại tìm ta nữa, đây là cấm chú lúc trước Thiên Đạo hạ xuống,
chuyện có liên quan đến thế giới này ta không thể nói với người khác."
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Tà mới tốt lên một chút, "Yến Hàn Mặc kia biết được bao nhiêu?"
Lạc Hằng lắc đầu, "Ta sớm đã đoán ra thân phận của hắn, nhưng chuyện vừa
rồi ta cũng chỉ mới nói ra lần đầu với ngươi thôi, cũng không biết tình
huống cụ thể của hắn là như thế nào."
"Ta đã biết." Sắc mặt Bạch Tà có chút âm trầm, cúi đầu nhìn lá cây dưới bàn chân, giống như là có suy tư gì.
Bạch Tà trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hắn, "Ngươi không rời đi, thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?"
Câu nói phải rời khỏi kia của Yến Hàn Mặc lại ong ong kêu vang ở trong đầu
y, điều này làm y nhớ đến ngày ấy trong lúc đuổi theo Thời Lan Trạch giả tiến vào ảo cảnh, y sợ có một ngày mình sẽ thực sự gây bất lợi cho sư
tôn.
"Sẽ không, ta sẽ không có việc gì, chỉ là thanh danh có chút kém, sẽ bị người đuổi giết thôi, nếu không phải có ngươi chắn đao vì ta có lẽ sẽ càng gặp nguy hiểm, cho nên ở bên cạnh ngươi mới là an toàn
nhất." Lạc Hằng nhỏ giọng dỗ y nói.
"Thật vậy chăng?" Ánh mắt Bạch Tà có chút mê mang, y cảm thấy sư tôn giống như đang an ủi mình.
Lạc Hằng không đáp, nhón chân, áp môi mình vào môi y
Cảm giác được đầu lưỡi của người vụng về thâm nhập, cả người Bạch Tà chấn
động, nhìn hắn thật cẩn thận mà an ủi mình, làm dịu đi trong lòng bất
an, Bạch Tà cũng không có dây dưa với hắn, đẩy hắn ra, nói: "Chúng ta
quay về đi."
Lạc Hằng nhíu mày, "Không còn chuyên gì khác muốn hỏi ta sao?"
Đến bây giờ, Bạch Tà cũng chỉ hỏi vài vấn đề, mà đều là những vấn đề không
liên quan đến đau khổ, hắn còn tưởng y sẽ chất vấn mình, sẽ hận Thiên
Đạo này.
"Ta có người có thể hỏi." Bạch Tà chặn ngang bế hắn lên, nhẹ nhàng đáp, sau đó liền mang người rời đi.
Y thắc mắc rất nhiều, thứ muốn hỏi cũng rất nhiều, nhưng y không biết câu nào sư tôn có thể trả lời, câu nào không thể trả lời, tuy rằng sư tôn
nói đã không còn ai khống chế hắn, nhưng y vẫn không dám mạo hiểm, không biết Thiên Đạo còn hạ chú pháp gì khác lên người sư tôn hay không, nếu
muốn sư tôn không bị thương thì y tình nguyện cái gì cũng không biết.
"Không trách ta sao?" Lạc Hằng nhẹ giọng nói.
Bạch Tà không nhìn y, ánh mắt du tẩu trong khu rừng, thanh âm trầm thấp, như đang cực lực áp chế thứ gì, "Ta càng hận bản thân vô năng."