"Ta?" Bước chân Bạch Tà dừng lại, gió thoảng qua, vài sợi tóc bay tới
người Lạc Hằng, Bạch Tà dùng linh khí quét đi những sợi tóc ấy, "Có liên quan đến ta ư?"
Lạc Hằng gật đầu, rồi lại lắc đầu, "Ngươi là
nguyên nhân, nhưng không phải mọi chuyện đều liên quan đến ngươi, chẳng
qua là ta tự hỏi lòng mình mà thôi."
Bạch Tà mím môi thành một
đường, đem câu nói của Lạc Hằng lặp lại rồi nhấm nuốt, giống như nếm ra
được thứ gì, nhưng lại không bắt được, một lát sau, Bạch Tà nói: "Vậy
theo như lời nghĩ đó của sư tôn thì ra được manh mối là gì?"
Lạc Hằng nói: "Hài lòng."
Bạch Tà: "?"
Lạc Hằng thản nhiên cười nói: "Chờ ta suy nghĩ cẩn thận sẽ nói với ngươi."
Bạch Tà nói tiếng 'được', đến tận lúc này quan hệ giữa hai người bọn họ mới trở lại như ban đầu.
Trong nháy mắt, một tháng đã trôi qua, thực lực của Lạc Hằng cũng đã khôi
phục bảy phần, mà ma khí trong cơ thể Bạch Tà cũng bị y áp chế lại, A Nô Bỉ cũng vẫn như cũ là tên tôn chủ tùy tâm sở dục không ai bì nổi, còn
Tiểu Linh Đang thì lại đóng cửa tu luyện.
Lạc Hằng tính tính thời gian, cũng không sai biệt lắm đã đến lúc phải trở về, hắn vài lần lén
lút ra khe nức cũng không phát hiện ra dị thường gì, mà người sau màn
cũng không có xuất hiện. Nếu cứ lại ngốc ở Đọa Lạc Chi Uyên thì cũng
chẳng làm nên chuyện gì, hơn nữa yêu ma nơi này xem bọn họ là thức ăn,
tham lam đã lâu, nếu không phải có A Nô Bỉ ở đây, chỉ sợ sớm đã xuống
tay với bọn họ.
A Nô Bỉ ngồi bên hồ nước, trong tay cầm một cây
gậy tre, một sợi dây to bằng nửa ngón tay út buộc ở đầu gậy, khi nghe
Lạc Hằng muốn rời đi, A Nô Bỉ cũng không quay đầu lại liền nói: "Đi đi
đi, ở đây ta cũng phiền chán, nếu lại ngốc ở nơi này phỏng chừng ta cũng muốn ăn sống các ngươi."
Lạc Hằng bật cười một tiếng, bọn họ rời đi có lẽ A Nô Bỉ sẽ cảm thấy tịch mịch.
Hai người bọn hắn xem như không đánh không quen, lần đầu gặp được A Nô Bỉ
là lúc hắn cũng bị tên này làm cho lăn lộn đến đuối sức, sau lại tên này có thể là nghĩ đến cách chơi vui hơn, tuy rằng không phải vì muốn tốt
cho hắn, nhưng cũng là cơ hội cuối cùng để hắn có một tia thở dốc ở Đọa
Lạc Chi Uyên.
Chỉ là hắn có chút kỳ quái, A Nô Bỉ thế nhưng không có giữ hắn lưu lại, mà lần trước chính là tìm biện pháp khiến hắn lưu lại.
"Ngươi thật sự không đến tìm Tiểu Linh Đang xin lỗi?" Lạc Hằng nói.
"Xin lỗi?" A Nô Bỉ giống như nghe được câu chuyện đáng chê cười lớn nào đó,
"Một tôn chủ như ta nói lời xin lỗi với thứ đồ nhỏ nhoi như hắn, có phải gần đây ta đối đãi với các ngươi quá ôn nhu, vẫn là như thế nào, cư
nhiên khiến các ngươi có loại cảm giác đó, các ngươi cùng lắm cũng chỉ
là món đồ chơi ta nuôi mà thôi."
Nghe thấy lời trào phúng đó, Lạc Hằng cũng không giận, "Nếu ngươi thật sự không đi, qua mấy ngày thì
chúng ta đi rồi, ngươi sẽ không còn cơ hội xin lỗi nữa, ta có thể nhìn
ra được, ngươi rất thích hắn."
A Nô Bỉ nói: "Đó là vì hắn có thể
mang đến thu vui cho ta, bằng không hắn sớm đã không còn sống rồi, lại
dám tức giận với ta nhiều lần như vậy, đến ngươi còn không dám."
"Chuyện ngươi làm với hắn thật sự rất quá đáng."
A nô Bỉ hừ lạnh một tiếng, "Là do hắn quá yếu ớt, chỉ có thể dùng làm món đồ chơi, đâu có chuyện gì liên quan đến ta."
Lạc Hằng lắc đầu, cũng không tiếp tục khuyên hắn, "Ba ngày nữa chúng ta sẽ
rời đi, nếu ngươi có ý muốn nói thì có thể đi gặp hắn."
A Nô Bỉ hừ lạnh một tiếng, không đáp, nhìn sinh vật trong ao nhắm mắt làm ngơ trước 'dây câu' của mình, đôi mắt hơi híp lại.
Ngay cả các ngươi cũng dám không để ý đến ta, A Nô Bỉ nâng tay, tất cả các
sinh vật sống trong ao tất cả đều nhảy dựng lên, nhưng trừng phạt một
lần sau A Nô Bỉ cũng không có bất luận khoái cảm gì, ngược lại càng thêm bực bội, sau đó buông tay ra.
Ha.
Vài ngày sau, ba người
lặng yên không tiếng động bắt đầu cuộc lộ trình, A Nô Bỉ đã sai người
tìm hiểu qua, bọn Hách Lôi Tư bởi vì hai lần bị thương, đều đang bế
quan, nhưng làm Lạc Hằng kỳ quái chính là một đường này của bọn họ đi
qua cư nhiên không có yêu ma nào phát hiện ra bọn họ, bản lĩnh ngụy
trang thành yêu ma này của hắn chỉ có thể lừa được yêu ma bình thường,
nếu cấp cao hơn thì liền không lừa được.
Bất quá không bị phát hiện mới là kết quả tốt nhất, có thể lượt bớt rất nhiều rắc rối.
Lạc Hằng dùng linh lực bao lấy ba người, xuyên qua khe nứt, nhìn núi cao
vạn trượng trước mắt, ngẩng đầu nhìn không thấy điểm cuối, bóng đen
nghìn nghịt phủ xuống, làm lòng ngực người có chút khó chịu.
Bàn
tay Lạc Hằng vỗ trên vách núi đá, hai mắt nhắm chặt trong miệng lẩm bẩm, núi cao vạn trượng liền biến mất theo sau trong đầu liền hiện ra trận
pháp.
Ngay sau đó Lạc Hằng liền dẫn dắt mọi người, vừa thi pháp
vừa bước đi dựa theo quy luật của hắn, dọc theo đường đi cũng không có
dị thường gì, trận pháp an an tĩnh tĩnh mà nằm dưới chân, nhưng sau
nhiều lần thay đổi vị trí, khi đến trung tâm trận pháp, nguyên bản sóng
êm gió lặng lại bắt đầu động lên, linh áp từ vòng pháp chậm rãi hướng về phía trung tâm, đem ba người bao vây ở giữa trận pháp, dường như núi
cao vạn trượng của mới vừa rồi đang treo lên đỉnh đầu bọn họ, muốn đem
bọn họ nghiền nát thành bánh nhân thịt.
Lạc Hằng mở to hai mắt,
vội vàng nhìn về phía Bạch Tà, trận pháp này là phong ấn chuyên môn chế
tạo để đối phó yêu ma, yêu ma có tu vi càng cao thì sát khí của trận
pháp càng mạnh.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của Bạch Tà,
Lạc Hằng nhẹ nhàng thở ra, không phải đồ đệ mình, ma khí trên người Bạch Tà đã được hắn che dấu, vậy còn có thể là ai?
Lúc này Lạc Hằng
mới chú ý đến Tiểu Linh Đang sắc mặt tái nhợt, toàn thân đều đang run
rẩy, "Tiểu Linh Đang, ngươi mang trên người thứ gì sao?"
Tiểu Linh Đang lắc đầu, "Không biết, chỉ cảm thấy cường đại uy áp đều hướng lên người ta."
Lạc Hằng nhíu mày suy nghĩ, sắc mặt tức giận, "A Nô Bỉ, đi ra."
Trong bộ dạng là một tiểu hắc cầu, hắn từ nhẫn trữ vật của Tiểu Linh Đang chạy ra.
Tiểu hắc cầu to bằng cỡ một chú mèo con, đôi mắt kim sắc, đồng tử màu xanh
biếc, trên trán có một chiếc sừng ngắn nhỏ tầm cỡ ngón tay cái.
Tiểu hắc cầu lúc này cũng không được tốt lắm, nằm trong lòng ngực Tiểu Linh
Đang run bần bật, Lạc Hằng vội vàng đem tiểu hắc cầu ôm vào trong ngực,
thân thể Tiểu Linh Đang nháy mắt nhẹ nhàng rất nhiều.
"A Nô Bỉ!" Trên mặt Lạc Hằng có chút phẫn nộ.
Tiểu hắc cầu ưm một tiếng, sắc mặt Bạch Tà sa sầm xuống, "Sư tôn."
Lạc Hằng biết Bạch Tà muốn nói gì, nhưng nếu cứ như vậy mà vứt bỏ A Nô Bỉ,
lấy cái tính cách của hắn thì không có khả năng, nhưng nếu hắn mang tiểu hắc tiến thêm một bước trong trận pháp thì lại là một bước khó đi.
Trận pháp này cũng có chỗ lợi hại, lúc chưa tiến vào trung tâm trận pháp thì nó sẽ không thi triển uy áp quá lớn để dụ dỗ yêu ma vào trận, sau đó
mới mở ra sát chiêu tiến hành nghiền ép.
Lạc Hằng nói với Bạch Tà: "Bạch Tà, ngươi cùng Tiểu Linh Đang ra ngoài trước đi, lát sau ta sẽ ra tới."
"Không cần, đi cùng nhau đi."
Lạc Hằng thở dài nói: "Yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện."
"Ngươi đi ra ngoài trước, tuy rằng ma khí trên người ngươi đã được ta che
giấu, nhưng cũng không thể kéo dài, nếu cứ ở lại chỗ này sẽ bị trận pháp phát hiện, linh lực ta còn chưa hồi phục không hộ được hai người."
Bạch Tà lạnh mặt, siết chặt nắm đấm, do dự một lát mới đáp ứng hắn, Lạc Hằng tiếp tục dặn dò: "Không được sử dụng linh lực, vô luận trận pháp đối
với ngươi thế nào, ngươi cũng chỉ có thể chống cự."
Bạch Tà gật đầu đáp ứng, mang Tiểu Linh Đang dựa theo chỉ dẫn của Lạc Hằng rời đi.
Thấy thân ảnh hai người biến mất ở trung tâm trận pháp, Lạc Hằng mới nhìn A
Nô Bỉ, có chút bất đắc dĩ: "Ta cứu ngươi một mạng, cũng coi như trả ân
không giết của ngươi năm đó, ta mang ngươi ra ngoài nhưng ngươi tuyệt
đối không được giết người vô tội bừa bãi."
"Nếu ngươi đồng ý, ta liền mang ngươi ra ngoài."
Tiểu hắc cầu trong lòng ngực ưm một tiếng, xem như đáp ứng. Lạc Hằng thấy
vậy, linh khí màu trắng mờ cắt vào lòng bàn tay hắn, máu từ lòng bàn tay chảy ra cuối cùng ngưng tụ thành hạt châu, phiêu tán đến mỗi một góc
của trận pháp, đem trận pháp bao trùm lại, mà sắc mặt Lạc Hằng cũng
nhanh chóng trắng đi xuống.
Nhưng máu của hắn chỉ làm giảm chút
uy áp, giống như tiếng chuông ngân lên, sát chiêu đánh úp lại, Lạc Hằng
gọi ra Nhược Hư Kiếm trực diện chống lại sát chiêu.
Tiếng chuông
trong trận pháp lần lượt vang lên, tuy đã ra trận nhưng Bạch Tà cũng mơ
hồ nghe được tiếng vang lần sau so với lần trước càng gấp hơn, mỗi một
lần tiếng chuông vang lên, trái tim của Bạch Tà liền co thắt một lần,
cuối cùng giống như ma âm, thôi thúc muốn y tiến vào trung tâm trận
pháp.
Chỉ là khi y đến cạnh trận pháp, một người toàn thân máu me bước ra, Bạch Tà trong lòng cả kinh, vội vàng tiến lên đem tiểu hắc cầu trong lòng ngực hắn ném cho Tiểu Linh Đang, ôm lấy hắn giúp hắn trị
thương.
Tiểu LInh Đang nhìn A Nô Bỉ hơi thở cực nhược, sắc mặt có chút rối rắm, ở Đọa Lạc Chi Uyên vẫn luôn khi dễ mình, hoàn toàn không
xem mình là người, hiện tại lại bởi vì chính người này tùy hứng, mới hại Lạc Hằng thảm như vậy, người này sao có thể lại quá mức như vậy.
Lạc Hằng thấy y lo lắng, nằm trong lòng ngực y nhẹ nhàng nói: "Chỉ là mất máu hơi nhiều thôi, không có việc gì."
Lạc hằng nói vậy cũng không khiến Bạch Tà giảm bớt nửa phần, Lạc Hằng nói
xong có chút chột dạ, đã nói tốt sẽ không bị thương, kết quả vẫn lại bị
thương lần nữa, nhưng nếu liên tưởng đến Bạch Tà bị thương thì sắc mặt
của hắn cũng sẽ không tốt hơn Bạch Tà hiện tại là bao.
Có lẽ là
do trận pháp chấn động mang đến, một lát sau không biết từ đâu tới một
đám người thế tới rào rạt, đem ba người bọn họ vây quanh.
Khi
thấy rõ bộ dạng của người nằm trong lòng Bạch Tà, nhất thời giận không
thể át, "Bạch tông chủ, ngươi cư nhiên còn chưa giết tên ma đầu này,
ngược lại còn đem ma đầu dẫn ra ngoài!"
Bạch Tà ngừng lại trị
thương cho hắn, siết chặt ống tay áo hắn, gân xanh trên năm ngón tay đều nổi lên, đã hai tháng, cư nhiên còn thủ ở nơi này.
Ồn ào đến cực điểm! Tới cũng chẳng đúng thời điểm, cố tình sư tôn lại không cho y động thủ với bọn họ.
"Hắn chỉ là tù binh luyến sủng của ta." Bạch Tà mặt vô biểu tình nói
Luyến sủng, mọi người ngẩn ra, đây là ý trên mặt chữ hay sao, Bạch Tà đem sư tôn của mình bắt về xem thành luyến sủng mua vui.
Nam tử cùng nam tử, còn là thầy trò, đây quả thật là chuyện đại nghịch bất đạo ở tu chân, chưa từng nghe thấy!
Nhưng nhìn bộ dạng hơi thở thom thóp của Lạc Hằng, còn có dấu răng trên cổ không lành kia, mọi người không khỏi tin vài phần.
"Mặc kệ thế nào, ngươi đều không thể mang hắn ra ngoài, chỉ có thể giết hắn, mới có thể mang lại một phần yên bình cho nhân gian." Một người trong
đó mở miệng nói.
Bạch tà cười lạnh nói: "Ta hành sự chưa bao giờ
nhìn sắc mặt người khác, nếu có người không quen nhìn ta, cứ việc lại
đây giết ta."
"Nếu ta muốn giết hắn thì sao?" Một giọng nói trầm
thấp vang lên, Yến Hàn Mặc không biết khi nào đã tiến lên, gương mặt
luôn luôn ôn hòa hiện tại lại có vài phần mệt mỏi, hốc mắt hãm sâu, tóc
tai cũng lộn xộn lên.
Ánh mắt Bạch Tà cực kì bất thiện nhìn về phía Yến Hàn Mặc.