Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng phía chân trời có chút âm u, mấy tên yêu ma run rẩy quỳ rạp trên mặt đất.
Không phải chủ tử nói tên này sẽ chết sao?
Lạc Hằng cũng mặc kệ bọn chúng nghĩ như thế nào, tiến lên một bước, định bế Tiểu Linh Đang lên lại không ngờ bị Tiểu Linh Đang chỉ thẳng kiếm vào
người, Lạc Hằng nắm lấy kiếm hắn, cố gắng đem giọng nói mềm nhẹ nhất có
thể, thấp giọng dỗ dành nói: "Tông chủ đến, Tiểu Linh Đang, đừng sợ."
Tiểu Linh Đang ngây người một chút, yên lặng nhìn Lạc Hằng một hồi lâu, tựa
hồ đang phân rõ cái gì, qua hồi lâu đáy mắt Tiểu Linh Đang có chút biến
hóa, buông lỏng kiếm trong tay nhào vào lòng Lạc Hằng, "Tông chủ..."
"Tiểu Linh Đang không sợ......"
Lạc Hằng lau đi nước mắt trên khóe mắt của hắn, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng
an ủi hắn, thấp giọng nói: "Ừm, Tiểu Linh Đang vẫn luôn rất tuyệt."
A Nô Bỉ nhìn thấy hắn như vậy, sắc mặt hơi lạnh, tay phải vừa nhấc, đám
yêu ma nằm rạp trên mặt đất đều bị nhấc lên cao, hai tròng mắt toàn
hoảng sợ nhìn về phía A Nô Bỉ, "Tôn thượng.... Tôn thượng, chúng thuộc
hạ sai rồi... "
A Nô Bỉ chỉ hờ hững nhìn lướt qua chúng, tùy tay
vung lên, đám yêu ma liền bị nặng nề ném xuống mặt đất tạo thành mấy cái hố to, chỉ trong chốc lát tiếng quỷ khóc sói gào kêu thảm thiết vang
vọng cả rừng cây.
Người trong lòng ngực Lạc Hằng cũng đồng thời co rúm lại một chút, Lạc Hằng nhíu nhíu mày, ôm Tiểu Linh Đang trở về chỗ ở.
"Sư tôn, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lạc Hằng lắc đầu, "Chuyện này để nói sau.", dứt lời Lạc Hằng lại tiếp tục
an ủi người, Tiểu Linh Đang được chính hắn nhặt về, sau này vẫn luôn đi
theo bên người hắn, chưa bao giờ bị người khác khi dễ qua, về sau khi
hắn rời đi lại được Bạch Tà thu lưu bên người, cho đến nay cũng đều
không bị khi dễ, càng miễn bàn đến loại chuyện này.
Lạc Hằng bất
đắc dĩ thở dài, có phải do hắn đem người bảo hộ quá tốt rồi không, thiên phú Tiểu Linh Đang vốn không tốt, cũng không có ý nghĩ tranh cường háo
thắng, hắn nguyên tưởng rằng để Tiểu Linh Đang làm đệ tử tạp dịch ngoại
môn, cuộc sống an ổn cũng khá là tốt.
Chỉ là không nghĩ tới sẽ đến Đọa Lạc Chi Uyên.
Sau khi chờ Tiểu Linh Đang ngủ đi, Lạc Hằng đắp lên tấm đệm chăn, mới nhỏ giọng nói lại việc này với Bạch Tà.
Chờ khi kể xong chuyện này, sắc mặt Bạch Tà vô cùng âm trầm, "Sư tôn, trước kia ngươi có phải hay không cũng từng trải qua chuyện như vậy?"
Lạc Hằng hơi giật mình, cũng không phản bác lại, nhẹ giọng nói: "Tu vi ta
cao, từng trải rất nhiều chuyện, loại yêu ma này căn bản không làm gì
được ta."
Bàn tay nắm đấm của Bạch Tà siết chặt, hiện tại Tiểu
Linh Đang có bọn họ ở bên cạnh đều bị chịu loại đối đãi này, huống chi
nói năm đó sư tôn một người lẻ loi hiu quạnh ở Đọa Lạc Chi Uyên cầu sinh tồn, tình trạng so với hiện tại chỉ có thể thảm hại hơn, tim Bạch Tà co rút đau đớn.
Lạc Hằng cũng đã nhận ra hơi thở của người bên cạnh không thích hợp, sắc mặt khẽ biến, lôi kéo Bạch Tà đi ra ngoài.
"Chúng ta ra ngoài trước đi, để Tiểu Linh Đang nghỉ ngơi một lát."
Hai người tiến ra ngoài liền nhìn đến A Nô Bỉ vẫn luôn bồi hồi ở cửa, nhìn thấy Lạc Hằng, nói: "Hắn có sao không?"
Thanh âm A Nô Bỉ vừa ra, liền bị Bạch Tà một tay xách lên, một đạo kiếm ý
cùng ma khí ở trong viện bắt đầu triền đấu, nơi đi qua đều là đoạn bích
tàn viên.
Lạc Hằng có chút sững sờ, nhìn kiếm ý hỗn loạn, Lạc
Hằng liền biết y đang vô cùng tức giận, bước chân Lạc Hằng định ngăn cản y nhất thời ngừng lại, mày nhíu chặt.
Mà lúc này hai tròng mắt đen nhánh của Bạch Tà khóa chặt yết hầu của A Nô Bỉ, sát ý trên thân nặng đến dọa người.