Một mảnh lụa trắng giăng đầy quốc gia này, không khí im lặng đầy đau thương. Đại hoàng tử Hoa Mạt Hương cùng đại hoàng tử phi Minh Hà, uyên ương cùng nhau tử. Đáng tiếc là lúc tử là lúc không ở cạnh nhau, khi đã tử, cùng chung một chỗ, mãi luôn cạnh nhau.
Hoa Thiên quốc đã mất người mà dân chúng kính trọng, đã mất đi người kế thừa quốc gia này. Nhất thời lòng người nảy sinh mâu thuẫn, làm sao có chuyện trùng hợp nhân thế, nhất định là có âm mưu.
Dân chúng bắt đầu bàn tán sôi nổi, trong không khí chợt lan ra một mảnh nguy hiểm và đáng sợ từ phía Tây. Trên một tửu đếm, trên chiếc bàn to tinh xảo của tầng 3 có hai hắc y và bạch y nam tử mỹ diễm thư thản uống trà dạo chuyện thật thu hút sự chú ý của mọi người. Tuy vậy mọi vẫn cách xa bọn họ bởi một cỗ khí tức nguy hiểm khiến họ không dám nhìn nói chi việc tiến lại gần. Tiểu nhị sắc mặt kém run người thật vất vả tới gần họ, cúi đầu hỏi ". . .xin. . .xin hỏi khách quan muốn. . .muốn dùng gì ạ?"
"Hử?" nam nhân hắc y dừng việc uống trà ngẩn đầu lên "Tùy tiện."
". . ." tiểu nhị đổ mồ hôi ròng ròng ="=
"Bánh bao đi." bạch y nam tử kế bên nói.
". . .vâng." tiểu nhị chân vọt lẹ, bĩu môi thấp tiếng "Nhìn sang như thế mà đi gọi bánh bao. Keo kiệt vừa thôi. . ."
Vút! 1 cây đũa bay đi.
"Á!" tiểu nhị té cầu thang.
Rầm! Rầm! Bịch!
"Hừ. Dám bảo ta keo kiệt?! Nói cho mà nghe đây, ta chỉ là theo thói quen mà chủ trương tiết kiệm tiền cho mai này dùng mà thôi a. . ." bạch y nam tử hừ hừ nhìn tiểu nhị bị trúng chiêu, quay đầu đối diện hắc y nam tử ". . .phải không?"