Ái Trân hét lên, hắn bây giờ chật vật không kém mọi người xung quanh trừ Hoa Thủy Tiên ra. Hắn cứ y như là một tên ăn mày vậy, đầu tóc rối bồi thật mất hình tượng a.
"Hừ." Hoa Mạt Hương đáp trên cành cây to trên cao nhìn xuống. Hắn vớ tay gỡ đi tơ nhện, thật may là tơ nhện chỉ ăn mòn quần áo chứ không thì. . .xong. "Càng ngày càng khó đỡ nổi."
"What? Ngươi đang nói cái gì đó hả? Nâng cao tinh thần chiến đấu của chúng ta lên, mau mau mà sát hết chúng." Hoa Kiểu Lam y phục tả tơi bực mình quát, hung hăng dùng sức phát ra rất nhiều quả cầu nước ma thuật.
"Lam, đừng tổn hao quá nhiều ma lực." Hoa Thủy Tiên một bên điều khiển dây xích một bên nói "Chúng ta hãy tìm điểm yếu của chúng mà tấn công dứt điểm."
Ầm!
"Ok. Ý hay đó đại tỷ." Hoa Kiểu Lam thu hồi ma lực nhanh chóng tránh sang một bên. Hắn phi ngươi lên cây đứng trên cao bắt đầu quan sát tình hình xung quanh, đôi mắt lam nhạt lóe sáng khi chợt thấy một cái gì đó. Hắn phi người nhảy xuống.
Rắc--
Cành cây nhất thời gãy xuống rơi trên nền đất. Hoa Thủy Tiên nhanh tiến tới, nhện kia phóng tơ tốc độ có vẻ nhanh hơn lúc nãy. Một con nhện khác khác từ đâu ra nhảy xuống từ trên cao, thật to, Hoa Thủy Tiên bị bao vây, sợi tơ đỏ kỳ quái bỗng cuốn chặt được chân nàng. Oạch! Bị mạnh mẽ lôi kéo đi, nàng chật vật vết thương ngẩn đầu rút dao ra.
Phập!
Gào! Gào! Nhện tức giận thét thật to.
"Hừ."
Hoa Thủy Tiên cố đi ra, nhưng một cái lóe sáng trước mặt chói mắt phát ra. Đau đớn nhắm mắt lại, chưa kịp phản ứng đã chợt nghe tiếng kinh hô từ xa.
"Cẩn thận! ! !"
"Mau tránh ra! ! !"
Hơ? Hoa Thủy Tiên đau đớn nhắm mắt lại.
Phập!
Đâm một nhát thật sâu, bóng đen đem bóng trắng đi ra. Con nhện bị đâm phải mắt đau đớn chảy máu mà ngã xuống chết tươi. Mọi người giật mình nhìn cái người hắc y dáng người thiếu nữ quen thuộc vừa cứa Hoa Thủy Tiên. Là. . . Lưu Cơ Nhĩ?! A, không! Là. . . Mạnh Thi.