Lưu Cơ Nhĩ, khụ, bây giờ là linh hồn Mạnh Thi đang mặt lạnh nhìn hắc y nhân trước mặt mình mà ân cần chăm sóc. Hắn thật nhịn không nổi nữa, thật muốn giết cái tên này quá. Cố nhịn, nhẫn nhịn. Hắn sắc mặt không đổi mà nâng đũa lên gấp đồ ăn trên bàn.
"Tôn Y, cái tên Mạnh Thi kia sao rồi?" khụ, hắn thật không tự nhiên thế nào cả mà gọi thẳng tên mình với giọng điệu đó "Hắn đã chết?"
"Nhĩ nhi, nàng vẫn còn quan tâm hắn sao? Hắn đối với nàng như thế mà. . ." hắc y nhân đang nói chuyện kia là Tôn Y thuộc hạ của Lưu Cơ Nhĩ "Ai, hắn vẫn còn sống hơn nữa còn rất mạnh khỏe hạnh phúc bên Hoa Thủy Tiên a. Hôm nay, ta còn nhận được tin hắn cùng Hoa Thủy Tiên đám người đến khu rừng sương mù Thiên Linh đi tìm Tuyết Nguyệt. . ."
Ba! Xoảng!
Tiếng đũa gãy làm đôi cùng thanh âm chén vỡ loạn xạ trên nền sàn nhà, bàn tay hắn run lên, cả người đổ mồ hôi. Hắn, Mạnh Thi, thật không thể tin được những gì mình vừa được nghe. Cơ thể của hắn vẫn còn "sống" , quan trọng là ai đó đã "chiếm" cơ thể mình. Hừ, dĩ nhiên là ả ta rồi, Lưu Cơ Nhĩ. A, không! Nếu vậy Thủy Tiên sẽ. . .