"Cảm ơn. . ." Hoa Mạt Hương đôi mắt chợt lóe sáng ". . .cảm ơn hai lần đã ra tay cứu. . ."
"Đã bảo là không sao mà đại ca. Nếu ngươi còn nói tiếp nữa ta sẽ bị tự phụ kiêu ngạo mất. Ha ha ha. . ." Hoa Kiểu Lam chống hông cười.
Hoa Kiểu Lam thu lại vẻ mặt trêu đùa, nghiêm mặt trầm giọng nói "Về phần thuốc giải độc, ta có thể quay về tộc Phi Ban lấy Tuyết Nguyệt nhưng còn về Tuyết Maxanaja. . ."
"Tuyết Maxanaja? Không lẽ đó là. . ."
Hoa Mạt Hương chợt cười lạnh sau khi nghe từ 'tuyết Maxanaja' hướng nhìn Hoa Kiểu Lam đang đang nghịch hoa. Hoa Mạt Hương chợt nghỉ gì đó liền hỏi "Lam, sợi xích đỏ trên tay tam muội sẽ gây nguy hiểm không?"
"Yên tâm đi." Hoa Kiểu Lam ngắt 1 cành hoa lên, thản nhiên nói "Tỷ ấy cũng vốn là người tộc Phi Ban. . ."
"Dĩ nhiên là ta biết rồi. Thi, cho ta đi đi tìm." Hoa Thủy Tiên cắt đứt lời Mạnh Thi, giơ tay đang đeo sợi xích đỏ mà sờ sờ sau đó cười ái muội "Thi, ngươi đang rất lo lắng cho ta?"
"Ta. . ." Mạnh Thi bị trúng tim đen quay mặt chỗ khác, không cam lòng mà lên tiếng "Ân. Nàng đi cũng được nhưng ta đi theo cùng đó. Cấm biệt náo loạn."
"Yeah, cảm ơn nha."
Hoa Thủy Tiên híp mắt cười, rồi chợt nghĩ đến gì đó mà hắc hắc cười hai tiếng nhào đến mà ôm Mạnh Thi. Đột ngột bị ôm lấy, Mạnh Thi gật mình cứng ngắt, sau đó một cỗ vui và buồn cùng dâng lên trong lòng hắn. Mạnh Thi chỉ ôn nhu mà mỉm cười nhìn Hoa Thủy Tiên. . . . . .