Vương Nhất Bác ngủ đến nửa đêm, cựa quậy trở mình, rờ rờ ổ chăn chỉ thấy trống không, đầu óc đang mơ màng tức khắc tỉnh táo lại. Xoay ngoắt
người nhìn cửa phòng, cánh cửa vẫn đóng kín. Cậu lại quay đầu nhìn
quanh, mới thấy ở một góc gần mép giường, người kia cuộn mình thành một
cục nho nhỏ.
Ở chung cũng đã một thời gian, Vương Nhất Bác vẫn
không tài nào hình dung nổi sao một nam nhân cao hơn 1m8 lại có thể thu
mình lại nhỏ bé đến vậy. Nhưng nhìn mái tóc rối của Tiêu Chiến lộ ra bên ngoài cánh tay gầy guộc, tim cậu chợt dịu lại. Bàn tay vừa rồi vô thức
nắm chặt trong bóng tối vì hốt hoảng cũng từ từ buông lỏng ra. Vương
Nhất Bác nhẹ thở dài một hơi, cúi người ôm lấy Tiêu Chiến.
Nhưng
vừa chạm vào anh liền nhận ra có gì đó không ổn. Tiêu Chiến ôm bản thân
quá chặt, hai cánh tay quắp lấy thân mình không chịu buông ra, thân thể
căng cứng.
Vương Nhất Bác thò tay vặn nấc đèn đầu giường, điều
chỉnh ánh sáng vàng dịu vừa đủ sau đó mới khẽ lay Tiêu Chiến. Nhìn anh
mồ hôi đầy đầu, cau mày, mặt cũng nhăn nhúm lại.
Cậu rờ trán Tiêu Chiến, có một tầng mồ hôi mỏng, hơi nóng. Vương Nhất Bác kinh ngạc, mở
đèn phòng. Lúc này mới nhìn rõ Tiêu Chiến vẫn luôn ôm chặt bụng mình. Có lẽ do từ chiều rời khỏi phòng họp cho đến tận bây giờ vẫn chưa ăn gì,
bệnh đau bao tử tái phát.
Vương Nhất Bác lay anh, Tiêu Chiến cực kỳ miễn cưỡng mở mắt ra, mí mắt chỉ mở nổi một nửa, liếc nhìn Vương
Nhất Bác một cái, mấp máy môi, cái gì cũng chưa nói, lại cau mày xoay
người tiếp tục cố ngủ. Vương Nhất Bác có điên mới yên tâm để anh tiếp
tục chịu đựng cơn đau mà ngủ, liền xoay người xuống giường, ra ngoài nấu nước nóng, lại tranh thủ chạy vào phòng thay quần áo.
Nước sôi
rồi, Vương Nhất Bác pha thành ấm nóng, đỡ Tiêu Chiến lên uống mấy ngụm,
nhìn anh thoải mái thả lỏng hơn chút, mới đỡ Tiêu Chiến nằm trở lại
giường, lấy gối đầu của cậu nhét giữa bụng anh, dỗ dành:
- Chiến Chiến ngoan, cố ngủ một lát cho đỡ. Tôi đi mua thuốc, về rồi anh uống lại ngủ tiếp, được không?
Tiêu Chiến mệt đến không muốn nói chuyện, mở lớn mắt nhìn chằm chằm Vương
Nhất Bác, hai mắt đen nhánh toả sáng, mặt lại tái nhợt đến đáng thương.
Vương Nhất Bác trong lòng khó chịu, cau mày vuốt tóc mái anh, suy nghĩ
xem giờ này thì ở đâu có tiệm thuốc mở 24 giờ.
Đột nhiên, Tiêu
Chiến nghiêng đầu, khoé môi chạm vào sườn ngón tay Vương Nhất Bác đang
dán trên mặt anh. Tim Vương Nhất Bác mềm rối thành một cục bùi nhùi, ôn
ôn nhu nhu mà cúi người hôn lên trán anh, nhẹ giọng nói:
- Ngoan, chờ tôi. Nhanh thôi.
Lúc Vương Nhất Bác co giò chạy về tới nhà, Tiêu Chiến ôm chăn ngồi một đống ở sofa xem điện ảnh, có vẻ đã thoải mái hơn chút, nhưng thần sắc vẫn
còn u ám. Vương Nhất Bác cởi áo khoác, đến bên cạnh Tiêu Chiến, thử độ
ấm của nước rồi rót ra. Vương Nhất Bác chăm chú đọc liều dùng và chống
chỉ định của thuốc, Tiêu Chiến nhích lại gần, nhẹ nhàng gác đầu lên vai
cậu.
- Đau không ngủ được luôn à?
Vương Nhất Bác thả mấy viên thuốc vào lòng bàn tay anh, nhìn chằm chằm hỏi.
Tiêu Chiến uống thuốc, uống thêm một ngụm nước ấm mới lắc đầu nói:
- Không đến mức như vậy nữa.
Vương Nhất Bác thu dọn thuốc, đặt ở trên giá đỡ TV, lại ngồi trở lại cạnh
Tiêu Chiến, cầm một túi khác đặt trước mặt anh, lúc này mới mỉm cười
nói:
- Vừa vặn bên cạnh tiệm thuốc kia còn có chỗ bán cháo niêu,
chuẩn bị mở hàng sớm. Còn nóng lắm, lát nữa bụng anh thoải mái hơn rồi
hẵng ăn một chút.
Tiêu Chiến quay đầu sang nhìn Vương Nhất Bác,
thấy một thiếu niên mãnh hổ lại mang cặp mắt cún con nhìn anh, lòng liền mềm đi, anh mỉm cười, nhấc chăn trùm lên cho Vương Nhất Bác ngồi cùng
mình. Vương Nhất Bác ngẩn người, lại dựa vào Tiêu Chiến, cơ thể dần ấm
lên nhờ thân nhiệt của anh mới dần thả lỏng thoải mái.
Bởi vì
muốn Tiêu Chiến ăn cháo, cho nên dù mí mắt đã bắt đầu muốn sụp xuống,
Vương Nhất Bác vẫn cố thức. Cậu đặt cằm lên vai Tiêu Chiến, nhìn chăm
chú ti vi, trong khi bàn tay vẫn dò xuống phía dưới chân Tiêu Chiến, ôm
lấy bàn chân để sưởi ấm cho anh.
Nhìn vẻ mặt của Tiêu Chiến có
thể thấy anh đã ổn hơn nhiều, Vương Nhất Bác bưng cháo lên thử một ngụm, vui vẻ đưa cho Tiêu Chiến:
- Tiêu Chiến, anh ăn được rồi.
Tiêu Chiến nhìn qua, thay vì cầm muỗng từ tay Nhất Bác, anh lại ghé môi
xuống trực tiếp húp một ngụm. Vương Nhất Bác cười khẽ, cầm lấy thìa, đút cho anh hết một chén cháo mới thôi.
Bộ phim Roman Holiday đang
chiếu trên tv là một bộ phim kinh điển mà Vương Nhất Bác đã xem từ rất
nhiều năm trước. Phim kể về công chúa Anne cao quý song không hiểu thế
sự ở thành La Mã. Cô quen với một chàng phóng viên dân thường, hai người ở bên cạnh nhau và vô thanh vô tức mà rơi vào bể tình, chỉ tiếng rằng….
(*bộ phim Kỳ nghỉ ở Roma ra mắt năm 1953 của đạo diễn William Wyler là bộ
phim hài lãng mạn, được xếp vào hàng những tác phẩm kinh điển của điện
ảnh thế giới.)
Vương Nhất Bác chỉ xem qua một lần đã nhớ rõ ràng
cốt truyện, huống chi là người thường xem điện ảnh kinh điển như Tiêu
Chiến. Anh nhớ rõ trên phần giới thiệu bộ phim ở Bách khoa Baidu đã
viết: “Tiếc rằng công chúa dù thế nào cũng vẫn là công chúa, dân thường
chung quy lại vẫn là dân thường, hai người chỉ có thể nói lời từ biệt.”
Tiêu Chiến ngồi bó gối trong chăn, chăm chú xem phim, cong khoé môi cười khi bộ phim chiếu đến tình tiết lãng mạn, lại mím môi thẫn thờ khi đến cảnh chia tay. Mà Vương Nhất Bác bên cạnh, đã sớm ngủ say.
Sáng hôm
sau, Tiêu Chiến bị ánh nắng thức tỉnh. Giường rất ấm, cũng không biết
Vương Nhất Bác bế anh về giường từ lúc nào. Hiện giờ là mấy giờ cũng
không rõ, Tiêu Chiến không nghe tiếng xào nấu từ cách vách, cũng không
ngửi thấy mùi thức ăn. Tiêu Chiến cứ như vậy ngơ ngác nhìn chằm chằm
chăn cho tới khi bụng kêu cái rột. Vương Nhất Bác cũng trở người, mắt
còn chưa mở ra liền duỗi tay sờ bụng Tiêu Chiến, hỏi anh có còn đau
không.
Tiêu Chiến lắc đầu, có chút ngượng mà cười, nhỏ giọng nói:
- Chỉ là hơi đói bụng.
Vương Nhất Bác mở mắt, ngơ người nhìn Tiêu Chiến một lúc, mới kiềm được mong muốn nằm ngủ lại thêm một giấc.
- Chờ tôi một chút.
Nói rồi đứng lên, mặc thêm áo, đánh răng rửa mặt rồi ra cửa. Tiêu Chiến nằm trong chăn một lát nữa mới bò dậy rửa mặt. Lúc đứng lên đầu còn hơi
choáng. Tô cháo tối qua cứ như chưa từng ăn vậy.
Vương Nhất Bác
mang về mấy món ăn nhẹ ngon miệng từ hàng ăn sáng. Sau khi ăn no, hai
người lại cùng nhau ngồi ở sofa. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng xoa bụng cho
anh. Mặt trời bên ngoài rót ánh sáng ấm áp vào phòng khách. Sàn nhà
Vương Nhất Bác rất sạch, được lót gạch màu trắng sứ, chính là sạch sẽ
đến mức Tiêu Chiến có thể thoải mái đi chân trần.
- Hôm nay em không phải đi làm sao?
Tiêu Chiến lười biếng hỏi. Vương Nhất Bác vẫn không ngưng động tác xoa nhẹ trên bụng anh, nói:
- Đổi ca rồi. Tuần trước tôi đứng quầy giúp Châu ca ba ngày rồi.
- Ra ngoài chơi đi, mặt trời hôm nay đẹp lắm.
Tiêu Chiến lấy chân huých người Vương Nhất Bác, lại không tự giác mà dừng
chân trên eo cậu, nhẹ nhàng cọ sát. Vương Nhất Bác nắm lấy mắt cá chân
của anh, không nặng không nhẹ mà xoa, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú cổ áo
lông trắng của Tiêu Chiến, nhưng ra vẻ suy tư. Tiêu Chiến cũng mặc kệ
cậu suy nghĩ điều gì, nằm duỗi ra thoải mái, trong lòng còn thầm cảm
thán bạn nhỏ tuổi thiếu niên này vậy mà lại có năng lực khắc chế bản
thân lớn như vậy.
- Đưa anh ra ngoài chơi.
- Cái gì?
Tiêu Chiến bất thần không nắm bắt được. Vương Nhất Bác liền chồm người dậy
mở di động, không biết gọi cho ai đó, nói vài câu. Một lúc sau liền đắc ý vui vẻ hươ điện thoại trước mặt Tiêu Chiến hỏi:
- Chơi ván trượt, đi không?
Ở bên nhau một thời gian, Tiêu Chiến vẫn thường vô thức nhìn Vương Nhất
Bác và tự hỏi sức hấp dẫn của thiếu niên này từ đâu mà có, lại rạng rỡ
đến vậy. Những khoảng khắc như vậy vô tình loé lên, không chỉ đuôi mày,
đáy mắt tràn ngập sinh động, mà cả người cậu như toả sáng. Loại ánh sáng hấp dẫn nhất với Tiêu Chiến, kéo anh như một con thiêu thân lao vào
lửa. Nhiệt tâm càng khát khao, cũng đi liền với càng sợ hãi.
- Anh đi không, Tiêu Chiến? – Giọng nói vẫn bình thản, vững vàng như mọi khi.
Tiêu Chiến cười gật đầu. Mặc kệ ánh lửa cuồng nhiệt mãnh liệt như thế nào, lao vào lửa vĩnh viễn là bản năng của thiêu thân.
Nói là đi trượt ván, nhưng ra cửa Vương Nhất Bác chỉ mang theo một cái ván trượt. Tiêu Chiến một bên nhìn thấy liền cười:
- Sao vậy? Tính để tôi một mình ngồi xổm nhìn em và mọi người chơi à?
Ai ngờ, Vương Nhất Bác vẻ mặt vô tội nhìn Tiêu Chiến, nghiêm túc nói:
- Không phải, cái này mang theo là để tập cho anh.
Tiêu Chiến muốn tránh cũng không kịp rồi.
Vương Nhất Bác cưỡi moto đưa Tiêu Chiến đến một quảng trường rộng. Ở đây đã
tụ tập rất nhiều người yêu thích trượt ván. Quảng trường có nhiều cầu
thang và lan can cao thấp, rất phù hợp để luyện tập trượt ván.
Tiêu Chiến đứng bên bồn hoa đợi Vương Nhất Bác, từ xa nhìn cậu chào hỏi rất
nhiều người quanh quảng trường, quan hệ xã hội thực sự rất tốt. Lúc cậu
đến bên cạnh anh, những người xung quanh cũng theo đó bắt đầu chú ý đến
Tiêu Chiến, nhất loạt nhìn sang, lại không chút nào che giấu mà đánh giá anh. Nhiều năm như vậy, đã quen quan hệ xã giao, giao thiệp làm ăn,
Tiêu Chiến vậy mà lần đầu tiên cảm thấy lông tơ sau gáy dựng đứng cả
lên, vẫn phải thập phần miễn cưỡng mà hướng đến những người xa lạ kia,
cười ôn hoà. Mọi người nhìn anh cười lại càng yên tâm lớn mật mà đánh
giá anh.
Tiêu Chiến còn chưa phản ứng lại, liền thấy trước mắt
tối lại, Vương Nhất Bác đã đứng chắn trước mặt anh. Vương Nhất Bác thả
ván trượt xuống, nhìn Tiêu Chiến, nháy mắt, chắc chắn rằng anh đã hoàn
toàn tập trung vào mình mới im lặng bước lên ván trượt, trượt vèo ra
ngoài. Một mét, hai mét, lại vòng qua bồn hoa, quay về lại hướng Tiêu
Chiến, còn muốn chơi xấu, gần tông vào anh mới chịu dừng lại.
- Thử xem?
Vương Nhất Bác dường như một khi giẫm chân lên ván trượt, gương mặt liền
không tự giác hiện ra nét cười đắc ý. Nụ cười nhẹ, giống hệt với trước
đây khi thắng được rượu vang đỏ trong cuộc đua motor tự phát. Nhìn kỹ
chút sẽ lại thấy, má sữa hai bên phồng lên chút rất cưng.
- Tôi làm sao thử hả đại ca? Em không phải đang nói thật chứ?
Tiêu Chiến thật sự chạy không thoát. Nhưng anh không muốn lần đầu tiên gặp
mặt bạn bè mới của Vương Nhất Bác lại ngã chổng vó lên trời.
- Tôi dạy cho anh.
- Không cần.
Tiêu Chiến bĩu môi như hờn dỗi, Vương Nhất Bác vừa toan nói thêm thì có
người lướt ván trượt tới cạnh bọn họ tìm Vương Nhất Bác. Mục đích không
ngoài việc rủ Vương Nhất Bác đến trung tâm quảng trường biểu diễn vài
động tác. Vài người nữa vây đến, cũng chỉ để nói chuyện với Vương Nhất
Bác, không ai hỏi Tiêu Chiến là ai. Anh đứng cách Vương Nhất Bác chỉ
khoảng một sải tay, bị nắng chiếu đến chói mắt nhưng chỉ mím môi không
nói gì.
Có người ngẫu nhiên hỏi đến, anh chỉ đơn giản cúi chào, tự giới thiệu:
- Chào cậu, cứ gọi tôi là Sean là được.
Vương Nhất Bác nhìn anh, Tiêu Chiến huých mu bàn tay cậu một cái:
- Em đi biểu diễn cho tôi xem đi.
Qua đến trung tâm quảng trường, Vương Nhất Bác thành công hấp dẫn sự chú ý
của mọi người. Tiêu Chiến ngồi ở mép bồn hoa nóng phỏng đít, ngẩn người
ngồi canh cái ván trượt bọn họ đem ở nhà đi. Đột nhiên nghe tiếng hò reo ồn ã, nhấc mắt liền thấy Vương Nhất Bác đột nhiên xuất hiện ở bậc thang cao trên cùng, không chút do dự đạp ván phóng thẳng ra khoảng không
phía trước. Ván trượt ở giữa không trung xoay một vòng, lại rơi xuống,
Vương Nhất Bác vững vàng dẫm hãm ván, sau đó lướt nhẹ theo gió mà đi.
Một loạt động tác gọn gàng lưu loát, lại vô cùng cuốn hút hấp dẫn, người chứng kiến đều phấn khích hô lên.
Tiêu Chiến cũng đứng lên, nhưng không đi qua phía đám đông. Tiêu Chiến ở nơi xa nhìn đến nơi náo nhiệt. Lứa tuổi của anh khác biệt, sinh hoạt và
cuộc sống cũng bất đồng, thế nhưng giờ phút này đều vì một điều đơn giản mà hào hứng vui vẻ. Giữa anh và Vương Nhất Bác lúc này, khoảng cách chỉ tầm ba mưoi mét, nhưng lúc này, anh không thể tìm được bóng dáng chiếc
mũ lưỡi trai quen thuộc kia.
Giữa họ vẫn tồn tại một khoảng cách, như rất xa, cũng như rất gần.
Khoảng cách từ 28 đến 22.
Khoảng cách giữa một nam nhân trưởng thành và một thiếu niên có cả tương lai dài phía trước.