Vấn đề tìm hiểu viện dưỡng lão chuyên trị tâm thần cho mẹ Vương hoá ra
đơn giản hơn Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến nghĩ. Ngay buổi chiều hôm sau, Trần Hựu Vấn liền gọi điện cho Tiêu Chiến.
Lúc Trần Hựu Vấn gọi đến, Tiêu Chiến đang phơi áo quần ở ngoài ban công. Vừa nhận máy, anh
liền nghe Trần Hựu Vấn một hơi mắng người:
“Tôi bảo chứ, nói với Vương Nhất Bác lần kế tiếp gặp tôi thì lo mà trốn đi, không tôi đánh
cho cậu ta thì cậu đừng cản! Rốt cuộc hôm qua Vương Nhất Bác pha cho tôi cái cocktail khỉ mẹ gì? Một đêm không ngủ nổi! Tiêu Chiến, mợ nó chứ,
cậu có còn muốn nhờ vả tôi hay không đấy! Tôi phải páo chù!”
“Vương Nhất Bác chịu cho cậu đánh thì còn may ra. Chứ không, tôi e là cậu có
muốn báo thù cũng không được đâu. Cậu gọi chỉ để mắng bạn trai tôi à?”
“… Thôi nói nhanh này. Tôi hỏi qua người nhà một chút về chuyện của mẹ
Vương Nhất Bác. Cậu có thời gian thì đi cùng mẹ tôi một chuyến. Bà ấy có người bạn cũng đang điều trị ở viện dưỡng lão. Nói tuyệt vời thì dĩ
nhiên không, nhưng nói tốt thì đúng là tốt hơn chúng ta nghĩ nhiều.”
Buổi trưa, Chu Hạ nghe được Tiêu Chiến muốn đến viện dưỡng lão tìm hiểu một
chuyến thì liền bảo rằng, bà cũng muốn cùng đi. Vương Nhất Bác nhìn anh, Tiêu Chiến phân vân một lúc. Việc để cho Chu Hạ cùng đi, nếu điều kiện ở viện thật sự ổn thì còn tốt, nếu có vấn đề khiến Chu Hạ không vui thì
có thể sẽ khiến bà mang tâm lý lo lắng nặng nề hơn.
Chu Hạ thấy
anh nghĩ một hồi, liền sốt ruột nài nỉ. Tiêu Chiến cuối cùng cũng đồng
ý. Suy cho cùng, cũng là bọn họ đang tìm hiểu cho việc chữa trị và sinh
hoạt của mẹ Vương sau này, đưa bà đi cùng cũng không có gì không tốt.
Viện dưỡng lão nằm cách bệnh viện tâm thần mà mẹ Vương thường đến điều trị
một con phố. Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến và Chu Hạ đến. Mẹ Trần Hựu
Vấn đã đợi bọn họ ở trước cổng.
Người lớn tuổi có phương thức
làm quen với nhau vô cùng nhanh chóng. Chỉ trong mấy phút, mẹ Trần Hựu
Vấn và Chu Hạ đã tay nắm miệng cười, gọi chị xưng em như thể bọn họ đã
thân thiết từ lâu.
Viện dưỡng lão này có khuôn viên khá rộng
lớn, diện tích khoảng 5000 mét vuông, được chia thành hai phân khu
chính. Một phân khu dành cho người cao tuổi có bệnh về tâm thần, thần
kinh; một phân khu dành cho người cao tuổi ở các gia đình bận rộn muốn
trải nghiệm dịch vụ nghỉ dưỡng. Hoa viên phía dưới vừa có cây xanh, thảm cỏ, vừa có vườn thảo dược và hệ thống suối, hồ nước nhân tạo.
Lúc bọn họ vào đến, phía dưới hoa viên có rất nhiều nhóm người lớn tuổi
đang đi dạo, ngồi ngắm cảnh, tán gẫu. Tiêu Chiến nhìn quanh một lượt,
những người già ở đây dường như đều có vẻ thư thái, bề ngoài gọn gàng,
nhìn qua có cảm giác được chăm sóc rất tốt.
Mẹ Trần Hựu Vấn đưa
Chu Hạ đi dạo, còn dự định đến thăm bạn của bà. Tiêu Chiến cùng Vương
Nhất Bác đến phòng Quản lý, hỏi kỹ hơn về các chương trình chăm sóc
người bệnh ở viện dưỡng lão này. May mắn là, viện dưỡng lão trực thuộc
bệnh viện Tâm thần mà mẹ Vương lâu nay vẫn điều trị, cho nên các bác sĩ
của bệnh viện này đều sẽ thường xuyên trực tiếp chữa trị cho người già ở phân khu bệnh. Điều khiến Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cảm thấy tốt hơn nữa là, ngoại trừ các bác sĩ chuyên trị ra, hầu hết y tá, điều dưỡng
hay nhân viên chăm sóc ở viện đều không sử dụng áo quần đồng phục, mà sử dụng vòng tay, khăn quàng cổ hoặc dây buộc giày để phân biệt. Bọn họ
tận lực khiến cho người già có cảm giác chỉ đang đơn thuần đi nghỉ ngơi
và được chăm sóc, không phải là cảm giác bệnh tật hay bị quản thúc.
Tối hôm ấy, Chu Hạ ăn cơm nhiều hơn mọi ngày hẳn một bát. Vương Nhất Bác
nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt không giấu được niềm vui. Tiêu Chiến nhìn cậu,
bất giác cong mắt cười rộ lên.
Ăn cơm xong, Vương Nhất Bác cùng
Chu Hạ ra ngoài ban công hóng gió. Bọn họ trò chuyện một lúc lâu, tận
khi Chu Hạ ngủ quên, đầu tựa lên vai Vương Nhất Bác mới thôi. Tiêu Chiến ở trong phòng khách, chốc chốc lại nhìn ra ngoài. Thấy được Vương Nhất
Bác quay đầu nhìn mẹ mình, tay cậu đưa qua, chỉnh lại vị trí một chút để bà dựa thoải mái hơn, một bên vai chùng xuống, chừng như đã mỏi, lại
không có ý muốn động.
Một lúc sau, Vương Nhất Bác mới gõ nhẹ lên tấm kính cửa chắn ban công gọi Tiêu Chiến. Bọn họ cùng đưa Chu Hạ vào
phòng. Vương Nhất Bác kéo chăn đắp ngang ngực bà, Tiêu Chiến nhẹ tay kéo lại bức rèm cửa sổ. Những đêm trời thu nhiều gió, tuy thoáng mát nhưng
lại dễ khiến người lớn tuổi bị nhiễm lạnh. Anh ngần ngừ một lúc rồi với
tay ra, đóng lại cánh cửa sổ lớn, chỉ để lại phần thông gió vẫn mở.
Đêm hôm ấy, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào lồng ngực mình, rất nhiều lần
nhỏ giọng gọi tên anh: “Tiêu Chiến”, “Tiêu Chiến à”, “Tiêu Chiến”… Mỗi
một lần nghe cậu gọi tên mình, Tiêu Chiến sẽ lại dịu dàng đáp: “Ơi”,
“Anh đây”, “Ừ”… Vương Nhất Bác cúi đầu, mùi dầu gội hoa trà quen thuộc
trên tóc Tiêu Chiến len vào khoang mũi. Cậu nhỏ giọng, như kể một câu
chuyện xưa cũ:
“Tiêu Chiến, anh có nhớ công chúa Anne và phóng viên Joe không?”
“Nhớ chứ. Sao vậy em?”
“Lúc trước, cái đêm anh bị đau dạ dày, tivi chiếu bộ phim đó. Em còn có chút ý nghĩ muốn tắt nó đi… Sau đó, em vô cùng sợ hãi. Chúng ta thời điểm đó còn chưa là gì của nhau, chỉ là một vài đêm cùng nhau làm tình. Suy
nghĩ ích kỷ kia của em khiến em sợ hãi vì đó là lúc em nhận ra, bản thân yêu anh mất rồi. Em không muốn nhớ đến cái kết của bộ phim kia.”
Ở một góc toà đại sứ, là nơi mà nhắc nhở rõ ràng nhất cho Anne nhớ, cô là một công chúa. Cuộc sống với căn bếp nhỏ, nấu món ăn ngon, cùng dùng
bữa với người yêu, hay lau nhà, ủi đồ…., cho dù cô có đứng ước nguyện
trước bức tường Ex Voto, cũng đều chỉ là chuyện viển vông. Cũng nhắc cho Joe nhớ, hắn chỉ là một phóng viên quèn. Bọn họ chính là hai thế giới
mà mãi mãi không thể có giao điểm. Bọn họ có một tình yêu vô cùng cháy
bỏng, vô cùng mãnh liệt, cũng là tình yêu buông thả và bất chấp. Khát
vọng hạnh phúc hay thậm chí chỉ là ham muốn vượt ra ngoài hoàn cảnh
sống, chỉ là một bước đào sâu hơn sự khác biệt. Bọn họ chia tay, như một hồi chuông của hiện thực.
Tiêu Chiến im lặng. Vương Nhất Bác xoa nhẹ tóc anh, lại nói:
“Hôm sau, em đưa anh đi trượt ván, lại mua bóng bay cho anh. Vốn nghĩ rằng,
em sẽ đưa anh đi cùng thêm một lần nữa thôi. Anh quay về. Em cũng sẽ
không liên lạc với anh nữa. Thay vì cố chấp với hiện thực, chẳng thà
nhân lúc em còn tự cứu được mình, thì hãy bỏ chạy đi Vương Nhất Bác. Em
nghĩ như vậy đấy.”
Tiêu Chiến nín lặng, anh giật mình. Tiêu
Chiến nhớ lại. Ngày hôm đó, cũng chính là ngày, anh hiểu rõ lòng mình.
Là ngày anh đặt ước vọng tuổi trẻ vào tay cậu. Cũng là ngày anh bảo,
Vương Nhất Bác hãy chờ anh. Nếu hôm đó anh bỏ lỡ cơ hội nói ra, bọn họ
liệu có được bao nhiêu xác suất còn có thể bên nhau đến hiện tại.
“Vậy mà, anh lại bảo em chờ anh. Em sợ mình không đủ tốt để yêu anh. Anh lại sợ bản thân khiến em chậm trễ. Tiêu Chiến, anh nói xem, chúng ta sao
lại lạc nhịp đến vậy chứ?”
“Thật may….”
“Đúng vậy, may mà những gì em sợ đã không xảy ra. May mà chúng ta lạc nhịp suy nghĩ, cũng lạc luôn cả nhịp hành động.”
Tiêu Chiến bật cười, dụi đầu vào ngực Vương Nhất Bác, nước mắt vô thức chảy dài. Như nhớ ra gì đó, anh nói:
“Đợi ổn định cho mẹ em rồi. Anh muốn về nhà một chuyến. Vương Nhất Bác, anh
không phải là một người dũng cảm. Anh chưa từng nổi loạn, cũng chưa từng nghĩ rằng, cuộc sống trước kia có gì đó quá tệ. Gặp em rồi, anh mới
nhận ra, bản thân mình chỉ là một sự tồn tại qua loa. Hơn em 6 tuổi, vậy mà trong khi một thiếu niên như em vùng vẫy để sống, để chân thật làm
chủ bản thân, thì anh lại phó mặc cho số phận. Chỉ một bước nữa thôi.
Vương Nhất Bác, anh không muốn gia đình anh tiếp tục là vướng mắc của
mình nữa.”
………
Tiêu Chiến trở về nhà. Lâm Uyển Oánh vừa
trông thấy anh liền mừng rỡ gọi: “Chiến Chiến!” Sau đó vội vã quay đầu
vào gọi dì Trần chuẩn bị thêm phần cơm. Tiêu Chiến nhanh chóng ngăn lại:
“Mẹ, không cần đâu. Con không về để ăn cơm.”
“Vậy…. nhưng mà…”
“Cha con có ở nhà chứ ạ?”
“Đúng vậy, ông ấy cũng vừa về. Chiến Chiến, con...”
“Có thể vào trong không? Con có chút chuyện muốn nói.”
Lâm Uyển Oánh gật đầu, bà bước tới, khoác tay mình lên tay anh, lôi kéo anh vào trong, lại nói:
“Chiến Chiến, ba con ở trong thư phòng. Con vào nói chuyện đi.”
“Cả mẹ nữa. Mẹ, lần này có thể cũng nghe con nói có được không?”
Lâm Uyển Oánh nghe vậy, thoáng chút sững người, sau đó gật đầu.
Tiêu Chiến đẩy cửa vào thư phòng. Tiêu Long đang ngồi trước bàn giấy, ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Chiến, lãnh đạm nói:
“Đã chịu về rồi?”
Tiêu Chiến gật đầu chào ông, Tiêu Long nhếch môi, lại cúi xuống bàn giấy.
Lâm Uyển Oánh nhìn chồng, lại nhìn sang Tiêu Chiến, liền tìm cách hoà
hoãn, bà kéo tay Tiêu Chiến ngồi xuống salon:
“Nào, con, ngồi
xuống trước đã. Từ từ hẵng nói chuyện. Chồng, ông cũng nghỉ tay đi.
Chúng ta nói chuyện với con. Một nhà ba người, có gì mà không thể nói
chứ.”
Tiêu Chiến lắc đầu, anh không ngồi xuống ghế, vẫn nhìn Tiêu Long mà nói:
“Lần này không phải con về thăm bố mẹ.”
“Vậy có yêu cầu gì?”
“Con không có yêu cầu gì. Con chỉ về để nói rõ một vài việc. Thư ký vẫn chưa thông báo gì cho bố mẹ sao?”
Lâm Uyển Oánh lay tay anh:
“Con nói thế là ý gì?”
“Con đã hoàn tất thủ tục chuyển 5% cổ phần của mình sang cho mẹ. Con muốn
rút tên khỏi danh sách cổ đông của Tiêu Gia. Cho nên, sau này bất kỳ vấn đề nào của tập đoàn, cũng không có liên hệ với con nữa.”
Tiêu Long đập bàn, giận dữ chống tay đứng lên:
“Tiêu Chiến! Con còn muốn làm loạn đến lúc nào? Chúng ta nhường con một bước, con ra khỏi nhà lại tưởng mình mọc cánh thành rồng? Chúng ta nhịn con,
con lại không muốn cho mình đường sống?”
Tiêu Chiến điềm nhiên cười nhẹ, đáy mắt lại dâng lên nỗi buồn mà anh không cách nào che giấu nổi:
“Đến tận lúc này, trong mắt bố mẹ, con vẫn chỉ là đang nổi loạn. Những gì
con từng mong muốn, đều bị bố mẹ xem rẻ, lần lượt gạt đi từng thứ. Bố mẹ luôn nói rằng, bố mẹ là muốn tốt cho con. Dùng quy chuẩn “tốt” của bố
mẹ, để buộc con đi theo sắp đặt của hai người. Nhưng bố mẹ quên rằng,
cuộc sống không phải chỉ đơn thuần là một cái thước đo. Mỗi người đều
phải tự sống cuộc sống của mình. “Tốt” của người này, không phải là
“tốt” của người kia. Con đã từng kiên nhẫn, từng hi vọng. Nhưng con cũng dần nhận ra, hai người căn bản không quan tâm con có hạnh phúc hay
không, con có được là chính mình hay không. Mà là, con có làm đúng mong
muốn của hai người không, con có làm vui lòng hai người không, có đẹp
mặt bố mẹ không.”
“Chiến Chiến, không phải vậy đâu….” – Lâm Uyển Oánh thốt lên, giọng nói run rẩy.
“Mẹ, tại sao mẹ luôn cố sắp xếp cho con đi xem mắt?”
“Mẹ…. là vì muốn…”
“Mẹ, không phải mẹ chưa từng biết đến tính hướng của con. Nhưng mẹ chưa từng hỏi, mẹ chọn cách lờ đi, như chưa từng biết. Tại sao không nổi giận?
Tại sao không một lần nghe con nói thẳng thắn? Là vì không muốn đối
diện, hay là vì nghĩ rằng tính hướng của con cũng chỉ là một trong những trò nổi loạn, phản kháng? Hay thậm chí, là vì cho dù tính hướng của con là gì, thì cũng không quan trọng? Quan trọng là mặt mũi của phu nhân
Lâm Uyển Oánh, mặt mũi của Tiêu Gia?”
Lâm Uyển Oánh ngồi phịch xuống sofa, tiếng khóc từ rấm rứt, dần chuyển thành nức nở. Tiêu Long nhìn Tiêu Chiến, ông gằn giọng:
“Mày…. Tiêu Chiến, rốt cuộc mày muốn gì?”
“Con không có yêu cầu gì. Ba, con trở về, không phải để nhận lỗi, càng không trông đợi sự cho phép hay chào đón của ba mẹ đối với Vương Nhất Bác.
Con là muốn một lần nói rõ, ba mẹ có thể nghĩ rằng con nổi loạn, có thể
nghĩ rằng con đang thị uy. Không sao cả, không còn quan trọng nữa rồi.
Con chỉ muốn nói rằng, con từ bỏ tất cả những gì mình có từ tập đoàn
Tiêu Gia. Công việc của con không liên quan đến Tiêu Gia, cuộc sống của
con lại càng không cần Tiêu Gia can thiệp đến. Không thể trở thành một
Tiêu Chiến như ý của bố mẹ, không phải là lỗi của con, càng không phải
là lỗi của bố mẹ, chỉ là chúng ta không đồng nhất suy nghĩ, càng đào sâu cố chấp chỉ càng thương tổn.”
“Tiêu Chiến, nếu mày lựa chọn Vương Nhất Bác, chúng ta sau này…”
“Bố”, Tiêu Chiến ngắt lời Tiêu Long. Ông trợn tròn mắt nhìn anh. Tiêu Chiến
cho đến tận hôm nay, quả thật chưa từng quyết liệt phản kháng ông một
lần nào. “Bố, đừng nói những lời như bố mẹ sẽ từ con. Hay là từ nay cấm
con đặt chân về ngôi nhà này. Những lời đó, không có ý nghĩa gì. Tiêu
Chiến con, một đời này là con của bố mẹ, là do bố mẹ sinh ra, nuôi lớn
mà thành. Không ai có thể chối bỏ, càng không thể bằng một câu nói mà
cắt đứt mối quan hệ ruột rà. Sau này, con vẫn là con của bố mẹ, vẫn là
người của nhà họ Tiêu. Chỉ là, con sẽ tự sống cuộc sống của mình, không
vì một thiết lập hay kỳ vọng của bất kỳ ai.”
……………
Tối
hôm ấy, Tiêu Chiến về nhà rất muộn. Lâm Uyển Oánh khóc đến mức lả đi.
Tiêu Long lần đầu tiên để lộ ra vẻ bối rối, bất lực. Tiêu Chiến nhìn mẹ
mình được dìu vào phòng nghỉ, nằm ngủ yên ổn. Anh ngồi bên cạnh giường
bà một lúc lâu rồi mới xoay người ra ngoài.
Lúc ra đến cửa, Tiêu Chiến nhìn quanh một lúc cũng không thấy được Tiêu Long. Anh khẽ thở
dài. Một người cha luôn xem mình là quyền uy bậc nhất, đối với ông, danh dự mới là vấn đề lớn nhất của đời người, lại vào lúc cuối cùng, nhận ra bản thân không khống chế nổi đứa con trai duy nhất của mình. Đả kích
này, có lẽ không phải một hai ngày liền nuốt xuống được.
Tiêu
Chiến ngồi tàu điện ngầm qua hai trạm, về đến tiểu khu căn hộ của anh và Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến đứng dưới hoa viên, ngẩng đầu nhìn lên. Căn
hộ của anh và cậu không có ánh đèn. Giữa đêm khuya, cánh cửa nhà cũng
không nhìn rõ được hình thể. Tiêu Chiến vô cùng mệt mỏi, cơ thể lại có
chút kháng cự. Anh ngồi xuống băng ghế trống.
Trước khi Tiêu
Chiến quay về nhà, Vương Nhất Bác hỏi anh, có muốn cậu cùng về với anh
không. Tiêu Chiến mỉm cười, nói rằng không cần, chuyện bố mẹ anh, anh có thể tự mình xử lý. Vương Nhất Bác gật đầu, tiễn anh ra cửa, ôn nhu dùng tay mình áp lên một bên má Tiêu Chiến:
“Tiêu Chiến, em đợi anh về. Xong việc rồi, về nhà với em. Có được không?”
Hiện giờ nghĩ lại, Tiêu Chiến có chút day dứt. Anh cảm thấy bản thân đã uỷ
khuất Vương Nhất Bác rồi. Cậu là người anh yêu, vậy mà anh lại không cho cậu cơ hội được một lần thẳng thắn ra mắt gia đình anh, không cho cậu
cơ hội được đứng trước bố mẹ anh, nghe anh nói câu: “Đây là người con
yêu.” Tiêu Chiến cúi người, vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Di động trong
túi khẽ rung lên.
“Tiêu Chiến.” – Tin nhắn của Vương Nhất Bác gửi đến, chỉ gọi tên anh.
“Vương Nhất Bác, anh xong việc rồi. Không sao cả đâu. Sau này, chính là cuộc
đời mà hai chúng ta tự mình sống. Anh xin lỗi, vì đã cố chấp xử lý mọi
chuyện một mình, lấy đi của em cơ hội đứng trước mặt bố mẹ anh.”
Tin nhắn gửi đi. Tiêu Chiến thẫn người, cúi đầu nhìn chăm chăm màn hình
điện thoại. Ngay sau đó, tóc anh được một bàn tay xoa nhẹ. Tiêu Chiến
ngẩng đầu, Vương Nhất Bác đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn anh:
“Có phải nếu em không biết thì anh định sẽ ngồi ở đây cả đêm không?”
“Vương Nhất Bác…” – Đáy mắt Tiêu Chiến hồng đỏ.
“Em không uỷ khuất.” Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh anh, tay cậu đưa
qua, liên tục xoa nhẹ mu bàn tay Tiêu Chiến. “Tiêu Chiến, em chưa từng
uỷ khuất, cũng chưa từng cảm thấy không đáng, hay cảm thấy thiếu cái
này, tiếc cái kia. Tiêu Chiến, mỗi một giây phút cùng với anh, đối với
em đều là trân quý. Cho dù ban đầu có mặc cảm, có chật vật, em cũng chưa từng cảm thấy uỷ khuất.”
Vương Nhất Bác nhìn anh. Tiêu Chiến
trở tay mình, ngả lòng bàn tay ra, nắm chặt lấy tay cậu. Vương Nhất Bác
nhìn tay mình trong tay anh, nhẹ giọng nói:
“Tiêu Chiến, vốn dĩ
chúng ta chọn con đường khác mọi người, đã là rất khó đi rồi. Con đường
thế gian đi nhiều, trở thành đường mòn, vô cùng dễ đi, vô cùng dễ đến.
Ngược lại, chúng ta chọn lối sỏi đá, còn có lúc là đâm phải đường cụt,
hoặc là vực thẳm. Nhưng mà, thế giới này rộng lớn như vậy, làm gì có
chuyện không chừa cho chúng ta một lối nào để đi. Đường cụt thì rẽ qua
tìm đường khác, vực thẳm thì né tránh, lại tìm lối khác mà đi.”
“Tiêu Chiến, anh biết không? Ngày em tỏ tình với anh, là một buổi chiều hoàng hôn rất đẹp. Là em nhất định, nhất định phải cho anh được nhìn thấy vẻ
đẹp của thế giới này. Cho nên về sau này, chúng ta cùng đi, những nơi
người khác không đến được, chúng ta sẽ đến. Cảnh đẹp người khác vì đi
đường mòn mà bỏ lỡ, chúng ta sẽ nắm lấy. Một đời rất dài…. Vậy mà em đã
nghĩ xong rồi, chỉ muốn được trải qua cùng với anh.”
Tiêu Chiến bật cười, tiếng cười vừa vụt ra thì nước mắc cũng vừa vặn rơi xuống. Anh nhìn Vương Nhất Bác, vờ bĩu môi:
“Vương Nhất Bác…. Em nói nhiều thật đấy. Sao lúc trước anh không phát hiện ra, em nói nhiều như vậy nhỉ? Nếu về già anh thích yên tĩnh, mà em cứ lải
nhải lải nhải thì phải làm sao đây?”
“Vậy thì tìm cho anh cái bịt tai, cứ ngồi bên cạnh nghe em lải nhải, dù sao bịt tai rồi thì sẽ không thấy phiền.”
Vương Nhất Bác điềm nhiên nói. Tiêu Chiến bật cười.
Bọn họ sau đó cũng không trở lên căn hộ. Vương Nhất Bác kéo anh ra cổng
tiểu khu, chiếc moto của cậu đã dựng sẵn ở đó. Vương Nhất Bác đội mũ bảo hiểm cho anh. Tiêu Chiến ngồi sau xe, hai tay vòng ra ôm chặt lấy hông
Vương Nhất Bác.
Ban đêm vô cùng yên tĩnh, tiếng động cơ moto như được gắn thiết bị tăng âm, Vương Nhất Bác vừa nổ máy, Tiêu Chiến liền
cảm giác được cả khu phố đang ngủ say vô cớ bị đánh thức, sẽ liền mắng
anh và Vương Nhất Bác là lũ điên khùng. Nghĩ đến, lại không nhịn được mà cười. Cười thành một tràng. Chọc Vương Nhất Bác phía trước không rõ gì
cũng cười theo.
Vương Nhất Bác phóng xe ra tận ngoại thành. Con
đường lên núi lúc trước, Tiêu Chiến tưởng bản thân đã quen thuộc, hiện
giờ lại thấy mới lạ. Anh rướn người, gió thốc mạnh vào vạt áo, thổi
phồng vạt áo sơ mi, thổi căng hứng khởi của Tiêu Chiến.
“AAAAAAAAA…. Thoải mái quá, Vương Nhất Bác!!!”
Bọn họ đến đỉnh núi vừa lúc rạng sáng. Vương Nhất Bác chống chân chống xe,
xoay người ngồi trên yên, một chân gác lên thanh chắn vệ đường. Tiêu
Chiến cũng ngồi bên cạnh. Vương Nhất Bác vòng tay qua eo anh, kéo sát
Tiêu Chiến vào mình.
Bình minh. Chính là sự hoà quyện cảnh sắc
đẹp đẽ nhất của tạo hoá. Bầu trời thăm thẳm tối, trước mắt một màn sương phủ dày. Qua vài chục phút, ánh sáng đầu tiên của ngày xuất hiện từ
đường chân trời. Tiêu Chiến hít sâu một hơi. Như thể một hoạ sĩ tài hoa
vô hình, vẽ ombre trên nền vải Canvas. Ánh tím sẫm phết qua một nửa nền
trời, hoà với gam màu vàng cam như lòng đỏ trứng gà, một vài tia nắng
chiếu xuyên qua sương mù, lấp lánh. Vẻ đẹp tuyệt mỹ như thể chỉ cần với
tay ra, là đã chạm đến thiên đường.
Bình minh của ngày mới đến, bọn họ biết mình không còn phải cô độc nữa.
Vương Nhất Bác nghiêng đầu sang, vừa vặn chạm đến nốt ruồi nhỏ nơi khoé môi Tiêu Chiến.
Mỗi buổi sáng, bình minh sẽ đưa mặt trời lên. Cũng giống như bọn họ, mỗi ngày thức giấc, đều có người kia ở bên.
………….
Nhiều năm sau.
“Vương Nhất Bác, chiều nay…. chúng taaaaaa vào…… thăm mẹ điiiiiiii?”
Tiêu Chiến nằm ườn giữa sàn gỗ, lười nhác kéo dài giọng. Vương Nhất Bác bước hai bước lớn qua, lật nghiêng người anh lại, lôi từ dưới lưng Tiêu
Chiến ra một mảnh lego.
“Tiêu Chiến, bao tuổi rồi? Anh nằm phải để ý xem xung quanh chứ.”
“Được, được… lại lèm bèm rồi. Vương Nhất Bác có phải gần đây em thành lão cán bộ rồi không? Suốt ngày bắt bẻ anh.”
“Ừm. Già rồi. Là chồng của một người 40 tuổi thì còn trẻ cho ai xem?”
“40 tuổi thì sao? 40 tuổi là độ tuổi thuần thục nhất, quyến rũ nhất của nam nhân, em không biết à? Chiều em vào mà xem, mẹ còn có bạn trai 40 tuổi
đẹp trai ngời ngời kìa.”
“Còn có bạn trai? Bà ấy lại nhìn trúng
bác sĩ nào rồi? Con thì còn không nhớ nổi tên nữa cơ.” – Vương Nhất Bác
nhấm nhẳng đáp, vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh, đưa tay xoa hông cho
Tiêu Chiến.
“Aaa….~~~ Thoải mái quá. Cả tuần nay anh ngồi vẽ….
A….~~~ Ưm~~~ Thoải mái.” – Tiêu Chiến được xoa lại càng duỗi người như
một con mèo lười.
“Tiêu Chiến, im miệng. Anh phát ra âm thanh như thế, em lập tức làm anh.”
Tiêu Chiến im bặt. Anh ngồi thiết kế cả tuần, xương cốt rã rời, nếu thật sự
chọc trúng điểm kích thích Vương Nhất Bác, anh thật sự không sống nổi
mất.
Buổi chiều ba giờ, bọn họ vào viện dưỡng lão. Mẹ Vương hiện giờ rất vui vẻ. Bà quên gần hết những chuyện lúc trước. Thi thoảng nhớ
lại cũng sẽ ngồi thẫn thờ, nhưng may mà thời gian thẫn thờ không có
nhiều, xung quanh có người nói chuyện, cũng có phương pháp hỗ trợ điều
trị. Mẹ Vương tuy không còn nhớ chuyện xưa, thậm chí thường xuyên gọi
Vương Nhất Bác là con trai nhà ai mà đẹp thế này, nhưng cuộc sống lại
rất thanh thản.
Vương Nhất Bác mở cửa vào phòng, Tiêu Chiến theo sau cậu. Căn phòng mẹ Vương ở có ba người, đều là những người lớn tuổi
mắc một số bệnh nền. Lúc Vương Nhất Bác đi vào, mẹ Vương cùng hai bà bạn đang chăm chú xem một bộ phim trên tivi. Cậu gọi mẹ:
“Mẹ, con đến rồi này.”
Chu Hạ quay người nhìn, ngẩn ra một lúc, rồi cười vui vẻ:
“Hồng Hài Nhi!”
Vương Nhất Bác đực mặt, khó hiểu hỏi lại:
“Gì cơ? Không phải, mẹ, con là Vương Nhất Bác.”
Chu Hạ lắc đầu, chỉ tay vào trong màn hình tivi:
“Hồng Hài Nhi. Con là Hồng Hài Nhi mà.”
Tiêu Chiến theo tay bà nhìn vào tivi, ngay lập tức cười rũ rượi.
“Ha ha ha, Vương Nhất Bác, mẹ bảo em giống nhân vật Hồng Hài Nhi kia kìa,
cái thằng nhóc tóc đỏ, đỏ rực cả đầu lẫn người kia kìa. Ha ha ha ha ha.”
Vương Nhất Bác dở khóc dở cười. Giống chỗ nào chứ. Làm sao cậu
có thể giống một nhân vật lố lăng như thế. Tóc đỏ, áo quần đỏ, lại còn
mặt mày cau có, nhìn vô cùng chướng mắt.
“Giống chỗ nào! Anh có thôi đi không? Không cho cười nữa!”
Vô vọng. Tiêu Chiến ôm bụng cười đến đứt hơi. Chu Hạ một lúc sau mới dứt
khỏi tivi, bị giỏ trái cây bọn họ đem tới thu hút, bà đứng lên đi sang
giường ngồi. Vương Nhất Bác lườm Tiêu Chiến một cái, quyết định mặc kệ
anh, điềm nhiên ngồi lột vỏ nho cho Chu Hạ.
“Nghe nói mẹ có bạn trai à? Giới thiệu cho con xem thử?”
“Đúng rồi. Vương Nhất Bác, mẹ có bạn trai rồi. Bạn trai mẹ ngày nào cũng đến
thăm mẹ, trò chuyện với mẹ. Vô cùng đẹp trai. Mấy bà ấy, ngày nào cũng
ganh tị với mẹ.” – Chu Hạ hãnh diện đáp.
Tiêu Chiến nín cười nhìn Vương Nhất Bác, anh hất cằm:
“Thấy chưa, anh bảo mà.”
Mẹ Vương ăn trái cây xong, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đỡ bà nằm xuống,
Chu Hạ còn nhất định không chịu. Bà bảo còn phải đợi bạn trai đến, nếu
ngủ sẽ không gặp được. Vương Nhất Bác phải trấn an bà, bảo rằng chỉ nằm
xuống trò chuyện thôi chứ không phải ngủ, Chu Hạ mới chịu nằm yên. Vương Nhất Bác chỉnh lại độ cao của giường, ngồi xuống bên cạnh Chu Hạ, nắm
tay bà. Chu Hạ nhìn sang, mỉm cười, lại đưa tay xoa tóc cậu:
“Con trai à. Con nhà ai mà lớn lên đẹp đẽ thế này?”
Vương Nhất Bác lắc đầu, có chút bất đắc dĩ. Chu Hạ lại quên mất cậu rồi. Lúc
trước, khi Chu Hạ vừa mới lần đầu không nhận ra Vương Nhất Bác, cậu bị
đả kích khá nặng, phải mất một thời gian mới bớt được cảm giác đau xót.
Sau này, mỗi tuần bọn họ đều giành thời gian vào thăm bà. Song số lần
Chu Hạ không nhận ra bọn họ dần chiếm hơn nửa. Vương Nhất Bác cũng quen, cậu dần chấp nhận điều này, hơn nữa, cũng chỉ cần Chu Hạ mỗi ngày đều
vui vẻ, đều sống tốt là được rồi.
“Cốc cốc”
Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Nháy mắt, Chu Hạ liền muốn ngồi dậy. Tiêu Chiến tủm tỉm cười cười.
“Bạn trai của mẹ em đến rồi.”
Sau đó tiến ra mở cửa. Vương Nhất Bác quay đầu nhìn ra. Người bước vào là
một bác sĩ, vóc dáng cao gầy, gương mặt vô cùng thư sinh, còn có cặp
kính đeo mắt khiến cho vẻ ngoài càng thêm anh tuấn. Bác sĩ gật đầu chào
Vương Nhất Bác, lại nói với Tiêu Chiến: “Anh đến thăm dì Hạ?” Tiêu Chiến gật đầu, quay qua Vương Nhất Bác:
“Anh ấy là bác sĩ chủ trị mới của mẹ em. Cố Nguỵ.”
Vương Nhất Bác đứng lên, cúi người lịch sự. Cố Nguỵ xua tay, tiến đến bên cạnh giường Chu Hạ, liền mỉm cười:
“Bạn gái của cháu, hôm nay dì có vui vẻ không?”
Chu Hạ lập tức cười rạng rỡ. Vương Nhất Bác ngạc nhiên, cậu còn rất hiếm
thấy được Chu Hạ cười tươi như vậy. Cố Nguỵ cúi người kiểm tra một lượt
sức khoẻ Chu Hạ. Sau đó, anh đứng thẳng người, quay lại nói với Vương
Nhất Bác và Tiêu Chiến:
“Không có vấn đề gì đáng lo. Hai người
có thể an tâm. Bệnh của dì ấy là loại bệnh gần như không thể can thiệp
vào quá trình phát triển. Tuy nhiên về thể chất thì không có gì đáng lo. Còn lại, những việc khác chúng ta cứ từ từ làm quen là được.”
Chu Hạ sau đó nhất định không chịu để Vương Nhất Bác đưa đi dạo. Bà chỉ
muốn Cố Nguỵ cùng đi. Vương Nhất Bác ái ngại nhìn bác sĩ, lại thấy anh
mỉm cười điềm nhiên.
“Vậy, cháu đưa dì ra hoa viên nhé. Bọn họ cũng đi cùng. Nhiều người càng vui, có được không?”
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đi sau, Cố Nguỵ đẩy xe đưa Chu Hạ đi trước. Tiêu Chiến nhỏ giọng hỏi cậu:
“Có phải ấn tượng lắm không? Bác sĩ Cố Nguỵ ấy, ở viện dưỡng lão, ai cũng yêu thích cậu ấy cả.”
“Đúng vậy. Em còn đang tưởng tượng một lão bác sĩ cao to, râu ria rậm rạp. Ai ngờ lại là một bác sĩ thư sinh như thế. Trông anh ấy cũng khoảng tầm
tuổi anh? Đã là bác sĩ chủ trị rồi.”
Tiêu Chiến le lưỡi trêu:
“Đúng thế. Vô cùng lợi hại. Cậu ấy còn có người yêu siêu ngầu. Cỡ em không thể so sánh được. Chậc chậc…”
Vương Nhất Bác bấu tay anh một cái, thấp giọng cảnh cáo:
“Anh chậc chậc cái gì đấy? Siêu ngầu? Ý anh là sao?”
“Anh đùa thôi. Nhưng em mà gặp bạn trai cậu ấy thì cũng phải công nhận là
ngầu thôi. À phải, lúc trước đến đây vài lần, em bận nên không đến, anh
có trò chuyện với cậu ấy khá nhiều. Cố Nguỵ cũng giống bọn mình. Cậu ấy
là đồng tính. Bạn trai cậu ấy, là một cảnh sát phòng chống ma tuý siêu
ngầu, tên là gì nhỉ…. Để anh nhớ… À, phải rồi. Là Trần Vũ.”
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, không nhịn được bật cười:
“Ai mới nói nhiều hả? Mới gặp mấy lần đã tra luôn cả người yêu của người ta rồi.”
Chu Hạ vui vẻ ngồi chơi ở hoa viên đến tận chiều muộn, ngủ thiếp đi. Cố
Nguỵ vẫn luôn bình tĩnh ngồi cạnh bà, mỗi một câu hỏi của Chu Hạ đều
được anh đáp lại, từ tốn, lại ân cần. Sau khi đưa Chu Hạ về lại phòng
ngủ, Cố Nguỵ còn chu đáo đưa cho bọn họ số điện thoại của anh, nói rằng
bọn họ cần gì đều có thể gọi hỏi.
Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến
về nhà. Hiện giờ, từ viện dưỡng lão về đến căn hộ của bọn họ khoảng cách xa hơn lúc trước vài con phố. Ba năm trước, Vương Nhất Bác và Tiêu
Chiến chuyển đến tiểu khu mới. Tiểu khu này có số lượng căn hộ ít hơn,
diện tích lại rộng hơn trước.
Tiêu Chiến thích nhìn dáng vẻ
Vương Nhất Bác khi pha chế cocktail. Anh từng tiếc rẻ mãi khi cậu không
còn làm bartender ở Summer nữa. Vương Nhất Bác tìm được căn hộ mới này,
phòng khách rộng gần gấp đôi căn hộ cũ, liền đặt cọc mua. Sau đó, cậu
ngăn một phần phòng khách, làm thành một khu vực quầy bar nhỏ, phía sau
đặt một tủ rượu và dụng cụ pha chế cơ bản.
Tiêu Chiến vô cùng thích điều này.
Hiện giờ, studio của Tiêu Chiến mở rộng hơn nhiều, anh và Trần Hựu Vấn không còn phải tự mình đi đàm phán hợp đồng, tránh được không ít các buổi
tiệc rượu. Nhưng Tiêu Chiến vẫn luôn tự mình tham gia thiết kế mỗi một
hợp đồng họ nhận về. Vương Nhất Bác cũng bận rộn với gara moto của cậu.
Bọn họ thường chỉ có thời gian rảnh vào cuối tuần, hoặc cuối mỗi đợt hợp đồng lớn.
Khi ấy, Vương Nhất Bác sẽ chăm chú pha cho anh một
món cocktail. Tiêu Chiến sẽ ngồi ở sofa, nhìn theo mỗi một động tác của
người yêu. Cocktail pha xong rồi, Vương Nhất Bác sẽ mang đến. Cậu sẽ để
anh ngồi dựa vào mình, dùng tay xoa bóp hông cho anh, lại kiên nhẫn đợi
anh vừa uống cocktail vừa hỏi 1001 câu hỏi về món nước cậu pha cho anh.
Sau đó, Tiêu Chiến sẽ lại ngây ngẩn vì bị cồn hun. Anh sẽ đỏ mặt, đỏ mặt
rồi lại không nhịn được trêu chọc Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác dĩ
nhiên không chịu mất quyền lợi. Cậu sẽ lại bế thốc anh lên, đưa về
giường. Bọn họ sẽ làm tình. Thoả mãn rồi, Tiêu Chiến lại cuộn tròn lăn
vào lồng ngực Vương Nhất Bác, để mặc cho cậu ôm anh, ngủ say đến tận lúc đói bụng mà tỉnh vào hôm sau.
Rượu vang, Vương Nhất Bác chưa từng say. Lại vì rượu vang, mà mê đắm một người.
Tiêu Chiến, rạng rỡ như bình minh. Lại vì một Vương Nhất Bác như hoàng hôn mà ở bên một đời.
Hoàng hôn là món quà cuối ngày của mặt trời dành cho những ai biết kiên nhẫn.
Nếu ai cũng ngóng bình minh, vậy hoàng hôn để cho ai?