Anh và Vương Nhất
Bác vẫn nghe thấy tiếng khóc của Chu Hạ vào ban đêm, có thể nhìn thấy bà ngồi ngẩn người qua khe cửa. Nhưng khi họ gõ cửa, bà lại lập tức lấy
lại tinh thần. Chu Hạ ăn trong im lặng, không bữa ăn nào bà ăn hết thức
ăn, giữa bữa ăn sẽ lại buông chén đũa xuống, quay về phòng mình trong im lặng. Mỗi ngày, Chu Hạ như thể một bóng ma mắc kẹt trong căn phòng tối
mờ, không thể thoát ra.
Bầu không khí khó chịu đến bức bối. Khi
không thể chịu được nữa, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến sẽ lẻn trốn ra
ngoài. Cả hai lặng lẽ rời khỏi nhà, đi dạo chợ đêm, giống như một đôi
trẻ lén lút hẹn hò sau giờ tự học. Hai người cứ như vậy ngồi xổm trước
một sạp hàng nhỏ ăn một chén mì chua cay, gọi thêm mấy xâu nướng. Có khi Tiêu Chiến còn gọi bia, nhưng uống hai ngụm liền bỏ lại, mặt đã kịp đỏ
lên, phần còn lại Vương Nhất Bác đành phải gánh giúp anh.
Trốn đi một lúc ngắn ngủi, sau đó lại quay về ngôi nhà thường xuyên u ám kia.
Thời gian gần đây, studio của Tiêu Chiến trở nên có tiếng tăm trong giới,
Tiêu Chiến ngày càng bận. Không chỉ ngồi ở văn phòng vẽ hợp đồng, thi
thoảng cũng phải cùng Trần Hựu Vấn đi giao thiệp, thương lượng hợp đồng, giờ cơm chiều càng ngày càng ít có thời gian về nhà ăn. Anh thường về
vào khuya, đèn trong tiểu khu đã tắt hơn nửa.
Về muộn, Vương
Nhất Bác đã lên giường trước. Cậu ngủ đến mơ mơ màng màng cũng vẫn sẽ
cảm giác được Tiêu Chiến về rồi, sau đó sẽ nhích người vào, nhấc chăn
đắp qua cho anh.
Vương Nhất Bác vẫn như cũ, đúng hạn đưa Chu Hà
đến tái khám. Kiểm tra lại bệnh tiểu đường, lấy thuốc mới. Mặt khác còn
phải gặp bác sĩ tâm lý, kết quả kiểm tra tâm lý của Chu Hạ rất đáng lo.
Nhưng cậu và Tiêu Chiến không có thời gian để hoang mang, còn nhiều việc phải giải quyết, chi phí cho một vài chuyến tái khám, tiền thuốc của mẹ Vương cao hơn cả số tiền Vương Nhất Bác nhận được cho quảng cáo vừa
rồi, tiền tiết kiệm của Vương Nhất Bác lẫn tiền thưởng của một số giải
đấu nhỏ cũng không còn nhiều. Các chi phí sinh hoạt hàng ngày đều đặt
lên Tiêu Chiến. Anh thầm mừng vì studio hiện nay hoạt động rất tốt, tiền trong thẻ vẫn rủng rỉnh, không quá chật vật.
Bọn họ luôn muốn
mua một chiếc xe máy, suy đi nghĩ lại, trước hết vẫn mua một chiếc xe
điện. Vương Nhất Bác sẽ đưa Tiêu Chiến đến trạm bus, sau đó lại quay trở về trông nom mẹ Vương.
Ngày đó sinh nhật Tiêu Chiến, hai người
từ sớm đã đi siêu thị mua đồ ăn. Tiêu Chiến cao hứng làm một bàn đồ ăn,
Chu Hà cũng hiếm hoi có được nụ cười, chúc anh sinh nhật vui vẻ. Nhưng
bà vẫn ăn rất ít, trở về phòng sớm.
Hai người trải qua sinh nhật không chút náo nhiệt. Cơm nước xong, trước khi chiều xuống, Vương Nhất
Bác sạc đầy điện cho xe, đưa Tiêu Chiến đến một ngọn núi không xa lắm ở
ngoại thành. Bọn họ đứng bên nhau, nhìn mặt trời từng chút rời đi, bầu
trời trên đỉnh đầu màu mỡ gà vàng óng, sau một lúc chậm rãi chuyển thành màu cam, rồi lại biến ảo thành màu tím hồng. Mỗi một chớp mắt đều rất
đẹp đẽ, chớp mắt một cái, như bấm một nút trình chiếu, cảnh vật lại biến thành một cảnh tượng đẹp đẽ khác.
Trời tối hẳn rồi, Vương Nhất
Bác lại nương theo đèn đường trên núi, chắn gió, đốt một cây pháo hoa
lửa cho Tiêu Chiến. Gió trên đỉnh núi quá lớn, châm lửa vài lần vẫn
không được, Tiêu Chiến nắm một nắm pháo đứng ngây ngốc nhìn Vương Nhất
Bác loay hoay, cảm thấy cả hai ấu trĩ thật sự, vậy mà lại không kiềm chế được muốn cười. Cuối cùng, vào thời khắc châm lửa thành công, pháo cháy sáng thành một chùm, cả hai bật cười một tràng, tiếng cười mãi không
dút được.
Hôm ấy Tiêu Chiến ăn mặc rất đẹp, phía trên mặc áo
sơmi trắng của Vương Nhất Bác, dưới mặc quần ống đứng đơn giản, vạt áo
trước bỏ gọn vào lưng quần, để lộ đôi chân vừa thẳng vừa thon dài. Mái
tóc chải ngược, vừa nghịch ngợm vừa đẹp trai. Dưới tia sáng của pháo hoa chiếu rọi, Tiêu Chiến cười rộ lên, trong mắt loé cả một đêm ngân hà.
Buổi tối hôm ấy, Vương Nhất Bác một đêm không ngủ, trong đầu, từng chuyện
từng việc cứ như đèn kéo quân xoay quanh. Gương mặt của Tiêu Chiến,
tiếng cười rộ khiến người khác thả lỏng của anh, trong phòng còn nhàn
nhạt lưu lại hương vị bọn họ làm tình, hơi thở nhẹ nhàng của Tiêu Chiến ở bên tai. Giống như tất thảy đều ở trước mắt, nắm trong tay. Bất an
trong lòng cậu như một thứ dư thừa khó chịu, hoàn toàn không nên xuất
hiện vào giờ phút này.
Cảm giác bất an vô cớ vốn là một loại dấu hiệu. Càng lo lắng chuyện nào xuất hiện, nó sẽ càng nhanh chóng phát sinh.
……
Tiêu Chiến nhớ rõ, ngày đó là thứ sáu. Trước đó anh đã tăng ca mấy ngày,
hiếm hoi mới về được nhà đúng giờ tan tầm. Trời vẫn còn sáng, nhưng
trong nhà rất yên ắng. Anh theo thói quen vừa vào nhà liền cất tiếng gọi mẹ Vương, lúc gõ cửa không thấy đáp lại cũng không quá để ý. Mẹ Vương
vốn càng ngày càng im lặng. Tiêu Chiến làm cơm xong, gõ cửa mới phát
hiện bất thường.
Căn phòng mẹ Vương sạch sẽ, giường đệm trống trơn như thể chưa từng có người ở.
Anh cùng Vương Nhất Bác đi tìm cả một đêm, trên đường tới công an báo nguy
thì nhận được điện thoại của công an thành phố B, nhà cũ trước đây của
Vương Nhất Bác. Thanh âm đối phương trong điện thoại nhàn nhạt, không
nhanh không chậm. Vương Nhất Bác vô thức như tắc nghẽn hơi thở, tim cậu
thắt chặt.
“Xin chào, anh là Vương Nhất Bác?”
“Vâng ạ. Tôi là Vương Nhất Bác. Có phải mẹ tôi được các anh tìm thấy không?”
“Đúng vậy. Mẹ cậu hiện giờ bị nghi ngờ xâm nhập bất hợp pháp nhà riêng của
công dân khác, ảnh hưởng an ninh cộng đồng. Nhưng chúng tôi kiểm tra sơ
qua, cảm thấy trạng thái tinh thần không ổn, yêu cầu cậu đến đồn công an số 3 thành phố B để phối hợp điều tra.”
Ca đêm trên ga tàu cao
tốc không có nhiều người. Đèn trong toa dìu dịu, ghế ngồi rất thoải mái. Mất hơn một giờ đồng hồ để đến thành phố B, Tiêu Chiến im lặng ngồi
trên ghế, tay nắm lấy tay Vương Nhất Bác. Anh rất mệt mỏi, vừa lên tàu
đã thấy buồn ngủ, thế nhưng lại không thể chợp mắt nổi. Vương Nhất Bác
dựa vai vào anh, nhìn chằm chằm vào ánh sáng loang loáng lướt qua cửa xe không chớp mắt.
Bọn họ đến đồn công an, cảnh sát ghi lại vài
thông tin cần thiết rồi đưa bọn họ đến phòng chờ. Tiêu Chiến ở phía dưới bàn đưa tay nắm nhẹ tay Vương Nhất Bác, siết nhanh một cái, cố gắng
trấn an cảm xúc của cậu. Vương Nhất Bác nhìn sang anh, mỉm cười, lại cúi đầu, lòng bàn tay toát một tầng mồ hôi.
Vương Quân là người vào phòng chờ trước tiên, một gương mặt chỉ nhìn thấy phẫn nộ và lạnh lẽo,
vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác liền không thèm khống chế mà tức giận quát
lớn: “Mày bảo mày có thể chăm sóc cô ta! Thế thì mày phải trông cho tốt! Chăm sóc? Tao đệt! Chăm sóc mà người đi đâu cũng không biết! 800 năm
trước tao đã nói mày đưa cô ta vào viện điều dưỡng đi, tao chưa đưa đủ
tiền cho mày sao?”
Tiêu Chiến theo bản năng chắn trước mặt Vương Nhất Bác, sau đó cảnh sát cũng chạy vào cảnh cáo, ngăn Vương Quân lại,
bảo tất cả ngồi xuống.
Cảnh sát xác nhận lại thân phận Vương Nhất Bác, sau đó bắt đầu trần thuật lại sự việc phát sinh trước đó.
Buổi sáng, lúc Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác rời khỏi nhà, mọi thứ vẫn ổn.
Đến quá trưa, Vương Nhất Bác vì cần làm vài thủ tục bảo lưu kết quả học
năm cuối mà phải đến trường đại học một chuyến. Ngay sau đó, Chu Hà mang theo chứng minh nhân dân và tiền sinh hoạt Vương Nhất Bác cho bà, đến
ga tàu cao tốc mua vé, một mình quay về thành phố B. Xuống tàu rồi lại
lên xe bus, đến công ty Vương Quân, ngồi ở một tiệm cafe dưới lầu. Bà
chỉ mua một chai nước suối rồi ngồi mãi ở ghế dựa, chờ Vương Quân tan
làm.
Vài đoạn camera trên đường sau đó cũng cho thấy, bà liên
tục bí mật đi theo Vương Quân. Ông ta lái xe về nhà, Chu Hà cũng lên một chiếc taxi bám theo. Sau đó dừng lại trước cổng tiểu khi của Vương
Quân, bởi vì không có thẻ ra vào nên bị ngăn ngoài cửa lớn. Nhân lúc bảo an thay ca nói chuyện phiếm, bà lách vào tiểu khu bằng cửa hông.
Nghe đến đó, Tiêu Chiến âm thầm hít ngược vào một hơi khí lạnh, lo lắng liếc nhìn Vương Nhất Bác. Cậu vẫn luôn im lặng lắng nghe.
Sau khi
vào được tiểu khu, cũng may Chu Hà không biết được Vương Quân ở tầng
nào, cứ mỗi tầng lang thang một lúc. Bởi vì hành vi đáng ngờ nên một vài chủ nhà báo bảo an, Chu Hà bị bảo an đến ép buộc rời tiểu khu, vừa
xuống đến đại sảnh thì liền náo loạn la hét đòi gặp bằng được Vương
Quân. Bảo an và quản lý tiểu khu đành gọi báo cảnh sát, đồng thời thông
báo cho Vương Quân.
Vương Nhất Bác nghe xong, bình tĩnh cúi
người trước cảnh sát: “Cảm ơn các đồng chí cảnh sát, thật sự vô cùng
ngại vì đã khiến mọi người phiền phức. Các đồng chí vất vả rồi.”
Hai cảnh sát phụ trách nhìn nhau, cảnh sát lớn tuổi vỗ vai Vương Nhất Bác
một chút nói: “Không có việc gì. Tình trạng của mẹ cậu chúng tôi cũng
vừa nắm được một ít qua lời ba cậu. Cậu vẫn còn là sinh viên, đúng
không? Hai người bọn họ lúc trước li hôn, mẹ cậu hoàn toàn chỉ dựa vào
chính mình mà sống. Thời gian sau này có cậu chăm sóc, nhưng xem chừng
tinh thần bà ấy rất yếu, sinh bệnh như vậy e là cậu phải có phương án
chăm sóc khác.”
Vương Nhất Bác vẫn trầm mặc, cảnh sát lại nói
tiếp: “Chúng tôi hiểu được tình huống này, nhưng theo quy trình mà nói,
gây ảnh hưởng đến an ninh công cộng vẫn phải có phương án xử lý.”
Vương Nhất Bác gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn cảnh sát: “Nhất định, chúng tôi sẽ tận lực phối hợp.”
Xong xuôi quy trình hành chính, nộp phạt bảo lãnh mẹ Vương rồi, cảnh sát rời đi, bảo bọn họ chờ một lúc sẽ đưa mẹ Vương trở ra.
Vương Quân ngồi đối diện, bức bối rung chân, lại nhìn Vương Nhất Bác. Chỉ đợi cảnh sát ra ngoài liền nói: “Mày tính chuyện tiếp theo sao đây?”
Vương Nhất Bác nhíu mày, lời còn chưa đáp, Vương Quân lại nói: “Mày đừng có
nói với tao là lại đi một bước tính một bước. Bản thân mày còn chưa nghĩ thông tương lai sẽ làm gì, còn dám đèo bồng thêm mấy người vô dụng?”
Tiêu Chiến dĩ nhiên rõ ràng điều ông ám chỉ, anh im lặng nhìn ông, nhịn
xuống cảm giác phẫn nộ lẫn khinh miệt. Vương Nhất Bác nói: “Xin lỗi, tôi thay mẹ xin lỗi ông. Về sau sự việc gì phát sinh cũng sẽ tuyệt đối
không quấy rầy gia đình ông nữa. Ông cũng không cần phải nhọc công nhớ
đến hay hỏi thăm chuyện sinh hoạt của chúng tôi sau này.”
Vương Quân híp mắt nhìn cậu thật lâu, một lúc sau thở hắt ra, một chữ cũng không nói liền rời đi.
Mẹ Vương được một cảnh sát đưa ra ngoài, thoạt nhìn, ngoài việc gương mặt
hơi thiếu thần sắc thì không có gì bất ổn. Khuya rồi, bọn họ không tiện
trở về, đành thuê một phòng khách sạn ở gần ga tàu điện.
Mẹ
Vương từ khi ra khỏi đồn cảnh sát cũng không mở miệng nói lời nào với
Vương Nhất Bác. Bọn họ đưa mẹ Vương đến khách sạn, bà liền trực tiếp lên giường, chui vào chăn, đắp kín người. Vương Nhất Bác chỉnh điều hoà, vỗ lên chăn mẹ Vương nói vài câu trấn an bà. Sau đó kéo Tiêu Chiến ra
ngoài ban công, cửa ban công đóng lại mới trút mạnh một hơi thở dài, bao nhiêu sức lực lẫn nhẫn nhịn cả một đêm đều trút ra hết, cậu có chút lảo đảo.
Tiêu Chiến nhẹ nhàng vòng tay ôm vai cậu. Ấm áp mà Tiêu
Chiến mang đến khiến Vương Nhất Bác vô thức run lên, cậu xoay người ôm
lấy anh, mặt vùi vào hõm vai anh, hít sâu một hơi, ngửi được mùi hương
quen thuộc chỉ thuộc về riêng mình mới thật sự thả lỏng được đôi chút.
“Tiêu Chiến.”
“Ừm?”
“Tiêu Chiến.”
“Anh đây.”
“Xin lỗi, vô cùng xin lỗi anh.” Thanh âm của Vương Nhất Bác thấp đến như thể muốn lẩn trốn mất giữa hai người.
“Sao lại xin lỗi anh?” Tiêu Chiến hơi cựa mình, muốn nhìn cậu một chút,
nhưng Vương Nhất Bác vòng tay quá chặt, nhất định không ngẩng mặt lân.
Tiêu Chiến cũng không miễn cưỡng, chậm rãi vuốt ve lưng cậu: “Không cần
nói xin lỗi. Đây là chuyện chúng ta cùng nhau gánh vác. Em không có lỗi. Không cần nói xin lỗi với ai, càng không cần xin lỗi anh.”
“Lúc trước anh nói, cuộc sống hiện tại là cuộc sống mà anh đã cân nhắc kỹ
lưỡng, anh có chắc chắn đây là điều mình muốn không?” Vương Nhất Bác hỏi một câu, lại cảm thấy như qua một thế kỷ, hô hấp bỗng trở nên chật vật.
“Đã là cân nhắc kỹ lưỡng, vậy tất nhiên là anh chắc chắn.” Tiêu Chiến trả lời không chút lưỡng lự. Đáp án này anh cần gì phải suy nghĩ, nó đã nằm trong lòng anh từ thật lâu rồi.
“Anh quả thật chắc
chắn, ở bên cạnh em, là cuộc sống mà anh muốn?” . T????ải ????ghiệm đọc
t????uyệ???? số 1 tại ﹎ T???? ????mt????uyệ????.???????? ﹎
Tiêu Chiến nhấc tay ôm Vương Nhất Bác ra, chống tay lên vai cậu, vỗ nhẹ ra hiệu. Bọn họ cùng ngồi xuống băng ghế ngoài ban công. Tiêu Chiến xoay người nắm lấy
tay Vương Nhất Bác, từng câu từng chữ chậm rãi mà kiên định bày tỏ.
“Vương Nhất Bác, em có thể nghĩ những chuyện về gia đình em, về mẹ em, những
thứ rắc rối như hôm nay, là anh không đáng phải nhận lấy. Nhưng anh nói
cho em biết, những chuyện này vốn là cuộc sống mà cả em, lẫn anh đều
không được quyền chọn lựa. Gia đình anh tuy không tan đàn xẻ nghé, nhưng căn bản không có chỗ cho anh. Bọn họ muốn anh trở thành một thứ đồ
trang trí thật đẹp mắt cho tập đoàn nhà họ Tiêu. Ngược lại anh chỉ muốn
được làm một người cầm bút vẽ. Cho dù trong mắt người ngoài, hành vi của anh là ngớ ngẩn, điên khùng, nổi loạn thế nào đi nữa thì cuộc sống đó
cũng không phải là cuộc sống mà anh muốn phải chịu đựng thêm một ngày
nào nữa.”
Vương Nhất Bác nhìn anh, gương mặt tuy vẫn còn lo lắng chờ đợi anh nói tiếp, song ánh mắt đã dịu đi nhiều. Tiêu Chiến khẽ xoa
nhẹ mu bàn tay người yêu, nói tiếp.
“Lúc trước anh từng nói, nếu thật sự sau này chúng ta tiến xa hơn, em có muốn mối quan hệ này bắt
đầu từ tình một đêm không? Thật ra, hành động ngày đầu gặp em, bộc phát
mà làm tình cùng em, là điều khiến anh rất hối hận. Khi đó chỉ nghĩ rằng muốn dùng làm tình với một người lạ để giải toả bức bối trong lòng. Bởi anh đã đấu tranh nhiều năm như vậy, mà đến tận khi quay về nước, vẫn bị bọn họ lôi cột vào chiếc ghế phó giám đốc của công ty, là một phú nhị
đại không làm mà hưởng trong mắt người ngoài. Cảm giác bị cha mẹ mình
coi thường ước mơ, bị cha mẹ mặc kệ nguyện vọng, bị bọn họ hết cột đến
kéo, là cảm giác kinh khủng như thể nào, người ngoài không thể biết
được.”
Tiêu Chiến chăm chú ngắm nhìn từng đường nét gương mặt
Vương Nhất Bác, lại tiếp: “Chỉ là anh không ngờ, lần phản kháng đó lại
giúp anh tìm được em. Anh day dứt và hối hận vì bản thân đã khiến cho em phải chịu thiệt, ở bên nhau theo cách này vốn không phải chuyện hay ho
gì. Thế nhưng lại nghĩ, nếu không có tối hôm ấy, nếu không có một
bartender mỉm cười nghịch ngợm pha cho anh ly Minh Bạch xanh lục kia,
anh sẽ không tích đủ can đảm để bứt sợi dây buộc mình. Yêu em là thật,
mong muốn ở bên em, cùng em gánh vác cũng là thật. Chuyện mẹ em sau này, chúng ta từ từ bàn bạc, tìm ra cách tốt nhất là được. Chỉ là, anh cảnh
cáo em, sau này đừng nói cũng đừng hỏi những câu như ban nãy nữa.”
Vương Nhất Bác nhìn anh rất lâu, cuối cùng bật cười. Cười rồi lại không nhịn
được, cúi người cười một tràng lớn, cười đến rung cả người. Tiêu Chiến
nhìn cậu, không hiểu gì cũng bất giác cười theo. Sau đó đưa tay đánh
cậu: “Có dừng đi không? Em cười cái gì?”
Vương Nhất Bác chật vật nín cười, mặt mày đỏ bừng nhìn anh: “Ban nãy, lúc anh nói xong, đột
nhiên em có cảm giác, sáng mai chúng ta dắt nhau đi lĩnh chứng.”
Tiêu Chiến ngẩn người. Sau đó gật đầu cười: “Được, ngày mai đi lĩnh chứng. Viết tên em vào mục Phu nhân của anh.”
Hai người cười một lúc lâu. Hôm nay, đủ mệt mỏi, đủ giận dữ, cũng đủ sợ hãi rồi. Bọn họ chỉ còn đủ sức vệ sinh cá nhân nhanh chóng, sau đó liền ngã xuống giường, ngủ một giấc say đến không mộng mị.