Vương Nhất Bác trở về nhà đã rất khuya, đèn trong phòng khách vẫn sáng,
cậu nghĩ mẹ lại mất ngủ, thấp giọng gọi một tiếng, lại là Tiêu Chiến đáp lại. Vương Nhất Bác sửng sốt mấy giây. Tiêu Chiến bước ra, cầm lấy hộp
bánh trong tay cậu: “Mẹ em hôm nay trông rất mệt mỏi. Mẹ về phòng ngủ
sớm rồi.”
“Sao anh vẫn chưa ngủ?” Vương Nhất Bác đổi dép, đi sau lưng Tiêu Chiến vào phòng khách.
“Chờ em.” Tiêu Chiến để hộp bánh ở phòng khách, lại đi vào phòng bếp, tay
chân bận rộn, miệng nói, “Hôm nay anh về, thấy có người bán bụng heo
quay nên mua một ít. Trời khuya ăn ấm bụng.”
Vương Nhất Bác tựa bàn, ngẩn người nhìn chằm chằm Tiêu Chiến một lúc rồi nói: “Được rồi, vậy em đi tắm trước.”
Lúc ra khỏi phòng tắm, Tiêu Chiến đã bày hết mọi thứ lên bàn, có lẽ sợ còn
chưa đủ ăn, anh còn nấu thêm một chén canh cho Vương Nhất Bác.
“Muộn lắm rồi. Nếu không ăn no được thì húp canh và ăn rau đi.”
“Ừm.” Vương Nhất Bác ngồi trên thảm, bên cạnh Tiêu Chiến, đầu gối áp lên anh, hơi mệt mỏi rũ vai xuống, thả lỏng hết sức lực.
Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cậu, trong lòng như có kiến bò, đưa tay ôm lấy cậu, nhẹ nhàng hôn lên trán người yêu.
“Về nhà thật tốt.” Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, cảm nhận độ ấm môi Tiêu Chiến, không khỏi mỉm cười.
“Đương nhiên rồi.” Tiêu Chiến cũng cúi đầu cười nói.
Tiêu Chiến sẽ không để bánh sừng bò lại sang hôm sau mới ăn, Vương Nhất Bác
mua bốn cái, không nhiều không ít. Nhưng bánh mang về đã nguội, không
còn xốp giòn, vẫn may là bánh chất lượng, vẫn giữ được mùi bơ thơm phức. Tiêu Chiến mút sạch vụn bánh ở ngón tay, mơ màng nói: “Ngon nha… Mà lần sau em đừng mua nhiều vậy, cái này ăn mau no lắm.”
Vương Nhất
Bác uống một ngụm lớn canh, miệng căng phồng, ậm ừ hai tiếng. Ăn xong,
Vương Nhất Bác đem chén đũa rửa sạch. Sau đó, dựa vào người Tiêu Chiến,
mở tivi đại khái một bộ phim, thanh âm vặn về mức 3, cẩn thận thuật lại
những sự việc trong ngày cho Tiêu Chiến nghe.
Tiêu Chiến nghiêm
túc nghe, cảm nhận được lồng ngực lên xuống phập phồng mỗi khi cậu nói.
Giọng nói Vương Nhất Bác đều đều như đang tự thuật những chuyện giản
đơn, thế nhưng cảm xúc không hề phẳng lặng ẩn chứa bên trong trở nên
nặng trĩu sau mỗi lần lồng ngực lên xuống.
“Lần này là vì em bối rối. Sau này khi đưa ra quyết định, em nhất định sẽ hỏi ý anh trước.
Nếu anh lo lắng việc nhà em không ổn, muốn rời đi, em sẽ đồng ý với
quyết định của anh.” Vương Nhất Bác trở mình, gắt gao ôm lấy Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn từ đỉnh đầu Vương Nhất Bác, nhìn thấy đường hàm sắc nét của cậu, yết hầu xinh đẹp. Anh nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt và
trái tim đều bị cậu chiếm giữ. Trước khi ở bên cậu, Tiêu Chiến không
nghĩ nhiều về cuộc sống. Với anh, kể từ khi anh buông bỏ phản kháng, mặc cho cha mẹ sắp đặt, Tiêu Chiến đã không còn trông đợi nhiều vào tương
lai. Sau khi ở cạnh Vương Nhất Bác, anh mới bắt đầu hiểu thế nào là cảm
giác mong chờ vào tương lai, về cuộc sống với Vương Nhất Bác.
“Vương Nhất Bác.”
Tiêu Chiến dùng hai tay nâng mặt cậu, làm cậu nhìn thẳng vào mình, nói: “Em
muốn biết trong lòng anh nghĩ gì không? Kỳ thực anh là người rất ích kỷ. Anh không đủ sức quan tâm nhiều đến thế. Anh chỉ tôn trọng suy nghĩ của em, em muốn đưa mẹ trở lại nhà cũ, hay là ở lại đây chăm sóc mẹ, anh
đều tôn trọng em. Vương Nhất Bác, thật ra anh chỉ quan tâm em.”
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, không dám bỏ sót một chút biểu cảm nào của
cậu, lại lo lắng bầu không khí quá nặng nề, anh lại đùa: “Vương Nhất
Bác, bộ em cho là anh là đồ biến thái, bắt cóc em chơi đùa xong thì
không trách nhiệm gì nữa à?”
Bộ phim chiếu đến đoạn nào không
rõ, chỉ thấy phát ra một đoạn nhạc nền êm dịu, từ từ rót vào lòng Tiêu
Chiến. Anh thấp thỏm chờ Vương Nhất Bác đáp lại, cũng hy vọng bầu không
khí khó chịu này chấm dứt càng nhanh càng tốt.
“Thật lâu trước
đây,” Vương Nhất Bác mở miệng, thanh âm trầm thấp vững vàng, lại có chút run nhẹ. Cậu tiếp tục nói: “Em từng ngóng trông có người sẽ nói với em
những lời này. Sẽ đem em xem thành quý giá. Lâu dần cũng quen, em không
còn trông đợi vào người khác nữa. Thế nhưng mà, Tiêu Chiến, nếu là anh,
có bị anh bắt cóc em cũng cam tâm tình nguyện.”
Vương Nhất Bác
vòng tay ôm Tiêu Chiến chặt hơn, mặt vùi vào vai anh, hít sâu vài đợt.
Tiêu Chiến phát hiện, người trong vòng tay anh còn khẽ run, anh không
hỏi vì sao, chỉ im lặng ôm cậu vỗ về.
…..
Hơn nửa đêm,
Vương Nhất Bác phát bệnh đau dạ dày, cả người như bị roi quất vào, ruột
gan lộn tùng phèo, khổ sở cuộn tròn cơ thể, sau lưng đổ một tầng mồ hôi
lại.
Lúc Tiêu Chiến chạm vào cánh tay cậu, anh liền lập tức tỉnh lại, đưa tay vuốt nhẹ sau lưng cậu, lại nhổm người sờ vầng trán mướt mồ hôi kia, dịu dàng hỏi: “Lại đau dạ dày? Anh đi lấy thuốc và nước ấm cho em.”
Nói rồi, Tiêu Chiến đứng dậy chớm đi, lại bị một lực kéo
nhẹ nhàng túm chặt, Vương Nhất Bác mặt chôn ở khuỷu tay, một tay nắm áo
anh, một tay ôm bụng, nói khẽ: “Ở đây với em một chút đã.”
Cậu
nói vậy, Tiêu Chiến cũng liền bất động, nhẹ nhàng trở lại giường, dùng
tay đè áp bụng Vương Nhất Bác từ sau, lòng bàn tay Vương Nhất Bác đổ mồ
hôi lạnh, dính dấp bao lấy bàn tay Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến áp mặt lên vai Vương Nhất Bác, một tay khác đưa lên xoa tóc cậu, nhẹ nhàng
thấp giọng hát: “Cái đau, cái đau hãy bay đi. Hãy bay vui vẻ đi. Để bạn
nhỏ không đau, không đau nữa.”
Vương Nhất Bác bất giác bật cười. Tiêu Chiến cũng cười theo, anh bảo: “Lúc nhỏ, bà ngoại hay hát như này
mỗi lần anh đau. Sau này bà mất rồi, bài hát này chỉ còn một mình anh
nhớ lấy.”
Một lúc sau, Vương Nhất Bác đỡ hơn một chút, Tiêu
Chiến mới bò dậy, ra phòng khách lấy một ly nước ấm, đưa thuốc cho Vương Nhất Bác uống xong lại trở ra. Lúc ra ngoài, nhìn thấy khe cửa phòng
Chu Hà có ánh sáng, Tiêu Chiến ngừng một chút, nhìn ánh sáng len ra suy
nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn bước tới gõ cửa.
Người trong phòng
không đáp, Tiêu Chiến đợi một lúc, lại gõ thêm một lần, lo lắng mẹ Vương Nhất Bác ở bên trong có chuyện gì, anh đành mở cửa đi vào. Không nghĩ
tới, vừa bước vào liền nhìn thấy ánh mắt của mẹ Vương Nhất Bác. Hai mắt
bà hoàn toàn không còn vẻ ôn hoà như nước lúc ban ngày, hiện giờ như hố
sâu đen hun hút, không một chút độ ấm.
Tiêu Chiến giật mình. Anh không thích ánh mắt như vậy, thậm chí còn sợ hãi. Anh đứng lại ở cạnh
cửa, không bước vào nữa, nhìn Chu Hà ngồi ngây ngẩn ở mép giường, trên
người chỉ mặc một bộ đồ ngủ hơi mỏng. Tiêu Chiến cẩn thận hỏi: “Dì à, dì ngủ không được sao? Có muốn ra ngoài xem TV một lúc với cháu không?”
Chu Hà không lên tiếng, Tiêu Chiến có chút cứng người, anh xoa xoa tay, lại nói: “Bây giờ trời chuyển lạnh rồi, ban đêm dì mặc thêm áo khoác đi ạ,
tránh cảm lạnh.”
“Không cần, một lúc nữa dì ngủ.” Chu Hà hơi ngả người về sau, chậm rãi thở ra một hơi, thân thể thả lỏng hơn nhưng
khuôn mặt vẫn vô cảm như trước. Bà đáp lời Tiêu Chiến, lại không hề nhìn anh.
Tiêu Chiến vẫn đứng ở cạnh cửa, lễ phép dạ một tiếng. Đợi
một lúc không thấy Chu Hà nói thêm gì, anh quay người định rời đi, lại
nghe bà gọi lại, không đầu không đuôi hỏi Tiêu Chiến một câu: “Cháu bao
lâu nữa mới có thể về nhà một chuyến?”
“À… Trong nhà có chút việc, tạm thời…. cháu chưa có dự định về.”
“Nhà cháu cũng biết chuyện cháu và Nhất Bác sao?” Chu Hà nhìn thẳng Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến sửng sốt một chút, vẫn đúng sự thật trả lời: “Vâng, cũng đã biết.”
Chu Hà không hỏi nữa, xoay người đắp chăn nằm, Tiêu Chiến đợi một lúc mới
nghe bà mệt nhọc nói: “Khuya rồi, cháu ngủ sớm chút đi.”
“Dạ.” Tiêu Chiến ra ngoài, xoay chốt cửa đóng lại, căn phòng lại tối om.
………
Vương Nhất Bác biết bệnh tình của Chu Hà là chuyện quan trọng, không dám chậm trễ nữa. Cậu nhờ bạn bè hỏi thăm bệnh viện và bác sĩ giỏi. Từ cái đêm
mẹ thất thần kia, Vương Nhất Bác liền dồn lực chú ý lên mẹ. Cảm xúc của
Chu Hà vẫn tạm ổn định, không có hành vi khác người nào, ngoại trừ thời
gian ngẩn người ngày càng dài, cũng thường một mình nhốt trong phòng,
lẩm bẩm làu bàu. Vương Nhất Bác từng lặng lẽ ghé tai nghe thử, phát hiện được, bà không nói chuyện một mình, mà là trò chuyện với Vương Quân mà
bà từng yêu và vẫn luôn để trong lòng. Những vết thương do Vương Quân
gây ra dường như không hề có liên hệ với Vương Quân trong lòng bà. Nội
dung nói chuyện vô cùng phong phú, từ việc lớn như thời tiết hôm nay
khiến bà đau đầu đến việc nhỏ như bị xước tay, hay lúc chạng vạng tản bộ gặp một con mèo hoang…
Trong phòng rộng rãi, quét dọn sạch sẽ,
ánh hoàng hôn phả vào ấm áp, gió ngoài cửa sổ khe khẽ lay động bức màn,
mọi thứ đều bình yên. Chỉ là nhìn Chu Hà ngồi phát ngốc với ký ức trong
lòng, đáy lòng Vương Nhất Bác vô cùng sợ hãi, giống như lại trở về đêm
mưa ngày cũ, ngồi trước giường nhìn mẹ khóc than.
Thế nhưng cậu
cùng Tiêu Chiến cho dù là nặng nhẹ khuyên bảo hay năn nỉ ỉ ôi đều không
thuyết phục được bà. Chu Hà nói bản thân luôn uống thuốc đúng giờ, dấu
hiệu tái phát không có, không chịu đến bệnh viện nữa.
“Trong lòng mẹ em thật ra là người rõ ràng nhất, chi bằng em thẳng thắn nói chuyện với bà ấy đi.” Tiêu Chiến nói.
Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác nói chuyện cùng Chu Hà. Một lúc lâu sau, Chu Hà đồng ý. Vương Nhất Bác thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho bệnh viện hẹn lịch khám, đột nhiên Chu Hà ở phía sau lẩm bẩm
một câu: “Con là hy vọng mẹ sinh bệnh, hay là muốn mẹ rời khỏi đây?”
Vương Nhất Bác kinh ngạc quay đầu nhìn mẹ, hỏi: “Mẹ vì cái gì mà lại nghĩ như vậy?”
Chu Hà cúi đầu, lảng tránh, chỉ nói tiếp: “Khám bệnh xong, con đưa mẹ về nhà đi.”
Phòng mẹ Vương đã được Tiêu Chiến sắp xếp gọn gàng, thường ngày vẫn luôn lau
dọn sạch sẽ, có ban công rộng đón nắng. Vương Nhất Bác đứng ngay vị trí
nắng chiếu vào, lúc này đã hai giờ chiều, chân cảm giác được bỏng rát.
Cậu bước về phía mẹ, ngồi xổm trước mặt bà, dùng tay nắm tay bà: “Mẹ, mẹ đang nghĩ những gì, mẹ có thể nói cho con không?”
“Sao con lại
bỏ đi? Chúng ta cãi vã nhau, ông ấy nóng tính đuổi con đi, con không
phải nên khóc à? Sao lại không khóc xin? Sao lại bỏ nhà đi?”
Vương Nhất Bác nặng nề thở ra, dợm nói, lại không biết nên nói gì thì mới
được. Chu Hà im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài, rút tay ra khỏi tay
Vương Nhất Bác, chậm rãi vuốt tóc cậu, nói: “Con trưởng thành rồi.”
“Con nói xem. Con có từng nghĩ đến mẹ không? Lúc trước khuyên con đừng rời
đi, con lại một bước không quay lại, mẹ cũng sợ hãi.”
“Chúng ta có nhà. Tại sao mỗi người đều phải rời đi? Mẹ muốn về nhà.”
Vương Nhất Bác khẽ khàng lặp lại lời nói trước đó: “Mẹ, chỉ cần hiện tại chúng ta ở bên nhau vui vẻ, đây cũng là nhà chúng ta.”
Chu Hà đột nhiên hất mạnh tay, trừng mắt nói với cậu: “Nhà của chúng ta. Là căn nhà chỉ của ba người chúng ta. Vương Quân, mẹ, và con.”
“Mẹ, sao lại phải ép con đến vậy? Ngôi nhà kia của chúng ta, vốn dĩ không có cái gọi là gia đình. Hoặc là nói, ngay từ lúc bắt đầu đã là một mớ hỗn
loạn!”
……
Tiêu Chiến không về nhà ăn tối, Trần Hựu Vấn
cùng với anh tham gia bữa tiệc nhỏ với khách hàng. Tham gia tiệc rượu
không phải chuyện xa lạ với Tiêu Chiến, trước nay anh đều ứng phó vô
cùng hoàn hảo, chỉ là chưa từng thích thú. Cũng may hợp đồng với khách
hàng này đã được ký kết trước bữa tiệc, anh cùng Trần Hựu Vấn chỉ cần
mời cơm, vui vẻ ăn uống xong là được.
Uống rượu xong không thể
lái xe. Trần Hựu Vấn gọi lái xe thuê, cùng với Tiêu Chiến ngồi một xe
trở về. Lúc gần về đến nơi, Trần Hựu Vấn đột nhiên hỏi: “Mẹ của Vương
Nhất Bác vẫn còn ở cùng hai người à?”
Tiêu Chiến ngẩn người một
lúc, uống rượu xong đại não phản ứng chậm chạp, lúc sau mới gật đầu xác
nhận. Trần Hựu Vấn thở dài: “Cậu thật không giống với Tiêu Chiến trước
đây. Hiện tại, quả thật như thể con người gồng gánh trọng trách gia
đình. Tôi nghe nói mẹ cậu ta sinh bệnh, nếu hai người có việc cần dùng
đến tiền, cứ nói với tôi.”
Tiêu Chiến dựa đầu vào cửa sổ, nghe những lời này, anh cười, nói giỡn: “Vậy tôi cảm ơn Trần tổng trước nhé.”
Trần Hựu Vấn hừ một tiếng, không cười theo, không khí trong xe bỗng chốc có
chút xấu hổ. Tiêu Chiến đá đá chân Trần Hựu Vấn: “Cậu làm sao đấy? Có gì nói thẳng xem.”
“Nói chứ. Tôi lại không phải bị câm đâu. Chỉ sợ nói rồi cậu lại giận.”
Trần Hựu Vấn nhìn anh một hồi, chỉnh lại cổ áo, mở miệng nói: “Tôi biết cậu
yêu đương nghiêm túc. Nhưng mà nghiêm túc như thế nào? Hoàn cảnh ra sao? Cậu cũng suy xét chút đi. Người bình thường yêu đương vài ba tháng,
nghe nói gia đình người kia nợ nần đều nghĩ cách tránh rước phiền vào
thân. Huống chi bạn trai cậu, vẫn còn trẻ con, chưa lo tới đâu được,
thêm một người bệnh nữa.”
“Vương Nhất Bác vẫn còn trẻ con ở chỗ
nào?” Tiêu Chiến nghe xong bật cười, cười một lúc mới đáp lại: “Cậu bảo
người bình thường đều sẽ nghĩ cách chạy. Tôi thấy mình chắc không phải
người bình thường đâu.” Nói xong, anh tì trán lên cửa sổ xe. Kính xe
lạnh lẽo làm Tiêu Chiến tỉnh táo hơn chút, đèn đường loang loáng lướt
qua đáy mắt, cảm xúc bị anh giấu đến nơi sâu, khó lòng phân biệt.
“Tôi cũng không biết bản thân mình hiện tại yêu cậu ấy bao nhiêu. Chỉ là biết mình đã lâm vào tình cảnh không nỡ buông tay.”
“Người trưởng thành, không ai lấy hoàn cảnh gia đình ra để nói rời bỏ ai cả.”
Tiêu Chiến trước khi xuống xe bỏ lại một câu. Trần Hựu Vấn im lặng, đóng cửa xe rồi rời đi.
……
Tiêu Chiến về đến nhà đã muộn,
phòng khách vẫn còn mở đèn, cửa phòng ngủ cũng mở. Vương Nhất Bác ở trên giường đã mơ hồ ngủ quên. Tiêu Chiến lặng lẽ cầm quần áo vào phòng tắm
rửa, tắm nửa chừng, Vương Nhất Bác tỉnh giấc, gõ cửa phòng tắm, bảo với
Tiêu Chiến trong bếp có hầm sẵn một chút cháo để dành cho anh.
Có lẽ rượu uống lúc tối tác dụng khá chậm, Tiêu Chiến vẫn còn cảm giác
váng đầu, lúc áp tai nghe Vương Nhất Bác nói, đột nhiên nảy sinh một
loại xúc động. Xúc động bộc phát, anh mở cửa kéo Vương Nhất Bác vào
phòng tắm, cười mơ màng áp môi mình lên môi cậu. Tiêu Chiến áp sát cơ
thể đẫm nước vào Vương Nhất Bác, bàn tay lành lạnh trực tiếp luồn vào
trong quần áo cậu, kích thích đẩy lùi gần hết cơn buồn ngủ.
“Hôm nay anh có việc gì vậy?” Vương Nhất Bác khẽ hỏi, giọng nói còn khàn
khàn vì buồn ngủ, gãi lòng Tiêu Chiến ngứa râm ran. Bàn tay ấm áp của
cậu ôm eo Tiêu Chiến, xoa nắn có chủ ý ở vùng hông anh.
“Nhớ em
đó.” Tiêu Chiến dán trán vào Vương Nhất Bác, hô hấp từng chút gấp gáp
phả vào cổ cậu, cảm giác hơi thở quấn quanh hai người.
Vương
Nhất Bác vẫn luôn khiến Tiêu Chiến rung cảm lớn nhất. Cho dù đã ở bên
nhau gần hai năm, mỗi một lần làm tình, mỗi một va chạm da thịt đều có
thể run rẩy, nhiệt liệt, điên cuồng như lần đầu tiên. Tiêu Chiến cảm
thấy chắc mình điên rồi. Nếu ngày nào đó Trần Hựu Vấn hỏi câu: “Cậu mê
đắm cậu ta ở điểm nào?” Có khả năng anh sẽ không biết xấu hổ mà trả lời, Vương Nhất Bác làm tình quá kích thích.
Trên bồn rửa tay đặt
vài chai gel bôi trơn, Tiêu Chiến trực tiếp bị ấn lên bồn rửa tay. Tay
Vương Nhất Bác vuốt ve anh khiến Tiêu Chiến thoải mái phát run. Lúc tay
cậu luồn xuống hạ thân anh, Tiêu Chiến đột nhiên nghĩ, uống rượu vào sẽ
sớm xuất tinh, uổng quá trời. Sau đó, theo bản năng nhắm mắt.
“Tiêu Chiến” Vương Nhất Bác quá hiểu anh, sờ soạng hai lần liền đoán được
Tiêu Chiến nghĩ gì. Cậu lật người Tiêu Chiến lại đối diện với mình,
“Tiêu Chiến, nhìn em.”
Tiêu Chiến mở mắt, đáy mắt nghẹn đến đỏ
lên, đôi môi bị Vương Nhất Bác gặm cắn sưng đỏ, nhìn Vương Nhất Bác xin
tha: “Vương Nhất Bác, Nhất Bác ca ca, em nhanh chút đi, đừng giày vò
anh.”
“Bảo em nhanh lên không phải là làm em mất mặt à?” Vương
Nhất Bác tức đến bật cười, hai ngón tay có dịch bôi trơn duỗi tiến vào.
Lúc làm tình, Vương Nhất Bác đặc biệt thích hôn Tiêu Chiến, thích nghe anh
thở gấp mỗi khi cậu chạm vào dương v*t anh, thời điểm Tiêu Chiến thoả
mãn xuất tinh, Vương Nhất Bác sẽ cắn xương quai xanh của anh. Tóm lại,
dùng từ Tiêu Chiến nói thì chính là, quá sức hư hỏng.
Nhưng không có cách nào, đổi lại là người khác, không ai có thể khiến Tiêu Chiến kêu rên thành cái dạng này.
“Vương Nhất Bác, anh phát hiện không rời bỏ em được. Làm sao giờ?” Tiêu Chiến nỗ lực câu lấy cổ Vương Nhất Bác.
Ngọn tóc Vương Nhất Bác ướt mồ hôi lẫn hơi nước, nhỏ giọt xuống gương mặt
Tiêu Chiến, lại giống như nước mắt anh rơi. Vương Nhất Bác đè hơi thở,
phòng tắm an tĩnh đến mức nghe tiếng nước nhỏ giọt.