Một ngày sau khi mẹ Vương chuyển đến, Tiêu Long gọi điện cho Tiêu Chiến, lúc đó Tiêu Chiến đang họp, không nhận được cuộc gọi. Ông cũng chỉ gọi
một lần. Sau buổi họp, Tiêu Chiến gọi lại nhưng không có ai trả lời.
Tiêu Chiến muốn chờ cho cơn giận của Tiêu Long nguôi ngoai, mọi chuyện được
thu xếp ổn thoả rồi mới nói với Lâm Uyển Oánh việc này. Lâm Uyển Oánh đã luôn bảo bọc anh từ bé, Tiêu Chiến muốn đưa Vương Nhất Bác đi cùng, về
nhà cùng anh.
Nhưng chưa kịp có cơ hội, anh vẫn chưa sẵn sàng thú nhận mọi chuyện thì chính Lâm Uyển Oánh là người tìm ra anh trước.
Vẫn ở quán cafe rất gần cổng Bắc trường học Vương Nhất Bác, như lần trước,
anh ngồi bên cửa sổ, từ xa nhìn thấy mẹ Tiêu ăn mặc chỉnh tề, trang nhã
như mọi khi, nhưng sắc mặt hơi xanh xao, tái nhợt.
Tiêu Chiến ôm Lâm Uyển Oánh trước khi bà ngồi vào chỗ của mình, anh theo thói quen
vùi đầu vào cổ áo bà. Lâm Uyển Oánh đưa đôi tay mềm mại, chưa từng chịu
khổ của mình ra, chạm vào khuôn mặt Tiêu Chiến, vuốt ve anh như thể một
đứa trẻ. Lúc đó, Tiêu Chiến chợt nhớ đến đôi tay mẹ Vương.
Trước
khi ngồi xuống, anh chợt nghĩ đến Vương Nhất Bác, bởi vì thường xuyên
chạy moto nên tay Vương Nhất Bác có vết chai rõ ràng như răng hổ, mỗi
lần Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác nhéo mặt, anh luôn cảm giác được sự thô ráp. Nhưng anh vẫn luôn thích cảm giác đặt gương mặt mình vào bàn tay
cậu.
“Chiến Chiến”.
Lâm Uyển Oánh ngồi đối điện, gọi Tiêu Chiến, anh lập tức bừng tỉnh. Tiêu Chiến nhìn Lâm Uyển Oánh, tự cảm
thấy mình thật lạ. Bây giờ, anh thường đột nhiên nghĩ đến Vương Nhất
Bác, bất kỳ chuyện gì xảy ra, cũng đều có thể khiến anh nhớ đến cậu.
“Mẹ, đã lâu không gặp.”
Lâm Uyển Oánh nhìn thấy vẻ mặt không quá nhiệt tình của con trai mình, bà
thất vọng cúi đầu, hai tay đan chặt vào nhau. Tiêu Chiến nắm tay bà, cố
gắng bày tỏ sự thoải mái bằng cách nói đùa: “Con đùa thôi. Không lâu mà. Những năm con ở nước ngoài, mẹ còn phải nhớ con nhiều hơn kia mà.”
Nói xong, dường như Lâm Uyển Oánh càng buồn hơn. Bà nhìn Tiêu Chiến, rơm
rớm nước mắt, gật đầu, buồn bực nói: “Chiến Chiến, mấy hôm nay mẹ rất
hối hận. Có phải mẹ không nên đưa con ra nước ngoài không? Có phải con
giận chúng ta bắt con đi con đường con không muốn không? Nếu con học ở
Trung Quốc thì đã tốt biết mấy.”
Tiêu Chiến sửng sốt một chút,
đầu óc nhất thời trống rỗng, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó miễn cưỡng nói: “Quả thật, có lẽ không thật sự cần thiết phải ra nước ngoài. Mẹ
xem, ở nước ta có rất nhiều trường tốt. Ngôi trường đại học ngay ở đây
chẳng hạn.” Nói xong, anh liền chỉ vào bức tường khuôn viên phủ đầy lá
thường xuân trước mặt.
Nhưng dù có dễ dàng thừa nhận nỗi bất mãn đi chẳng nữa thì cũng chỉ mình Tiêu Chiến biết được những năm tháng ấy
có bao nhiêu chật vật cùng những bí mật được giấu kín trong lòng.
Lâm Uyển Oánh không nhìn theo ánh mắt Tiêu Chiến, bà chỉ ngây người nhìn
đứa con trai trước mặt, ngập ngừng hỏi: “Là bởi vì Vương Nhất Bác?”
Thời điểm Lâm Uyển Oánh nói ra cái tên đó, ngay cả bà cũng sững sốt một lúc, nhưng ngay sau đó, bà lấy lại bình tĩnh, hỏi anh: “Là vì thằng bé kia
mà con cho rằng ngôi trường này tốt? Chỉ vì nó mà con mới cảm thấy con
nên ở Trung Quốc, có đúng không?”
Sâu trong tâm trí anh bị một
tiếng sấm lớn chấn động, trái tim Tiêu Chiến lạnh đi một nửa, anh cố
gắng che giấu tính hướng của mình hơn mười năm. Lại bị những người thân
cận nhất của anh vạch trần trước khi anh dám thừa nhận. Đầu ngón tay
lạnh ngắt, vô thức chạm vào thành cốc. Tiêu Chiến cố trấn tĩnh nuốt một
ngụm latte mà đầu lưỡi tê dại, khoang miệng vô vị.
“Mẹ, mẹ…biết rồi?” Cuối cùng Tiêu Chiến cũng lên tiếng, trong vô vọng.
Lâm Uyển Oánh lắc đầu, có chút nghẹn ngào, chật vật nói: “Chỉ cần con không thừa nhận, mẹ cái gì cũng không biết.”
“Con thừa nhận. Là bởi vì Vương Nhất Bác.”
Tiêu Chiến vẫn cười thừa nhận, tuy rằng nụ cười có vẻ yếu ớt, nhưng khi nhắc đến tên cậu, tay anh chậm rãi có cảm giác. Ánh mặt trời về chiều chiếu
trên mặt bàn, xuyên qua tấm kính, chiếu lên mu bàn tay Tiêu Chiến, hơi
ấm dần thấm qua da vào máu anh.
Lâm Uyển Oánh dường như không
thể chấp nhận được sự thật mà bà nghe thấy, khó chịu nhắm mắt lại, thậm
chí còn há miệng hít sâu một hơi.
“Mẹ, chính là vì Vương Nhất Bác mà hiện giờ con mới có thể thật lòng tin tưởng, thật lòng giãi bày với
mẹ. Con không muốn giấu diếm quan hệ của mình với cậu ấy, chỉ là con đã
định muộn một chút mới nói với mẹ.”
Lâm Uyển Oánh nghe Tiêu Chiến nói, giọng nói của anh hơi run, nhưng vẫn kiên quyết. Lâm Uyển Oánh
muốn gật đầu, nhưng nước mắt bà đã rơi xuống trước.
Giọt nước
mắt va phải mặt bàn, bắn tung toé thành tia nước li ti trên mặt bàn nhẵn bóng. Tiêu Chiến sợ tới mức thất thần. Anh ngồi bên cạnh Lâm Uyển Oánh, ôm chặt lấy bà. Mẹ anh trông thật gầy gò trong vòng tay của anh. Được
dựa vào vòng tay của con trai mình sau một thời gian dài trống vắng
khiến bà lại yếu ớt khóc, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.
Tiêu Chiến chỉ có thể đau đớn im lặng.
Lâm Uyển Oánh khóc rất lâu, mọi người trong quán cafe đều nhìn sang. Tiêu
Chiến ôm lấy mẹ, vuốt khẽ vai an ủi bà. Anh biết mình nên nói gì đó để
trấn an bà, thay đổi chủ đề, thậm chí là nói dối, miễn là có thể khiến
cho bà thoải mái một chút. Nhưng Tiêu Chiến không nói nên lời, không
biết phải nói gì.
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi con. Mẹ thật sự không biết… mẹ xin lỗi, Tiểu Chiến.”
Lâm Uyển Oánh nghẹn ngào nói xin lỗi, ái ngại ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến muốn nói đừng xin lỗi, đây không phải chuyện bà cần xin lỗi,
đây không phải tội lỗi, sao lại cần phải xin lỗi.
Cho đến cuối
cùng, họ cũng không thể nói thêm bất cứ lời nào khác. Mặc dù Lâm Uyển
Oánh nói bà đã ổn, còn có thể mạnh mẽ cười với Tiêu Chiến, nói rằng vai
của con trai bà đã rộng hơn, anh thực sự đã trưởng thành và có thể bảo
vệ người mình yêu. Nhưng chỉ trong chốc lát, nghĩ đến điều gì đó, bà lại bất giác cúi đầu khóc.
Tiêu Chiến cảm thấy áy náy, hiếm khi
thấy mình bối rối. Cuối cùng, tài xế cũng đến đón Lâm Uyển Oánh, Tiêu
Chiến chỉ có thể ôm bà, muốn nói gì đó, lại nuốt nước bọt vào trong, lời đã đến miệng lại không nói ra được. Tiêu Chiến ôm mặt bà an ủi, nói
rằng bà hãy yên tâm, đừng khóc, cũng đừng buồn vì anh.
Lâm Uyển
Oánh rời đi rồi, Tiêu Chiến bất giác cảm thấy như thể bị rút cạn sức
lực. Dường như chút sức lực còn lại không đủ chống đỡ cho anh về đến
nhà. Tiêu Chiến thả mình ngồi trên bồn hoa ven đường, đẩy mắt nhìn chằm
chằm vô định phía xa, cảm thấy vô cùng cô đơn, sau lưng anh vô thức oằn
lên một cỗ lạnh lùng vô lực. Anh muốn gọi cho Vương Nhất Bác, muốn nghe
giọng nói của cậu, anh muốn biết người anh yêu đang làm gì.
“Hé
lu, Chiến Chiến, anh ăn cơm chưa? Em vừa kết thúc quay chụp bên này, đột nhiên muốn ăn lẩu cùng anh, ngày mai anh có được nghỉ không?” Nói xong, Vương Nhất Bác vui vẻ hớn hở chờ đợi. Nghe thấy Tiêu Chiến ừm khẽ ở đầu dây bên kia, Vương Nhất Bác mới tiếp tục nói: “Hôm nay em quay quảng
cáo cho đồ uống. Em cũng muốn nhìn theo vị trí máy quay, nhưng không có
kinh nghiệm, theo không kịp, còn làm rơi đồ uống nữa. Vì có vài tư thế
khó.”
Tiêu Chiến đặt chân lên mép ghế đá, chống cằm lên đầu gối, yên lặng nghe giọng Vương Nhất Bác, nghe xong lại ừ. Anh biết Vương
Nhất Bác vô cùng hào hứng vì lần đầu tiên được tham gia quay quảng cáo,
anh không muốn làm gián đoạn cậu.
Trời dần tối hẳn, đèn vàng bên ngoài quán cafe bật sáng, Tiêu Chiến ôm đầu gối ngồi tại chỗ, mờ mịt
nhìn dòng người qua lại trên đường, đầu có chút mông lung, cái gì cũng
không nghĩ, chỉ cảm thấy gió hơi lạnh, lại có phần sảng khoái.
Vương Nhất Bác quay chụp ở thành phố khác, cách đây khá xa, có lẽ vừa tan tầm xong. Hiện giờ Tiêu Chiến chỉ cảm thấy mệt, việc có thể làm chính là
yên lặng ngồi.
Đột nhiên một đôi giày thể thao màu xanh lục xuất
hiện trong tầm nhìn của Tiêu Chiến. Đôi giày này chính là mẫu mùa hè mới nhất, Tiêu Chiến nhờ bạn bè ở Mỹ giành lấy mua được.
Anh ngẩng
đầu, nhìn đến người kia. Hôm nay cậu ở trong điện thoại vui vẻ như một
đứa trẻ và người đang đứng trước mặt anh hoàn toàn như hai người khác
biệt, đẹp trai đến lạ lẫm, đuôi mắt cong cong vẫn giữ được vẻ sắc sảo,
góc cằm rõ ràng. Tiêu Chiến đưa tay chạm đến cậu, vừa chạm vào liền lập
tức thu tay về, cười hỏi: “Em về rồi?”
Vương Nhất Bác gật gật
đầu, cậu sốt ruột chạy đến trước mặt Tiêu Chiến, lại không nói gì thêm,
cùng Tiêu Chiến ngồi im trông chốc lát, một lúc sau mới nhẹ nhàng duỗi
tay chạm nhẹ khuỷu tay anh: “Muốn ăn lẩu không? Gần trường học có một
quán ổn lắm, hơn nữa bây giờ cũng không cần xếp hàng.”
“Được nha!” Tiêu Chiến đưa tay tóm lấy tay Vương Nhất Bác, lại càng như cố chấp đem tay mình nhét vào lòng bàn tay cậu.
Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, không đẩy ra, ngược lại vui vẻ bật cười,
tay chặt chẽ nắm tay Tiêu Chiến, kéo tay anh đứng lên, trêu ghẹo nói:
“Ăn lẩu quả nhiên có thể làm zombie sống lại luôn đấy.”
Tiêu
Chiến nở nụ cười, tâm tình tốt lên rất nhiều, vừa định cãi vài câu, lại
đột nhiên nhớ đến mẹ Vương, vội vàng bảo Vương Nhất Bác gọi điện thoại
trở về nói một tiếng. Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến đút vào túi áo
da, ở phía trước lắc lư đầu, đắc ý nói: “Em sẽ sớm nói với mẹ rồi, anh
không cần nhọc lòng đâu.”
Mãi cho đến trước khi ngủ, Vương Nhất
Bác vẫn không hỏi lời nào đến nguyên do Tiêu Chiến khổ sở ngồi xổm ven
đường. Chỉ cùng anh ăn lẩu, dạo vỉa hè, ngồi công viên. Về đến nhà hỏi
thăm mẹ Vương, cũng giúp Tiêu Chiến cảm xúc đang không ổn tránh né qua
loa vài câu.
Buổi tối hôm ấy, Tiêu Chiến dựa lưng vào lồng ngực
Vương Nhất Bác, nhắm mắt lại, niệm bao nhiêu pháp môn cũng không ngủ
được, đến gần nửa đên, vẫn là mở mắt ra thẳng thắn nói: “Mẹ anh hôm nay
tới tìm anh.”
Thanh âm của anh rất nhẹ, giữa khuya cũng không có
vẻ đột ngột, như là muốn nói, lại làm ra vẻ chỉ là vu vơ, đại khái nói
cho có. Vương Nhất Bác phía sau mà anh cho rằng đã ngủ khẽ động, vòng
tay ôm anh rụt một chút, một lúc sau khuỷu tay hạ xuống, bàn tay nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến.
“Ừm, em đây.” Giọng nói Vương Nhất Bác từ
trong cổ họng phát ra, tiếng nói khàn khàn, mặt còn chôn sau cần cổ Tiêu Chiến, cũng không biết có thật sự nghe rõ Tiêu Chiến nói gì không. Cho
dù vậy, Tiêu Chiến vẫn thả lỏng thở phào nhẹ nhõm, anh nhắm mắt, trong
đầu hiện lên rất nhiều đoạn ngắn buổi gặp gỡ vừa rồi, anh có rất nhiều
lời muốn nói, thế nhưng suy nghĩ nửa ngày, không biết nên nói từ đâu,
cuối cùng dứt khoát đem tất cả nói ra.
Từ lúc nào mà bắt đầu vậy?
Bắt đầu từ đoạn thời gian áp lực lớn nhất ở Sơ tam, từ Cao trung tốt
nghiệp, bắt đầu từ thiếu niên đầu tiên tỏ tình với Tiêu Chiến khi anh
tốt nghiệp cấp ba, bắt đầu từ lời mời quan hệ tình dục đồng giới đầu
tiên anh nhận được sau khi ra nước ngoài… Tiêu Chiến dừng lại một lúc,
đột nhiên mỉm cười và nói với Vương Nhất Bác rằng, anh vẫn còn nhớ tên
bộ phim khiêu dâm đồng tính đầu tiên mà anh xem ở trường trung học. Anh
nhớ lại biểu cảm ban đầu, trêu chọc Vương Nhất Bác, bảo cậu hiện tại
không cách nào xem được, bộ phim đã quá lâu rồi. Nói xong lại sửng sốt,
hỏi Vương Nhất Bác khi đó bao nhiêu tuổi.
Vương Nhất Bác dụi vào gối đầu cười một lát, ghé vào tai Tiêu Chiến nói nhỏ một con số, hai người ôm nhau cười thành một tràng.
“Vương Nhất Bác.” Tiêu Chiến trở mình nằm thẳng, trong bóng tối nhìn chăm chăm trần nhà.
“Ừm.” Vương Nhất Bác cũng trở mình theo. “Em đây.”
“Vương Nhất Bác, em có biết tương lai chúng ta sẽ là dáng vẻ gì không?”
“Không biết.”
“Vậy em có để ý quá khứ của chúng ta không?”
“Tiêu Chiến, anh thích quay đầu lại xem à?”
Tiêu Chiến sửng sốt một chút, nhắm mắt lại cười nói: “Không thích.”
“Em cũng không thích, chúng ta cần gì phải để ý chuyện đã qua?”
Tiêu Chiến lại trở mình, đối mặt với Vương Nhất Bác.
Anh ở trong đêm tối lẳng lặng đánh giá Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác vẫn
nhắm mắt, rèm cửa sổ không đóng kéo theo vài ánh đèn đường hơi nhạt vào
phòng, giống ánh trăng xuyên qua một tầng mây, nhẹ nhàng chiếu đến hình
dáng Vương Nhất Bác, như một giấc mộng quay về, anh nhìn xuyên qua ánh
sáng mỏng kia, trông thấy chính mình 10 năm về trước.
“Vương Nhất Bác, anh yêu em.”
Yêu, chính là dễ dàng nói ra như thế, cũng là một từ có sức nặng khó có thể
chuyển tải hết tâm tình. Người thiếu niên đứng trước mặt anh và nói lời
yêu anh đã bị dòng thời gian rửa trôi đến nhạt nhoà không nhận ra. Nhưng cậu vẫn có thể để lại dấu ấn sâu đậm trong trái tim Tiêu Chiến, để 10
năm sau, anh lại nói điều này với một người khác.
Mười năm này,
anh chưa từng nói lời yêu ai. Lời này quá nặng, anh không kham nổi, cũng không muốn dễ dàng nhận được từ người khác. Vậy nên, giữa anh và Vương
Nhất Bác cũng chưa từng nói yêu, mà điều này lại giống như luân hồi mà
mỗi người đều phải trải qua, tối nay Tiêu Chiến đứng ở đối diện, trở
thành nam sinh tay cầm thư tình, chân tay luống xuống, bức thư tình màu
lam nhạt hình sao trời chỉ vỏn vẹn ba từ: “Em yêu anh”, nâng niu trong
tay, lại giao hết cho người đối diện như thẩm phán.
Vương Nhất
Bác trở mình, ánh mắt thẳng tắp một đường xông đến đáy mắt Tiêu Chiến,
vô cùng rõ ràng, cậu đã sớm tỉnh táo lại, không phải nửa mơ nửa tỉnh mà
nghe Tiêu Chiến nói. Vương Nhất Bác đưa tay, ngón trở nhẹ mềm mơn trớn
trán Tiêu Chiến, mắt, mũi, môi, thậm chí là nốt ruồi nhỏ nơi khoé môi
dưới cũng không để sót, nhẹ nhàng chạm vào, lại nhẹ nhàng rời đi, cuối
cùng dừng ở lồng ngực.
“Em yêu anh, Tiêu Chiến.”
Tiêu
Chiến hôn lên Vương Nhất Bác, đôi môi vẫn là độ ấm quen thuộc, khoé mắt
lăn ra một giọt nước mắt nhỏ, rơi xuống gối không thấy bóng dáng.
Vương Nhất Bác, anh yêu em.
Em yêu anh, Tiêu Chiến.
Một đơn từ nặng như vậy, trong một đêm được nhắc đến hai lần, lại được vô
cùng trân trọng, nâng niu nhận lấy. Đây có lẽ là trời cao thương Tiêu
Chiến cô độc lâu rồi, cuối cùng cho phép anh kết thúc vòng luân hồi tìm
kiếm tình yêu này.