Buổi sáng ngày thi đấu, Tiêu Chiến dậy sớm, anh về căn hộ thuê một
chuyến thăm mẹ Vương. Mẹ Vương không ở nhà, cũng đã rời nhà từ sớm, gọi
điện thoại mới biết được, bà tự mình đến bệnh viện tái khám.
Tiêu Chiến mua cho mẹ Vương một ít thực phẩm để trong nhà, lúc đi ngang bàn
trà, nhìn thấy một cuốn album, trên cùng có một tấm ảnh bị lấy ra. Ảnh
chụp một cô gái trẻ cùng một bé trai đang chơi đẩy chiếc oto đồ chơi màu xanh lục.
Bé trai kia trên mặt hiện rõ hai má sữa, vô cùng đáng
yêu. Tiêu Chiến vừa nhìn liền nhận ra đó là Vương Nhất Bác, tuy rằng
hiện giờ đường nét khuôn mặt không còn vẻ mềm mại đáng yêu, nhưng dung
mạo vẫn như cũ.
Cuốn album rất dày, Tiêu Chiến mỉm cười, anh không mở ra, chỉ xem xong bức ảnh kia liền thả lại chỗ cũ.
Thi đấu bắt đầu vào buổi chiều. Giữa trưa mọi người cùng đi ăn cơm, trên
đường, Trần Hựu Vấn gọi điện thoại đến, hỏi Tiêu Chiến khi nào có thể
trở về. Tiêu Chiến nhìn sang Vương Nhất Bác một cái, nói sau giải đấu sẽ về.
Chiều hôm đó mọi người đều bận rộn, người không bận cũng
không cách nào an tâm mà ngồi ngốc một chỗ. Vương Nhất Bác đợi ở phòng
chờ, nhắm mắt nghỉ ngơi.Tiêu Chiến ngồi bên cạnh cậu, giở máy tính bảng
ra vẽ. Vương Nhất Bác nghỉ đủ rồi, ngẩng đầu liếc nhìn:
- Anh vẽ cái gì đấy?
Tiêu Chiến yên lặng tắt app, vờ làm bộ làm tịch rung đùi đắc ý:
- Có vẽ gì đâu.
- Shit ấy! Tiêu Chiến, em thấy rồi. Muốn vẽ tặng cho em còn không cho em nhìn một cái?
Vương Nhất Bác đưa tay toan giật lấy ipad, Tiêu Chiến vội vàng ôm máy vào ngực, cười hì hì, nghiêng đầu nói:
- Đây là kinh hỉ. Em có hiểu kinh hỉ là sao không? Nhìn thấy thì còn gì là bất ngờ nữa.
- Cũng đúng.
Vương Nhất Bác nghĩ rồi, rút tay về, nhưng người vẫn dựa vào Tiêu Chiến.
Phòng nghỉ có những người khác, đều đang xem video hoặc nhắm mắt đeo tai nghe, bọn họ mỗi người một góc, không ai chú ý tới bên này xảy ra việc
gì.
Vương Nhất Bác đột nhiên nói:
- Sắp tới giờ thi đấu rồi.
Vương Nhất Bác mặt mày nhu hoà, nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt cún con, như thể làm việc tốt xong thì ngồi chờ nhận thưởng.
- Ừm. – Tiêu Chiến vươn tay xoa xoa mái tóc Vương Nhất bác. – Chờ em trở về.
Nói rồi như nhớ ra điều gì, anh vội đẩy Vương Nhất Bác đứng lên, cởi sợi
dây chỉ đỏ trên tay xuống, không nói hai lời liền kéo Vương Nhất Bác qua đeo lên tay cậu.
- Sợi dây đỏ này là mẹ anh đi đến viếng chùa xin về, bảo hộ bình an.
Vương Nhất Bác nhìn sợi dây đỏ thật lâu, không nói lời nào, sau đó ôm choàng
lấy Tiêu Chiến, âm thanh nghẹn nơi đầu mũi như muốn khóc. Tiêu Chiến lo
lắng, muốn trêu cậu một chút, lại nghe Vương Nhất Bác nói:
- Em đã nói anh là ngôi sao may mắn của em. Có anh ở đây, đã đủ rồi.
- Ừm, anh ở đây. Không đi đâu cả.
Tiêu Chiến ôm trở lại Vương Nhất Bác.
Trước khi thi đấu, một vài phóng viên đến, phỏng vấn đội trưởng Trần Dũng của đội xe Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng một lúc liền
lén đi ra khỏi phòng.
Bên ngoài phòng chờ, ở khán đài đã ngồi
không ít khán giả, fan. Cả nam lẫn nữ, mỗi người đều cầm mấy đồ tiếp
ứng, cổ động. Vương Nhất Bác mang kính râm, nhìn ra sân thi đấu. Tiêu
Chiến nhìn lên khán đài một hồi, kích động vỗ vai cậu kêu:
- Vương Nhất Bác em xem! Có băng rôn ghi tên em kìa, chỗ đó là fan của em á.
Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến về, cũng hướng mắt qua bên đó, biểu tình nhàn nhạt như cũ:
- Em thấy rồi.
Nhưng dù vậy, Tiêu Chiến vẫn thấy khoé miệng cậu cong cong. Nếu đã muốn là
coolguy, vậy anh cũng dứt khoát không vạch trần bạn nhỏ nữa.
-
Sớm biết vậy, anh đã mua cái biểu ngữ 50m, viết thật to lên đó. “Vương
Nhất Bác, soái ca vô địch!” sau đó đem treo ở giữa khán đài, phải làm
cho đài tiếp sóng phát giải đấu lên TV quay rõ nó. – Tiêu Chiến nhìn mấy phóng viên ở xa xa, tiếc rẻ nói với Nhất Bác. – Anh mà là phú nhị đại
như lúc trước, anh bao trọn cái chỗ này, thuê hết phóng viên nổi tiếng ở các đài đến phỏng vấn em.
Vương Nhất Bác giấu ánh mắt cong cong sau kính râm nhìn Tiêu Chiến:
- Khoa trương hết chỗ nói. Ở đâu ra cái biểu ngữ 50m hả?
- 100m anh còn làm được.
- Ôi mẹ ơi Tiêu Chiến, nhà anh ở hố bom à?
Vương Nhất Bác hả họng cười, không nhịn nữa, bả vai huých Tiêu Chiến. Tiêu
Chiến bị huých lảo đảo, lại duỗi tay đánh Vương Nhất Bác. Hai người ầm ĩ đùa giỡn một trận, mãi đến khi đội trưởng gọi mới ngưng lại.
Vương Nhất Bác bắt đầu mặc trang phục đua chuyên dụng vào, Tiêu Chiến cũng
không náo loạn nữa, chỉ đứng trong phạm vi tầm mắt của Vương Nhất Bác,
lẳng lặng nhìn. Đến khi nhìn thấy Vương Nhất Bác đem sợi dây đỏ cẩn thận luồn vào tay áo, liền bị hành động ôn nhu kia làm cho bừng tỉnh, nỗi lo lắng mấy hôm trước đột nhiên mơ hồ quay lại.
Như thể bị một người sắp rời đi đánh cắp trái tim, mà anh lại lo sợ không biết người kia sẽ đi đến nơi nào.
Mặt trời vẫn treo trên đỉnh đầu, nắng nóng phả xuống mặt đất hầm hập, người đứng ngoài lều, bị mặt trời như nướng bánh, nóng đến mất kiên nhẫn.
Vương Nhất Bác lên xe, tay còn chỉnh ống tay áo, chỉnh xong mới bắt đầu
đội mũ bảo hiểm.
Tiêu Chiến cực kỳ sợ nóng, chỉ một lúc là cả
người đã đổ mồ hôi. Anh muốn đứng vào chỗ râm mát, lại sợ không nhìn
thấy Vương Nhất Bác.
Có người đưa qua một chai nước lạnh, Tiêu
Chiến mới phát hiện lòng bàn tay mình đã đẫm mồ hôi, bởi vì vẫn luôn gắt gao nắm lại, bây giờ mở lòng bàn tay ra lại mềm nhũn vô lực, ngay cả
nắp chai cũng thiếu chút nữa không mở được.
- Bình tĩnh chút nào Tiêu Chiến, có phải lần đầu cậu ấy thi đấu đâu. – Tiêu Chiến cúi đầu nhìn mũi chân, tự mình lẩm bẩm.
Các nhóm tay đua bắt đầu tiến vào đường xe chạy. Mỗi một chiếc xe ngừng ở
vị trí quy định. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ngồi trên chiếc xe đua
màu xanh, chạy lướt qua mặt anh, cuối cùng ngừng ở đường đua trung gian, bên cạnh là mấy chiếc moto đủ mọi màu sắc khác.
Trong nhóm khán
giả có người hô cố lên, Tiêu Chiến cùng các nhân viên công tác bên cạnh
cũng gào lên. Tiêu Chiến vô cùng khẩn trương, không biết Vương Nhất Bác
có nghe được anh không.
Cuối cùng cũng đến lúc đếm ngược, trong
sân đấu đột nhiên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng động cơ moto khởi động,
tiếng gầm rú như một đám mãnh hổ sắp được xổ lồng.
Đèn xanh sáng lên.
Sau này, có rất nhiều lần khiến Tiêu Chiến hồi tưởng lại những lúc ở bên
Vương Nhất Bác có điều gì kinh hỉ nhất. Tiêu Chiến không thể đưa ra đáp
án chính xác, hay đúng hơn, gần như mọi khoảnh khắc anh ở bên cậu đều li kỳ, đáng ngạc nhiên, đều kinh hỉ.
Tiêu Chiến có thể hiểu những
gì mẹ Vương nói. Bởi vì quá thương yêu cậu, nên không đành lòng xem,
không đành lòng liền dứt khoát tránh né. Nhưng Tiêu Chiến làm không
được, thay vì thông qua tivi ngồi xem truyền hình trực tiếp để tìm thân
ảnh chợt loé, anh phải vào giờ phút này, tận mất nhìn thấy người anh yêu nhất. Vì yêu cậu, anh không có cách nào yên tâm thoải mái mà bịt kín
hai mắt mình.
Trong tay Tiêu Chiến còn cầm vé vip Vương Nhất Bác
đưa cho anh. Anh không còn cần nó nữa, nhưng như thể một chiếc cọc giữa
biển, anh mượn nó, gắt gao nắm chặt lấy để trấn tĩnh mình.
Vương Nhất Bác hiện tại xếp hạng vị trí thứ hai.
- Được rồi, đến vòng cuối rồi, hiện tại chênh lệch không lớn. Nhất Bác
nếu có thể vượt được Trần Dũng ở góc cua số 13 kia, thì cậu ấy có thể…
Đội trưởng có chút hưng phấn cùng giám đốc đứng cạnh giảng giải cục diện
hiện tại, Tiêu Chiến lại không dám nghe nữa. Anh hồi hộp ra ngoài, đứng
dưới ánh mặt trời.
Tiêu Chiến rất sợ loại cảm giác hi vọng rồi lại bị thất bại ập đến. Hiện tại thành tích này đã rất tuyệt so với năm ngoái.
Nhưng Tiêu Chiến cũng biết, Vương Nhất Bác sẽ không chỉ cam tâm tốt hơn năm trước.
Tiêu Chiến chậm rãi đi về phía trước, anh muốn đứng ở vạch đích chờ Vương
Nhất Bác. Lúc này anh ích kỷ hy vọng rằng, thời khắc Vương Nhất Bác
chiến thắng, người đầu tiên nhìn thấy chính là anh.
Người đầu tiên về đích sẽ là ai?
Tiêu Chiến đứng ở tấm ngăn bảo hộ nhìn về đường đua, mấy nhân viên công tác
cũng đồng loạt chờ đợi. Khán đài vô cùng yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên truyền đến vài âm thanh thảo luận kích động.
Đột nhiên trước mắt hiện ra một vệt dài màu xanh lục.
Trong khán đài như bị ném vào một quả ngư lôi, ầm ầm nổ tung.
- Là ai vậy?
Tiêu Chiến bị chấn động sững sờ tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn màn hình lớn ở xa, sao vẫn còn chưa chiếu người chiến thắng?
Anh cận thị nặng, cả ngày nay đeo kính sát tròng nên mắt có chút khô, không thể nhìn rõ bảng xếp hạng ở góc trái, rốt cuộc anh hi vọng có đúng
không?
Một bóng hình quen thuộc trên chiếc moto xanh lá cây, Vương Nhất Bác đã giảm tốc, vẫy tay về phía khán đài.
Chính là bạn nhỏ coolguy Vương Nhất Bác trước hai tháng ngày sinh nhật anh đã đáp ứng sẽ mang cúp quán quân làm quà sinh nhật cho anh.
Là Vương Nhất Bác thật sự có thể ở khúc cua số 13 mà vượt qua lão tướng giành chiến thắng.
Quán quân, chính là Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác ngừng lại, đem xe giao lại cho nhân viên công tác vừa chạy
đến, chạy về phía Tiêu Chiến. Trên đầu cậu vẫn còn đội mũ bảo hiểm, vừa
tháo dây, nhưng vì quá khẩn trương nên chưa cởi được, khắp mặt đã đẫm mồ hôi.
Đoạn đường này dài, quần áo trên người Vương Nhất Bác cũng rất nặng, nhưng cậu vẫn chạy thật nhanh.
Tiêu Chiến cũng chạy đến, anh đã quên cầm theo bình giữ nhiệt của Vương Nhất Bác, trong tay chỉ có một chai nước suối bình thường.
Chạy gấp
gáp, lúc Tiêu Chiến dừng trước mặt Vương Nhất Bác, tim đập như sắp nhảy
ra ngoài, thật lâu cũng chưa bình phục nhịp đập.
- Anh thấy không?
Vương Nhất Bác dở tấm kính chắn gió, để lộ đôi mắt, nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nở nụ cười, trong lòng lại nghèn nghẹn, nghẹn đến muốn khóc, chỉ có thể nén lại nói:
- Thấy, thấy rồi. Anh thấy được. Bạn nhỏ thối hôm nay là quán quân rồi.
Vương Nhất Bác vui vẻ cười. Tiêu Chiến giúp cậu tháo mũ bảo hiểm. Vương Nhất
Bác cười, đón huấn luyện viên cùng giám đốc đi tới. Giám đốc giơ một
chai Champagne cho Vương Nhất Bác, póc, bọt Champagne phun trào ra, bắn
tung toé.
Tất cả các tay đua tham gia thi đấu của đội xe đều đã
trở lại. Lúc này lấy được thành tích không tồi, Trần Dũng cũng không tỏ
ra uể oải, ngược lại còn vỗ tay tán thưởng Vương Nhất Bác, mọi người hô
hào đẩy Vương Nhất Bác đến bục lãnh thưởng.
Lúc này trời đã ngả
bóng, ánh nắng chênh chếch vừa lúc tạt ngang đài trao giải. Vương Nhất
Bác đội mũ lữoi trai, mang kính râm, không nhìn kỹ sẽ không ai thấy cậu
đang cười, nhưng nụ cười rất nhẹ.
Vương Nhất Bác khom lưng nhận
chiếc cúp lớn, trịnh trọng nâng ngang mắt nhìn, đôi môi nhẹ nhàng chạm
khẽ vành cúp, nhìn xuóng dưới đài. Mọi người ở khán đài đều vì quán quân mới này mà vỗ tay vang dội.
- Ôm mũ bảo hiểm mãi vậy không mệt sao?
Bả vai Tiêu Chiến thình lình bị vỗ nhẹ, quay đầu lại nhìn thấy Phát Đạt
đứng sau lưng, thấy hắn ta cũng mặc trang phục đua, Tiêu Chiến vội cười, khách sáo hỏi:
- Chào, cậu thi đấu cũng không tệ chút nào.
Phát Đạt nhìn Tiêu Chiến, nheo mắt, ngữ khí thản nhiên mà nói:
- Không có cậu ta thì tốt rồi.
Tiêu Chiến sửng sốt một lúc. Phát Đạt vội xua tay nói:
- Tôi không có ý ghen ghét đâu. Cậu ấy rất lợi hại, là người có thiên
phú, không cần luyện tập quá nhiều cũng đua rất tốt. Tôi vẫn luôn sùng
bái cậu ấy. Chức quán quân này là cậu ấy xứng đáng. Chỉ là bọn tôi lần
đầu tiên thấy cậu ta vượt Trần Dũng ca, cho nên…
Càng nói càng cảm giác không đúng, Tiêu Chiến cũng không hề cười. Phát Đạt nhìn sắc mặt anh cũng ngừng lại. Một lát sau mới hỏi:
- Muốn tôi giúp anh cất mũ bảo hiểm không?
Tiêu Chiến đổi tay cầm mũ, cười đáp:
- Không cần, tôi cầm là được.
Phát Đạt hoàn toàn sững người, sau cùng nhìn thấy Vương Nhất bước xuống khỏi đài trao thưởng mới dứt khoát quay về phòng thu xếp đồ đạc.
Vương Nhất Bác cùng mọi người chụp mấy bức ảnh lưu niệm, lại phải tiếp tục
trò chuyện, đáp lại lời mọi người, vất vả một hồi mới bứt ra được đến
bên cạnh Tiêu Chiến, hỏi anh:
- Tối nay em có tiệc mừng, anh có muốn đi cùng em không?
Vương Nhất Bác đưa cúp cho anh, Tiêu Chiến lắc đầu:
- Hết tay rồi.
Vương Nhất Bác cười cầm lấy mũ bảo hiểm trên tay anh. Chiếc cúp chói lọi, vẫn còn nhiệt độ ấm nóng của mặt trời được Vương Nhất Bác đặt vào tay anh.
Ai không biết còn tưởng Tiêu Chiến là trợ lý của Vương Nhất Bác. Chỉ có
Tiêu Chiến hiểu rõ, bạn nhỏ là là muốn khoe khoang một lượt cả anh lẫn
cúp.
Ngày mai anh phải về làm việc, phải thu dọn hành lý, tối nay không đi được.
Vương Nhất Bác vẫn bận rộn với đội, Tiêu Chiến chỉ kịp nói nhanh một câu. Cậu nghe xong, vội nắm tay anh:
- Vậy anh đợi một lát, em thay quần áo xong rồi đưa anh về trước.
Thế nhưng các phóng viên đợi phỏng vấn Vương Nhất Bác khá đông. Lúc Vương
Nhất Bác xong việc, Tiêu Chiến đã ở một góc phòng ngủ thiếp đi. Vuơng
Nhất Bác ghé đầu hôn anh, Tiêu Chiến mới choàng tỉnh.
- Chúng ta về nào.
Tiêu Chiến gật đầu, nheo mắt nhìn Vương Nhất Bác, đi theo cậu ra đến nhà xe, lúc ngồi lên yên, tựa vào lưng Vương Nhất Bác, anh vẫn còn lơ mơ.
Đến ký túc xá rồi, Tiêu Chiến không quên dặn Vương Nhất Bác:
- Em đừng uống nhiều. Có thể về sớm thì về sớm.
Nửa đêm, Tiêu Chiến tỉnh giấc vì đói. Anh lục tìm mì gói và bánh quy. Tiêu
Chiến đợi mì nở, tắt đèn, ngồi co ro trước bàn trà, xem phim trong yên
lặng.
Mì gói ăn xong vừa lúc Vương Nhất Bác trở về.
Tửu
lượng của Vương Nhất Bác rất tốt. Hôm nay mặc dù uống đến đỏ mặt, nhưng
bước đi vẫn đều đặn thẳng tắp. Thậm chí còn không chút lảo đảo. Cậu chỉ
thực sự mệt và buồn ngủ.
Trong lúc tắm nước ấm, Vương Nhất Bác
đột nhiên muốn ôm Tiêu Chiến. Đoạt được quán quân, vẫn chưa thể đàng
hoàng cùng anh ăn mừng, cậu hiện tại chỉ muốn ôm anh.
Tiêu Chiến
ngồi trở lại sofa, xem tivi trên kênh CCTV 6 với âm lượng ở mức 3. TV
đang chiếu Titanic. Ngoại trừ tiếng nước trong phòng tắm, không gian vẫn yên tĩnh, thoải mái.
- Chiến ca. – Vương Nhất Bác vừa lau tóc xong liền nằm lên đùi Tiêu Chiến, cả người vô lực.
- Chiến ca, anh có vui không? – Vương Nhất Bác vùi giọng vào áo Tiêu Chiến, nghe có chút ngạt.
- Vui, anh cực kỳ vui.
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn Vương Nhất Bác, thấy má sữa trên mặt bị ép mà phồng
ra lợi hại, liền bật cười đưa tay nhéo má, vừa nhéo vừa nói:
- Lợi hại. Hôm nay em chính là heo vàng lợi hại.
- Em không phải heo. – Vương Nhất Bác bĩu môi phản kháng.
Tiêu Chiến cười hôn cậu, tiếp tục nói:
- Là ngôi sao ngày mai, là tân quán quân giải đua chuyên nghiệp!
- Khoa trương quá trời!
Vương Nhất Bác đưa tay áp lên tay anh, đôi mắt ôn nhu nhìn Tiêu Chiến.
- Em chính là…
Tiêu Chiến hoàn toàn không cảm thấy khoa trương, cũng không phải là lời khen giả dối. Vương Nhất Bác từ trước đến nay có bản lĩnh, có tự tin. Trong
mắt người khác có khi sẽ xem là cậu kiêu ngạo. Thực chất không vậy, cho
dù hôm nay truyền thôn có viết bài ba hoa chích choè như nào, đồn thổi
trong giới ra sao, cậu vẫn như cũ ở đây, nhỏ giọng hỏi người mình yêu
rằng, anh có thấy vui vì em không.