Gia đình. Từ khi Tiêu Chiến bị buộc rời khỏi nhà đến một đất nước xa lạ du học, cụm từ này đã dần xa lạ đối với anh.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở bên nhau gần một năm. Kể từ đêm Giao thừa năm ngoái, Tiêu Chiến thất vọng mà đề cập qua, bọn họ chưa từng một lần nữa nhắc lại hai chữ “gia đình”, như một kiểu ăn ý lẫn nhau.
Vương
Nhất Bác nói với Tiêu Chiến, mẹ cậu nằm viện, Tiêu Chiến chỉ có thể im
lặng. Anh cái gì cũng chưa làm, vẫn như cũ đến studio làm việc, đối mặt
với máy tính, tự mình huỷ bỏ phác thảo thứ ba trong ngày, mới bừng tỉnh
phát giác, bản thân mình cùng với Vương Nhất Bác tựa hồ vẫn còn khoảng
cách, như cách một quầy bar.
Một quầy bar thì có thể có bao nhiêu xa xôi? Một người nằm bò trước quầy bar, duỗi thẳng cánh tay ra liền có thể chạm đến người ở sau quầy bar. Chỉ là, ai sẽ nguyện ý vượt qua
khoảng cách đó.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác yêu nhau không biết
bao nhiêu ngày đêm, anh vẫn là không hiểu nhiều về cậu cũng như về gia
đình cậu. Mà Vương Nhất Bác, thật chất cũng không hiểu rõ về cuộc sống
của anh.
Hôm đó nói chuyện, Vương Nhất Bác ở trong điện thoại gọi tên Tiêu Chiến vài lần, anh mới có phản ứng đáp lại cậu vài câu, sau đó vẫn chỉ im lặng lắng nghe. Vương Nhất Bác trước sau không hề nói cậu
hiện tại rất muốn gặp anh, có lẽ cậu cũng hiểu, có nói thì Tiêu Chiến
cũng không cách nào ngay lập tức đến được.
Sau hôm ấy, Vương Nhất Bác quay lại thói quen mỗi ngày đều nhắn cho Tiêu Chiến một hai tin
thông báo trạng thái của cậu, nhưng không hề nói lời nào đến tình huống
của mẹ mình.
Cuối cùng, Tiêu Chiến vẫn quyết định đi tìm Vương Nhất Bác.
Chỉ còn hai tuần nữa là đến ngày giải đấu moto mà Vương Nhất Bác tham gia bắt đầu.
Tiêu Chiến sắp xếp công việc, thương lượng với Trần Hựu Vấn về những công
tác kế tiếp, những gì có thể xử lý trước liền xử lý. Buổi tối hôm ấy,
anh mang theo máy tính, bên trong lưu sẵn tất cả các hợp đồng cần giải
quyết, kéo hành lý, bắt kịp chuyến tàu cao tốc cuối ngày.
Ngồi
yên ổn trên tàu cao tốc rồi, Tiêu Chiến mới hậu tri hậu giác nhận ra
mình có chút hưng phấn vô cớ. Anh từng vì rất nhiều việc mà phải ngồi
máy bay hoặc tàu cao tốc. Nhưng vì một người mà đi, lại là lần đầu tiên
trong nhân sinh 28 năm qua của Tiêu Chiến. Sau đó lại vì không cách nào
phỏng đoán được tâm trạng hiện giờ của Vương Nhất Bác mà hưng phấn chưa
kịp lên cao liền bị thay bởi thấp thỏm.
Tàu cao tốc cuối ngày, Tiêu Chiến lên xe mỏi mệt ngủ một giấc, tỉnh lại đã là tờ mờ sáng, cách thành phố B còn 10 phút nữa.
Xuống tàu rồi, Tiêu Chiến nhanh chóng đến khách sạn thay vest thành bộ quần
áo bình thường rồi tìm đến địa chỉ đội xe tập trung mà trước đó Vương
Nhất Bác có nói qua với anh. Hiện tại còn sớm, nhiều người trong đội vẫn con ngủ. Tiêu Chiến gặp được người nhuộm tóc vàng lúc trước, nhưng giờ
hắn đã nhuộm lại thành màu xanh lục.
Tiêu Chiến không nhớ tên của hắn, có chút xấu hổ mà gọi: “Bạn ơi”. Cũng may đối phương vẫn nhớ rõ anh, thân thiết chào hỏi:
- Tiêu Chiến ca, sao anh đột nhiên đến đây vậy?
- Chào cậu, tôi đến tìm Vương Nhất Bác. Cậu ấy có ở đây không?
- Buổi tối cậu ấy ngủ qua đêm ở bệnh viện luôn mà.
Tiêu Chiến hơi sửng sốt, đành hỏi lại:
- Bệnh viện nào?
Quả nhiên, đối phương kỳ quái nhìn anh, đáp lời:
- Bệnh viện Nhân dân… Anh không biết à?
Tiêu Chiến cả người nhức mỏi, cả đêm ngủ ngồi trên tàu cao tốc, sau đó chạy
vội mấy nơi, cả người đều khó chịu, đại não dường như cũng mỏi mệt không buồn quan tâm xem người khác nghĩ gì, chỉ tiếp tục hỏi:
- Cảm ơn. Phiền cậu rồi, có thể thuận tiện cho tôi biết phòng bệnh nào không?
8 giờ sáng ở thành phố B cùng với 8 giờ sáng của toàn thế giới cũng chẳng có gì khác nhau. Mùa hè nóng nực từ sáng sớm, cách bệnh viện có một con đường nhỏ bày nhiều hàng ăn sáng, lúc Tiêu Chiến vội vàng băng qua,
ngửi thấy được mùi vị dầu chiên xào liền choáng váng cả đầu, lòng bàn
chân như nhũn ra.
Tiêu Chiến bước vào cổng bệnh viện. Hơi máy
lạnh từ bên trong phả ra, chênh lệch nhiệt độ đột ngột khiến anh nổi một trận da gà. Lúc này mỏi mệt đổ dồn, Tiêu Chiến ngây ra giữa sảnh lớn,
một bước cũng không muốn đi nữa.
Nhưng đã đến đây rồi, anh không
muốn quay về, không muốn chỉ nhìn thấy Vương Nhất Bác luôn bày ra dáng
vẻ thanh xuân tiêu sái, tự tin sáng lạng. Anh muốn ở bên Vương Nhất Bác
ngay cả khi cậu đơn độc đối diện với khó khăn.
Tiêu Chiến gặp
Vương Nhất Bác trên một hành lang dài của bệnh viện. Chỉ là một thời
gian ngắn không gặp, người kia lại như biến thành một người xa lạ. Vương Nhất Bác trong tay xách một phích nước nóng màu cam, mái đầu hơi rũ,
cúi nhìn mặt đất, khoé môi mím chặt, vành mắt đã hằn vết thiếu ngủ, bọng mắt xám nhạt hiện rõ. Vương Nhất Bác hiện giờ, như thể qua một đêm mà
trưởng thành.
Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến, đáy mắt liền
ánh lên một tia sáng, tia sáng lay động trong sóng mắt phủ một tầng mệt
mỏi mơ hồ. Tiêu Chiến đi về trước hai bước, cách Vương Nhất Bác một
khoảng năm bước chân, đi theo cậu đến phòng đun nước. Phòng nước có rất
nhiều người, những người đi chăm bệnh đến lấy nước sôi vào phích, lấy
nước chế mì tôm, hoặc chỉ đơn giản là đến xem nhộn nhịp, hưởng lấy chút
không khí sinh động. Tiêu Chiến đứng ngoài chờ không theo vào. Vương
Nhất Bác rất nhanh chóng trở ra, đi gần đến Tiêu Chiến, cậu đổi tay cầm
phích nước, mu bàn tay chạm khẽ vào cánh tay đang rũ xuống của Tiêu
Chiến, vẫn còn sót lại vài giọt nước, mang theo độ ấm của cậu truyền
qua. truyện kiếm hiệp hay
Vương Nhất Bác trở về phòng bệnh, Tiêu Chiến vẫn đứng bên ngoài chờ. Đây là
phòng bệnh ba giường, một thanh niên từ bên trong đi ra, nhìn lướt qua
Tiêu Chiến rồi liền đi thẳng đến phòng nấu nước.
Ghế tựa lưng ở
hành lang bệnh viện lạnh lẽo, không cẩn thận chạm phải, không chỉ thân
thể cảm thấy lạnh mà cả nhân tâm đều khó chịu. Tiêu Chiến cong lưng
ngồi, khuỷu tay chống ở đầu gối, vùi mặt vào hai tay, hít hơi nào hơi
nấy đều thấy được cả khoang mũi nồng xộc mùi cồn sát trùng.
Người thanh niên vừa đi lấy nước nóng về tới, hắn ngừng trước mặt Tiêu Chiến, ân cần hỏi:
- Anh là người nhà của giường nào? Không vào à?
Tiêu Chiến ngẩng đầu xua tay:
- Không phải. Tôi chỉ đi ngang qua, ngồi nghỉ một chút.
Người nọ cũng không hỏi nhiều, lúc quay đi vẫn không nhịn được nhìn lại vài
lần. Tiêu Chiến nghĩ có lẽ sắc mặt của anh hiện giờ rất khó coi.
Vương Nhất Bác vào trong một lúc lâu, Tiêu Chiến vẫn an tĩnh chờ bên ngoài,
đợi đến khi cậu đi ra, đến trước mặt anh, nhẹ giọng bảo:
- Chúng ta đi thôi.
Hai người sóng vai ra khỏi bệnh viện, đứng dưới ánh mặt trời chói chang,
cái nóng từ bốn phương tám hướng ập tới. Tiêu Chiến nhíu mắt lùi về sau
một bước, trên người lại nổi lên một trận da gà. Vương Nhất Bác đưa tay
nắm lấy cổ tay anh, kéo nhẹ:
- Đi thôi.
Đường về lại băng qua con đường nhỏ bán hàng ăn sáng kia, Vương Nhất Bác dừng lại nhìn anh:
- Ăn chút gì đi?
Sạp mì xào vẫn như cũ bận rộn chiên xào, khói bay ngút trời, mùi dầu mỡ
chiên đi chiên lại chui vào khoang mũi Tiêu Chiến, vẫn khiến anh ớn
ngang. Thế nhưng dạ dày không biết nói dối, Tiêu Chiến thật sự rỗng
bụng, anh không nói gì, đi theo Vương Nhất Bác vào ăn.
Con đường
nhỏ này chủ yếu là dân lao động, không ảnh hưởng đến giao thông đường
lộ, cho nên các sạp hàng, quán ăn cũng tuỳ ý bày bán, vỉa hè giăng bàn
gỗ, ghế nhựa đỏ nho nhỏ. Tiêu Chiến cả đường chỉ nhìn theo bóng lưng
Vương Nhất Bác mà đi. Vương Nhất Bác có vẻ rất quen thuộc với con đường
này, đi rất nhanh nhẹn, thẳng tắp hướng về một góc nhỏ cuối đường mà đi.
Trong góc nhỏ có một tiệm cháo hoa, Vương Nhất Bác gọi hai bát cháo thịt bằm
cải xanh, còn sang tiệm bánh bao trước mặt mua thêm một phần sủi cảo hấp cho Tiêu Chiến.
Cháo thịt hầm cải xanh đơn giản, mộc mạc nhưng
nóng sốt, hương vị vừa vặn thơm ngon. Tiêu Chiến ăn xong cháo, lại thêm
mấy miếng sủi cảo, khó chịu trên mặt dần giãn ra. Vương Nhất Bác nhìn
anh chăm chú rồi nở nụ cười. Tiêu Chiến no bụng rồi, cũng vui vẻ cười
theo.
Hai người đều quá mệt mỏi, ăn xong bữa sáng chỉ nghĩ đến
tìm chỗ ngủ một giấc. Vương Nhất Bác nói ký túc xá mà đoàn xe thuê ban
ngày rất ồn ào. Vì thế, cậu theo Tiêu Chiến về khách sạn. Hai người tuỳ
tiện tắm rửa qua loa rồi chui vào chăn. Bức rèm khách sạn hai lớp kéo
kín, chỉ có vài tia sáng mờ nhạt len vào, cách âm rất tốt, không gian an tĩnh.
Vương Nhất Bác thả người xuống giường, nhắm mắt. Tiêu
Chiến nhẹ tay nhẹ chân giở chăn, chui vào nằm một bên. Vương Nhất Bác
liền lập tức xoay người, từ sau lưng ôm lấy anh.
- Em mau ngủ đi. – Tiêu Chiến vỗ về từng chút từng chút lên mu bàn tay cậu.
- Ừm. – Vương Nhất Bác nhỏ giọng, tiếng ừm như ngắc ngứ trong cổ họng, không đủ sức lực nói rõ ra.
Nhiều ngày như vậy, đây là lần Vương Nhất Bác ngủ an ổn nhất.
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác ăn cơm trưa ở nhà hàng buffet của khách sạn.
Buổi chiều, Vương Nhất Bác liền vội vàng trở về tham gia huấn luyện với
đội xe. Tiêu Chiến ở khách sạn, từ xa xử lý công việc, mãi đến giờ cơm
chiều mới dừng lại. Thời gian quá nhanh, anh vẫn còn chưa kịp thu dọn đồ đạc bày bừa, liền ba chân bốn cẳng chạy đến đội xe, tìm Vương Nhất Bác
cùng ăn cơm chiều.
Vương Nhất Bác chưa vội ăn, cậu còn phải mang
cơm vào bệnh viện. Tiêu Chiến theo cậu đi, lại đến trước cửa phòng bệnh
dừng lại không đi vào. Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, bàn tay chạm
chạm anh, không nhịn được vẫn nắm nhẹ một chút:
- Chờ em.
Có lẽ chẳng có ai thích nổi mùi thuốc sát trùng nồng nặc của bệnh viện,
Tiêu Chiến lại càng ghét. Lúc trước thời điểm bà ngoại anh qua đời, Tiêu Chiến đáp máy bay liền một đường chạy đến bệnh viện. Bà ngoại đã được
người ta choàng tấm vải trắng. Anh đứng trước cửa phòng bệnh, nội ngoại
bà con thân thích đứng lố nhố từ trong ra tới ngoài hành lang. Người
đông, tiếng nói, tiếng thở vẫn không át nổi mùi cồn sát trùng- thứ mùi
mà chỉ vừa chạm đến liền chỉ thấy bệnh tật, không có đường lui. Tiêu
Chiến thiếu chút nữa nôn ra. Anh không ngăn được bản thân gập mình thở
dốc, loáng thoáng từ khe hở của đám đông người nhìn thấy bàn tay gầy
guộc rũ xuống, lộ ra dưới lớp khăn trắng. Già nua, đơn bạc, cô độc. Cuối cùng vẫn không nhịn được mà nôn ra.
Tiêu Chiến rất ghét bệnh
viện. Nơi này có là hạng bình dân hay xa hoa cao cấp cũng đều quá lạnh
lẽo, vượt khỏi độ ấm thích hợp với con người.
Vương Nhất Bác
dường như còn phải chăm mẹ khá lâu nữa. Tiêu Chiến ngồi ngoài phòng bệnh với mấy người xa lạ trong một lát, sau đó một mình xuống lầu, đến hoa
viên phía sau bệnh việnh. Lúc này mặt trời ngả về Tây, gió lại dậy lên
một chút, thổi đến rất mát mẻ. Trong hoa viên có nhiều băng ghế, cũng có nhiều người chăm bệnh lẫn bệnh nhân xuống đây hóng gió, ngồi rải rác
nói chuyện phiếm, xem chừng đây là không gian thoải mái nhất ở bệnh
viện.
Tiêu Chiến đi một vòng, không tìm được băng ghế nào còn
trống, anh nhìn đến một bụi hoa, hoa tím li ti nở rộ, liền ngồi xổm ở đó mà chơi di động.
Trời tắt nắng hẳn, Vương Nhất Bác mới xuống tìm Tiêu Chiến. Cậu đứng trước mặt anh, đưa tay gọi: “Ca.” Tiêu Chiến ngồi
xổm một hồi tê chân, phải nhờ lực tay của Vương Nhất Bác đứng lên, dừng
một lát đến máu huyết lưu thông.
Hoa viên sau bệnh viện về đêm
không có nhiều ánh đèn, bọn họ lại đứng trong một góc nhỏ, không gian
yên ắng, không người qua lại. Vương Nhất Bác đột nhiên ghé sát lại, thả
đầu gác trên vai Tiêu Chiến. Tư thế này khiến anh chân thật cảm nhận
được những mỏi mệt mà cậu gồng gánh mấy ngày nay.
Tiêu Chiến cái
gì cũng chưa nói, đưa một tay ôm lấy bả vai Vương Nhất Bác, vỗ về, muốn
cậu dựa thoải mái hơn chút. Vương Nhất Bác áp mặt vào gáy anh, đột nhiên nói:
- Tiêu Chiến.
Chỉ là gọi tên anh.
- Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến ôn nhu gọi tên cậu. Qua một lúc lâu, anh mới nói tiếp:
- Em chuyên tâm thi đấu đi.
Vương Nhất Bác nhấc người đứng thẳng, nghiêm túc nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
- Anh đến đây chính là muốn giúp đỡ em. Anh không cách nào an tâm nằm ở nhà chờ em gửi tin tức của mình cho anh.
- Anh đến đây, em đã đủ thoả mãn rồi. – Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh. – Em không muốn làm phiền toái bất cứ ai. Chỉ là em mãi vẫn chưa liên hệ
được với ba mình.
- Có anh ở đây rồi. Em yên tâm thi đấu đi. Dì
cứ để cho anh chăm sóc, được không? – Tiêu Chiến vừa xoa nhẹ vừa hỏi dò ý tứ của cậu.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến cẩn trọng, e dè, càng thấy đáng yêu, không nhịn được mà mỉm cười, vươn tay xoa nhẹ má anh:
- Tiêu Chiến, anh đáng yêu như này, ai từ chối nổi anh?
- Chỉ là, anh muốn nghe ý kiến của em.
Tiêu Chiến vừa nói vừa thả bộ về trước, Vương Nhất Bác theo sau lưng anh, bóng của hai người hoà làm một vệt dài.
Tiêu Chiến, cảm ơn vì đã đến. Em còn luôn cho rằng, cuộc sống sinh hoạt tốt
đẹp kia của chúng ta, không nên đề cập đến càng không thể để việc bên
ngoài của cả hai ảnh hưởng tới.
Tiêu Chiến dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm cậu, có chút khó hiểu, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời:
- Nhưng mà, Vương Nhất Bác. Ở bên một người, không phải là mang theo cuộc sống của mình, chậm rãi dung nhập vào cuộc sống của người kia sao? Nếu
chỉ nấp ở một góc mà nhìn tới góc khuất khác của người mình yêu, vậy thì có nghĩa lý gì?