Hôm đó, Tiêu Chiến trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ thiếp đi trong vòng tay của Vương Nhất Bác.
Cơn khát đánh thức Vương Nhất Bác, hắn tỉnh dậy muốn xuống giường đi uống
nước thì phát hiện Tiêu Chiến đang siết chặt lấy vạt áo của mình. Hắn
định nhẹ nhàng gỡ tay Tiêu Chiến, nhưng giống như một phản xạ có điều
kiện Tiêu Chiến lại càng siết chặt hơn. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vỗ về
anh một lúc lâu, bàn tay Tiêu Chiến mới buông lỏng, mắt vẫn nhắm nghiền, lầm bầm vài tiếng trong cổ họng rồi trở mình ngủ tiếp. Vương Nhất Bác
nhìn bộ dạng Tiêu Chiến ngủ say, ánh mắt bất giác trở nên mềm mại, nhịn
không được cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh.
Hắn đi vào bếp uống nước
rồi trở lại phòng ngủ ngay lập tức, bất quá chỉ mất vài phút, nhưng khi
hắn vừa quay đầu lại đã thấy Tiêu Chiến đang đứng ở cửa phòng bếp, dụi
dụi mắt. Trên khuôn mặt vẻ ngái ngủ vẫn chưa tan hết, biểu tình mờ mịt
đứng đó nhìn hắn ngơ ngác.
Tiêu Chiến không mang giày, chân trần
dẫm trên sàn nhà. Vương Nhất Bác cau mày, vội vàng bước tới ôm lấy anh,
mày nhíu càng thêm sâu, hỏi dồn: "Sao anh tỉnh rồi? Cảm thấy khó chịu
sao? Lại muốn ói nữa? Hay là đói bụng? Anh có muốn ăn chút gì không?"
Tiêu Chiến không nói gì, chỉ nhìn hắn chăm chú. Vương Nhất Bác bế anh trở
lại phòng ngủ, ôm anh cùng chui vào trong chăn, Tiêu Chiến gối đầu lên
cánh tay Vương Nhất Bác, hắn hôn phớt lên mặt anh một cái, dỗ dành: "Ngủ đi."
"...Anh còn tưởng em đi mất rồi." Tiêu Chiến bỗng nói một câu.
Từ khi mang thai Tiêu Chiến thường ngủ không ngon giấc, không chịu được
ánh sáng, Vương Nhất Bác liền bất chấp chuyện mình sợ bóng tối, mỗi đêm
trước khi đi ngủ đều tắt hết đèn. Dù sao bây giờ lúc nào cũng có Tiêu
Chiến ngủ bên cạnh hắn, hắn không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Nghe Tiêu
Chiến nói, bàn tay đang định bật công tắc đèn bàn của Vương Nhất Bác
bỗng cứng đờ, trong lòng giống như như bị đánh một cú thật mạnh, đau đến khó chịu, hắn chậm rãi quay đầu nhìn Tiêu Chiến, vòng tay cũng siết lại đem anh ôm chặt hơn nữa: "Em sẽ không đi đâu cả, chỉ ở đây với anh
thôi."
Tiêu Chiến khẽ gật đầu. Tin tức tố của Vương Nhất Bác giúp anh thả lỏng toàn thân, cảm giác mỏi mệt cũng theo đó mà dâng tới,
nhưng không hiểu sao anh vẫn không ngủ được, chong mắt nhìn mông lung.
"Khi anh mang thai Hạ Hạ... Cũng là như thế này sao?"
Sau giây lát trầm mặc, Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói: "Khi đó, em không ở..."
"Không có gì." Tiêu Chiến cười ngắt lời hắn, ngữ khí có chút đùa cợt nói, "Hạ
Hạ khi còn trong bụng rất ngoan, không quấy rầy anh nhiều, cho nên khi
lớn lên cũng là một đứa bé rất hiểu chuyện. Còn nhóc con này bây giờ đã
nghịch ngợm như vậy, chỉ sợ sau này sẽ là một Hỗn Thế Ma Vương, em trước tiên phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt đấy... "
Anh vừa nói vừa
khe khẽ nở nụ cười, thở dài một tiếng, trong giọng nói mang theo một
chút cầu xin: "Đừng rời xa anh lần nữa, được không?"
"Em sẽ không rời đi, mãi mãi sẽ không rời đi, cho dù một ngày nào đó anh có muốn
đuổi em đi em cũng sẽ không đi." Vương Nhất Bác gần như ngay lập tức
thốt lên, một cảm giác chua xót từ đáy lòng dâng trào lên hốc mắt. Hắn
rất muốn nói gì đó với Tiêu Chiến, nhưng lại không biết phải nói gì,
lặng lẽ mà nuốt xuống, đem người trong lòng ôm mỗi lúc một chặt thêm.
Có lẽ bởi vì omega trong lúc mang thai đều trở nên cực kỳ mẫn cảm, vốn dĩ
đáy lòng Tiêu Chiến chôn giấu rất nhiều điều mà bình thường không nghĩ
sẽ nói ra, nhưng lúc này anh bỗng nhiên cảm thấy vô cùng khổ sở, ngẩn
ngơ nhìn Vương Nhất Bác, chưa kịp mở miệng nước mắt đã rơi xuống: " Khi
đó, em thật sự rất tệ ".
Vương Nhất Bác tim đau như dao cắt, đau đến mức không nói nên lời: "Phải... đều là em không tốt."
"Em thật sự đối xử với anh rất tệ." Tiêu Chiến nghẹn ngào nói, "Em nói muốn chia tay anh, em nói em sẽ không quan tâm đến anh nữa, em nói em một
chút cũng không hề thích anh... Em thật sự đối với anh rất tệ, rất
tệ..."
Vương Nhất Bác lau nước mắt cho Tiêu Chiến, bất kể anh nói gì, hắn đều chỉ biết gật đầu: "Phải."
"Khi mang thai Hạ Hạ, anh chỉ có một mình. Anh làm mọi thứ một mình, ăn một
mình, ngủ một mình, một mình đến bệnh viện đi khám. Các omega khác đều
có alpha của họ ở bên cạnh, nhưng anh chỉ có một mình. Bác sĩ nói lúc
khám thai tốt nhất nên có người nhà đi cùng, còn hỏi cha của đứa bé đi
đâu, tại sao không đi cùng anh, anh cũng không biết nên nói thế nào".
"Khi mang thai Hạ Hạ đương nhiên cũng có rất nhiều khó chịu. Cả thai kỳ làm
gì có chuyện không xuất hiện triệu chứng khó chịu. Lúc đó anh cũng không ăn uống được gì, có lúc còn ở trong toilet nôn mửa đến ngất xỉu. Thật
may là lúc đó anh vẫn còn đi làm, không phải ở một mình, có đồng nghiệp
thấy anh ngất xỉu liền đưa đi bệnh viện, bọn họ còn hỏi người yêu anh ở
đâu?"
"Lần đầu tiên cảm nhận được thai máy, anh cực kỳ phấn
khích. Lúc đó anh còn gọi, em mau đến nghe một chút, con đang chuyển
động nè, mau đến nói chuyện với con đi... Đến khi nói xong rồi anh mới
nhớ, thì ra trong nhà chỉ có một mình anh, em không còn ở bên cạnh anh
nữa rồi, chỉ có anh đang tự nói chuyện với chính mình."
"Còn có
một lần, khi ra ngoài đi dạo anh không may bị trượt chân ngã. Lúc đó Hạ
Hạ đã được hơn năm tháng. Thân mình đã rất nặng nề, anh ngã trên mặt đất và không tự đứng dậy được. Con đường nhỏ đó vốn dĩ rất ít người đi qua, lúc đó anh không nhìn thấy ai, không biết ai có thể một tay đến nâng
anh dậy, anh rất đau, cũng rất sợ hãi nên chỉ biết ngồi bệt dưới đất
khóc hồi lâu... May mắn thay, cuối cùng cũng có người phát hiện và đưa
anh đến bệnh viện để kiểm tra, cũng may là Hạ Hạ không có việc gì. Người tốt bụng đó cũng hỏi, vì sao không gọi cho người nhà, người thân không ở bên cạnh anh sao?"
"Đến khi Hạ Hạ chào đời, anh cũng chỉ có một
mình. Y tá hỏi người nhà đâu, lúc đó anh đã đau đến thần trí mơ hồ,
không nghe rõ cô ấy nói gì nên cũng không trả lời. Chỉ sau khi cô ấy đã
đi ra ngoài, anh mới nghe được cô ấy nói với người khác, rằng omega này
có lẽ sắp sinh con một mình, nên cần người chiếu cố anh ấy một chút."
"Vương Nhất Bác, anh không muốn một mình."
Tiêu Chiến ngước mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, thấy trong mắt hắn đầy nước,
nước mắt anh càng tuôn chảy: "Nhưng em lại không cần anh, anh chỉ có thể một mình."
Vương Nhất Bác thủy chung không lên tiếng, chỉ thêm
gắt gao ôm chặt lấy anh, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt anh, không
biết bao lâu sau mới nghẹn ngào nói ra một câu: "Em mãi mãi không thể
không cần anh."
Tiêu Chiến mặc kệ hắn, ngoảnh mặt qua một bên, không chịu để cho hắn giúp anh lau đi nước mắt.
Từ khi mang thai Tiêu Chiến bỗng thường hay chấp nhặt, Vương Nhất Bác cũng không hề tức giận, ngược lại càng vui vẻ, cảm giác đau đớn trong lòng
vẫn còn mãnh liệt như thủy triều chưa chịu rút đi, khóe môi đã cong lên
một nụ cười: "Anh còn giận em sao? Em phải làm gì để anh hết giận bây
giờ?"
Tiêu Chiến có lẽ còn đang hờn giận, vẫn ngoảnh mặt không
chịu nhìn hắn, một lúc sau đột nhiên thở dài: "...Anh không làm sao
buông xuống được."
"Nếu thật sự buông xuống được em, anh đã đưa
Hạ Hạ đi thật xa, để không bao giờ em có thể tìm thấy anh nữa." Tiêu
Chiến thở dài, "Nhưng anh thích em nhiều như thế, không đành lòng khi
nhìn thấy em khổ sở, không đành lòng không tha thứ cho em."
Anh nhìn Vương Nhất Bác cười khổ: "Anh thật không có tiền đồ, phải không?"
"Không phải." Vương Nhất Bác cũng nhìn anh, thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn ở
trong cổ họng, cuối cùng chỉ nói ra được một câu, "Đều là do em không
tốt."
"Không, không phải em không tốt." Tiêu Chiến lắc đầu, "Vừa
rồi chỉ là anh đột nhiên cảm thấy ủy khuất nên mới nói như vậy. Nghĩ kỹ
một chút, kỳ thật lúc đó em cũng không làm gì sai, chỉ là anh quá cố
chấp."
"Anh cũng từng cảm thấy không cam lòng, nhưng sau đó anh
đã nghĩ thông suốt, dù anh có cam lòng hay không, cả đời này ngoại trừ
em sợ là anh cũng không thể yêu ai khác được nữa."
Vương Nhất Bác nghe xong, lặng yên một lúc lâu mới nói: "Yêu chính là như vậy, không có cách nào."
"Từ nay về sau em sẽ không bao giờ để anh một mình nữa." Giọng hắn rất nhẹ, nhưng vô cùng nghiêm túc, "Tiêu Chiến, hãy tin em."
"Được." Tiêu Chiến không chút do dự gật đầu, "Vương Nhất Bác, anh tin em."
Sắc trời dần sáng, có tia sáng chiếu rọi trên gương mặt của đôi tình nhân
nhưng bọn họ không hề hay biết, vẫn ôm nhau ngủ vùi, hai trái tim kề
sát.
Bình minh đến rồi, nhưng chẳng ai hay phía Đông đang bừng sáng.