Kỳ Thiệu Thành làm việc cũng nhanh chóng, ban đêm liền mang lời nhắn của Hạ Uyển về cho Hạ Đông, Hạ Đông tỏ vẻ đã hiểu tình huống, nhắn Hạ Uyển
không cần lại bận tâm, phải lo học hành cho tốt.
Trải qua quá
nhiều chuyện như vậy, Hạ Uyển đã tự mình nhận ra, cô biết mình chỉ giỏi
nghĩ ra ý tưởng, ở hiện đại đọc sách cũng biết được nhiều, có thể nghĩ
ra một vài ý tưởng độc đáo, nhưng muốn thực hành thì căn bản cô cũng
không thể giúp được gì. Thậm chí là lý luận suông, vẫn phải nhờ đại lão
và nữ chủ ra tay tương trợ.
Hiện tại những gì có thể nghĩ đến đều đã nói cho anh trai chị dâu, chuyện kế tiếp cô không phụ được gì, cũng
chỉ có thể học hành cho giỏi. Một ngày hôm nay thôi mà đã không biết có
mấy người nói cô phải học cho tốt rồi TvT. Xem ra hình tượng lười biếng
của mình làm mọi người ấn tượng khắc sâu quá!
Tâm tình Hạ Uyển có chút phức tạp.
Nhưng suy nghĩ chợt xuất hiện này cũng làm Hạ Uyển xem nhẹ vẻ mặt nghẹn cười
của Lâm Thanh Thanh, hừ, cười cái gì mà cười, bài tập chưa đủ nhiều hay
sao......
Giữa những cuộc cãi nhau yêu thương ầm ĩ, cuộc sống của năm thứ ba trung học trôi qua thật nhanh chóng, và một tuần nữa cũng
lặng lẽ trôi qua.
Dưới sự bảo vệ vô ích của Tống Hà, Kỳ Thiệu
Thành đã không có bất kỳ cơ hội nào để ở một mình với Hạ Uyển, nhưng Hạ
Uyển đã học được một bài học, và yêu cầu Kỳ Thiệu Thành kiểm tra bài tập cho cô mỗi khi cô sử dụng tiếng Anh.
Trong lòng Kỳ Thiệu Thành
càng thêm mềm, mặc dù không thể trực tiếp nói cho Hạ Uyển biết thân phận của mình, nhưng vẫn là an ủi cô đừng quá lo lắng, ngoại trừ anh có thân phận đặc thù, lại tiếp xúc với cô nhiều hơn so với người khác, người ta chắc là sẽ không chú ý đến những chi tiết nhỏ như vậy.
Đại lão nói như vậy, lúc này Hạ Uyển mới an tâm, không còn thận trọng nữa.
Trưa thứ sáu, nhóm nhỏ thi đại học về nhà ăn cơm như thường lệ.
Trước khi đến nhà cho thuê, Hạ Uyển đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở
cửa nhà cho thuê từ xa, Hạ Uyển vội vàng chạy tới hỏi: "Anh cả, sao anh
lại tới đây?"
Đúng là Hạ Đông đang đứng trước cửa căn nhà cho
thuê, nhìn thấy Hạ Uyển chạy tới đứng ở trước mặt mình, vươn tay giúp Hạ Uyển sửa lại tóc, nói: "Anh tới đưa đồ ăn cho tụi em, nhân tiện nói cho em nghe chuyện tốt."
Hạ Uyển chớp chớp đôi mắt, nhất thời cô không nghĩ tới lại có tin tức tốt nào đáng giá cho Hạ Đông chạy tới đây một chuyến.
Trong nháy mắt, Tống Hà và Lâm Thanh Thanh cũng tới, chào Hạ Đông rồi vội vàng mời anh vào ngồi.
Hạ Đông xua tay nói: "Để anh mang đồ ăn trên xe dỡ xuống đã."
Hạ Uyển nhìn trên xe lừa, cảm thấy đồ ăn lần này nhiều hơn lần trước rất nhiều.
"Anh cả, lần này sao nhiều như vậy ạ?" Hạ Uyển lớn tiếng hỏi, bọn cô làm sao có thể ăn nhiều như vậy.
Hạ Đông ngẩng đầu nhìn Hạ Uyển, trầm giọng nói:"Nơi này còn có một vài món là Kỳ Thiệu Thành nhờ cha mua ở trong thôn."
Hiện tại Hạ Đông nhắc tới Kỳ Thiệu Thành, anh cũng không có ác ý như vậy
nữa, anh cũng không phải loại người không nhận ra ai tốt ai xấu, so với
Cố Quân chỉ để cho con gái nhà người ta theo đuổi nó, Kỳ Thiệu Thành
mạnh hơn rất nhiều, chỉ là tuổi lớn một chút.
Nhắc đến Cố Quân
anh lại muốn nổi giận, trước đây em gái hay bám lấy người ta, cũng không thân thiết với anh trai như bây giờ, làm anh trai như anh cũng khó để
xen vào tình cảm của em gái, đàn ông lại không nhạy cảm với những thứ
như vậy lắm.
Nhưng một thời gian trước, sau khi Hạ Hồng Vệ biết
Hạ Uyển muốn buông tay Cố Quân, ông ấy đã nói với con trai lớn đáng tin
cậy của mình về chuyện Cố Quân chỉ xem Hạ Uyển là em gái, cho nên ông
mới không cho Cố Quân viết thư trở về.
Như vậy càng tốt, cắt đứt sạch sẽ, Hạ Đông nghĩ đến bây giờ vẫn còn tức giận!
Hạ Đông cúi đầu nhìn cô em gái ngoan hiền trước mặt, giải tỏa được sự ngột ngạt trong lồng ngực, không thể không thừa nhận Kỳ Thiệu Thành mạnh hơn tên tiểu tử kia không biết bao nhiêu lần.
Chỉ không biết trong
lòng em gái nghĩ như thế nào, nhưng vẫn nên đợi cho đến khi kỳ thi đại
học của em gái kết thúc, đến lúc đó lại nói cho em ấy về thái độ của Cố
Quân.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Kỳ Thiệu Thành cũng mới vừa
tới, trong tay còn mang theo thịt kho mua ở sạp hàng nhỏ. Thấy Hạ Uyển
chuẩn bị giúp Hạ Đông bê đồ ăn, đưa thịt kho mà mình mang theo cho cô và nói: "Đem cái này vào trong nhà dùm anh đi." Sau đó xắn tay áo lên.
Hạ Uyển lo lắng nhìn cánh tay của anh, Kỳ Thiệu Thành chú ý tới ánh mắt của cô, cười nói: "Không có việc gì, đã ổn rồi."
Hạ Đông mặc dù vừa mới xây dựng tâm lý trong lòng, nhưng anh không thể kìm lòng khi nhìn thấy cảnh này, đưa một túi thức ăn trực tiếp lên vai Kỳ
Thiệu Thành, Kỳ Thiệu Thành theo bản năng tiếp nhận, che khuất tầm nhìn
của anh ấy đối với Hạ Uyển.
Thấy vậy, Hạ Uyển cũng không quấy rầy bọn họ, vào nhà để chuẩn bị bữa trưa với Tống Hà và Lâm Thanh Thanh.
Không chỉ có Hạ Uyển, Tống Hà cũng phát hiện lần này đồ ăn cực lớn, không
khỏi hỏi: "Anh Hạ Đông, như vậy có phải là hơi nhiều không......."
Hạ Đông còn chưa kịp nói chuyện, Kỳ Thiệu Thành nói thẳng: "Đây là đồ ăn đội trưởng Hạ mua giúp anh, đặt ở đây ăn cùng nhau đi."
Tống Hà không biết Kỳ Thiệu Thành lại sắp chuyển công tác, chỉ nghĩ rằng anh hết nghỉ phép muốn đến đây ăn cơm chung tiếp nên không nói gì.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và dembuon
Nhưng Hạ Đông, người vừa mới đem đồ ăn xuống, lúc này mới sực tỉnh, bước đến
trước mặt Hạ Uyển hỏi: "Uyển Uyển, bây giờ đội trưởng Kỳ ăn cơm cùng mấy em hả?"
Hạ Uyển gật đầu, tùy ý nói: "Dạ...... Dù sao tay của anh Kỳ cũng đang bị thương, tự mình làm cũng không tiện."
Hạ Đông trong lòng hừ lạnh một tiếng, tay bị thương sao? Nhìn rất tốt mà,
có rất nhiều cơ quan chính phủ liên kết với nhau, không thể nào không có căn tin mà phải chạy tới tận đây ăn như vậy.
Hạ Uyển cho rằng Hạ Đông không vui vì Kỳ Thiệu Thành không chia đồ ăn cho bốn người bọn họ, liền giải thích: "Anh Kỳ cũng không phải ăn không trả tiền, mỗi lần đến đều sẽ mang theo một chút đồ." Ý bảo Hạ Đông nhìn thịt kho trong tay
cô.
Hạ Đông trong lòng thở dài nhìn cô em gái ngốc nghếch ngọt
ngào, ai biết được bên cạnh em gái có một con sói đuôi to mà nó vẫn vui
vẻ như vậy, chẳng lẽ là vì chút đồ ăn này sao?
Tống Hà cũng cảm
thấy cảm xúc đè nén như vậy ở trên người Hạ Đông, điều đó tốt hơn một
cách kỳ lạ, cuối cùng, cô không phải là người duy nhất không nề hà đến
Hạ Uyển.
Lúc từ trong thôn tới, Hạ Đông không chỉ mang theo đồ
ăn, còn mang theo một ít rau tươi hái từ trong ruộng, cùng với thịt hầm
của Kỳ Thiệu Thành mang đến, cho nên bữa trưa hôm nay phong phú hiếm có.
Tống Hà hấp vài cái bánh bột bắp, trộn rất nhiều bột mì vào, theo yêu cầu mạnh mẽ của Hạ Uyển, thêm một thìa nhỏ đường trắng.
Những thứ quý giá như đường trắng cũng là do Kỳ Thiệu Thành mang tới, Hạ Uyển có chút không muốn xa Kỳ Thiệu Thành, nhưng trừ Kỳ Thiệu Thành ra, chỉ
có Hạ Uyển biết đại lão khẳng định sẽ không ở trấn Võ Dương lâu.
Những người khác đều cho rằng Kỳ Thiệu Thành được điều động đến đây là bình
thường, chỉ có Hạ Uyển căn cứ vào quyển sách đã đọc và suy đoán của
chính mình, cảm thấy Kỳ Thiệu Thành nhất định là tới thực hiện nhiệm vụ, sau khi bị thương lại rảnh rỗi lâu như vậy, chắc nhiệm vụ đã hoàn
thành. Vết thương gần lành là sẽ đến lúc rời đi.
Hôm nay hành động mua lương thực này của Kỳ Thiệu Thành càng chứng minh phỏng đoán trong lòng của Hạ Uyển.
Đại lão đã biết Tống Hà kiếm được rất nhiều công điểm nhờ kế hoạch phân
chia ruộng đất, nhưng sợ không đủ để thay thế bằng đồ ăn nên lấy cớ mua
khẩu phần cho mình để tiết kiệm lương thực cho Tống Hà, để chị ấy yên
tâm học hết năm cuối cấp.
Đại lão, có phải lại sắp đi rồi hay không.
Vừa rồi bận nấu nướng thì không cảm thấy gì, nhưng sau khi có thời gian suy nghĩ thấu đáo, tâm trạng của Hạ Uyển đột nhiên trầm xuống, lồng ngực
ngột ngạt, cô cảm thấy bánh bao đường trắng và thịt kho trước mặt khiến
cô thấy vô vị. Cô thấy hơi buồn khi tưởng tượng đến cảnh đại lão đi rồi, sẽ không còn ai bỏ tiền ra mua những món ăn ngon cho cô nữa.
Sự thay đổi cảm xúc của Hạ Uyển rất rõ ràng, không ai trong bàn ăn hiểu cô bị làm sao.
Chỉ có Kỳ Thiệu Thành dựa vào ánh mắt Hạ Uyển nhìn mình mà đoán được, không ngờ người bạn nhỏ lại mẫn cảm như vậy, so với anh tưởng tượng, cô hiểu
rõ anh hơn nhiều.
Nhưng dựa trên sự hiểu biết của Kỳ Thiệu Thành
đối với Hạ Uyển, nếu tình trạng chán ăn của cô như vậy chỉ vì mới suy
đoán mình sắp rời đi, vậy lúc anh đi chẳng phải cô càng buồn hơn sao.
Kỳ Thiệu Thành còn có thể làm gì nữa, tìm cách khiến người bạn nhỏ vui vẻ thôi.
Vừa nghĩ tới đó, Kỳ Thiệu Thành quay đầu hỏi Hạ Đông: "Chuyện xưởng may đó ông nói thế nào rồi?" (*)
Hạ Đông sững người một lúc, hiểu ý của Kỳ Thiệu Thành, liếc nhìn Hạ Uyển
một cách không để lại dấu vết, sau đó nhìn thấy sự chú ý của cô đã bị
thu hút lại đây.
Tâm trạng u uất của Hạ Uyển cứ như vậy bị phân
tâm, thấy Hạ Đông im lặng hồi lâu, cô hỏi: "Anh cả, đây là tin tốt mà
anh vừa muốn nói sao?
Hạ Đông gật đầu khẳng định nói: "Anh đã
thương lượng với xưởng may rồi, tạm thời cùng thôn chúng ta đạt được
thỏa thuận hợp tác. Từ giờ trở đi, anh sẽ đến xưởng may mỗi tuần để lấy
vải về. Hôm nay anh còn muốn nói cho mọi người biết, thứ sáu mỗi tuần
hai đứa đều có thể đi xe lừa cùng trở về."
Sau khi Kỳ Thiệu Thành nói chuyện này với Hạ Đông, Hạ Đông liền đến nói chuyện với Hạ Hồng Vệ
và tổ chức một cuộc họp thôn về việc này, vì không biết xưởng may cần
bao nhiêu nút nên đã thỏa thuận chỉ nhận phụ nữ trong thôn vào làm việc
tại cuộc họp thôn. Mục đích chính là để cho những người muốn đưa tất cả
những người thân ruột thịt của họ vào dập tắt ý tưởng càng sớm càng tốt. Sau đó phát cho từng người theo số lượng mà xưởng may yêu cầu, tiện thể nói luôn về tiền đặt cọc.
Xưởng quần áo chắc chắn sẽ không đem
vải đưa cho người khác một cách vô ích, Hạ Đông cũng không thể phân phát vải cho người dân một cách vô ích. Nếu nó được đưa ra ngoài và không
thể thu hồi được, đó sẽ là một tổn thất lớn. Dù sao, luôn có những người tham lam chỉ vì những lợi ích nhỏ.
Điều này có thể loại bỏ một số lượng lớn những người không thực sự muốn làm việc.
Hạ Uyển cuối cùng cũng vui vẻ khi biết tin này, cô không ngờ anh trai mình lại giải quyết chuyện này nhanh như vậy, cô tin rằng cuộc sống ở nhà sẽ ngày càng tốt hơn.
Lâm Thanh Thanh đang ăn cơm, do dự một chút, hỏi: "Anh Hạ Đông, sau khi tụi em thi xong, tụi em có thể làm không?
Hạ Đông: "Đợi thi đại học xong là được."
Lâm Thanh Thanh: "Cảm ơn anh Hạ Đông."
Những lời này lại lọt vào tai Tống Vĩnh Trường, sau đó ông hỏi: "Đông Tử, có thể để chú thử một lần được không?"
Bây giờ eo của Tống Vĩnh Trường vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhưng ông
không muốn dựa vào con gái mình mãi mãi, ông luôn muốn tìm việc gì đó để làm.
Hạ Đông không nghĩ tới Tống Vĩnh Trường sẽ muốn làm nút
bọc, vì vậy anh ấy suy nghĩ một lúc và hỏi: "Chú Tống, chú có biết cách
làm nút bọc không?"
"Chú không biết, nhưng chú có thể học, con
bán cho chú mấy mảnh vải, chờ chú học xong lại nhận về làm." Tống Vĩnh
Trường nói với giọng nghẹn ngào.
Tống Hà: "Cha......"
Tống Vĩnh Trường dùng bàn tay to vỗ vỗ đầu Tống Hà, nói: "Không có việc gì, để cha kiếm chút việc làm đi."
Hai mắt Tống Hà dần dần hồng, Hạ Uyển vội chọc cười nói: "Chú Tống, chuyện này cháu phụ trách dạy chú."
Tống Vĩnh Trường cười nói: "Chú cũng không dám quấy rầy mấy đứa, chú đã thấy dì mấy đứa làm qua vài lần rồi, cho nên đại khái chú vẫn biết làm như
thế nào."
Hạ Đông nghe vậy cũng ôn hòa cười nói: "Con có thể đưa trước cho chú mấy mảnh vải, lần sau để vợ con qua đây chỉ cho chú."
"Được, cảm ơn con." Tống Vĩnh Trường cũng không khách khí.