Kỳ Thiệu Thành được nghỉ phép, nhàn nhã đi bộ đến nhà cho thuê.
Vừa vặn đi ngang qua Cung Tiêu Xã, Kỳ Thiệu Thành dừng chân ở cửa nhìn một lúc rồi đi vào.
Đồ vật trong Cung Tiêu Xã đa dạng chủng loại, Kỳ Thiệu Thành cảm thấy có
chút khó quyết định. Anh muốn mua thứ gì đó cho người bạn nhỏ, nhưng nên mua gì đây? Đôi mắt anh tìm kiếm hàng hóa ở hai hàng ngăn tủ, cuối cùng dừng lại ở chai dầu bôi tóc đã từng xuất hiện. Anh do dự một lúc và tay không bước ra khỏi Cung Tiêu Xa.
Để an toàn, vẫn nên trở về hỏi Tống Hà đi.
Trường học, văn phòng hiệu trưởng.
Hạ Uyển nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, đợi hiệu trưởng nói "Mời vào" mới đẩy cửa ra bước vào.
"Hiệu trưởng, thầy tìm em ạ?" Hạ Uyển có lẽ đã đoán được hiệu trưởng tìm cô muốn nói chuyện gì.
Quả nhiên, hiệu trưởng dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, hỏi: "Bạn học Hạ Uyển,
chuyện của Hồ Tử Thúy em có suy nghĩ gì không? Em ấy nói rằng em ấy đã
xin lỗi em?"
Hạ Uyển không ngờ rằng nhà trường sẽ quan tâm tới
chuyện này, chỉ là bản thảo diễn thuyết, lại không có chứng cứ gì chứng
minh là Hồ Tử Thúy sao chép bản thảo của mình. Nhưng nếu cô đã chấp nhận lời xin lỗi của Hồ Tử Thúy, Hạ Uyển cũng không muốn thất hứu, liền gật
gật đầu nói: "Dạ, em đã chấp nhận rồi."
Chỉ là ý tưởng này ban
đầu do Kỳ Thiệu Thành đưa ra, Hạ Uyển cứ thay anh tha thứ cho người sao
chép như vậy trong lòng cũng có chút băn khoăn, vẫn nên trở về nói với
anh Kỳ, còn có thể tán gẫu chuyện đã xảy ra trước đó.
Rốt cuộc có cớ đi tìm Kỳ Thiệu Thành nói chuyện, Hạ Uyển thở phào nhẹ nhõm.
Hiệu trưởng nhìn biểu tình của Hạ Uyển cho rằng cô đang nghĩ chuyện của Hồ Tử Thúy.
Hiệu trưởng cũng đã nghe thầy Lý nói qua chuyện ngày đó, ông đánh giá cao
việc Hạ Uyển ở trường thi không bị loạn cũng không trở mặt ngay tại chỗ
mà lấy đại cục làm trọng. Tuy Hồ Tử Thúy làm không đúng, nhưng nếu làm
ầm lên trường học cũng mất mặt, có thể giải quyết một cách thầm lặng là
tốt nhất.
Tuy nhiên, Hạ Uyển đạt ba tốt thành phố. Cả thành phố
chỉ bầu ra ba ứng cử viên từ các ứng cử viên cho mỗi trường, đây cũng là một điều rất tốt cho trường trung học Võ Dương. Do đó, trường học vẫn
phải xử lý Hồ Tử Thúy.
Ban đầu, hiệu trưởng muốn cho Hồ Tử Thúy một chút hình phạt để nhớ, nhưng ba Hồ Tử Thúy nhờ người tới cầu tình.
Hiệu trưởng suy xét, đáp ứng nhà Hồ Tử Thuý nếu Hạ Uyển không truy cứu thì
đồng ý không ghi tội vào học bạ, nhưng chuyển trường là cần thiết.
Hiệu trưởng đã biết kết quả, cũng không nói nhiều về đề tài này nữa, ngược
lại hỏi tình hình học tập của Hạ Uyển, thuận tiện quan tâm đến ý tưởng
tương lai của cô: "Bạn học Hạ Uyển, em đã nghĩ tới muốn học ngành gì
chưa?"
Hạ Uyển không nghĩ tới hiệu trưởng còn có thời gian nói
chuyện phiếm với mình, ngẩn ra một chút, sau đó đem ý tưởng mình chuẩn
bị học y nói cho thầy.
Hiệu trưởng cũng không nghĩ tới một cô bé
nhỏ như Hạ Uyển lại có mong muốn học y. Phải học giải phẫu động vật mấy
con như con thỏ, con ếch, con chuột, không phải học sinh nữ nào có thể
chịu được.
Hạ Uyển tiếp nhận sự quan tâm của hiệu trưởng, mỉm
cười và nói: "Thầy yên tâm, em đã tìm hiểu trước rồi, đây không phải là
do tuỳ tiện chọn đâu ạ."
Hiệu trưởng thấy Hạ Uyển đã có phần nắm
chắc, vì vậy cũng không nói nhiều, cười nói: "Em biết là tốt, vậy em
phải chuẩn bị cho cuộc tranh cử ba tốt của tỉnh đi. Năm nay, Đại học Y
Bắc Kinh tiến cử tuyển sinh năm thứ nhất, em phải nắm chắc cơ hội lần
này."
Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad và dembuon
Sau
khi kết thúc cuộc trò chuyện, thầy hiệu trưởng lấy ra một cây bút máy
đưa cho Hạ Uyển nói: "Đây là phần thưởng trường học tặng cho em đạt được ba tốt thành phố."
Hạ Uyển dựa vào ký ức của nguyên chủ, nhận ra đây là cây bút máy đặc biệt thời thượng.
Cây bút máy này so với bộ văn phòng phẩm Hạ Đông mua lần trước cho Hạ Uyển
quý hơn rất nhiều, hơn nữa thuộc về món đồ quý hiếm, không phải có tiền
là có thể mua được.
Hạ Uyển cảm ơn thầy hiệu trưởng, xoay người ra ngoài.
Nhìn học sinh có thành tích tốt này đi ra khỏi phòng, hiệu trưởng không khỏi than nhẹ ở trong lòng, em học sinh này cũng thật may mắn, nếu là năm
ngoái, tranh cử ba tốt của tỉnh khốc liệt hơn bây giờ rất nhiều, ngay cả việc được giới thiệu cũng được lựa chọn ngành mình thích.
Mọi
người trong lớp đều biết Hạ Uyển được gọi lên phòng hiệu trưởng, khi
thấy cô cầm bút máy trở lại, mọi người đều dồn tới ánh mắt hâm mộ.
Lâm Thanh Thanh và Tống Hà không cảm thấy hứng thú với chuyện này, chỉ trầm mê học tập.
Những người khác chỉ có Lỗ Phi tương đối thân với Hạ Uyển, da mặt dày tới gần hỏi: "Đây là được trường học khen thưởng sao! Chị Uyển, em có thể xem
được không?"
Lúc này có được cây bút máy kia quả thực là ngôi sao chói lọi giữa bàn bè.
Lỗ Phi cẩn thận cầm bút một hồi, tiếp theo lại cẩn thận mở nắp bút ra.
Hạ Uyển bị hành động của Lỗ Phi chọc cười, nói: "Đợi bữa nào tôi bơm mực vào rồi cho cậu mượn viết."
Lỗ Phi thụ sủng nhược kinh, nói: "Không cần, chị cho em mượn lỡ làm hỏng
phải làm sao bây giờ?" Ở nhà Lỗ Phi cũng có một cây do trong cục phát
cho ba cậu.
Bút của Hạ Uyển nên Lỗ Phi cũng ngượng ngùng mượn,
nhưng cậu nhớ Triệu Lương Triết cũng có một cây, vì thế liền lấn tới
hỏi: "Lương Triết, tôi nhớ cậu lúc ấy cũng có một cây được nhà trường
khen thưởng do thi đậu quán quân, có thể cho tôi mượn dùng không?"
Triệu Lương Triết không hiểu chuyện đã xảy ra năm ngoái, sao bây giờ Lỗ Phi
mới hỏi, nhưng cậu cũng không để ý lắm, nói: "Nếu lần này cậu có thể thi lọt vào top 10, cây bút máy đó mình cho cậu luôn."
"Thiệt hay giả?" Lỗ Phi mở to hai mắt nhìn.
Triệu Lương Triết nhàn nhạt nói: "Tôi đã có bút máy rồi, cây này chỉ để không thôi."
Lỗ Phi ngẫm lại vẫn là nói: "Quên đi, cậu không dùng thì để lại làm kỷ niệm, cho tôi sao mà được."
Bản thân Lỗ Phi không muốn, Triệu Lương Triết cũng không miễn cưỡng. Cũng
không muốn nói chuyện với Lỗ Phi nữa, tiếp tục say mê học tập.
Mắt thấy Lâm Thanh Thanh, Tống Hà, Triệu Lương Triết cùng Hạ Uyển đều bắt
đầu tập trung học, Lỗ Phi bắt đầu cảm thấy mình không hợp với khu học bá phía trước, an tĩnh về lại chỗ ngồi.
Trở lại cho phòng cho thuê, Kỳ Thiệu Thành đỡ Tống Vĩnh Trường xuống dưới đi bộ một vòng.
Thật ra Tống Vĩnh Trường đã có thể xuống giường, chỉ là bình thường ở nhà
một mình Tống Hà sợ ông không cẩn thận té ngã, không cho ông đi lại
nhiều.
Hiện tại Kỳ Thiệu Thành được nghỉ bệnh, liền dứt khoát hỗ trợ chiếu cố một chút.
Chăm sóc bệnh nhân là một công việc cần sự kiên nhẫn, Kỳ Thiệu Thành đỡ Tống Vĩnh Trường từng bước tới trong sân, ở trong phòng hoài, không bệnh
cũng thành bệnh tới.
Nhưng tâm trạng Tống Vĩnh Trường khá tốt,
ông cảm thấy cuộc sống đầy hi vọng khi tưởng tượng đến cảnh mình dưỡng
bệnh xong là có thể xuống đất làm việc mà không phải tiếp tục nằm trên
giường.
Tống Vĩnh Trường còn chưa hồi phục tốt, Kỳ Thiệu Thành cũng không dám để ông đi bên ngoài nhiều, qua một lúc lại dẫn vào.
Sau đó, Kỳ Thiệu Thành duỗi mong vuốt vào đống đồ ăn đặt bên ngoài phòng.
Nên học tập từ bây giờ.
Một giờ sau, Kỳ Thiệu Thành mặt vô biểu tình đem vứt đống rác vừa đen vừa
có mùi khét, lại quét dọn sạch sẽ căn phòng bên ngoài, sau đó đi ra
ngoài mua đồ ăn.
Kỳ Thiệu Thành đánh giá căn nhà đã được mình dọn dẹp, gật đầu hài lòng, vô thức đem hai tay đặt trước ngực phủi phủi,
cánh tay phải không cẩn thận nhói lên, cơ bắp theo bản năng co rút lại,
nhưng khuôn mặt và biểu cảm của Kỳ Thiệu Thành không hề biến hóa, trực
tiếp bình tĩnh đặt tay xuống như thể không có gì xảy ra.