London buổi sớm hiếm khi lại đầy nắng. Vesper bước vào tòa nhà màu trắng tại đại lộ số 10 với tâm trạng phức tạp.
Trong câu lạc bộ Diogenes ở tầng một, có vài người trung niên đang ngồi đọc
sách và tạp chí. Chỉ nhìn lướt qua, Vesper đã phát hiện thành viên của
câu lạc bộ cấm tán gẫu này đều là những tai to mặt lớn quen thuộc.
Anthea, trợ lý Sherlock Holmes đi bên cạnh cô. Sau khi lên tầng hai, cô ta mới
mở miệng, "Câu lạc bộ do boss lập ra quy tụ 3/4 quan chức bộ ngoại giao, một nửa là nghị viên cấp cao."
Vesper nhướng mày, "Chà, với tầm ảnh hưởng lớn của ngài Sherlock Holmes thì đó là điều hiển nhiên."
"Câu lạc bộ Diogenes thường xuyên tổ chức các hoạt động. Nếu thấy hứng thú,
cô có thể tham gia..." Anthea nêu ví dụ, "Chẳng hạ như tài trợ cho một
đội thám hiểm đi nghiên cứu 'đầu nguồn sông Nile' trong thời kỳ hỗn loạn ở Nam Sudan; lúc tình hình biên giới Ấn Độ căng thẳng thì đến dãy
Himalaya tìm kiếm 'quái vật tuyết'."
Vesper tán thưởng, "Vậy nên mới nói bản thân ngài Sherlock Holmes là Chính Phủ Anh."
Anthea luôn luôn cúi đầu loay hoay chiếc điện thoại BlackBerry lại nhìn dáo
dác. Sau khi xác định trong phạm vi chục mét tạm chưa phát hiện bóng
dáng của Chính Phủ Anh, cô ta mới tới gần Vesper, nói nhỏ, " – Thế cô
thực sự có quan hệ tình cảm với boss sao?"
"...Quan hệ tình cảm?" Vesper chớp chớp mắt.
Anthea đổi lời, "À không, ý tôi là kết bè."
Vesper ngẫm nghĩ, "Ngài Sherlock Holmes không có ham muốn, thậm chí còn chẳng
cần danh hiệu cao quý như tước sĩ, huống gì một người phụ nữ trí tuệ
bình thường."
"Tôi thật sự lo boss sẽ sống cô độc hết quãng đời
sau này..." Anthea buông tay, "Một ông chủ tham công tiếc việc gạt bỏ
tình cảm cá nhân sẽ khiến cô không còn thời gian để hẹn hò."
Vesper tỏ ra thấu hiểu, "Ai bảo vị này quyền thế nhất liên bang Anh, là một người cuồng việc và thích thao túng chứ."
Nàng BlackBerry Anthea nhìn cô bằng ánh mắt tò mò mong đợi nhất định, " – Vậy cô không có tình cảm với boss thật à?"
Vesper trầm tư mấy giây, đương định trả lời thì tiếng mở cửa đột nhiên vang lên sau lưng.
"Anthea, sau một giờ, nếu tài liệu điều tra về tiến trình vũ khí hạt nhân gần đây không xuất hiện trên bàn làm việc của tôi –"
Mycroft Sherlock Holmes đứng trong văn phòng, tay cầm chiếc đồng hồ bỏ túi màu
vàng cố định của bộ đồ tây ba lớp, nở một nụ cười hoàn hảo không chê vào đâu được với hai cô gái, "Thì cô có thể đi theo đội thám hiểm kia, sang Nam Sudan nghiên cứu đầu nguồn sông Nile."
Anthea tức tốc ngồi
xuống bàn công tác bắt đầu làm việc:...Lạy Chúa, từ nay về sau cô sẽ
không dám tọc mạch việc tư của boss nữa.
Chính Phủ Anh nhìn
Vesper, đồng thời nhét chiếc đồng hồ bỏ túi vào túi áo ba lớp, "Cô Lynd, chúng ta nên nói chuyện về việc cô sắp bị trục xuất đến -- Cộng hòa
Uruguay ở Nam Mỹ."
Vesper đi theo anh vào căn phòng mờ mịt. Bức
chân dung nữ hoàng được treo phía sau bàn làm việc của anh. Còn Chính
Phủ Anh hình người thì nhìn cô vô cảm. Tay gõ nhịp lên đầu gối.
"Tôi chẳng biết gì về tiếng Tây Ban Nha, ngôn ngữ chính thức của Uruguay, thưa ngài." Vesper thành khẩn nhìn anh.
Sherlock Holmes không hề lay chuyển, "Tiếng Tây Ban Nha thừa hưởng những đặc
điểm từ tiếng Latinh về cách phát âm, từ vựng và hệ thống ngữ pháp; đồng thời cũng chịu ảnh hưởng bởi tiếng Đức cùng tiếng Ả Rập. Tôi thành thạo nó trong vòng hai giờ. Còn dạy cho cô thì chắc phải mất cả ngày."
Vesper cảm thấy trí thông minh của mình vô tình bị đè bẹp.
"Trên đời này có thứ gì mà ngài không giỏi sao?" Cô nàng tóc đen nói thẳng.
Sherlock Holmes lẳng lặng quan sát cô một hồi rồi rút tập tài liệu, bày ngay
ngắn, "Tốt nhất cô hãy tự nguyện khởi hành sang châu Nam Mỹ trước khi
tôi điều đặc công và trực thăng đến."
Sự tự chủ của Mycroft rất
mạnh. So với đứa em trai sở hữu trí thông minh cao, anh không dùng thuốc để ngăn chặn bất kỳ yếu tố mất kiểm soát ảnh hưởng đến việc ra quyết
định của mình.
Ngay cả khi thích đồ ngọt, anh chàng cũng nhất
quyết giảm cân lâu dài, từ một cậu bé mập ú trở thành cao thủ mặc bộ đồ
ba lớp Anh Quốc không ngày nào giống ngày nào như bây giờ.
Anh có tư chất vượt trội với chỉ số IQ cao và không thích giao lưu cùng người
khác. Nhưng anh vẫn đi gặp những đồng nghiệp cá vàng, khả năng giao tiếp chẳng những không bị cản trở, mà thậm chí còn dễ chịu.
Bởi vậy
mới thấy được anh là một kẻ khôn ngoan, có thể loại bỏ những tác động
xấu đến mức tối đa để đạt được mục đích của mình. Hiện tại, Vesper Lynd
chính là mối nguy hại gây ảnh hưởng xấu.
Đồng thời, anh cũng
thích kiểm soát người khác, dẫu cho việc thao túng tâm lý thường được
khoác lên mình một tinh thần trách nhiệm lớn lao đối với liên bang Anh.
Cho nên lúc bấy giờ, Mycroft Holmes muốn điều khiển ảnh hưởng xấu xa này ra khỏi cuộc sống. Ổ cứng não của anh không nên chất đầy những thứ vô
nghĩa đó. Xử trí theo cảm tính là khiếm khuyết tâm lý của kẻ thất bại.
Trước thái độ cứng rắn ấy, Vesper chẳng hề bị chọc tức. Cô vắt chéo chân tao
nhã, tựa tấm lưng thẳng vào ghế ngồi, "Chi bằng anh đưa tôi đến Châu Nam Cực nhé?"
"Nếu cô ưa thích vua chim cánh cụt, thưa cô Lynd."
Mycroft Sherlock Holmes mở tài liệu ra xử lý, thoạt nhìn lạnh lùng vô
tình, như thể ở anh không có bất cứ thứ cảm xúc gì. Tất cả những yếu tố
duy trì sự vận hành não chỉ là tinh thần trách nhiệm và khả năng kiểm
soát.
Vesper mỉm cười, nói giọng ngả ngớn, "So với chim cánh cụt vùng giá lạnh, thì tôi thích Gã Băng hơn."
Mycroft khựng bút, nghênh đón ánh nhìn chăm chú từ cô, "Vesper Lynd, mơ tưởng
mọi việc đều thuận lợi sẽ chỉ khiến cô đánh mất đi tất cả thôi."
Dưới ánh nắng chiếu rọi bất quy tắc trên trần văn phòng, đôi mắt xanh xám
của Vesper lóe sáng như có sức mạnh đánh thẳng vào tim người ta, chạm
tới nơi mềm mại nhất trong lòng anh.
"Chẳng phải ngài đã điều
động tôi trở thành gián điệp hai mang đó sao?" Vesper liếc mắt nhìn
gương mặt anh, ngọt ngào nói, "Tôi nhờ ngài giúp đỡ giữa lúc khó khăn.
Còn ngài, ngài Sherlock Holmes toàn tài, người có khả năng giữ cho liên
bang Anh hoạt động hoàn hảo, lại chọn cách lợi dụng lợi ích của tôi để
tối đa hóa lợi ích của mình."
Anh cau mày gần như khó nhận ra, nhưng giọng nói vẫn vững vàng, "Cô Lynd, lẽ nào cô đang mong thấy tôi tỏ vẻ áy náy sao?"
"Dĩ nhiên là không..." Vesper nhìn anh đăm đăm, bình tĩnh nói, "Tôi chỉ
muốn nói cho ngài rằng hôm qua chính ngài đã dốc lòng giúp tôi hôn
Moriarty đấy."
Giọng điệu anh hơi lạnh lùng, như đang đè nén điều gì đó, nhưng vì nét mặt
quá điềm tĩnh nên mọi thứ cứ như chỉ là ảo giác của cô.
Mycroft Sherlock Holmes giấu khuôn mặt mịt mờ trong bóng tối làm Vesper không thấy rõ biểu cảm anh ta.
Anh ta nói giọng lạnh nhạt và nhìn cô thật sâu, "Hi vọng cô đừng tự cho mình là thông minh."
Trông Sherlock Holmes lý trí mà độc đoán chuyên quyền. Sự tự chủ mạnh mẽ như áp đảo hết thảy.
Vesper hạ giọng, "Thưa ngài Sherlock Holmes, đối với người hiểu rõ nội tình,
ngài là người quyền thế nhất nước Anh. Nhưng ngài, một kẻ toàn tài, giờ
lại tỏ ra cáu kỉnh vì một chuyện nhỏ xảy đến với tôi ngày hôm qua, mặc
dù nó nấp đằng sau sự lý trí quyết đoán của ngài."
Không khí như tù đọng ngay lập tức. Một cảm giác khẩn trương hết sức căng thẳng.
Mycroft càng lạnh lùng, chưa có bất cứ ai rút ra được kết luận nào từ nét mặt anh.
"Em trai ngài, thám tử Sherlock Sherlock Holmes từng nói trên blog trinh
thám rằng – tình cảm là khiếm khuyết sinh học của kẻ thất bại..." Vesper nhàn nhã nói, "Nhưng người ở đâu thì ở đó có sơ hở. Mà Moriarty lại
giỏi nhất trong việc ép người khác cư xử theo cảm tính."
Chính
Phủ Anh sẽ không bao giờ thừa nhận, sau khi chứng kiến nụ hôn nồng nhiệt kia trên thông tin giám sát, một cảm xúc nào đó đã khiến anh đưa ra
quyết định tạm thời trục xuất cô sang Nam Mỹ. Dẫu đứng về phương diện
trí thức, quyết định này cũng chẳng có gì sai cả.
Nét mặt anh bình tĩnh bất biến, như đang rơi vào khoảng lặng.
Mycroft nhìn cô nàng tóc đen quyến rũ gợi cảm trước mặt. Cô đẹp đến mê hoặc.
Ngay cả khi cười thì cô cũng luôn ảm đạm. Dòng máu này pha trộn giữa vẻ
nóng bỏng Nam Âu và nét đẹp lạnh lùng Bắc Âu, bẩm sinh đã là sự kết hợp
của mâu thuẫn cùng xung đột.
Văn phòng âm u tĩnh mịch bất thường. Tiếng thở cả hai như vang lên bên tai.
Anh ta không cho phép mình mất kiểm soát và bước tiếp, đối mặt với một ẩn số vô cùng nguy hiểm.
Nhưng đồng thời, sự nguy hiểm khôn lường lại mang sức hút cuồng nhiệt, quyến
rũ anh ta từng phút từng giây, thôi thúc anh ta tiến gần một bước, khám
phá thứ tình cảm hèn nhát chưa bao giờ được tính đến.
- - Mà nguy hiểm thì luôn luôn chiến thắng sự cân bằng.
Mycroft Sherlock Holmes trầm giọng, "Làm một điệp viên hai mang có mối quan hệ
mật thiết với trùm tội phạm, cô định thuyết phục thế nào để tôi tin rằng lập trường của cô vẫn vững vàng?"
" – Manh mối mật mã đó."
Sherlock Holmes nhìn thẳng vào cô, không biểu cảm dư thừa, tựa như thứ mật mã có thể đi khắp thế giới và trở thành công cụ phạm tội không phải là điều
quan trọng trong mắt anh ta, hoặc, về bản chất, anh ta không tin mật mã
này có thật.
Thực ra Vesper cũng nghĩ thế, "Moriarty sẽ thường
xuyên gõ nhịp. Mấy lần để ý, tôi đã nhận thấy một nhịp điệu ăn khớp
nhau. Nhưng theo phân tích mã Morse thì nó cũng chẳng phù hợp."
Ví dụ như tối hôm qua lúc cô chuẩn bị bắn súng, ngón tay Moriarty đã gõ nhẹ bên hông cô.
Mycroft mím môi, "Cái trò mã Morse trẻ con này không giống với phong cách làm việc của Moriarty đâu."
Vesper đồng tình và nhắc nhở anh, "Nhưng nếu những người nắm quyền ở liên bang Anh cho rằng mã đó tồn tại thật, gây nguy hiểm đến sự an toàn của chính phủ, vậy tôi vẫn là ứng cử viên sáng giá nhất cho hoạt động lần này."
Sherlock Holmes vô cảm nhìn cô, híp mắt nguy hiểm. Ánh mắt anh vừa như đang nhìn cô chăm chú, lại vừa như đang rà soát những góc tối trong văn phòng mờ
mịt, "Rồi sao? Cô định tiếp cận Moriarty mà chẳng có lấy một điểm mấu
chốt nào à?"
Vesper liếc anh ta, nhíu mày nói, "Dù gì thì tôi cũng chỉ là một sự tồn tại tầm thường với ngài mà thôi."
Anh ta cau mày, đặt ánh mắt lên người cô, nghe thấy cô nàng tóc đen lẩm bẩm một mình –