" Anh tỉnh rồi?" Tiêu Chiến cũng không so đo hắn đùa giỡn cậu, quay đầu
xem chỉ số sinh học của hắn, tuy rằng không phải khôi phục toàn bộ nhưng so với bộ dáng đáng báo động hôm qua đã tốt hơn rất nhiều.
"
Thật vui là khi tôi mở mắt ra là nhìn thấy em, càng vui hơn là em không
đem tôi quăng vào tầng hầm tối thui kia. Thân ái, tôi thật nhớ em"
Tiêu Chiến đỏ mặt lên, lạnh lùng mà trừng hắn:
" Nếu anh không muốn bị nhốt dưới tầng hầm như nhốt chó thì bớt nói vài
câu đi" Thiếu tướng vừa tỉnh ngủ nên tóc có chút loạn, không còn sự
không chút cẩu thả, cấm dục ngày thường, có chút hương vị gần gũi, càng
thêm mê người.
" Nghe em" Vương Nhất Bác cười cười " Em là chúa cứu tế của tôi không phải sao"
" Nếu anh còn có sức lực nói chuyện vậy thực tốt. Chúng ta nói về vấn đề
tinh thần lực của anh đi, xem ra anh đã biết hậu quả của việc tôi sử
dụng huyết thanh sẽ ra sao"
Vương Nhất Bác gật gật đầu, đôi mắt tựa như ngọc bích thâm tình mà nhìn Tiêu Chiến.
" Anh có thể gián đoạn liên kết, không để tôi sử dụng tinh thần lực của
anh để chống lại kì phát tình mà!" Đây là chuyện Tiêu Chiến suy nghĩ cả
đêm vẫn nghĩ không ra, gia khoả này thường hay đùa bỡn cậu, cậu vẫn biết nhưng mà nếu đùa bỡn đến mức bồi thêm cả cái mạng của mình vào, thì
cuộc mua bán này chẳng phải sẽ không có lời hay sao.
" Sau đó thì sao? Em tính động dục ở Quốc Hội Tinh? Hay là muốn làm ghế
phi thuyền vũ trụ ướt nhẹp? Em đi quá nhanh, tôi cũng không kịp nhắc nhở em, tôi không muốn làm thiếu tướng tôi yêu nhất ở trước mặt người khác
động dục, bọn họ sẽ như nổi điên mà muốn dấu hiệu em, huống chi..."
Vương Nhất Bác liếm liếm đôi môi có vẻ khô ráo, bộ dạng chân thành đầy
thâm tình.
" Đừng nói lời vô nghĩa, lúc nào
anh có thể tiếp nhận huyết thanh của tôi, tôi không muốn nợ người khác
cái gì hết." Tiêu Chiến vẫn không quen bộ dáng thâm tình của hắn, cậu
ước gì dùng phương thức trực tiếp nhất cắt đứt liên hệ giữa bọn họ.
" Tôi không cần" Vương Nhất Bác tuy rằng yếu ớt, nhưng cự tuyệt lại thập phần kiên quyết hữu lực.
Tiêu Chiến kì quái nói:" Vì cái gì"
" Cái này còn cần hỏi sao" Vương Nhất Bác nét mặt nở một nụ cười thiếu
đánh:" Em không chịu cùng tôi giao phối, nếu lại đem tinh thần lực chia
cho tôi, chẳng những em không thoải mái, bảo bảo của chúng ta cũng sẽ
đói bụng"
"...." Rốt cục cậu nên đánh chết hắn hay là giết hắn, chuyện này đối với Tiêu Chiến luôn là vấn đề khó chọn lựa.
" Không được, anh không muốn cũng không được" Tiêu Chiến xem nhẹ hành vi
cự tuyệt nửa đùa giỡn của hắn, lấy ra một ống tiêm đang tính rút máu
mình, lại bị cái gối mềm Vương Nhất Bác tùy tay ném qua:
" Đừng tùy hứng nữa bảo bối, cái đó vô dụng, tình trạng hiện
tại của em căn bản không khống chế được lực truyền tinh thần lực, bằng
không em cũng không hút nhiều ở chỗ tôi như vậy mà không phát hiện ra"
" Đó là vì tôi không biết có chuyện như vậy" Edison đáng chết, sao lại cho cậu cái kiến nghị rách nát như vầy cơ chứ.
" Cho nên em đừng chống đối nữa, đem tinh thần lực cho em đối với tôi là chuyện hạnh phúc biết bao"
" Tôi đi hỏi Edison. Không có khả năng người khác dùng được, không có vấn đề gì, mà tôi dùng lại không được." Lúc Edison nói cho cậu biết, thậm
chí còn nói bọn họ nghiên cứu kháng động dục tề chính là dựa trên nguyên lí này tạo nên, nếu có tác dụng phụ rõ ràng như vậy, viện nghiên cứu
của bọn họ cứ chờ đóng cửa đi.
" Đó là vì người khác đều là
Omega, bảo bối ngốc" Vương Nhất Bác đỡ trán, Tiêu Chiến có nhiều lúc
không có thông minh như mặt ngoài nhìn qua, ví dụ như quá chính trực,
lại ví dụ như không chịu đi đường vòng hay không chấp nhận lọt một hạt
sạn vào mắt, quá để tâm tới mấy chuyện vặt vãnh...
" Nói như vầy
đi, sau khi Omega tiếp nhận huyết thanh của Alpha, bởi vì bản thân bọn
họ không có tinh thần lực, cho nên cho dù vô ý thức hấp thu chút tinh
thần lực thì cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến Alpha. Em lại không
giống vậy, chiến thần Liên Bang, người sở hữu nhị cấp tinh thần lực, em
như cái động không đáy sắp đem tôi hút khô rồi"
" Câm miệng Vương Nhất Bác" Đây là hình dung cái quỉ gì?!? Vì cái gì mà chính mình nghe
được lỗ tai đều nóng lên, lại muốn đánh hắn nữa rồi..!!!?!!Vương Nhất
Bác ánh mắt lộ liễu mà đánh giá lỗ tai đỏ lên của cậu, tranh thủ lúc uy
hiếp gần như không tồn tại:
" Dù sao, kết luận chính là em dùng
máu của tôi, tựa như em mang thai con của tôi vậy, đây là hành vi không
thể làm khác đi được, thân thể của em, từ mỗi mạch máu đến tử cung đều
có dấu vết của tôi, nên dù tôi có chết, cũng có gì đáng tiếc. Cho nên
tôi sẽ không cho em cơ hội trả lại tôi cái gì"
Cái loại cảm giác
bị người ta ăn chắc một cách lỗ liễu này thật hỏng bét mà. Trái tim Tiêu Chiến bất qui tắc mà nhảy loạn, hẳn là do phẫn nộ đúng không, đúng vậy, nhất định là vì quá mức phẫn nộ.
" Nhất định có phương pháp khác"
" Có a, giống như trước đây, cùng tôi làm tình, tôi sẽ lập tức khôi phục, chẳng qua sau đó em vẫn gặp tình trạng vừa ngửi được khí vị của tôi sẽ
động tình, em nguyện ý như vậy sao bảo bối?"
"....."
Vô
nghĩa cậu đương nhiên không muốn. Tiêu Chiến lập tức đánh rớt đề nghị
của Vương Nhất Bác, nhìn Vương Nhất Bác hấp hối nằm trên giường, chỉ số
sinh học còn biểu thị tình trạng trọng thương mới bắt đầu hồi phục của
hắn, một câu không muốn lại như có muôn vàn lí do khó nói ra khỏi miệng. Thật là mắc cười, rõ ràng đề nghị này xâm phạm tôn nghiêm của cậu, căn
bản không nên đồng ý.
" Được rồi, cho dù em không đồng ý, tôi
cũng sẽ không ép buộc" Vương Nhất Bác cười khổ một cái, trong lòng lại
không tự chủ được mà nhảy nhót lên, thiếu tướng bảo bối của hắn không có như cây búa một phát giáng xuống phủ quyết đề nghị của hắn mà đè ép
cằm, bộ dáng thập phần rối rắm.
Đối với quan hệ căng thẳng của
hai người chính là một bước nhảy vọt, phải biết rằng bọn họ cho dù mấy
tháng trước mỗi ngày đều làm tình hắn đều có thể sâu sắc cảm nhận được
Tiêu Chiến kháng cự, ít nhất là trong lúc cậu thanh tỉnh là vậy.
Mà hắn cũng cực ghét tình trạng đó, hắn muốn không chỉ là thân thể mỹ lệ
của Tiêu Chiến còn muốn cả trái tim tâm hồn của cậu, hắn muốn chiến thần Liên Bang này hoàn toàn thuộc về mình.
" Chờ tôi tốt một chút,
em có thể tiếp tục dùng tinh thần lực của tôi, tôi ở bên cạnh em, nếu
tôi không được em cũng kịp thời phát hiện..."
" Tôi sẽ không dùng tinh thần lực của anh nữa" Tiêu Chiến không cần suy nghĩ lạnh giọng trả lời.
" Vậy làm sao bây giờ, đề nghị của tôi em đều không đồng ý, nhưng em cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn. Em phải biết rằng cho dù em không
làm gì, em vẫn cứ hấp thụ tinh thần lực của tôi, điểm này dù em muốn
khống chế cũng không được"
Hắn nói xong hai người liền lâm vào
trầm mặc thật sâu. Một bên là khắc chế dục vọng muốn ôm đối phương, quan sát biểu cảm rối rắm lại gợi tình của cậu, một bên là lâm vào chiến
giữa trời đất.
Giờ phút này Tiêu Chiến giống như rơi vào bẫy rập
động vật nhỏ, của thợ săn nhạy bén nhất, cho dù ngốc ở đó không động
đậy, cũng không tránh được vận mệnh bị thợ săn ăn tươi nuốt sống.
Cậu không muốn làm Vương Nhất Bác chết, vậy nhất định phải giao phối với
hắn. Nhưng cùng hắn làm tình, chính mình lại trở thành nô lệ dục vọng,
trước khi tìm được biện pháp mới, cậu hoàn toàn không có khả năng thoát
khỏi Vương Nhất Bác.
Không khí xấu hổ lại trầm ngâm, hầu kết Tiêu Chiến giật giật một chút, lần đầu tiên hạ quyết tâm mà không chút dũng
khí, Vương Nhất Bác ý thức được điểm này, nhắm mắt lại:
" Mời
Tiêu thiếu tướng đi ra ngoài đi, nếu khó xử như vậy, ngày mai em hãy đem tôi giam giữ dưới tầng hầm, chờ tôi chết rồi, có lẽ em sẽ hoàn toàn
thoát khỏi khống chế của tên hỗn đản này"