Vốn dĩ là một sự cố nguy hiểm, nhưng dưới sự phối hợp ăn ý của Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch (???) cuối cùng đã được giải quyết êm đẹp.
Trong khi khu bình luận đang không ngớt lời khen ngợi Tư Không Tịch và Mai
Như Ngọc, thì hai đương sự Lưu Hi và Tôn Diễm cuối cùng cũng bình tĩnh
lại.
Sau đó hai cô đều lập tức cảm ơn Tư Không Tịch trước, bộ
dạng sợ hãi của hai người cũng không phải là làm bộ làm tịch, nếu không
cũng sẽ không la hét ầm ĩ như vậy, càng không quan tâm đến việc mình có
thể trở thành meme mới. Nhưng sau khi cảm ơn "cung thủ" Tư Không Tịch
thái độ của hai cô gái với "chuyên viên thu hút rắn" Mai Như Ngọc hoàn
toàn khác biệt.
Tôn Diễm nhìn chằm chằm Mai Như Ngọc hồi lâu như
nhìn một giống loài thần kỳ có ma thuật nào đó: "Mới nãy ít nhiều cũng
nhờ có em đó Như Ý, lúc ấy con rắn kia cách chị khá gần. Nhưng sao thằng nhóc nhà em có thể nghĩ ra phương pháp thần kỳ như vậy? Thế mà cách này còn thành công nữa? Em nói thật cho chị đi làm sao em có thể dụ rắn
quay đầu vậy? Chẳng lẽ đến rắn cũng thích gương mặt này của em hả?"
Mấy người xung quanh nghe vậy đều không nhịn được cười ra tiếng, thậm chí
Tần Lãng còn lắc đầu: "Mấy lần trước đây tôi đã nghi ngờ rồi. Bây giờ
xem ra, cậu có thể không phải là hồ ly thành tinh, cũng chẳng phải mèo
hay cá thành tinh. Cậu có thể là rắn thành tinh."
Mai Như Ngọc
liền đạp cho hắn ta một cước: "Cậu mới là cái đồ thần kinh *! Chẳng qua
tôi dùng chút máu mà thôi, không thấy lúc nãy tôi soi gương hả?"
(* Nguyên văn là xà tinh bệnh: nghĩa là bệnh thần kinh vì phát âm của từ bệnh thần kinh và xà tinh bệnh giống nhau)
Mai Như Ngọc vừa sờ sờ cằm vừa nói: "Hơn mười ngày không soi gương, hình như tôi lại trở nên đẹp trai hơn một chút."
Tần Lãng và Âu Dương Tấn đều làm ra vẻ không đành lòng nhìn thẳng, Mai Như
Ngọc mới cười rộ lên: "Có thể là do hồi nhỏ tôi ăn quá nhiều sản phẩm bổ máu quá nên máu tôi thơm và bổ hơn bình thường. Hồi còn nhỏ khi tôi
đang chơi trong vườn nhà ông nội thì bị chảy máu cam, lúc ấy đã thu hút
một con rắn sọc gờ bò đến. Lúc đó tôi sợ đến tè ra quần, may là rắn
không độc, cắn tôi cũng không đau lắm. Điều quan trọng nhất là nó đã
biến thành dược liệu trong bình rượu của ông nội tôi. Nói cho cùng lúc
ấy tôi cũng tức lắm ấy."
"Nhưng từ đó về sau tôi đã bắt đầu làm thực nghiệm với chính máu của mình."
"Hình như rất hấp dẫn động vật, hai loài bị thu hút nhất là cá với rắn. Nhưng mùi máu tươi thường sẽ hấp dẫn một ít mãnh thú và những động vật săn
mồi. Đây cũng là điều bình thường thôi mà, điểm khác biệt duy nhất chắc
là máu tôi thơm hơn người thường."
Mai Như Ngọc nói chuyện thản nhiên như kể truyện cũ khiến mọi người nghe xong có chút chóng mặt mơ hồ.
Hình như thật sự không có vấn đề gì cả, dù sao đúng là rắn rất mẫn cảm với
mùi máu. Nhưng suy cho cùng vẫn cứ cảm thấy có gì đó không thích hợp cho lắm?
Thậm chí Tần Lãng đứng cạnh còn nghiêm túc hỏi một câu:
"Vậy dựa theo lời nói của cậu, sau này tôi tôi uống nhiều thuốc bắc với
thuốc bổ thì cũng trầm ngư, dụ rắn được đúng không?"
"Á à! Cho
nên cậu trầm ngư được không phải là do mặt cậu! Tôi biết ngay mà, tôi đã nói cậu với tôi lớn lên không khác quái gì nhau mà lại!"
Mai Như Ngọc: "......"
Mỗi lần cùng cái con Husky này nói chuyện đều cảm thấy chỉ số IQ của mình tụt đến thảm thương.
Lúc mọi người suýt chút nữa không nhịn được bật cười, người vẫn không nói
gì nãy giờ - Lưu Hi mới nhẹ giọng nói: "Chị Diễm với em thực sự muốn cảm ơn anh Như Ý. Nhưng anh Như Ý à, anh làm như vậy có chút mạo hiểm đấy.
Chẳng may nếu máu của anh không dẫn được hai con rắn đi mà lại kéo thêm
những con rắn khác tới thì mới thật sự là đáng sợ đó."
Mai Như Ngọc khẽ cau mày.
Bầu không khí vui vẻ của cuộc nói chuyện nháy mắt yên tĩnh lại, Tần Lãng
nhướn mày muốn gân cổ lên nạt lại nhưng có người khác còn nhanh mồm
nhanh miệng hơn hắn.
"Nhưng lúc ấy chỉ có mỗi hai con rắn đó
thôi, hơn nữa hai con rắn kia ở rất gần hai người. Chỉ cần muộn một chút thôi thì có thể chúng nó sẽ cắn cô với chị Diễm. Nếu chúng đột ngột vồ
đến, thì đến Đại Tư Không cũng chưa chắc đã có cách bắn chết cả hai con
rắn kia ngay được. Cách Như Ý làm là cách tốt nhất cứu cô với chị Diễm
rồi."
"Hơn nữa kể cả máu của anh Như Ý có thơm đến mấy đi chăng
nữa, nhưng hai con rắn không phải bị máu của anh ấy thu hút lại đây có
thể thấy được máu không phải là yếu tố mấu chốt dụ rắn đến. Chủ yếu là
dựa vào vận may thôi."
Chu Linh Linh vừa nhặt rau vừa xéo sắc,
cuối cùng còn liếc xéo Lưu Hi nhu nhược một cái: "Có thể thấy chị Lưu Hi không được may mắn cho lắm."
Lưu Hi: "......"
Lưu Hi nở
nụ cười giống như đại phu nhân không chấp nhặt với một cô nương non nớt: "Chị cũng chỉ nói có thể thôi mà, đâu có ý trách cứ anh Như Ý đâu."
Chu Linh Linh bĩu môi: "Em cũng đâu có nói chị trách anh Như Ý. Em chỉ nói chị không được may mắn lắm thôi mà."
Lưu Hi: "......"
Mai Như Ngọc nở nụ cười với Chu Linh Linh: "Linh Linh à, không nhìn ra nha, một đại tiểu thư như em còn biết nhặt rau nữa?"
Chu Linh Linh khịt mũi: "Em không biết nhóm lửa, nhưng nhặt rau thì vẫn
biết! Chẳng phải chỉ cần ngắt lá với rễ của rau là ăn được thôi sao."
Mai Như Ngọc nhìn cô nàng ngắt trụi lụi lá của nắm rau dại, gật đầu nói:
"Anh cảm thấy buổi chiều chúng ta có thể làm chuồng gà, bắt đầu nghiệp
lớn chăn nuôi được rồi."
"Cơm thừa canh cặn với lá rau dại không ăn được có thể ném cho gà ăn."
Mọi người nhìn phần lớn đám lá đã bị ngắt trụi kia đều bật cười.
Gi ờ cơm trưa chính là sân nhà của hai người lúc trước không có cảm giác tồn tại trước màn ảnh như Lưu Hi và Tôn Diễm.
Bởi vì bốn lao động tạm thời đến đây nên tổ chương trình cũng xem như tương đối có nhân tính, cấp cho bốn vị lao động tạm thời này một ít công cụ.
Trong dó bao gồm một căn bếp lộ thiên xinh đẹp.
Bất quá vì trời
mưa nên căn bếp lộ thiên này không sử dụng được, cho nên lúc bốn cô gái
nhặt rau chuẩn bị nguyên liệu thì sáu người đàn ông phải dùng tre, trúc
và xẻng do tổ chương trình cung cấp làm một lầu vọng lâu đơn giản ở sân
trước trong 40 phút.
Lưu Hi và Tôn Diễm quả là "Vị giác Bồng lai".
Lưu Hi rõ ràng đã học nấu ăn, mặc dù cô ấy không giỏi bằng đầu bếp chuyên
nghiệp, nhưng khi cô ấy nấu ăn trông rất chuyên nghiệp, trông lại rất
xinh đẹp. Gà rán, cá kho và rau xào nhìn thôi cũng thấy ngon tuyệt.
Mà Tôn Diễm rõ ràng không giống Lưu Hi. Chị gái này trông rất khí phách
lại có chút độc đoán, những món ăn cô nấu cũng khá là phóng khoáng táo
bạo.
Một nồi vịt om bia và một nồi thịt thỏ xào cay. Món trước
thoạt nhìn rất giống hương vị Đông Bắc hào sảng, móm sau lại đầy sắc đỏ
rực của ớt cay đượm hương vị Tứ Xuyên.
Một nam một bắc, một đông một tây, nhìn thế nào cũng không giống như hai món có thể cùng bày lên một bàn ăn.
Vốn dĩ những món Lưu Hi làm trông rất đẹp mắt lại ngon miệng được mọi người khen ngợi, nhưng lúc nồi vịt om bia là thịt thỏ xé cay được bày lên
bàn, hai món ăn có màu sắc và hương vị đậm đà này lập tức hút hết ánh
mắt của mọi người.
Mai Như Ngọc vươn đũa gắp một miếng thịt thỏ xào cay, sau đó kinh ngạc thốt lên: "Oyyyy!"
Hương vị cay nồng này tuyệt cú mèo!
Bộ dáng của Mai Như Ngọc hiển nhiên khiến mọi người vô cùng quan tâm và tò mò. Ngay lập tức, những chiếc đũa lần lượt vươn về phía đĩa thịt thỏ
xào cay, sau đó ai nấy đều kinh ngạc.
Âu Dương Tấn vừa ăn vừa lắc đầu cảm thán: "Chị Diễm ơi, chị ở lại luôn đi! Đến làm lao động tạm
thời làm gì, chúng ta mời chị ấy ở lại làm đầu bếp thường trú luôn đi!"
Tần Lãng, Mai Như Ngọc, Lãnh Túc, Mã Kiêu ở bên cạnh gật đầu như trống bỏi.
Tôn Diễm cười rộ lên, lúc cô cười gương mặt càng thêm diễm lệ xinh đẹp
giống như tên cô: "Thế thì quá hời cho mấy người các cậu quá! Chị đây
không dễ dàng nấu cho người khác ăn đâu đấy. Ở quê chị, nếu không có 3
triệu thì không đặt nổi hai món này đâu."
Nhóm mỹ nam ai nấy đều
kinh ngạc cảm thán, nhưng Lưu Hi không không vui lắm khi những món ăn
được chuẩn bị cẩn thận tỉ mỉ của mình bị so sánh với hai món ăn thoạt
nhìn trông có vẻ thô sơ, bày đặt tùy tiện kia.
Cô vốn chỉ chờ
đến thời điểm này để tỏa sáng rực rỡ, hoàn hảo xây dựng hình tượng lên
được phòng khách xuống được nhà bếp, tiên nữ vạn năng. Thuận thế áp
xuống chuyện la hét xấu hổ lúc nãy. Nhưng hiện tại cơ hội này đều đổ dồn về phía Tôn Diễm, điều này càng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Vì
thế Lưu Hi mím môi cười: "Tuy rằng hai món này của chị Diễm rất ngon
nhưng một món tận 3 triệu cũng đắt quá à ~ Chị không thể chỉ vì chị là
người nổi tiếng mà tính tiền bừa bãi được."
Tôn Diễm nghe vậy chỉ bật cười, cô đã ở trong giới giải trí đến bây giờ có loại lời nói sắc
bén như đao thương nào mà cô chưa từng nghe qua. Mấy lời của Lưu Hi với
cô mà nói vẫn còn nhẹ nhàng chán.
Tôn Diễm trực tiếp quay đầu
ngoắc ngoắc ngón tay về phía ống kính, anh trai khiêng máy quay cũng ân
cần phối hợp zoom to ống kính lại gần, sau đó Tôn Diễm tủm tỉm cười nói: "Nói thầm cho mọi người biết, các bạn phải trân trọng một minh tinh nữ
đáng quý như tôi. Bởi vì biết đâu một lúc nào đó tôi quay về nhà kế thừa công việc kinh doanh của gia đình và trở thành một đầu bếp đấy!"
Cả khu bình luận chỉ toàn 【 ha ha ha 】 và 【 Thật đấy à? 】【 Công việc kinh doanh của gia đình. Ha ha ha! 】. Sau đó Tôn Diễm mới nói với Lưu Hi đang mở to mắt kinh ngạc: "Bố mẹ chị đều là đầu bếp hạng hai, một người quê Đông Bắc, một người quê Tứ Xuyên. Họ gặp nhau vì một cuộc thi ẩm thực và yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng vì chẳng ai thuyết phục được đối phương đi theo người kia đến Đông Bắc hay Tứ Xuyên nên cuối cùng hai người bọn họ ở lại Bắc Kinh mở một
nhà hàng."
"Trước đây chị chưa từng nói đến chuyện này nhưng
trước khi dấn thân vào con đường diễn xuất, chị đây chính là người thừa
kế chính thức của nghệ thuật ẩm thực hai miền Nam - Bắc đấy."
Mai Như Ngọc và Tần Lãng lập tức lộ ra ánh mắt hâm mộ với người thừa kế này, Âu Dương Tấn cũng tương tự.
Tôn Diễm càng hếch cằm lên cao khi nhìn thấy những ánh mắt này: "Nếu đang
đóng phim hoạt hình chủ đề nấu ăn, chị đây nhất định sẽ là nữ chính,
không thì ít nhất cũng là nữ phụ số 1."
Mọi người đều cười ầm cả lên, ngoài trù Lưu Hi cười rất miễn cưỡng.
Suốt buổi chiều mưa vẫn không ngừng lại, nhưng công việc thì vẫn phải tiếp
tục. Mọi người suy nghĩ đôi chút rồi bắt đầu dùng nguyên liệu mà tổ
chương trình cung cấp chế các loại áo tơi, ô che mưa, giày rơm,...
Đáng lẽ hạng nhất chế tác đồ thủ công mỹ nghệ sẽ thuộc về bốn cô gái khéo
léo. Kết quả ba người Mai Như Ngọc, Tư Không Tịch và Âu Dương Tấn ủ mình là đại cao thủ đã giành chiến thắng áp đảo. Ba người bọn họ đều làm ít
nhất mỗi người hai cái ô, hai cái áo tơi, hai đôi giày rơm. Mà bốn vị nữ khách quý, đến cả người làm tốt nhất như Phạm Tiểu Miêu cũng chỉ làm
được một bộ. Thậm chí từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, Chu Linh Linh chỉ làm được một cái dù. Kỷ lục của cô giống y đúc Tần Lãng.
Cuối
cùng, mộ người khoác áo mưa, chân đi giày rơm, bung dù do chính mình
làm, đứng cùng nhau trước căn nhà trúc chụp một tấm ảnh.
Khu bình luận cười muốn vỡ bụng, chỉ toàn comment cảm thán cười xỉu 【 Ha ha ha! 】 【 Hâm mộ ghê! 】【 Cũng muốn đi Bồng lại làm áo mưa nha! 】. Sau đó phát sóng trực tiếp liền kết thúc.
Sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, các khách mời nữ sẽ đến homestay dưới chân núi để nghỉ ngơi, dù sao trong nhà trúc cũng không còn chỗ cho họ. Còn sáu mỹ nam có thể ngâm mình trong chiếc vòi hoa sen di động do tổ
chương trình chuẩn bị sẵn, sau đó ôm chăn tận hưởng không khí yên bình
và đẹp đẽ của “đêm nghe tiếng mưa rơi trong núi”.
Mọi người tắm
rửa sạch sẽ xong ai nấy đều leo lẻn giường. Tần Lãng là người đầu tiên
mở miệng: "Quả nhiên làm con trai vẫn tốt hơn, hôm nay nhìn bốn người
bọn họ đấu đá qua lại, tôi cảm thấy mệt thay cho họ luôn."
Mã
Kiêu cười rộ lên: "Dù sao bọn họ cũng chưa làm gì quá phận cả, hết ngày
mai thì cũng đi rồi. Cậu đó đừng suy nghĩ quá nhiều làm gì."
Âu
Dương Tấn bĩu môi: "Chuyện đấu đá này đâu có phân biệt nam nữ chứ. Mối
quan hệ cạnh tranh giữa đàn ông với nhau cũng kịch liệt không kém. Nếu
không cậu thử hỏi Tiểu Lãnh mà xem."
Tuy Lãnh vẫn ít nói như trước nhưng vẫn rành mạch đáp lời: "Uhm. Cạnh tranh trong công ty rất khốc liệt."
Nếu không phải các anh lớn trong chương trình này luôn chiếu cố hắn, cho
hắn cơ hội, thì bản thân hắn cũng không khác những người kia: cẩn thận
đề phòng, kỳ phát sóng thứ hai vừa rồi có khi hắn sẽ vô tình cố ý để xảy ra tại nạn ngoài ý muốn không chừng.
"Cho nên vẫn phải xem người đó như nào. Người tốt thì cái gì cũng tốt thôi." Mã Kiêu tổng kết.
Bốn người đều âm thầm gật đầu, nhưng sau khi nói xong bọn họ mới cảm thấy hình như thiếu thiếu gì đó thì phải?
Radar của Tần Husky lúc này bật sáng với tốc độ chóng mặt.
Xoay người rú ầm lên: "Hai người các ngươi ép vào góc tường làm cái gì đấy hả? Sao lại không tham gia thảo luận với mọi người?!"
Mai Như Ngọc bị Tư Không Tịch ép chặt vào tường, eo bị nhéo khiến cả người run rẩy, giơ chân ra muốn đạp cho người ta một cước.
Tư Không Tịch lại dễ dàng duỗi chân khóa chặt lại hai chân của ai kia, tay ra sức nhéo eo người ta, người trong lòng hắn lập tức nhũn ra.
Giọng điệu của hắn vẫn vô cùng bình tĩnh và tự nhiên: "À! mọi người cứ thảo
luận đi. Tôi đang nói cậu ta chuyện sáng nay tự lấy mình làm mồi nhử
rắn. Tôi cảm thấy chuyện này rất nguy hiểm, bảo cậu ấy không nên làm như vậy. Nhưng cậu ấy lại cảm thấy mình không sai."
"Xì!" Mai Như Ngọc chép miệng.
Kết quả Tần Lãng, Mã Kiêu, Âu Dương Tấn và Lãnh Túc bắt đầu chuyển qua quở trách Mai Như Ngọc.
Mã Kiêu: "Tiểu Mai à, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì cũng phải
nói rõ ràng với nhau. Hôm nay em quả thực hơi sốc nổi đấy. May mắn cuối
cùng em thành công, nếu không có khi chẳng những không cứu được người ta lại còn bị trách ngược không chừng."
Âu Dương Tấn: "Đúng vậy! Cậu tự mình dụ rắn như thế rất nguy hiểm. Hai con rắn kìa đều là rắn độc cả đấy."
Lãnh Túc: "Thật ra em với anh Tịch có thể khiến hai con rắn kia sợ hãi bỏ
chạy nhưng có thể chị Diễm với Lưu Hi sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng anh vẫn
quan trọng hơn!"
Tần Lãng: "Lần này tôi đứng về phía Tịch Mịch
ca. Hành động của cậu hôm nay vốn dĩ không đúng chút nào! Lần sau cũng
không nên làm vậy. Nhanh nhanh nhận sai rồi hứa không tái phạm đu, sau
đó đi ngủ!"
Mại Như Ngọc bị người ta siết chặt eo, sờ tới sờ lui, lại còn bị ôm chặt vào lồng ngực của ai kia, không thể động đậy: "......"
Nhận sai cái đầu nhà cậu đó! Cậu hứa, cậu thề, cậu đảm bảo cậu đã dùng hết
sức rồi mà vẫn không hét nổi thành lời, được chưa?!!!!!
Thề chứ muốn có một người bạn như Tần Lãng lắm í, cãi nhau vậy chứ ai bắt
nạt em Ngọc là ảnh nạt luôn:3 Bạn bè chất lượng mỗi tội hơi thích chí
chóe suốt thôi.