Đẹp Quá, Tôi Nhìn Không Nổi!

Chương 62: Phó đạo diễn đẹp quá không dám nhìn


trướctiếp

Lúc này trong phòng khách của đạo diễn Thạch rất náo nhiệt, có đến 3 diễn viên mà Mai Như Ngọc có thể kể tên đều đang ngồi trong phòng khách. Chưa nói đến một vài người khác cậu không biết tên nhưng cảm thấy có chút quen mặt.

Rất rõ ràng tất cả bọn họ đến đây để tìm đạo diễn Thạch nói về việc casting phim 《 Mặt nạ da người 》. Khi những người đến trước nhìn thấy Mai Như Ngọc đứng ở cửa, mặc dù không biểu lộ rõ ràng suy nghĩ và ngạc nhiên của mình sỗ sàng như Lỗ Minh Hạ, nhưng nụ cười trên khuôn mặt của họ trở nên miễn cưỡng hơn vài phần.

Vốn dĩ lúc Mai Như Ngọc chưa tới, vì có sự hiện diện của Tư Không Tịch và Lỗ Minh Hạ tại đây nên bọn họ cảm thấy mình hết hy vọng với vai chính, nhưng vẫn cố ngồi lại vì nghĩ còn có thể tranh thủ vai nam phụ số 2 hoặc nam phụ số 3. Chỉ cần được xuất hiện trong bộ phim của đạo diễn giỏi như đạo diễn Thạch là tốt lắm rồi.

Kết quả bọn họ vừa mới chuẩn bị tâm lý xong xuôi thì Mai Như Ngọc "lấp la lấp lánh" đi tới. Ngay lập tức khiến những người đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi lúc nãy đau xót một trận.

Ngay cả Mai Như Ngọc đến đây rồi, quả nhiên là tác phẩm lớn của đạo diễn Thạch mà.

Hai ảnh đế có lực cạnh tranh nhau nhất trong nước đều đã tìm đến cửa rồi, đoán chừng bọn họ phải toàn lực phát huy bản lĩnh mới có thể gây ấn tượng mạnh được với tất cả người coi phim.

Lúc này, phỏng chừng ngay cả đến Lỗ Minh Hạ cũng chỉ có thể giáng cấp xuống làm nam phụ thứ 3 mà thôi. Nếu là đạo diễn Thạch vẫn thích dùng người mới giống như trước đây thì Lỗ Minh Hạ có khả năng chẳng còn cơ hội nào tham gia bộ phim 《 Mặt nạ da người 》 này nữa.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bất kể là Tư Không Tịch hay Mai Như Ngọc quả thực đều là lựa chọn phù hợp nhất cho vai nam chính kia. Xét cho cùng, nam chính là một người đàn ông có ngoại hình đẹp đến mức không ai nghi ngờ nhân cách của hắn ta.

Lúc này, phải coi coi đạo diễn Thạch quyết định như nào mà thôi.

Dù sao thì, sau khi Mai Như Ngọc xuất hiện, những người ngồi trong phòng khách đều có chút nản lòng, nhưng thật ra cũng khiến bọn họ bớt căng thẳng hơn lúc trước.

Nói sao thì hiện thực chính là như vậy, vừa khiến cho người ta nóng lòng lại càng khiến người ta tuyệt vọng. Có một số người không chỉ có kỹ thuật diễn tốt hơn bạn, ngay cả địa vị cũng lớn hơn bạn thì có làm cách nào cũng không thể vãn hồi lại được tôn nghiêm. Chỉ có thể nói là cá lớn nuốt cá bé, đều đã đến trình độ này rồi, còn vùng vẫy làm gì nữa? Nằm yên chấp nhận số phận là được rồi.

Hiển nhiên Lỗ Minh Hạ hiển cũng hiểu được điểm này, nên mới có hành vi sỗ sàng như vậy.

Đạo diễn Thạch là một trong những đạo diễn hàng đầu trong nước, cho dù mấy năm gần đây sức khỏe của ông không còn như trước, nhưng ánh mắt vẫn hiểm đến cùng cực. Đương nhiên, có thể thấy bầu không khí trong hội trường không ổn ngay sau khi Mai Như Ngọc đến rồi.

Ông lập tức hừ khẽ một tiếng, hơi hất cằm nói với Lỗ Minh Hạ đang cầm giấy lau bàn: "Được rồi cái thằng nhóc này. Đừng ở đây tỏ ra thân thiết với tôi. Cậu đừng mơ tưởng vai nam chính nữa. Thằng nhóc nhà cậu không đẹp trai, diễn không được cái vai mặt nạ da người tinh xảo kia đâu."

"Nhưng nếu cậu muốn vào vai khách mời đóng mấy nạn nhân bị sát hại hay vai cảnh sát trưởng thì vẫn được. Với kỹ thuật diễn của cậu thì cậu có thể chọn bất kỳ vai nào trong mấy vai đó."

Đạo diễn Thạch nói trắng ra như vậy khiến Lỗ Minh Hạ nghẹn họng. Hắn vô cùng muốn phản bác một câu: Tại sao hắn không thể nhận vai nam chính?! Hắn cũng được công nhận là người đàn ông anh tuấn, đẹp trai. Chẳng qua mức độ đẹp trai của hắn trên tiêu chuẩn người bình thường một chút mà thôi, không giống như Mai Như Ngọc với Tư Không Tịch - hai cái tên không giống người chút nào!

Nhưng đối mặt với đạo diễn Thạch hắn cũng không dám cự cãi gì thêm, chỉ có thể dồn hết mọi hận thù, đố kị, ghen ghét lên đầu Mai Như Ngọc. Giống như nếu Mai Như Ngọc không tới, nam chính bộ phim này chắc chắn thuộc về hắn vậy.

Mai Như Ngọc chịu không nổi cái ánh nhìn đổ hết mọi nguyên nhân thất bại lên đầu mình của Lỗ Minh Hạ, lập tức đáp trả bằng một ánh mắt mỹ lệ coi thường: "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy người đẹp bao giờ à?"

"Tôi không giống cậu. Tôi là được đạo diễn Thạch trực tiếp điểm danh mới đến. Có thể thấy chú ấy cảm thấy tôi rất thích hợp với vai diễn này." Mai Như Ngọc nói xong quay đầu nhìn về phía đạo diễn Thạch, hiếm khi ngoan ngoãn nịnh nọt một câu: "Mắt nhìn người của chú trước nay vẫn sáng như đuốc vậy ~"

Đạo diễn Thạch từng chỉ nhìn thấy Mai Như Ngọc trợn mắt với ông, còn nói sau lưng ông là người xấu xa, lần đầu được thằng nhóc tâm địa đen thùi lùi này nịnh nọt thì không kịp thích ứng. Nhưng ông thì vẫn độc mồm độc miệng như cũ:

"Hừ! Cậu cũng đừng có dát vàng lên mặt mình. Thằng nhóc nhà cậu chẳng qua cũng là lựa chọn thứ hai của tôi mà thôi. Nếu không phải thằng nhóc Tư Không này dạo gần đây mải chuẩn bị phim riêng của mình, không chịu nhận vai mới thì cậu cho rằng tôi sẽ tìm thằng nhóc điên khùng cậu chắc? Chê tôi sống không đủ lâu đấy hả?"

Mai Như Ngọc: "......"


trướctiếp