Dù Mai Như Ngọc có quầng thâm dưới mắt nhưng chuyện hôm nay phải làm cậu vẫn đi làm. Hiếm khi cậu soi gương dặm một lớp phấn lên bọng mắt, kết
quả phần da chỗ mắt được dặm phấn lên màu không đồng đều với phần da chỗ khác, cuối cùng cậu phải trang điểm cả khuôn mặt luôn một thể.
Tuy rằng chị Minh và anh họ đều cảm thấy cậu trang điểm như này trông rất
có sức sống lại rất xinh đẹp, nhưng đối với cái người cơ bản hiếm khi
trang điểm như Mai nam thần cảm thấy mình đang bị tên Tịch Mịch chết
tiệt nào đó tính kế.
Tận đến lúc ngồi trên xe gặm bữa sáng mà anh họ mua cho rồi Mai Như Ngọc vẫn chưa nguôi ngoai vì hành vi hèn nhát
của mình đêm qua.
"Rõ ràng mình cũng là cameo cho vài phim kinh dị rồi không phải sao?"
"Mình còn tận mắt nhìn thấy hiện trường quái đản quay phim kinh dị rồi, vì sao còn sợ truyện kinh dị chứ?"
"Rõ ràng chuyện mình kể đáng sợ hơn một chút, tại sao lại có loại người có
thể nghe nó với vẻ thích thú thay vì sợ hãi như vậy? Nhất định là tâm lý biến thái rồi?!"
Mai Như Ngọc cứ lẩm bẩm làu bàu khiến chị Minh
ngồi ở ghế phụ cũng cạn lời theo: "Từ lúc lên xe đến giờ em liền bắt đầu lẩm bẩm, rốt cục đêm qua xảy ra chuyện gì khiến em thành cái dạng đức
hạnh này hả? Nghe em làu bàu nãy giờ hình như là kể chuyện ma với người
khác đúng không? Có phải em mất trí rồi không tự dưng gần như cả đêm vẫn còn ngồi kể chuyện ma với người ta?"
Mai Như Ngọc ném cho chị Minh vẻ mặt "Chị hoàn toàn không hiểu em đã trải qua chuyện gì?"
Cái gì mà "mất trí rồi không tự dưng gần như cả đêm vẫn còn ngồi kể chuyện
ma với người ta?". Chẳng qua cậu chỉ khảo sát một chút nhân phẩm và can
đảm của người yêu dự bị thôi. Nói chuyện hằng đêm ấy à, không nói chuyện ma thì nói cái gì? Ngộ nhỡ nói chuyện bình thường củi khô bắt lửa thì
làm sao?
Mặc dù cuối cùng vụ kể chuyện ma thoát y, cậu cởi chỉ
còn lại một cái quần lót, nhưng Tư Không Tịch cũng chỉ nhiều hơn cậu một cái quần thôi. Cậu vẫn nhìn thấy cánh tay và cơ bụng cường tráng của
người ta đấy!
E hèm, nội dung trò chuyện của bọn họ rất trong
sáng, con người cũng trong sáng. Còn lâu mới giống một số người đêm hôm
còn kể chuyện hentai, cuối cùng chỉ có thể chui vào phòng tắm giải
quyết.
Hừ!!
Tất nhiên những lời này Mai Như Ngọc không nói với chị Minh, bằng không thể nào chị ấy cũng ngạc nhiên đến độ rớt cả mắt.
Kể chuyện kinh dị thoát y, cởi sạch đồ rồi ngồi nhìn nhau sao có thể so
với người ta chỉ nói mấy câu hentai "thuần khiết" được chứ?
(*Hentai: lên gg tra để biết thêm chi tiết nhé)
Dù sao chị Minh cũng đã sớm thích ứng tính nết của tân ảnh đế nhà mình liền nói sang chính sự hôm nay.
"Lát nữa chúng ta phải đi gặp đạo diễn Thạch, em nói chuyện với người ta
phải biết tiết chế một chút biết chưa? Đạo diễn Thạch em quá quen rồi,
không cần chị nói nữa. Dù sao ông ấy chuyên môn đề cử em diễn《 Mặt nạ da người 》 điều đó cho thấy ông ấy vẫn rất coi trọng em. Cho nên ngàn vạn
lần em đừng vì trước đây lúc quay 《 Kẻ điên 》 ông ấy suýt chút nữa mắng
em đến mức suýt điên người mà cố ý tìm đường chết biết không?"
"Làm người nên biết kính già yêu trẻ, bây giờ em da dày thịt béo, da mặt
cũng đâu còn mỏng như ngày xưa, nhưng đạo diễn Thạch đã không còn là ông lão cường tráng năm đó có thể nhẹ nhàng mắng mỏ khiến cả nửa đoàn phim
phải khóc nữa. Cho nên yên tĩnh một chút, làm một mỹ nam trầm lặng biết
không?"
Mai Như Ngọc cực coi thường cái kiểu mỹ nam trầm lặng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra mấy lời ngang ngạnh, ngứa đòn nào cả