Đẹp Quá, Tôi Nhìn Không Nổi!

Chương 56: Meme quá đẹp không dám nhìn


trướctiếp

Tần Lãng bị cự tuyệt là chuyện đương nhiên, phần bình luận toàn là 【Ha ha ha 】 cũng có thể nhìn ra mọi người đã sớm đoán được kết quả hắn bị từ chối, thậm chí có nhiều người còn đặc biệt yêu thích và mong chờ màn hắn bị từ chối nữa cơ.

【 Tổ hợp điền viên là cái quái gì thế? Nhìn sao cũng không bằng tổ hợp hòa tấu cao quý à nha! 】

【 Cũng không thể nói như vậy được. Có câu có thực mới vực được đạo, ăn no mới có sức diễn tấu. Nhưng bây giờ chuyện tôi muốn làm nhất chính là khiến Trầm ngư Lạc nhạn dùng dương cầm và vĩ cầm, cùng hợp tấu một khúc. Fan trung thành không được nghe trực tiếp lúc ấy thật là đau khổ quá đi! Hu hu hu!!! 】

【 Bạn đừng mơ nữa bạn ơiii! Nhìn cái căn nhà trúc của các ảnh đi. Nóc nhà còn chưa lợp xong đâu, chờ tới mùa quýt năm nào mới có dương cầm với vĩ cầm?!.】

Sau đó phần bình luận toàn là cười trên nỗi đau khổ của người khác ha ha ha.

Bởi vì số phát sóng trực tiếp đầu tiên Mai Như Ngọc tự mang vali hành lý giúp cậu và những người đồng hành tiết kiệm được một số "tiền" lớn, cho nên đến số thứ hai này, hầu hết tất cả khách mời đều mang theo vài cái vai to, có vẻ bên trong toàn là đồ xịn.

Âu Dương Tấn là người đầu tiên khoe: "Nói cho mọi người biết chuyện này, hai tuần rồi ở nhà tôi đã học vài cách hầm rau với thịt trong chảo lớn, hơn nữa tôi còn mang theo rất nhiều gia vị nữa! Bữa trưa hôm nấy nhất định khiến mọi người no căng bụng mới thôi!"

Hắn vừa nói vừa mở vali của mình ra, anh quay phim đi theo hắn vô cùng phối hợp lia ống kính vào rương hành lý, khán giả ngoài màn hình có thể thấy được đủ loại chai lọ gia vị khác nhau. Ngoài ra còn có nhiều loại gia vị đắt tiền chuyên dụng cho món ăn phương Tây.

"Há há há! Còn cái rương này nữa! Chúng ta có 6 người mà chỉ có một vỉ nướng BBQ với một cái nồi thì sao đủ? Tôi còn mang theo vài cái nồi theo nữa! Đều là loại siêu chống dính, siêu bền, lại còn rẻ nữa! Tôi cảm thấy một con gà là đổi được một cái nồi rồi."

Vì thế mấy người còn lại thấy thêm được bảy, tám cái nồi khác nhau trong vali của Âu Dương Tấn. Từ cái chảo, nồi quấy bột, nồi áp suất to, nồi áp suất nhỏ đến nồi hầm bằng đất, đúng là cần chủng loại nào cũng có hết. Ngoài ra, trong vali còn có nhiều đồ dùng nhà bếp khác nhau, bao gồm máy xay thịt, máy ép trái cây, bộ 6 con dao làm bếp, kéo làm bếp cũng rất tinh xảo. cùng sáu cái tinh xảo xinh đẹp tước da khí cùng phòng bếp kéo, Mai Như Ngọc tự hỏi làm thế nào mà tên này lại mang những thứ này đến.

"Cậy bê nguyên cái phòng bếp nhà cậu đến đây đấy à?" Mã Kiêu nó hộ tiếng lòng của toàn bộ khán giả đang coi phát sóng trực tiếp.

Âu Dương Tấn tặc lưỡi, như thể khí chất văn nhã công tử của hắn đã tiêu tan rất nhiều khi đến nơi này, giọng điệu dường như cũng bị lẫn chút hài hước và bất chấp: "Những cái này đã thấm vào đâu? Nhà tôi còn có một cái siêu máy rửa bát chưa vác đến đâu đấy, còn có cả máy chế biến thức ăn phân tử nữa. Tuy rằng trình độ hiện tại của tôi chỉ mới tạm dừng ở hầm rau củ thịt thà, nhưng tôi tin một ngày nào đó tôi chắc chắn sẽ sử dụng thành thạo."

Mai Như Ngọc giật giật khóe miệng, bước lên vỗ vai Âu Dương Tấn: "Tấn ca, cậu có nhận ra một điều?"

Âu Dương Tấn có chút ngốc ngẩng đầu: "Cái gì?"

"Kể cả cậu có định trở thành siêu đầu bếp ở chỗ này thì công việc chính của cậu vẫn là diễn viên mà."

Âu Dương Tấn ừ một tiếng nghi hoặc, có chút hiểu lại có chút không hiểu.

"Kể cả cậu có trở thành mãn cấp đại sư siêu đầu bếp, cuối cùng cậu cũng đâu có đổi nghề đâu. Cho nên phiên phiến chút đi anh bạn. Bằng không sau khi kết thúc chương trình này, có khi cậu phải đổi nghề từ làm diễn viên sang làm đầu bếp mất. Thế thì fan cậu khóc chết mất."

Âu Dương Tấn: "......"

Đúng nhỉ?!

Vì sao cứ mỗi lần nghĩ đến làm cơm ở chỗ này lại tích cực như vậy chứ? Đột nhiên phát hiện ra một câu đố quỷ dị như vậy.

Lúc này Mã Kiêu cũng mở vali của mình ra cho mọi người coi, đồ Mã đại ca mang đến hữu dụng hơn nhiều, tất cả đều là công cụ làm việc tay chân. Từ cái kìm, tua-vít đến cái đinh nhỏ xíu, thành công khiến mọi người lần nữa im lặng.

Sau đó Lãnh Túc mang theo ít giấy và bút, còn có một cây sáo xinh đẹp, khiến Mai Như Ngọc vừa nhìn đã thích, cứ cầm mãi trong tay ngắm nghía.

Tư Không Tịch vẫn giống như số phát sóng trực tiếp đầu tiên: không mang theo một cái gì hết. Hiển nhiên, cho dù tam quan của hắn có bị Mai "lệch lạc" nào đó, dạy hắn trèo tường chạy trốn, chệch khỏi quỹ đạo, nhưng khí chất cao quý của ảnh đế vẫn khảm sâu trong tâm hồn hắn.

Điều này khiến cho Tần Lãng vốn luôn muốn khiêu khích có đủ tư cách để thể hiện, hắn vẫy tay gọi trợ lý của mình là Hải ca, góc máy quay thay đổi, mọi người liền nhìn thấy khuôn mặt u ám của Hải ca, phía sau còn vài người đàn ông vai u thịt bắp đang nâng một chiếc máy kéo nhỏ tới.

Đúng! Chính là loại máy kéo nhỏ, ai nấy đều mở to mắt không thể tin nổi. Tần Lãng loay hoay tìm tòi một chút rồi trèo lên ghế điều khiển của máy kéo, bắt đầu cao hứng cười to.

"Nhìn thấy chưa?! Đây chính là chiếc máy kéo tôi đặc biệt nhờ anh cả nhà tôi đặc chế đấy!! Với chức năng bơm nước tự động, tưới nước và trồng cây! Có nó rồi thì không phải khốn khổ cuốc đất nữa! Hôm nay chúng ta nhất định sẽ làm xong cái nhà này, buổi chiều còn phải trồng trọt. Mọi người nói coi, đây còn không phải là 'Thần khí' sao?Còn ai mạnh hơn tôi nữa?!"

Mai Như Ngọc: "......"

Tư Không Tịch: "......"

Mã Kiêu, Âu Dương Tấn, Lãnh Túc: "......"

【 Ha ha ha ha ha! CMN! Tôi biết ngay mà, Lãng Lãng chưa bao giờ sẽ làm tôi thất vọng! Từ lúc có Lãng Lãng, cuộc sống của tôi ngày nào cũng cười không khép được mồm! Ha ha ha ha! Máy kéo! Ha ha ha! Máy kéo mới chịu cơ! 】

【 Nhìn vẻ mặt 5 người còn lại đi! Cười chết mất thôi! Mẹ nó, đây là cái mạch logic thần kỳ nào vậy? Cái này gọi là "Bị kinh hãi đến độ không nói nên lời" à! 】

【 Không, không, không! Bạn sai òi! Đây không phải là "Bị kinh hãi đến độ không nói nên lời", mà đây là "Ngốc đến độ không lời nào để nói". Não của tôi ở đâu? Não đâu rồi? Sao không tìm thấy não của tôi??! 】

Rốt cuộc vẫn là Mai Như Ngọc hiểu rõ tính Tần Lãng nhất lên tiếng phá vỡ vùng đất yên lặng này.

Cậu giễu cợt hỏi thẳng một câu chết chóc: "Cái xe này của cậu bao nhiêu tiền?!"

Tần Lãng vẫn còn chưa phản ứng lại kịp: "Không đắt! không đắt! Chỉ có mấy trăm triệu thôi mà!"

Mai Như Ngọc ồ lên một tiếng: "Vậy cậu tính mấy trăm triệu như thế tương đương với bao nhiêu con gà? Cậu có chạy hết cả quả núi này cũng có bắt hết được nhiều gà như vậy không?"

Tiếng cười của Tần Lãng đột nhiên im bặt.

Hắn nhẩm tính số lượng gà tương đương để đổi lấy chiếc xe này, cảm thấy mình không được lái chiếc xe này nữa rồi.

Đột nhiên cảm thấy cuộc sống này khó khăn quá.

"Vậy, vậy tôi sẽ bàn bạc với đạo diễn giảm giá một chút......"

Lúc này đạo diễn Viên Phúc rốt cuộc không thể nhịn được nữa gào lên: "Giảm giá cái quỷ!! Giảm giá cái cóc khô! Tôi còn đang muốn nói, các cậu coi chương trình của tôi là cái loại gì hả?! Đây là 《 Nhật Ký phấn đấu từ không đến có của mỹ nam》 có hiểu không? Là nhật ký phấn đấu từ không đến có! Không phải nhật ký tự mang từ không đến có!! Ai cho phép các cậu tùy tiện mang đồ tới đây hả? Toàn bộ đều bị tịch thu hết! Tịch thu hết! Những thứ này các cậu mua bao nhiêu tiền thì phải đổi ngang giá trị với tôi! Lần trước được giảm giá là do tôi chưa nói trước cho các cậu biết. Còn muốn nữa? Muốn nữa à?"

Sau đó Viên Phúc chỉ ngón tay như cái móng gà vào Mai Như Ngọc, vẻ mặt vô cùng đau đớn: "Đều học theo cái nết của cậu đó! Cái tâm đen thùi lùi nhà cậu có thể trắng sáng lên được tí hay không hả?"

Mai Như Ngọc nở nụ cười ngây thơ vô số tội: "Làm gì có, chuyện này đâu có liên quan đến cháu đâu. Cháu cũng đâu có bảo bọn họ mang đi. Hơn nữa, bản thân cháu hôm nay còn không mang theo cái công cụ nào đâu đó."

Đạo diễn Viên Phúc nhìn Mai Như Ngọc với ánh mắt tôi còn lâu mới tin cậu: "Cậu còn định gạt tôi?! 'Cháu không mang theo cái công cụ nào', thế hai cái vali to oành kia là cái gì? Tôi vừa mới lén nhấc thử rồi, nặng đến không thể nặng hơn được nữa!"

Mai Như Ngọc chớp chớp đôi mắt hoa đào: "Đạo diễn Viên, sao chú có thể hành xử không phúc hậu như thế chứ. Đang yên đang lành, sao lại đi nhấc thử vali của người khác? Cháu chỉ là mang theo một chút đồ ăn mà thôi. Chính là tính toán trao đổi đồng giá mà thôi."


trướctiếp