Mai Như Ngọc vui vẻ nhận lấy hai hộp đậu phụ bốc mùi thơm phức và nước
súp đậm đà từ chủ quầy đậu phụ thối. Tình cờ tiện tay đưa một hộp cho Tư Không Tịch đang đứng bên cạnh. Tư Không Tịch cũng tự nhiên nhận lấy hộp đậu phụ thối, như thể cái hắn cầm không phông phải là đậu phụ bốc mùi
"thơm phức" mà là một bát súp hải sản.
Lúc này, có thêm bảy tám
cô gái quây xung quanh quầy đậu phụ, hai người trong số họ hết nhìn Mai
Như Ngọc lại nhìn Tư Không Tịch, giống như đang nghi ngờ điều gì đó.
Mặc dù cả hai đều đội mũ và đeo khẩu trang, trang phục họ đang mặc cũng đã
được thay bằng trang phục đơn giản theo phong cách bình dân. Nhưng thân
hình và khí chất của hai người bọn họ đứng trong đám người giống như hạc giữa bầy gà, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng thấy khác biệt.
Cho nên đương nhiên thu hút sự chú ý của mấy thiếu nữ đang tuổi đu idol,
muốn thử xem có phải mình may mắn gặp được diễn viên hay ca sĩ nổi tiếng nào không.
Sau đó, một cô gái cứ nhìn chằm chằm vào Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch mạnh dạn bước lên, lịch sự hỏi: "Anh đẹp trai ơi, đậu
phụ ở hàng này ăn ngon không ạ?"
Bởi vì trước đó ông chủ đã khen
mặt cậu, nên dù còn chưa cho cho đậu phụ vào miệng, Mai Như Ngọc đã vô
cùng phối hợp, cong mắt gật đầu: "Rất ngon á!"
Cô gái kia
nghe thấy Mai Như Ngọc nói phương ngữ vùng Tứ Xuyên thì khóe miệng co
giật, nói "làm phiền rồi" sau đó quay đầu bỏ đi. Như Ý nhà cô không phải người Tứ Xuyên, hơn nữa anh chàng đẹp trai này vừa mở mồm nói tiếng Tứ
Xuyên lập tức khiến mộng đẹp tan tành luôn.
Còn người cố tình hạ giọng, thay đổi phương ngữ - Mai Như Ngọc cười toe toét dưới lớp khẩu trang, bưng hộp đậu phụ thối rời đi.
Kinh nghiệm bị fan truy đuổi chặn đường phong phú đến độ cậu có thể thăng
cấp lên làm đại ma pháp đại sư được rồi. Một chút kiểm tra nho nhỏ như
này làm sao làm khó được cậu? Cậu cân được tất!
Tư Không Tịch
nhìn dáng vẻ đắc ý kia của Mai Như Ngọc, cũng nhịn không được bật cười
lắc đầu. Sau đó hắn nhìn hộp đậu phụ thối đang tỏa hương ngào ngạt trên
tay, lòng tự hỏi nên ăn như nào bây giờ.
Không phải anh không
muốn ăn những quán ven đường, mà là bây giờ cả hai đều đeo khẩu trang,
đội mũ, không thể cởi khẩu trang được. Chẳng lẽ phải vác cả hộp đậu phụ
thối này về nhà ăn?
Hắn muốn hỏi ý kiến của Mai Như Ngọc một
chút, nhưng khi quay đầu đã thấy đôi mắt hoa đào lấp lánh của Mai Như
Ngọc đang nhìn mình sáng lên. Ánh mắt đắc ý đến độ quá phô trương, giống như một con công không thể đợi bạn đời mình xuất hiện đã xòe đuôi.
Tư Không Tịch nhướn mày.
Mai Như Ngọc nhìn Tư Không Tịch cười tủm tỉm hỏi: "Tư Không Lạc Nhạn à~ Có
phải trong đầu anh lúc này có vô vàn dấu hỏi chấm, không biết phải giải
quyết hộp đậu phụ trong tay như thế nào không?~"
Tư Không Tịch nghe được giọng điệu kỳ lạ giống như đang hát kia, liền hỏi: "Phải giải quyết như nào?"
Mai Như Ngọc cười rộ lên: "Muốn giải quyết được món đậu phụ thối ngon lành này, anh thiếu một cái trang bị chuyên nghiệp!"
"Nếu như hôm khác thì anh chỉ có thể đứng nhìn tôi ăn thôi. Nhưng hôm nay
anh hơi bị may mắn đấy, có một cửa hàng trên phố này có cái trang bị
chuyên nghiệp mà anh cần đó!"
Lúc Tư Không Tịch đang tự hỏi
"trang bị chuyên nghiệp" mà Mai Như Ngọc đang nhắc tới là gì, liền thấy
Mai Như Ngọc móc ra một cái khẩu trang mới tinh từ trong túi quần ra.
Thoạt nhìn, chiếc khẩu trang này có vẻ không khác gì chiếc khẩu trang mà hai
người họ đã đeo, nhưng khi Mai Như Ngọc căng cái khẩu trang ra cho Tư
Không Tịch xem, Tư Không Tịch thật sự cạn lời. Bởi giữa cái khẩu trang
kia có một khóa kéo. Hắn lại một lần cảm nhận được phong cách lầy lội
đúng với danh xưng Mai "thạch lưu".
Mai Như Ngọc bảo Tư Không
Tịch câm hộ mình hộp đậu phụ, còn cậu thì nghiêng mình nhanh chóng đeo
cái khẩu trang có khóa kéo kia thế vào chỗ chiếc khẩu trang đang đeo.
Sau đó cậu thuần thục kéo khóa khẩu trang, cố định độ dài theo khuôn miệng
của mình để có được một chiếc khẩu trang "ăn sạch cả thế giới" không
phải điều chỉnh lần 2.
Ngoài trừ việc cái khẩu trang này nhìn có chút kỳ quặc khiến người khác tò mò, thì thật ra cũng không có gì xấu.
Tư Không Tịch nhìn Mai Như Ngọc đang nhe răng cười đắc ý với hắn, nghĩ
thầm người này nhất định đã trốn ra ngoài ăn vụng nhiều lần lắm rồi. Sau đó hắn ngạc nhiên nhìn Mai Như Ngọc hé miệng cắn một miếng đậu phụ
thối, sau đó nhanh chóng xử lý gọn cả hộp đậu phụ.
Toàn bộ quá trình Mai Như Ngọc thuần thục đến độ, một chút nước canh đậu phụ thối cũng không dính vào mép khẩu trang một tý nào.
Tư Không Tịch: "......"
"Ấy! Cửa hàng bán khẩu trang ở đằng trước kia kìa. Tôi nói cho anh biết chỗ
đó có nhiều đồ tốt lắm! Bình thường rảnh rảnh là tôi hay lượn lờ ở chỗ
đó lắm, nghe nói đây là cửa hàng nổi tiếng ở khu ẩm thực này đấy."
Lúc Mai Như Ngọc ăn xong đậu phụ thối cũng vừa vặn tìm được cái cửa hàng
kia, cậu duỗi tay chỉ cho Tư Không Tịch. Tư Không Tịch nhìn theo hướng
ngón tay cậu, liền thấy được một cái cửa hàng tên là "Xưởng phát minh
những thứ dễ thương". Chỉ là nhìn thấy hình bộ xương khô với những động
vật kỳ quái trên bảng hiệu, cả người Tư Không Tịch từ trên xuống dưới
đều muốn khước từ đặt chân vào chỗ này.
(*Nguyên văn là nhà máy phát minh những thứ dễ thương đến mức ngu ngốc)
Hắn đột nhiên cảm thấy mình có thể nhịn thêm một lúc nữa, thật sự không cần đeo cái loại khẩu trang kỳ quái như vậy ăn uống ở một nơi kỳ quặc như
này.