Cuối cùng anh cả Chu Nhật Thăng đáng thương cũng không ra khỏi cái Tu
la tràng đột nhiên xuất hiện này, mà Mai Như Ngọc - cái người tạo ra Tu
la tràng còn chủ động tới gần ông ra dáng hai anh em tốt sóng vai đi đến phòng huấn luyện số 1.
"Đi thôi chú Chu! Chúng ta cùng nhau đi
coi màn biểu diễn của những con gà nhỏ nào. Biết đâu chúng ta có thể tìm được một con gà chọi trong trong số những con gà đó."
"Cháu đặc biệt muốn xem màn trình diễn « Lời nói dối lúc cùng đường » của nhóm thứ 3, nữ chính diễn khó lắm ấy. Trước mặt người này là một bộ mặt, trước mặt người khác lại là một bộ mặt khác. Nói dối không cần
nghĩ cứ như đó là chuyện đương nhiên đã xảy ra vậy. Diễn viên diễn không tốt sẽ khiến người coi cảm thấy giả tạo. Cũng chỉ có kỹ thuật diễn của
ảnh hậu Minh Hà mới gánh được loại vai ấy, mấy con gà con ngốc kia sợ
rằng diễn không nổi."
Chủ Nhật Thăng không hiểu vì sao Mai Như
Ngọc lại đột nhiên nói đến vấn đề này, nhưng vì muốn sớm rời khỏi Tu La
tràng nên gật đầu như trống bỏi. Nhưng gật đầu được một nửa ông liện hận không thể dán thạch cao lên cổ mình ——
"Nhưng cháu nghĩ nếu chị
Thạch Thanh đóng vai này nhất định sẽ rất đạt. Tuyệt đối có thể sắm vai
một ả trà xanh tươi mát vô cùng tự nhiên, không tạp chất, vô cùng hài
hòa. Chậc chậc chậc! Đây chính là khả năng thiên phúc của chị Thạch
Thanh với tư cách là thị hậu đi!"
Chủ Nhật Thăng: "..." Biết vì
sao người ta gọi cậu là "thạch lưu giới giải trí rồi", thằng nhóc này
cái gì cũng dám nói, không sợ núi sạt đất lở.
Thạch Thanh đứng bên cạnh nghe được những lời này, nụ cười trên mặt trong chớp mắt cứng đờ.
Ngược lại, đôi mắt của Tư Không ảnh đế bên cạnh cô nàng lại ánh lên ý cười.
Ở đây không có ai là kẻ ngu, lời nói của Mai Như Ngọc chính là chỉ thẳng
mặt Thạch Thanh nói cô trước mặt người này một vẻ trước mặt người kia
một dáng, nói dối không cần viết kịch bản.
Thạch Thanh tức giận
nhìn về phía Mai Như Ngọc. Chẳng qua cô chỉ thay đổi tí ty lý do đổi
nhóm thôi mà, sao lại thành cô nói dối chứ? Dù sao cô cũng là Thị hậu,
sao có thể chủ động ngỏ ý muốn cùng Tư Không Tịch một nhóm? Chẳng may bị fan mắng ké fame, xào CP thì phải làm sao? Dù sao cô cũng là người phụ
nữ duy nhất trong bốn vị huấn luyện viên, nhường nhịn ưu tiên cô một
chút cũng không được hay gì?
Thạch Thanh thật không nghĩ tới Mai
Như Ngọc là người tính toán chi li như vậy, còn dám không thèm để ý đến
khó xử trong lòng cô.
Cậu ta cũng không sợ mấy lời này bị lan truyền trên mạng, làm tăng thêm anti-fan hay gì?
Hiển nhiên cái vị "thạch lựu" họ Mai này không thèm sợ, cậu nhìn thấy Thạch
Thanh tức giận thì rất sung sướng. Còn cười tươi rói với Thạch Thanh như một đóa hoa hướng dương nở rộ.
Mà người có hình tượng banh thanh ngọc khiết như thị hậu Thạch Thanh cũng chỉ có thể ấm ức kìm nén trong
lòng đến mức muốn ói máu.
Cuối cùng Thạch Thanh vẫn kìm nén cơn giận.
Dù sao mục đích của nàng đã đạt được, không phải chỉ nói bóng nói gió cô
vài câu thôi sao? So với lợi ích mà cô có thể có được khi xào CP với Tư
Không Tịch, mấy câu bóng gió này có đáng là gì!
Trong giới giải
trí này, sức ảnh hưởng và tài nguyên của Tư Không Tịch đều là hàng đầu,
bất cứ ai có một chút quan hệ nào với hắn cũng đều được lợi rất nhiều.
Hơn nửa tháng nay, Mai Như Ngọc đã chiếm cứ hot search với Tư Không Tịch rồi, tại sao không thể đến lượt người khác chứ?
Thạch Thanh coi đó là điều hiển nhiên, không thèm đếm xỉa đến thực lực của bản thân Mai Như Ngọc lượng fan quốc dân của cậu ta.
Cuối cùng Thạch Thanh nhìn Mai Như Ngọc thật sâu, lộ ra nụ cười đúng chuẩn
trà xanh như Mai Như Ngọc nói: "Như Ngọc, đừng vùi dập chị như vậy chứ.
Chị nào dám so với ảnh hậu Minh Hà chứ!"
"Được rồi! Được rồi! Chúng ta đừng lãng phí thời gian ở đây nữa. Cùng nhau đi coi màn biểu diễn của các thí sinh thì hơn!"
Mai Như Ngọc nhìn Thạch Thanh cười híp đi về phòng huấn luyện số 2, cũng
phải công nhận cô nàng này đúng thật là có năng lực diễn xuất. Quả nhiên có thể trở thành Thị hậu sao có thể là một ả trà xanh bình thường.
Chu Nhật Thăng không nhịn được thì thầm bên tai cậu: "Gọi cháu là thằng
nhóc đúng không sai. Lần này cô ta ghim cháu rồi, không chừng đến một
lúc nào đó sẽ chơi khăm cháu đấy. Lòng dạ đàn bà đều là hẹp hòi cả."
Mai Như Ngọc liền xùy một tiếng: "Cháu sợ cô ta hay sao? Với cả, đâu phải
chỉ có đàn bà mới có lòng dạ hẹp hòi đâu, cháu cũng lòng dạ hẹp hòi
này."
Cho rằng cậu chỉ nói bóng nói gió thế kia thôi á? Chị gái Thạch Thanh này cũng mơ hão quá rồi.
Mai Như Ngọc quay người đẩy cửa phòng huấn luyện số 1 ra.
Lúc cậu và Chu Nhật Thăng xuất hiện trước cửa, những thí sinh đang luyện tập bên trong đều phát ra âm thanh ngạc nhiên.
Mai Như Ngọc tươi cười vẫy tay chào hỏi bọn họ: "Chị Thạch Thanh muốn đến
phòng huấn luyện số 2 trước, cho nên tôi đến đây trước. Mọi có thất vọng không?"
Các học viên lập tức lắc đầu thể hiện sự hoan nghênh với Mai Như Ngọc, trong đó có mấy thí sinh hoạt bát, có chút mưu mẹo khôn
lỏi còn giơ tay ra làm động tác ôm chào đón cậu.
Mai Như Ngọc nở
nụ cười, cũng đáp lại bằng một động tác ôm. Sau đó mấy thí sinh hoạt
bát kia tất nhiên sẽ được máy quay cho lên hình thêm một chút.
Thật ra cậu không ghét mấy người có chút mưu mô, muốn cố gắng đạt được sự
chú ý hơn những người khác. Dù sao trong giới giải trí này, cạnh tranh
vô cùng khốc liệt, không có chút mưu mô lươn lẹo, người thật thà rất khó khiến người khác nhớ mặt. Những người có mục tiêu của mình, biết cách
sử dụng và mở rộng thế mạnh của mình một cách thông minh, sau đó làm
việc chăm chỉ, tranh thủ tài nguyên, tranh thủ ống kính mới là người
thích hợp với giới này.
Nhưng cố gắng tranh thủ tài nguyên là
một chuyện, âm thầm bước qua ranh giới cuối cùng, dùng thủ đoạn không
sạch sẽ để đứng trên đỉnh cao lại là một chuyện khác.
Mai Như
Ngọc cong cong khóe miệng, giống như Thạch Thanh vừa mới làm. Có lẽ
những người đàn ông rộng lượng thì chín bỏ làm mười, nhưng cậu là cái
người tính tình nhỏ nhen, còn lâu mới chịu cái loại chuyện đổi trắng
thay đen này đâu.
"Ở đây có 6 nhóm, tổng cộng 18 người. Vì không
phải dạy một thầy một trò, mà tôi cũng chưa từng dạy người khác, cho nên mọi người tự mình luyện tập đi. Trong lúc luyện tập nếu có gì không
hiểu hoặc là thể hiện không tốt có thể đến tìm tôi và chú Chu. Tôi với
chú Chu cũng sẽ đứng bên cạnh quan sát các bạn luyện tập, nếu phát hiện
có vấn đề gì sẽ chủ động nói."
"Được rồi! Đừng để ý đến tôi với chú Chu nữa! Tự mình luyện tập đi!"
Những lời nói của Mai Như Ngọc khiến những thí sinh lúc đầu đang căng thẳng
thả lỏng hơn rất nhiều, có lẽ vì Mai Như Ngọc và Chu Nhật Thăng đều là
những người nhìn tương đối hiền hòa, nên các thí sinh nhanh chóng nhập
diễn.
Mai Như Ngọc cùng Chu Nhật Thăng cũng đi vòng quanh phòng tập đúng như lời bọn họ nói, quan sát những vấn đề của từng nhóm một.
Lúc Mai Như Ngọc tiến vào trạng thái làm việc, khí chất của cậu khác hoàn toàn với ngày thường.
Khán giả trong trường quay nhìn Mai Như Ngọc đang cầm trên tay một cuốn sổ
nhỏ nghiêm túc ghi lại những vấn đề của từng nhóm bỗng nhiên liền phát
hiện ra một mặt khác quyến rũ của cậu.
Nhưng ngoại trừ vẻ quyến
rũ kìa thì Mai Như Ngọc quả nhiên giống như đã nói, không phải là một
huấn luyện viên dịu dàng với những thí sinh đến xin cậu lời khuyên.
"Chú ý chút đi! Bạn đang đóng vai một người đàn ông trung niên chán chường ủ rũ có biết không? Bạn đã bao giờ nhìn thấy một người tinh thần suy sụp
đi trên đường còn đùa nghịch lọn tóc chưa? Chắc là bạn chưa bị xã hội
đánh bao giờ đâu nhỉ? Có cần tôi thay mặt xã hội đánh bạn thử không?"
"Bạn và nhân vật của bạn hoàn toàn đối lập với nhau. Bạn vui là bạn trừng
mắt nhìn người khác à? Để hỏi người ta bạn là ai? Bạn ở đây làm gì à? Có rất nhiều cách để thể hiện niềm vui, tại sao bạn lại chọn cách tệ nhất? Nếu kỹ năng diễn xuất chưa tới, thì tự dùng thiên phú của bản thân, rồi đưa tình cảm vào để mà diễn ra. Bạn phải để bản thân hòa vào nhân vật,
bạn phải coi người này chính là mình, mình chính là người này!"
"Em gái à, khi người yêu chết không phải chỉ cần nhăn mày, quệt miệng lau
nước mắt là được đâu. Cái bạn mất đi không chỉ là người bạn yêu, mà còn
là hạnh phúc của bạn có biết không? Tôi chả nhìn thấy tý nào cái gọi là
đau khổ tột cùng khi mất đi người yêu cả. Bạn kiểm soát biểu cảm gương
mặt mình chút đi, bạn khóc trông còn khó coi hơn cười đấy!"
Năm, sáu thí sinh bị Mai Như Ngọc túm lại phàn nàn, mỗi một lời nói đều như một nhát dao sắc đâm vào tim từng người.
Những thí sinh cứng rắn ngậm miệng lại tập lại màn biểu diễn của mình, tập
xong lại tìm Mai Như Ngọc nhận xét, rồi lại tiếp tục bị ăn chửi.
Nhưng thí sinh có trái tim mong manh dễ vỡ như pha lê liền không chịu nổi mấy lời phàn nàn ác nghiệt này của Mai Như Ngọc.
Thực lòng mà nói, ngoại hình của các thí sinh chênh lệch không lớn so với
Mai Như Ngọc, thậm chí một số thí sinh trông bề ngoài còn già dặn hơn cả cậu.
Bởi vì Mai Như Ngọc còn quá trẻ, ngay cả khi kỹ năng diễn
xuất của cậu đã được công nhận từ lâu, thậm chí trong mấy năm gần đây
cậu còn là diễn viên trẻ tuổi nhất màn ảnh Hoa ngữ giành được giải ảnh
đế.
Vì vậy, có một thí sinh gia thế tốt, kiềm chế cơn tức cả nửa ngày, cuối cùng chịu không nổi mà nói thẳng:
"Thầy Mai, em thực sự không tìm được cảm giác chán chường ủ rũ mà thầy nói.
Em nghĩ ảnh hưởng của ngoại hình đối với nhân vật thực sự lớn. Giống như thầy, ngoại hình đẹp như vậy, chắc cũng không dễ diễn ra cảm giác ấy
đâu nhỉ? Nếu không, thầy làm mẫu hướng dẫn cho bọn em một chút được
không?"
Rõ ràng lời nói vừa có chút bức xúc vừa có chút khiêu khích.
Sau khi thí sinh kia dứt lời, cũng có chút thấp thỏm, sợ bị mắng. Nhưng Mai Như Ngọc đã mỉm cười với cậu ta.
Thí sinh Khương Thế Vinh sau khi nhìn thấy nụ cười của Mai Như Ngọc, hắn
cảm thấy da đầu mình như tê rần. Muốn vớt lại chút tôn nghiêm nhưng lại
thấy Mai Như Ngọc đặt cuốn sổ nhỏ trên tay xuống, dùng tay phải gẩy loạn kiểu tóc đã được tạo hình đẹp đẽ, khiến nó rối xù xấu xí.
Cậu
quay người đi về phía chiếc gương, lúc đầu cậu còn đi thẳng lưng bước
chân vẫn còn tự nhiên. Nhưng mỗi khi bước thêm một bước, thân hình cậu
lại có thêm một chút thay đổi. Lúc đến sát gương, cơ thể cậu đã gù hẳn
đi, cả người như toát lên vẻ u uất, chán chường.
Sau đó, cậu xoắn một lọn tóc quay người lại nhìn đám thí sinh đang chằm chằm nhìn mình, từ từ nở một nụ cời rùng rợn.
Khương Thế Vinh:!!!
Khương Thế Vinh bàng hoàng lùi lại một bước, dường như hắn thực sự nhìn thấy
một người đàn ông trung niên đã trải qua đủ loại thăng trầm trong cuộc
sống, thường xuyên bị đánh đập,sau đó trở nên trầm mặc đến mức biến
thái.
Dù Mai Như Ngọc vẫn mang khuôn mặt thần tiên đó, thì khí chất bây giờ của cậu khiến chẳng ai còn chú ý đến dung mạo của cậu nữa.
Giống như biến thành người khác vậy.
Không chỉ các học viên trong phòng tập bất ngờ trước màn biến hóa của Mai Như Ngọc mà những khán giả theo dõi qua màn hình lớn trong trường quay cũng đứng ngồi không yên.
Sau đó trong phòng huấn luyện số 1 vang lên tiếng vỗ tay của Chu Nhật Thăng, anh cả Chu vui vẻ vui vẻ nói với các
thí sinh đang sửng sốt: "Nhìn thấy chưa? Đây chính là kỹ năng diễn xuất
thực sự đấy. Có một khuôn mặt đẹp đúng là ưu thế, nhưng đôi khi nó cũng
có thể trở thành nhược điểm, che đậy đi kỹ năng diễn xuất thực sự của
bản thân. Nhưng diễn diễn viên thực lực có thể dùng một khuôn mặt mà
diễn ra được đủ các bộ mặt của cuộc sống."
"Vừa rồi, Như Ngọc đã
nhìn thấy và chỉ ra rất nhiều điểm yếu của cậu. Đôi mắt của tôi còn
không độc như cậu ta đâu. Đừng bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy."
Các
sinh viên trong phòng huấn luyện số 1 gật đầu rất nghiêm túc, sau đó
tiếp tục điên cuồng chăm chỉ tập luyện và thỉnh giáo hai huấn luyện
viên.
Tuy Mai Như Ngọc ác mồm, nhưng các thí sinh cũng không ôm
trái tim pha lê nữa, mặc kệ bị mắng chửi ra cứ quấn lấy cậu đòi nhận xát và chỉ điểm.
Trong khi không khí ở phòng tập số 1 rất hài hòa, bầu không khí ở phòng tập số 2 bên cạnh trở nên rất trì trệ và căng thẳng.
Các thí sinh hết nhìn Thạch Thanh lại nhìn khuôn mặt không chút biểu tình
nào của Tư Không Tịch, không ai dám thở mạnh sợ hãi như một đám gà ngu
ngốc.