Chỉ một câu nói Mai nam thần đã nháy mắt biến thành một tên nhà giàu ngu ngốc thích khoe mẽ, trực tiếp khiến bà Trương và năm tên côn đồ trong
phòng giật mình kinh ngạc.
Bà Trương sau khi hết khiếp sợ thì bắt đầu nghi ngờ Mai Như Ngọc có phải do thằng nhãi Trương Bân thuê đến hay không, sắc mặt thay đổi liên tục không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng năm gã đòi nợ thuê kia có mắt nhìn người hơn bà ta, trong đó có một gã
nhìn chằm chằm vào đôi giày Adidas phiên bản limited mà Mai Như Ngọc
đang đi. Sau đó gã cố gắng nặn ra một nụ cười mà gã tự cho là đẹp nhất,
nhưng so với gương mặt trời sinh kia của Trương Hào thì chỉ có dữ tợn
hơn chứ không có kém. Gã vừa định mở miệng nói chuyện, thì Mai Như Ngọc
đã bị nụ cười của gã làm cho đau cả mắt, quay ngoắt sang một bên khác.
Gã đòi nợ đang cười toe toét kiểu: "???"
Không phải chứ, tao đã nể mặt cười với mày trước rồi mà ngay cả chút mặt mũi còn không chịu giữ cho tao?
Ninh Hào liền biết có thể gã đã dẫm lên giới hạn thẩm mỹ của em họ nhà mình
rồi, thân là trợ lý toàn năng anh chỉ có thể tự mình bước tới nở nụ cười mà anh cho là vô cùng phúc hậu giống như gã côn đồ kia.
Gã côn đồ nhìn khuôn mặt tươi cười của Ninh Hào, đột nhiên liền hiểu cho Mai Như Ngọc.
Cái gương mặt tươi cười như này sao lại kỳ cục hết biết vậy chứ?
"E hèm, người anh em này vừa nhìn là đã thấy là người hào sảng rồi. Nhưng
tôi vẫn muốn xác nhận lại một chút, người anh em thật sự định trả nợ hộ
Trương Bân sao?"
"Bố của hắn là Trương Vệ Quốc ba năm trước vay
công ty tôi 3 tỷ 6, tính cả lãi nhà hắn nợ công ty tôi 9 tỷ 2. Ba năm
qua, Trương Bân trả lắt nhắt được khoảng 1 tỷ 4. Hôm qua tôi coi màn
biểu diễn của thằng nhóc này trong《 Minh tinh biểu diễn 》, quả thật là
diễn rất hay. Coi như là làm phúc, tôi có thể xóa cho nhà hắn 2 tỷ 2,
chỉ cần Trương Bân trả nốt 7 tỷ là được. Về sau, người của chúng tôi
tuyệt đối không xuất hiện làm phiền nhà hắn nữa."
"Người anh em cảm thấy thế nào?"
Gã côn đồ cảm thấy đề nghị của mình tương đối nhân từ, nghĩ thầm vị thiếu
gia ngu ngốc này quả nhiên dễ bị lừa hơn. Hơn nữa lúc nhắc đến 《Minh
tinh biểu diễn 》, hắn bỗng nhiên ngộ ra, không chừng vị thiếu gia này
chính là fan cuồng của thằng nhóc Trương Bân này, biết được nhà Trương
Bân gặp khó khăn liền muốn giúp đỡ lấy lòng?
Chậc chậc, nghe nói
thời buổi này fan theo đuổi thần tượng cũng mãnh liệt lắm, kêu gào khóc
lóc để được tiêu tiền cho thần tượng nữa kìa!
Gã côn đồ nghĩ vậy
liền Mai Như Ngọc ngoan ngoãn đồng tình sau đó móc hầu bao, kết quả vị
thiếu gia vẫn luôn nhìn vào bức tường kia chậm rãi quay đầu. Gã không
nhìn thấy đôi mắt sau cặp kính râm gọng vàng kia như nào, nhưng từ khóe
miệng và âm thanh tặc lưỡi kia cũng cảm nhận được ý vị đầy mỉa mai.
"Anh thấy tôi có nhiều tiền, cảm thấy tôi ngốc nghếch dễ lừa phải không?"
"Tôi là cái loại người ngu ngốc tùy tùy tiện tiện là bị người khác thuyết
phục, gật đầu móc tiền dâng cho người khác mà trong sách hay viết à?"
"Tiền của tôi ấy à, mỗi một đồng một cắc đều là tôi đổ mồ hôi sôi nước mắt mà kiếm được, vì sao tôi phải dâng hai tay cho người khác mà không nhận
lại được gì?"
Mai Như Ngọc đứng mãi cũng thấy mệt, liền trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha trong phòng.
Cậu vắt chân, nghiêng đầu, tay phải chống cằm nhìn mấy tên côn đồ trong
phòng, tay trái lắc lắc cái điện thoại nhếch miệng cười: "Tôi sẵn sàng
giúp cậu ta trả nợ, nhưng tôi chỉ sẵn sàng giúp cậu ta trả cái phần cậu
ta phải trả mà thôi. Nhiều hơn một xu thì có cái nịt."
"Dựa theo
luật pháp quốc gia quy định, lãi suất vay nợ ngoài ngân hàng một tháng
không được vượt quá 3%, lãi suất một năm không được vượt quá 36%. Nếu
vượt quá con số này, những lãi suất đó nằm ngoài quy định của pháp luật. Mấy người cho ba Trương Bân vay, lãi suất một năm là bao nhiêu? Tiền
gốc là 3 tỷ 6, tiền lãi là 5 tỷ 6, chưa đầy ba năm đã gần 10 tỷ. Chậc,
chậc. Tính trái tính phải đều vượt quá con số 36% rồi đi? Cho nên mấy
người đừng nghĩ đến chuyện yêu cầu tôi trả giúp cậu ta gần 10 tỷ, cùng
lắm là trả cho cậu ta cả gốc lẫn lãi mà cậu ta phải trả mà thôi. Mấy
người cầm tiền rồi thì sau đứng xuất hiện trong nhà cậu ta nữa."
Mấy gã côn đồ nghe được lời này giống như nghe được một câu chuyện cười mất não, quay ra nhìn nhau rồi phá lên cười mỉa mai.
Nhưng Mai Như Ngọc còn cười to hơn bọn chúng lại lớn tiếng nói: "Nếu mấy
người không muốn thì cùng nhau đến đồn công an một chuyến đi, tôi nghĩ
là mấy chú công an sẵn sàng tích thêm cho mình một thành tích nữa đấy."
Gã côn đồ lùn nhất, mỏ chuột tai khỉ, dữ tợn trừng mắt: "Thằng oắt kia,
mày phá hỏng quy tắc không sợ chúng tao vặt cổ phải không? Công ty chúng tao mỗi ngày có thể đến tận cửa nhà mày, quậy cho đến khi mày không
chịu được thì thôi. Kể cả mày có đến mấy chục căn nhà trong thành phố
này, cũng không chống đỡ nổi chúng tao đâu!"
"Hơn nữa Trương Bân
đang tham gia 《 Minh tinh biểu diễn 》 sau này phải làm minh tinh. Nếu
bọn tao loan tin trên mạng nó thiếu nợ không trợ, bố nó là một thằng
nghiện cờ bạc, thì nó về sau cũng đừng hòng có thể trở thành minh tinh!"
Mai Như Ngọc nghe đến đó liền bật cười: "Muốn so bên ai nhiều người hơn à,
bố tôi vừa dẫn người đi đào mỏ, lại vừa dẫn người đi nhận thầu công
trình. Một đám thủ hạ của bố tôi mỗi ngày đều đào quặng phá nhà, đều là
mấy gã tàn nhẫn không nương tay. Có tin mấy người đó chỉ cần một cái
cuốc là có thể san bằng công ty của mấy người không? Đương nhiên tôi
không phải là kẻ thích dựa dẫm vào gia đình, tôi không ăn bám bố tôi."
Giọng nói của Mai Như Ngọc ngay lúc này bỗng trở nên lạnh lẽo, khí thế cũng trở nên vô cùng sắc bén.
"Mấy người cứ thử đến quậy nhà tôi rồi xem! Trương Bân là một con đỗ nghèo
khỉ yếu đuối, vì mẹ với em gái nên mới nhịn mấy người, thiếu gia như tôi đây tất nhiên là khác với cậu ta rồi. Các ngươi dám đến quậy một lần,
tôi sẽ tìm một đoàn luật sư kiến các người táng gia bại sản! Quậy lớn,
cùng lắm tôi đến đồn công an ăn vạ một hôm là có thể tống mấy người vào
đồn ăn cơm tù rồi!!"
"Đừng trách bản thiếu gia đến một đồng một
cắc cũng không cho các người, nguyên tiền của bản thiếu gia nếu đổi
thành vàng bạc cũng có thể đè chết các người, có biết không?!"
"Sự việc ầm ĩ lên thì cùng lắm là tôi mất mặt, không giải quyết được thì
tôi về nhà khóc lóc ăn vạ với bố mẹ. Nhưng mấy cái công ty tài chính cho vay nặng lãi trắng đen lẫn lộn của mấy người, có tin là cả nhà tôi đồng tâm hiệp lực là có thể khiến công ty mấy người đóng cửa không?"
"Về phần Trương Bân, mấy người biết cậu ta tham gia 《 Minh tinh biểu diễn
》nên muốn uy hiếp cậu ta? Đi đòi nợ nhiều quá mất não rồi phải không? Ba cậu ta là con nghiện cờ bạc liên quan quái gì đến cậu ta? Bây giờ làm
gì còn cái đạo lý cha thiếu nợ thì con phải trả. Cậu ta mà không có
lương tâm thì một xu cũng không trả cho mấy người đâu! Chẳng qua là cậu
ta không thể đứng nhìn mẹ với em gái suốt ngày bị mấy người đeo bám bắt
nạt, mới gánh nợ hộ ông bố vô dụng kia. Người ta đã tự nguyện trả hộ mấy người được đằng chân lân đằng đầu phải không?"
"Biết thời buổi
này muốn nổi tiếng trong giới giải trí thì cần cái gì không? Ngoài việc
may mắn, ngốc nghếch, dễ thương, ngọt ngào thì chính là kiểu người vượt
khó, à thì tất nhiên còn có nhan sắc thần tiên nhưng cậu ta chưa đạt
được đến trình độ đó. Tuy nhiên, Trương Bân cũng xem như là kiểu mỹ nam
vượt khó lại nghiêm túc. Các ngươi chỉ cần vừa tung tin về gia cảnh nhà
cậu ta lên mạng, tôi có thể thuê thuỷ quân dán cho cậu ta cái nhãn"Mỹ
nam vượt khó, còng lưng gánh nợ cho cha". Đến lúc đó chỉ cần marketing
một chút, chưa nói đến chuyện cậu ta diễn tốt có thể vào vòng chung kết 《 Minh tinh biểu diễn 》, kể cả cậu ta có bị loại, thì cũng sẽ nổi đình
nổi dám nguyên một năm. Đến lúc đó các ngươi còn muốn tìm cậu ta đòi
tiền à? Các ngươi có thể bị fan cậu ta xé xác ăn tươi nuốt sống đó, tin
không?!"
Mai Như Ngọc giống như là Snow pea trong Plants vs
zombie từng câu từng câu bùm bụp liên hoàn, khiến mấy gã đòi nợ, đến cả
Trương Bân, cũng sững sờ choáng váng.
(* Snow pea: là cái con bắn hạt đậu lạnh đóng băng ấy:)))
Mấy gã côn đồ bị đông lạnh vài giây mới miễn cưỡng phục hồi đầu óc, sau đó
càng nghĩ càng cảm thấy cái tên nhà giàu đào quặng đeo kính râm này nói
cũng đúng.
Quậy ác quá thì người ta đưa lên đồn cảnh sát, mà bị
người ta mướn cả một đoàn luật sư đến kiện thì đã không kiếm được một tý lợi lộc nào mà công ty lại tan tành, ngay cả việc loan tin trên mạng uy hiếp cũng chẳng giúp ích gì mà hình như còn phản tác dụng, cuối cùng
chịu thiệt lại là bọn họ. Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy rối không chịu nổi.
Năm người nhìn nhau rồi tự mình kiếm một cái góc phòng gọi điện thoại cho ông chủ thương lượng.
Chuyện này bọn họ không làm chủ được, vẫn phải đi hỏi ý ông chủ đã.
Mai Như Ngọc vắt chéo chân ngồi trên sô pha, mỉm cười nhìn gương mặt sững sờ và ánh mắt đầy ngưỡng mộ của Trương Bân.
"Bân Bân à, cậu trải đời ít quá."
Khi còn nhỏ, nhiều người tìm đến nhà gây sự với bố cậu, vay tiền nhưng không chịu trả, cậu với mẹ nhìn riết thành quen rồi.
Trương Bân gật đầu đồng tình, cảm thấy còn kém xa.
Mười phút sau, năm tên côn đồ cũng lục tục nhận được câu trả lời từ ông chủ. Có ba tên trực tiếp gật đầu đồng ý, tức là chỉ trả vốn và lãi theo lãi
suất mà Mai Như Ngọc đưa ra. Hai gã khác cầm điện thoại để Mai Như Ngọc
nói chuyện trực tiếp với ông chủ, năm phút sau cũng đồng ý điều kiện.
Tuy rằng trong đó có một bên nghe giọng nói còn có chút mưu tính khác,
nhưng ít nhất thì chuyện này có thể chấm dứt tại đây.
Trương Bân
nhìn Mai Như Ngọc lần lượt chuyển khoản cho năm gã đòi nợ thuê, lại nhìn vào app cho vay nợ, mà ba năm nay đều phải đăng nhập vào mỗi khi có
tiền, từng khoản một được xóa sạch. Nhìn những gã đòi nợ trước đây thỉnh thoảng lại tới quấy rầy hắn đang lần lượt bước ra khỏi cửa nhà, tất cả
cảm xúc đè nén bấy lâu nay rốt cuộc không khống chế nổi. Hắn lặng im,
nhưng đôi mắt đã đỏ hoe, nước mắt rơi ướt đẫm mặt.
Gã đòi nợ cuối nhận được tiền xong, biểu cảm phức tạp, xoay người vỗ vai Trương Bân.
"Bọn anh biết chú em cũng sống chẳng dễ dàng gì, ba năm nay đều liều mạng
kiếm tiền trả nợ. Nhưng có vay thì có trả, đấy là đạo lý ở đời. Bọn anh
làm cái nghề này, chú em cũng đừng trách bọn anh. Hơn nữa, các anh em
nhiều nhất cũng chỉ đến nhà chú em nói chuyện, cũng không quậy phá gì
chú em đúng không? Bọn anh vẫn còn tốt chán, chứ có nhiều thằng vì đòi
nợ mà không từ một thủ đoạn dơ bẩn nào. Cho nên chú em có trách thì
trách lão già nhà em vay tiền khắp nơi đi."
"Chú em phúc lớn, có
thiếu gia trả nợ thay cho, nhưng anh đây cũng khuyên chân thành một câu. Rảnh thì nhanh chóng tìm lão già nhà em về đi. Bằng không lão lại tiếp
tục vay nợ khắp nơi, phận làm con vẫn bị liên lụy mà thôi."
"Được rồi, anh chỉ muốn nói vậy thôi. Báo đáp đại thiếu gia cho tốt. Về sau
nước sông không phạm nước giếng, không bao giờ gặp lại!"
Đôi mắt
Trương Bân đỏ hoe nhìn những người này rời đi. Chờ bọn họ đi hết, hắn
nhìn Mai Như Ngọc đang ngồi trên ghế sô pha, liền phủ phục quỳ rạp xuống đất.
Mai Như Ngọc giật mình hoảng sợ, nhảy dựng lên khỏi ghế sô
pha gọi anh họ mình. Ninh Hào nhanh chóng bước lên, vững vàng bắt lấy
cánh tay Trương Bân, cuối cùng cũng không cho đầu gối hắn và mặt đất
chạm vào nhau.
Kính râm của Mai Như Ngọc suýt chút nữa rớt, đứng
lùi ra sau trợn mắt: "Tôi lớn hơn cậu có hai tuổi thôi mà cậu dám quỳ
lạy tôi!! Có phải cậu thấy tôi đẹp quá nên muốn nguyền rủa tôi hồng nhan bạc mệnh không hả?!"
Đôi mắt Trương Bân đỏ hoe,nghẹn ngào muốn
nói gì đó lại bị Mai Như Ngọc phẩy tay ngắt lời: "Được rồi, không cần
cảm ơn. Tôi tìm cậu cũng có mục đích riêng. Hơn nữa tôi chỉ là ứng trước tiền trả nợ cho cậu thôi. Cậu viết một cái giấy vay vợ tôi, chờ đến lúc kiếm được tiền thì trả lại cho tôi là được."
Trương Bân gật đầu
như giã tỏi, chàng trai 24 tuổi khóc giống như một thằng ngốc, "Em hiểu
rồi anh Ngọc, em lập tức viết giấy vay nợ anh. Từ nay về sau, anh chính
là anh ruột em."
Mai Như Ngọc: "......" Bảo tôi làm anh ruột cậu là cậu đang chiếm lợi từ tôi có biết không hả?
Nhưng thôi bỏ đi, hiện tại thằng nhóc này cảm xúc kích động, không đả kích hắn vậy.
Mà lúc này, bà bác vẫn đang trợn mắt há mồn nhìn mấy chuyện vừa rồi liên
tiếp xảy ra cuối cùng cũng lắp được não vào đầu, âm thanh vào cuống
họng. Ánh mắt bà nhìn Mai Như Ngọc thậm chí mang theo phần nào đó kính
sợ, chỉ dùng lời nói mà có thể đuổi năm tên đòi nợ kia đi. Có tiền còn
dám ngạnh cương còn sẽ cho Trương Bân bán nhân thiết gì, đây chính là
đại gia, là công tử nhà giàu, bà bác cảm thấy mình không thể trêu vào.
Tuy không có cách nào làm mối thành công nên không hớp được 20 triệu tiền
tiền trà nước, nhưng có thể kiếm lời từ 15 vạn Trương Bân đang vay nợ
nhà mình mà.
Sau này, nếu Trương Bân thật sự có thể trở thành đại minh tinh, có khi bà còn mượn được chút tiền cũng nên.
Bà bác mang theo cười điềm mặt nhìn về phía Mai Như Ngọc, Mai Như Ngọc bị bà làm xấu cả con mắt, phải vội xoay đầu đi.
Khóe miệng bà bác co giật một chút nhưng vẫn nói: "Ờ, vị công tử nhà giàu
này, cậu coi tiền vay của mấy công ty cũng trả xong rồi, nhà Trương Bân
còn vay nhà tôi 540 triệu......"
Mai Như Ngọc 'xí' một tiếng, ngẩng đầu lên: "Giấy nợ đâu? Không có giấy nợ thì chẳng có cái gì hết."
Bà bác nhanh chóng lấy giấy nợ từ trong túi ra, còn quay đầu nói với
Trương Bân: "Tiểu Bân mau cầm bản giấy nợ còn lại ra đi! Trả hết tiền
còn xé giấy nợ đi chứ!"
Sau đó Mai Như Ngọc nhìn hai tờ giấy nợ trong tay, cười tủm tỉm móc di động ra chuyển khoản cho bà bác.
Sau khi chuyển khoản thành công, bà bác nhìn số tiền liền tức giận gào lên: "Vì sao chỉ có 360 triệu?! Phải là 540 triệu!!"
Mai Như Ngọc nở nụ cười: "Bác gái, bác không biết chữ à? Trên giấy nợ rõ
ràng viết nợ 360 triệu, lại không viết lúc trả phải trả thêm tiền lãi.
180 triệu kia ai trả cho bác giờ? Thà cầm 180 triệu đi mua 10.000 đĩa
đậu phụ thối ăn còn ngon hơn."
Bà bác tức muốn hộc máu: "Nhưng tao với Trương Vệ Quốc thỏa thuận rồi, Trương Vệ Quốc cũng đồng ý!"
"Ồ. Thật là ngại quá, giấy trắng mực đen rõ rành đây, bà đừng có mà vu khống. Không thích thì kiện đi."