Viết xong thẻ tâm nguyện, Chiết Nhan cột đồng tâm kết của mình và Bạch
Chân vào cùng nhau, lại làm tiên thuật trên đó, cho dù trải qua dầm mưa
dãi nắng cũng có thể bảo đảm không mục không phai, lại cùng Bạch Chân
nhấc cánh tay ném lên ngọn cây cao nhất của cổ thụ.
Xong xuôi
chuyện quan trọng của mình, Bạch Chân thi một pháp thuật nhỏ tìm được
đồng tâm kết của Tư Mệnh và Thương Mạch, trên đó có dính tiên khí của
hai người họ, tìm cũng không khó.
Nhưng mà gỡ xuống xem, hai phu phu tức khắc có chút á khẩu.
Chỉ thấy trên hai tấm thẻ tre, một tấm vẽ con sói con, không cần phải nói,
hiển nhiên là xuất phát từ tay Tư Mệnh, mà trên một tấm khác chỉ có bốn
chữ to — Thế giới hòa bình.
Bạch Chân há miệng thở dốc, trong lòng lại có chút thương hại cho Tư Mệnh: "Con sói con này quá không tình thú!"
Chiết Nhan lại không rảnh quản người khác có tình thú hay không, Bạch Chân
mới vừa đút cho hắn một miếng mật đường, từng nét bút cực kỳ trịnh trọng viết tên của hắn lên thẻ tâm nguyên, lúc này thấy người khác viết lục
căn thanh tịnh như vậy, càng cảm giác sâu sắc mình may mắn cỡ nào, trong lòng càng thêm quý trọng tình ý của bảo bối nhà mình.
Sống trăm triệu năm, lần đầu tiên hắn cảm thấy tên của mình êm tai đến vậy!
Bạch Chân đồng tình cho Tư Mệnh xong, đang muốn đem hai đồng tâm kết kia
treo về cũ, bất thình lình bị Chiết Nhan một phen ôm lấy đai lưng kéo
vào lòng, suýt nữa làm rơi đồ trong tay. Bọn họ xem lén tâm nguyện của
người khác đã là không nên, lại không cẩn thận làm rớt xuống đất đạp hư
thì biết thế nào cho phải! Bạch Chân oán trách trừng mắt liếc Chiết Nhan một cái: "Ngươi đột nhiên phát điên cái gì vậy?"
Chàng ngoài
miệng oán trách, lại một chút cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn dựa vào
ngực Chiết Nhan mặc hắn ôm, không những vậy một bàn tay còn leo lên bả
vai Chiết Nhan, ngón tay thân mật quấn quấn lọn tóc rũ trên vai người
ta.
Chiết Nhan ôm Bạch Chân dịu dàng mà hôn, hôn đủ rồi mới chống trán chàng nói: "Ta không thể ngờ, không thể ngờ lời đẹp nhất âu yếm
nhất trên thế gian này, lại là tên của mình." Nói xong không nhịn được
lại cúi đầu hôn một cái, dán bên tai chàng nhẹ giọng than thở: "Chân
Chân, bảo bối, cảm ơn ngươi yêu ta như vậy!"
Bạch Chân bị lời thì thầm của Chiết Nhan làm ngượng ngùng, gương mặt cùng bên tai đỏ hồng
nóng bừng, phượng hoàng trên ngực sắp hiện ra, khóe miệng vô ý thức cong lên, vừa thẹn vừa ngọt, thanh âm không tự giác trở nên có chút ngọt
ngấy: "Làm gì đây, sao lại đột nhiên nhắc tới cái này?"
Mỗi lần
Chiết Nhan dùng ánh mắt nóng rực, đứng đắn nói lời âu yếm như vậy, xương cốt chàng đều mềm nhũn, cũng là lần đầu tiên tên của Chiết Nhan làm
chàng thẹn thùng đến vậy.
"Không phải ta đột nhiên, là bảo bối
nhà ta quá khiến người ta thương." Gương mặt trắng nõn của Bạch Chân dần chuyển sang màu phấn hồng, dưới ánh đèn tôn lên, so với nụ hồng mai nở
rộ trong tuyết trắng xóa còn động lòng người hơn, đặc biệt là đôi mắt
long lanh sóng nước dưới hàng mi ken dày, lấp lánh linh động, càng vượt
qua ngàn vạn loại cảnh sắc thế gian. Chiết Nhan nhìn mà trong lòng thích vô cùng, ngơ ngác sờ sờ vành tai chàng, lòng ngứa ngáy khó nhịn: "Chúng ta trở về đi."
Ở trà lâu xem hát nửa ngày, lại thừa dịp náo
nhiệt dạo chơi một hồi, Chiết Nhan đoán Chân Chân nhà chắc cũng chơi đủ
rồi, trở về cũng không cần làm gì nhiều. Dù sao cũng vừa mới hung hăng
lăn lộn người ta xong, giờ về chỉ trốn trong phòng lẳng lặng dựa sát vào nhau má ấp môi kề cũng đủ để lòng hắn nở hoa rồi.
Bạch Chân
buông lỏng ngón tay ra, đồng tâm kết của Tư Mệnh và Thương Mạch liền bay về chỗ cũ trên cây nhân duyên lá đã đọng sương, sau đó hơi hơi giật
giật thân mình, ai ngờ Chiết Nhan lại không muốn buông chàng ra, cứ thế
ôm lấy người cưỡi lên mây lành, thảnh thảnh thơi thơi bay vào sâu trong
mây.
Một ngày tại thế gian, với Tiên giới chẳng qua chỉ búng tay
giây lát, mây lành lướt qua Tam Trùng Thiên, bọn họ vẫn còn giữa ban
ngày. Có điều trên đường về bọn họ lăn lộn hơn nửa ngày, lúc này chân
trời dần dần nhuộm ráng màu lưu ly, phóng mắt nhìn ra xa xa quang cảnh
rực rỡ, Chiết Nhan cũng không vội dẫn chàng trở về, vòng một đoạn đường
thật dài, lượn lờ quá vài tòa tiên sơn, đuổi theo mặt trời lặn.
Lúc đi ngang qua dãy Chương Nga, Chiết Nhan chỉ vào một ngọn núi cho Bạch
Chân xem: "Đó là nơi ta thuần phục Tất Phương. Lúc ấy vì chọn cho ngươi
một vật cưỡi xứng tầm, dỗ ngươi vui vẻ, ta đã đi rất nhiều nơi, lật tung mấy ngọn núi, sau mới khó khăn lắm tìm được y một con có thể coi là vừa mắt."
Khi đó Tất Phương nếu bị thần phục quá nhanh, Chiết Nhan cũng sẽ không chọn y.
Lúc đó Bạch Chân còn nhỏ, bướng bỉnh vô cùng, còn hay thích lén chạy đi gây chuyện thị phi, Chiết Nhan tiểu hồ ly của hắn bị thiệt, liền cân nhắc
chọn một vật cưỡi lợi hại, để lúc mình không bên vẫn có thể bảo vệ
chàng. Vậy nên lúc hắn chọn vật cưỡi thực sự là dùng thủ đoạn lôi đình,
ra tay không hề biết đúng mực, vài ngọn núi bị hắn đốt trụi là bình
thường.
Đoạn thời gian có thể nói là Chiết Nhan Thượng Thần đi đến nơi nào, nơi đó kêu rên thấu trời.
Mới đầu Chiết Nhan chọn đều là những thần thú hung mãnh dị thường. Cái gì
Chu Tước, Thanh Loan, Côn Bằng, Kim Ô... tóm lại con nào uy phong chọn
con nấy. Nhưng lại không ngờ những thứ đó toàn là miệng cọp gan thỏ, lại bị uy thế của Chiết Nhan Thượng Thần áp bách không dám chống cự quá
mức, chưa qua được mấy chiêu trong tay hắn đã quỳ xuống đất xin tha,
Chiết Nhan coi thường thứ vô tích sự như vậy.
Trằn trọc một hồi
tìm được Tất Phương, tuy cũng không có thể chịu được mấy đòn dưới tay
Chiết Nhan, cuối cùng còn mất nửa cái mạng, nhưng Chiết Nhan nhìn trúng
tâm huyết không sợ chết của y.
Sau khi đưa về rừng đào, Chiết
Nhan cũng chỉ dặn dò y một câu: Một khi Bạch Chân gặp nguy hiểm, y phải
có tự giác quyết tử hộ chủ.
Bạch Chân dựa vào ngực Chiết Nhan
cười. Ngay từ nhỏ Chiết Nhan đã tốn không ít tâm tư trên người chàng,
mỗi khi nhớ lại, trong lòng đều ngọt ngào vô cùng tận. "Làm khó cho
ngươi, đến cả một tiểu đồng dưới tòa cũng không cần, vậy mà lại phí bao
nhiêu công phu chọn lựa vật cưỡi cho ta."
"Biết ta đau lòng ngươi là được." Chiết Nhan nhớ lại lúc ấy, Bạch Chân nhận được lễ vật vui vẻ
cực kỳ, lập tức cưỡi lên Tất Phương trở lại động Hồ Ly, gặp được ai cũng khoe, huyên nào đến mức cả nhà chỉ biết cười khổ. Hiện giờ đã hiểu tâm ý của Bạch Chân, Chiết Nhan liền biết, Chân Chân nhà hắn không phải đang
khoe khoang phần lễ vật này tốt đẹp bao nhiêu, mà đơn giản bởi vì đó là
do chính mình tặng thôi. "Những năm đó ta bị cha mẹ ngươi nhắc nhở không biết bao nhiêu lần, bọn họ cảm thấy ta quá nuông chiều ngươi."
Vợ chồng Bạch Chỉ cũng là bất đắc dĩ. Bạch Chân thông tuệ, Chiết Nhan dạy
cái gì, chàng đảo mắt là có thể học được, không ít lần ỷ vào một thân
bản lĩnh đi ra ngoài gây hoạ, nhưng Chiết Nhan luôn luôn che chở, bọn họ làm cha mẹ, muốn dạy dỗ con mà một chút cũng không được. Trừ phi tiểu
Bạch Chân chơi quá đà dẫn tới chính mình cũng bị thương, Chiết Nhan mới
có thể đành lòng nặng lời mấy câu.
Nhưng mỗi lần như thế đều là
vừa mắng câu đầu tiên, tiểu hồ ly đã bẹp miệng, ấm ức rên đau hừ hừ,
ngược lại làm Chiết Nhan đau lòng không thôi, sau đó cũng mặc kệ có phải tiểu hồ ly nhà hắn gây sự trước hay không, quay đầu tìm đối phương phát tác một hồi, tóm lại là muốn thay tiểu hồ ly nhà hắn xả hết giận mới
chịu bỏ qua.
Nuông chiều đến độ làm cho bọn họ thân là phụ mẫu cũng không có cơ hội biểu hiện, chỉ có thể nhắc nhở vài câu.
Bạch Chân chọc chọc ngực hắn: "Nhưng chẳng bao giờ thấy ngươi nghe cả."
"Còn không phải vì Chân Chân nhà ta quá khiến người ta thương hay sao!"
Chiết Nhan bắt lấy ngón tay đang trêu chọc trước ngực: "Bọn họ chính là
ghen tị, ghen tị ngươi quấn lấy ta như vậy."
"Ta đâu phải không dạy ngươi biết lý lẽ, biện thị phi, làm sao có thể chiều hư được?" Chiết Nhan vẻ mặt ngạo kiều: "Con nhà khác, không nuôi được
tốt như ta đâu."
Những lời này của Chiết Nhan đâu phải là khen chính hắn! Bạch Chân không khỏi đỏ mặt.
Màu mây tía phía chân trời càng lúc càng sẫm lại, tầng tầng ánh hào quang đỏ rực vòng quanh mặt trời lặn, huyền ảo mà bắt mắt.
Dưới cảnh trí tuyệt mỹ hoàng hôn buông xuống núi nhuộm đỏ mây trời, Bạch
Chân e ấp ngượng ngùng vòng tay lên cổ Chiết Nhan, ngẩng đầu hôn hắn,
mềm mại mà trêu chọc: "Ngươi muốn thì mau chút đi, đừng ở bên ngoài lăn
lộn đến nửa đêm."
Rõ ràng lúc nói phải đi về còn bày ra vẻ hận
không thể lập tức ăn tươi nuốt sống chàng, thế mà giờ cứ chậm chạp không chịu làm gì, xem ra đang ôm tâm tư muốn dụ chàng chủ động, liền thuận
theo ý của lão phượng hoàng này đi.
Bạch Chân nghĩ vậy, thân mình lại dán chặt hơn vào ngực Chiết Nhan, còn dùng đầu cọ cổ hắn: "Eo ta
vẫn còn hơi nhức, ngươi nhẹ nhàng một chút."
Chiết Nhan đang thư
thái hưởng thụ Bạch Chân thân cận, nghe vật nhỏ trong lòng nói như thế,
bỗng sinh ra một tia ấm ức. Hắn là kẻ hoang dâm vô độ sao? Nhưng chỉ ấm
ức được một cái chớp mắt, lại bắt đầu mừng thầm. Mỗi khi Chân Chân nhà
hắn hơi xấu hổ mềm lời, dịu ngoan lấy lòng mình như vậy, đều là mượn cớ
kể ra trong lòng tràn đầy vui mừng.
"Bảo bối, ta không cầm thú đến thế đâu." Chiết Nhan nhẹ nhàng nhéo nhéo eo chàng: "Ngoan ngoãn để ta ôm là được rồi."
Bạch Chân trừng hắn: "Vậy ngươi gấp gáp trở về như thế còn mang ta tới nơi này..."
Trước kia có tình huống như vậy, đều là trần trụi ám chỉ, không thể trách chàng nghĩ nhiều.
"Ta chỉ muốn an tĩnh cùng ngươi ngồi bên nhau trò chuyện, lại vừa lúc gặp
được cảnh sắc này, bỏ lỡ chẳng phải đáng tiếc lắm sao?" Chiết Nhan dịu
dàng nói: "Những cái khác, tương lai còn dài, chúng ta còn có rất nhiều
cơ hội."
Bạch Chân túm tóc Chiết Nhan không đáp, âm thầm xấu hổ
buồn bực vì mình chủ động cầu hoan, lại trách Chiết Nhan biểu hiện ra bộ dáng kia làm mình hiểu lầm.
Thế nhưng, với tính tình của Chiết
Nhan, dưới cảnh sắc không khí đẹp như vậy, lại không thể làm càn thân
thiết với chàng, đáy lòng không biết nên tiếc nuối cỡ nào đâu. Xem ra
cũng không phải mình hiểu lầm tâm tư của Chiết Nhan, chỉ là Chiết Nhan
lo lắng cho thân của mình, không nỡ lăn lộn tiếp thôi. Tuy nói tương lai còn dài, nhưng lập tức nhẫn nại nhất thời cũng quá khó chịu. Nghĩ đến
đây, Bạch Chân lại cười trộm xấu xa.
Chiết Nhan thấy chàng không
nói lời nào, cho rằng tiểu hồ ly đang bực mình, vội ăn nói khép nép dỗ
dành: "Trách ta trách ta, quen không đứng đắn, bình thường gặp được cơ
hội như vậy tất nhiên không chịu buông tha ngươi. Nhưng chẳng phải là vì lúc trước mới làm, lại đến nữa sợ ngươi chịu không nổi sao?"
"Chịu không nổi?" Bạch Chân nhướng mày: "Còn chưa tới mức không xuống giường được đâu!"
Dưới sự khai phá của Chiết Nhan, thân thể chàng cũng coi như trải bao trăm
trận, dù chưa luyện ra mình đồng da sắt, nhưng cũng không phải như ban
đầu mềm mại non nớt chịu không nổi đụng chạm, huống chi Chiết Nhan điều
dưỡng rất tốt, hiện giờ là rất hưởng thụ.
Hơn nữa lần trước đó
tuy tận hứng, nhưng Chiết Nhan bận tâm hành trình một ngày, sợ chàng
trên đường khó chịu, vẫn chưa làm quá mức, nếu không chàng ngay cả đứng
cũng không đứng lên nổi. Lại nói xuống nhân gian một chuyến, chàng cũng
coi như được nghỉ ngơi, không làm tiếp được là thế nào?
"Trở về
ta cũng không cần phải làm cái gì..." Bạch Chân bắt lấy tay Chiết Nhan
đặt bên miệng, vươn đầu lưỡi lượn lờ quanh ngón tay thon dài kia, đuôi
mắt nhẹ nhàng nhấc lên, khàn giọng câu dẫn hắn: "Chiết Nhan Thượng Thần, thương ta đi."
Chiết Nhan: "..." Muốn mệnh!
Chiết Nhan
gần như theo bản năng hôn lên, nháy mắt đè người kia nằm xuống, mây mù
cuồn cuộn hiện lên, lượn lờ bao phủ, che lấp cảnh xuân ngượng ngùng, chỉ để lại khe hở cho hoàng hôn nhìn trộm.
Lúc nhắm hai mắt Bạch
Chân còn đang chìm trong nụ hôn, si ngốc cười. Lão phượng hoàng nhà
chàng đây lúc hung dữ lên thật sự quá gợi cảm, làm chàng vừa thích lại
vừa sợ hãi, nhưng mà lần sau, chàng vẫn dám!
Chiết Nhan vốn đau
lòng chàng, không ngờ ngược lại bị trêu chọc như vậy, đốm lửa trong lòng bùng lên hừng hực, không đem ức hiếp người ta đến phát khóc quyết không dừng lại!
Thái dương thẹn thùng núp vào chân trời, một vầng trăng rằm im ắng trèo lên, lặng thinh không tiếng động mà nghe góc tường.
Thẳng đến khi đêm khuya tĩnh lặng, tầng mây dày đặc kia mới chậm rãi tản ra,
lờ mờ hiển lộ hai vạt áo hỗn loạn, lại chớp mắt, đã không thấy bóng
dáng.
Mười dặm rừng đào hoa bay tán loạn, Chiết Nhan thoả mãn
thật cẩn thận ôm Bạch Chân đã bất tỉnh nhân sự, vừa đến trước nhà, cửa
liền tự động nhẹ nhàng rộng mở.
Chiết Nhan vững vàng ôm Bạch Chân đã hôn mê vào nhà, cẩn thận đặt người lên giường, giúp chàng cởi áo
ngoài, đắp chăn lên, sau đó mới tiện tay cởi áo ngoài của mình cùng nhau nằm xuống.
Chiết Nhan vừa ngả lưng liền lập tức kéo người vào
lòng, cúi đầu mềm mại hôn lên giữa mày người nọ, nhỏ giọng thì thầm bên
tai tiểu hồ ly: "Ngủ ngon."
Tiểu hồ ly không có ý thức, nhưng vẫn theo thói quen dán vào lồng ngực quen thuộc cọ cọ, có lẽ là động đến eo đang nhức mỏi, rên hừ hừ nhăn mày, sau đó nháy mắt cảm giác được trên
eo được xoa xoa trấn an, mày lập tức giãn ra, lại an tĩnh.
Chiết
Nhan thương tiếc nhìn gương mặt ngủ mỏi mệt của người trong ngực, không
tiếng động cười khẽ. Chung quy vẫn là lăn lộn tới nửa đêm!