Mặc Uyên trở về đã nhiều ngày, các lộ tiên nhân sôi nổi mộ danh mà đến,
nhân chuyện vui Chiến thần quay về Côn Luân Hư, lấy danh chúc mừng triều bái, hy vọng có thể thấy phong thái của Chiến thần một lần.
Chiết Nhan Bạch Chân đang treo lên cái vẻ chuyện không liên quan đến mình mà
nhàn nhã uống trà, mấy đệ tử vừa tiễn đi một đợt khách nhân, tụ tập
quanh bàn nghỉ ngơi, thuận tiện bàn tán rôm rả mấy chuyện hóng hớt được
từ khách nhân đến triều bái.
Đường đường là đồ đệ Chiến thần, nói về hóng hớt trà dư tửu hậu, lại cũng sinh động như thật.
Bạch Chân cùng Chiết Nhan song song mà ngồi, đồ đệ thứ mười sáu của Mặc Uyên - Tử Lan đang miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt mấy lời đồn nghe
được từ người khác, một đôi mắt đẹp cong cong mang theo ý cười lại luôn
ngó đến trên người Chiết Nhan.
Danh khí của Chiến thần quả thực
là vang dội, chưa nghỉ được bao lâu, tiểu đồng lại tới bẩm báo một đợt
khách nhân nữa đến triều bái.
Mặc Uyên buông chén trà, không nói một tiếng mà trở về phòng.
Lúc mọi người nói chuyện phiếm, Mặc Uyên ở thượng vị uống trà Bạch Thiển
mới thêm, đương nhiên cũng nghe không sót một chữ chuyện phiếm của bọn
họ.
Bao gồm cả việc Bạch Thiển tràn đầy hạnh phúc mà nói nàng tháng sau sắp đại hôn.
Bạch Thiển đang định đuổi theo, còn có khách mà.
"Ấy..." Chiết Nhan đứng dậy ngăn nàng lại: "Mấy hôm nay y tiếp không ít khách khứa rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút."
"Sư phụ cứ thế mà đi, nếu lát nữa lại có tiên hữu tới triều bái thì phải làm thế nào?"
"Chà, cứ dẫn ra sảnh ngoài uống trà đi, uống xong rồi tiễn đi là được." Chiết Nhan biết Mặc Uyên hiện tại trong lòng không vui, nhất định là không
muốn gặp nàng: "À, lá trà còn đủ không?"
"Ừm, đủ." Bạch Thiển ngơ ngác gật gật đầu, lại hướng về phía Mặc Uyên rời đi, nghi hoặc đánh giá: "Sư phụ thoạt nhìn quái quái."
Chiết Nhan bất đắc dĩ cười nhạt, giơ tay, hận sắt không thành thép mà sờ sờ
cái đầu ở phương diện nào đó có chút ngu dốt của Bạch Thiển: "Trước kia
ta thường nhắc chuyện hôn sự của ngươi với tứ ca ngươi. Ta thấy ngươi
trời sinh đầu óc thiếu nhạy bén, làm thần tiên thì không tồi, nhưng
chuyện phong nguyệt ngươi lại không hiểu gì cả."
Bạch Thiển không thể tưởng tượng mà trợn to đôi mắt, nhìn nhìn tứ ca nhà nàng, lại nhìn
nhìn Chiết Nhan: "Lời này tứ ca cũng nói với ta rồi. Một chữ cũng không
khác!"
Vốn dĩ động tác của Chiết Nhan làm Bạch Chân có chút ghen tuông, nghe được lời này xong, cũng không khỏi bật cười.
Chỉ là đáng tiếc, Chiết Nhan lời trong ý ngoài hao tâm tổn trí tận tình
khuyên bảo, Bạch Thiển một chữ cũng không nghe vào, tất cả tâm tư đều
dùng để khiếp sợ tứ ca cùng tứ ca phu nhà nàng tâm ý tương thông đến
thái quá kia.
Chiết Nhan cũng bị nghẹn đến không nhịn được mà bật cười: "Ngươi thật đúng là thiếu nhạy bén, thiếu nhạy bén!"
Bạch Thiển mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy sao mọi người đều quái quái?
Bất tri bất giác, một ngày bận bận rộn rộn rốt cuộc trôi qua, mà hai vị phu phu Thượng Thần ở Côn Luân Hư rảnh rỗi từ đầu đến đuôi, đang nhàn tới
không có việc gì đánh cờ mua vui, ân ái không nghi ngờ.
Bạch Chân khuỷu tay chống đầu gối, tay cầm quân cờ không tự giác mà sờ sờ đôi môi hồng nhuận của mình, ban nãy mới bị Chiết Nhan lấy việc công làm việc
tư gặm một cú, giờ vẫn còn tê dại.
Nhìn Chiết Nhan định liệu
trước mà hạ xuống một quân, Bạch Chân hơi nhăn mày, bất mãn kháng nghị:
"Sao lại bị ngươi vây chặt rồi?"
Chiết Nhan vẻ mặt đắc ý lại sủng nịch mà nhìn chằm chằm chàng: "Cầm kỳ thi họa của ngươi đều là ta dạy.
Ngươi muốn thắng ta? Khó đấy!"
Bạch Thiển vẫn luôn lắc lư bên cạnh, nhắm chuẩn thời cơ thò lại gần: "Tứ ca, huynh đây gọi là binh bại như núi đổ!"
"Muội lượn tới lượn lui nãy giờ, không phải là có việc gì muốn nhờ ta đấy chứ?"
Ánh mắt Chiết Nhan mang theo cảnh cáo bắn về phía Bạch Thiển: "Dám chắc là vậy rồi."
Bạch Thiển làm lơ Chiết Nhan, dựa vào Bạch Chân, còn ôm cánh tay chàng lắc lắc: "Tứ ca, huynh đi với muội một chuyến đi."
"Ha, Côn Luân Hư này đúng là địa bàn của muội. Nói chuyện với tứ ca cũng
khác hẳn." Bạch Chân ném xuống quân cờ, nhìn Chiết Nhan: "Chờ ta trở về, lại giết ngươi một ván!"
Nói, tay phóng ra định làm loạn ván cờ đang bị vậy chặt, lại không ngờ bị Chiết Nhan nhanh tay lẹ mắt túm chặt cổ tay.
"Ấy! Lại cái trò này?"
Bạch Chân rút tay về, ai oán trừng Chiết Nhan, làm nũng lẩm bẩm: "Hừ, coi thường người ta!"
Chiết Nhan nhìn nhìn Bạch Chân bị Bạch Thiển kéo đi, bất đắc dĩ lại sủng nịch mà lắc đầu, nhận mệnh nhặt quân cờ về: "Thôi vậy. Ta bày ván khác đợi
ngươi về đi, kẻo ngươi thua lại không vui, mười ngày nửa tháng không
thấy bóng dáng đâu."
Nghe được Chiết Nhan nửa là ấm ức nửa là bất đắc dĩ mà dung túng vô hạn, Bạch Chân đắc ý cong khóe miệng, thắng lợi.
Ban ngày lúc quét tước Côn Luân Hư, Bạch Thiển ở phòng luyện đan vô tình
nhờ miệng Nhị sư huynh mình mà biết được: Hôn phu của nàng, Dạ Hoa, thân bị trọng thương vẫn kiên trì vì nàng luyện đan, tức khắc trong lòng cảm động tột đỉnh.
Cảm động quá nhiều, nỗi nhớ Dạ Hoa liền như nước
sông cuồn cuộn trào dâng. Vì để có thể yên tâm mà xuống thế gian vấn an
Dạ Hoa, nàng thậm chí dám to gan lớn mật làm nũng với Bạch Chân trước
mặt Chiết Nhan.
"Tứ ca, giúp muội một chút đi?"
"Sao thế, mới vừa nãy không phải nghiêm trang lắm à? Bây giờ biết cầu xin ta rồi?"
"Ồ?" Bạch Chân đương nhiên muốn trêu ghẹo nàng: "Chuyện liên quan đến Thái
tử Thiên tộc, kiểu gì cũng không thể tính là việc nhỏ được nhỉ?"
"Sao huynh biết liên quan đến chàng ấy?"
"Có thể làm muội lộ ra dáng vẻ tiểu nữ nhi thẹn thùng kia, trừ hắn ra, ta chưa từng thấy ai khác có bản lĩnh này."
"Được rồi, huynh lợi hại nhất, chính là chàng."
Bạch Thiển ngượng ngùng xoắn xít, thẹn thùng không thôi, rốt cuộc chịu nói
ra mục đích của mình. Chẳng qua là muốn Bạch Chân giúp nàng che giấu
thời gian chừng bảy tám nén hương, để nàng có thể xuống thế gian thăm Dạ Hoa.
Nhưng cứ việc làm nũng mè nheo, Bạch Chân vẫn chỉ đáp ứng cho nàng thời gian một nén nhang.
Lúc này, hoàng hôn buông xuống, bông tuyết bay bay, Bạch Thiển gõ bàn tính
lạch cạch, dán sát vào Bạch Chân: "Tứ ca, huynh xem, Côn Luân Hư có
tuyết rơi này."
Bạch Chân nghiêng đầu liếc nàng, xem nàng định giở trò gì.
"Huynh và Chiết Nhan lần đầu tới đây đúng không? Hai người nên ra sau núi ngắm đi! Cảnh tuyết của Côn Luân Hư là nổi danh Tứ Hải đấy."
Ngày tốt cảnh đẹp như thế, rất thích hợp nói chuyện yêu đương.
Nhưng mà, Bạch Chân kiên định không dời: "Đừng nói là tuyết rơi, có là lửa
rơi ta cũng lười đi xem! Một nén hương là một nén hương! Chờ ta thắng
Chiết Nhan rồi, muội phải trở về ngay!"
Bạch Thiển rất muốn nói
với chàng, nếu có thể chờ chàng thắng Chiết Nhan xong mới trở về, vậy
chắc chắn không thể tốt hơn, dù sao... Như lời Chiết Nhan, cầm kỳ thi
họa của Bạch Chân đều là hắn dạy, muốn thắng hắn, quả thực khó lắm. Nói
như vậy, chẳng phải là nàng có nhiều thời gian làm bạn với Dạ Hoa hơn
rồi sao?
Nhưng rốt cuộc là mình có việc cầu xin, lời này nếu nói
ra, đừng nói một nén nhang, không chừng Bạch Chân xấu hổ buồn bực, không cho nàng đi luôn. Vậy chẳng phải mất nhiều hơn được?
Có điều,
với tâm tư của tứ ca mình, Bạch Thiển vẫn có thể tính toán được vài
phần. Nàng cũng không tin, tứ ca một lòng một dạ đều đặt trên người
Chiết Nhan sẽ vứt bỏ thời cơ tốt có thể cùng Chiết Nhan tình chàng ý
thiếp này.
Phì cười một tiếng, tỏ vẻ khinh thường Bạch Chân miệng không đúng lòng mà nói năng hùng hồn, lại nghịch ngợm mà đụng vào Bạch
Chân một chút, để lại một nụ cười cùng bóng dáng thấu hiểu, liền chạy đi tìm Dạ Hoa của nàng.
Bạch Chân thật sự có tâm tư kia, thiên thời địa lợi nhân hòa như thế, nếu không có một hồi rảo bước lãng mạn hoa
tiền nguyệt hạ trong tuyết, quả thực đáng tiếc.
Nghĩ nghĩ, lại
cảm thấy không thích hợp: "Không đúng, tiểu Thái tử đó tính ra bây giờ
mới chừng mười tuổi, nó hạ phàm có thể làm cái gì?"
Bạch Chân lại nhìn vào trong phòng, suy xét có nên nói một tiếng với Chiết Nhan sau
đó đi theo xem hay không, lại nghĩ đến lời lão phượng hoàng lúc nãy vừa
lẩm bẩm vừa giúp chàng bày ván cờ khác...
"Kệ, cứ cho lão phượng hoàng chờ một lát đi! Ta xuống xem náo nhiệt đã!"
Nói thật, Bạch Chân tuyệt đối không có đùa dai, chàng chỉ là rất đơn thuần
thích xem dáng vẻ Chiết Nhan khẩn trương vì mình mà thôi.
Chàng
thích Chiết Nhan dung túng vô hạn, sủng nịch vô tiết tháo với mình,
thích cảm giác được Chiết Nhan coi như bảo bối đặt trên đầu quả tim này.
Hơn nữa, chàng cũng tính kỹ rồi. Bông tuyết chỉ mới vừa rơi, đã là cảnh
tuyết, nhất định phải chờ đến khi khắp nơi phủ một tầng thật dày mới
đẹp. Chờ chàng xem xong náo nhiệt trở về, cũng coi như là vừa lúc đẹp
nhất.
Chiết Nhan nhàm chán đùa nghịch quân cờ, ngoan ngoãn chờ
Bạch Chân trở về, kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy bóng người đâu.
Tiểu tổ tông không trở lại, chỉ đành tự mình đi tìm.
Ai ngờ tìm
cả buổi vẫn không tìm thấy nửa cọng lông hồ ly của Bạch Chân, Chiết Nhan tìm đến ứa hỏa, trong lòng hận không thể lôi Bạch Thiển mang đi tiểu tổ tông của hắn ra thi chín chín tám mươi mốt đạo khổ hình, cho nàng nhớ
đời.
Đang nghĩ ngợi, Bạch Chân liền mang theo một đầu bông tuyết
vào cửa, Chiết Nhan cau mày, vội vàng chạy tới kéo người qua, giúp chàng lau đi nước tuyết, mở miệng niệm Khẩn Cô Chú: "Chân Chân, ngươi chạy đi đâu vậy? Làm ta tìm quá! Sao cũng không biết che chở mình, lỡ nhiễm hàn khí bị cảm lạnh thì sao bây giờ? Tay ngươi sao lại lạnh vậy? Có lạnh
không? Ta mang ngươi về phòng tắm nước nóng trước..."
"Này, Chiết Nhan..." Bạch Chân kéo bàn tay to dịu dàng của Chiết Nhan xuống, cười
hì hì nhìn hắn: "Ngươi cũng đừng lải nhải nữa, ta không yếu ớt vậy đâu.
Chúng ta ra sau núi ngắm cảnh tuyết được không?"
"Bây giờ không được, theo ta về phòng trước. Ngươi xem, tóc ngươi ướt hết rồi, cảm lạnh sẽ khó chịu..."
"..."
"Chân Chân, ngươi rốt cuộc đi làm gì? Sao không dùng pháp thuật che cho mình?"
"Ta theo Tiểu Ngũ xuống thế gian xem náo nhiệt, thấy tuyết rơi không quá lớn, cũng không để ý."
Chàng sao có thể không để ý? Rõ ràng là tự giấu đi thuật pháp hộ thể, muốn ăn vạ Chiết Nhan thôi.
Chiết Nhan vừa túm Bạch Chân về phòng, vừa xoay qua nhéo gương mặt mềm mại của chàng: "Ngươi đó, thật không làm ta bớt lo."
Cái kẻ không cho người ta bớt lo kia đang mặc người ta sờ sờ mặt mình, mơ mơ màng màng mà ngây ngô cười.
Bạch Chân bị Chiết Nhan kéo vào phòng, lột sạch quần áo ấn vào nước ấm, nửa
cưỡng bách tắm rửa một cái. Chàng nghĩ dù sao cũng muốn ra cửa ngắm cảnh tuyết, không bằng trở về rồi tắm, đỡ phải phiền toái, nhưng Chiết Nhan
sao có thể như chàng mong muốn, nhất định bắt chàng tắm rửa thay quần
áo, lau khô tóc xong mới được.
Chiết Nhan nhẹ nhàng lau mái tóc
đen của Bạch Chân, nhìn khuôn mặt nhỏ nằm trên đùi mình đang làm bộ tức
giận, âm thầm buồn cười.
Đợi lau khô tóc, Bạch Chân từ trên đùi Chiết Nhan ngồi dậy đưa lưng về phía hắn, thở phì phì nói: "Giúp ta vấn tóc."
"Tuân mệnh!"
Lăn lộn lâu như vậy, cuối cùng cũng ra cửa.
Chiết Nhan nắm tay Bạch Chân, sợ chàng không nghe lời, đơn giản tự tay dùng
thuật pháp che chắn chàng đến kín mít, sợ chàng lại dính một chút hàn
khí.
Một vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm, sau núi
tuyết trắng bay bay, màn đêm đen nhánh cũng nhờ vậy mà sáng ngời hơn rất nhiều, giữa không trung bông tuyết bay tán loạn, xuyên qua ánh trăng,
lóe lên lấp lánh.
"Chiết Nhan, nơi này đẹp quá!"
"Đương nhiên rồi."
"À, đúng rồi, ngươi biết ta theo Tiểu Ngũ đến thế gian nhìn thấy gì không?"
"Cái gì?"
Vẻ mặt Bạch Chân vô cùng đau đớn: "Hóa ra nó hạ phàm để chặt hoa đào! Nửa
đêm chui vào phòng Dạ Hoa, nói chờ hắn trưởng thành gả cho hắn, cấm hắn
động tâm tư với nữ nhân khác. Tiểu Thái tử kia... bây giờ mới chừng mười tuổi! Thiếu niên lang nho nhỏ như vậy nó cũng hạ thủ được, lòng ghen
của nữ nhân thật đáng sợ..."
Chiết Nhan không khỏi cười khẽ ra
tiếng, nhéo nhéo lòng bàn tay Bạch Chân: "Chân Chân, lão phượng hoàng ta đây chẳng phải cũng xuống tay với thiếu niên lang nho nhỏ ngươi sao?
Chỉ riêng điểm này, ta so với nó chỉ có hơn chứ không kém."
"Hai
chuyện này giống nhau sao? Khi ta còn nhỏ ngươi đâu nói ngươi thích ta,
cũng đâu nói chờ ta trưởng thành phải gả cho ta, càng chưa nói không cho ta thích người khác..."
Lời này nghe... sao cảm thấy có chút ý oán trách nhỉ?
"Bây giờ ta nói còn kịp không?" Chiết Nhan chớp chớp mắt, kéo Bạch Chân vào
lòng: "Chân Chân, chẳng lẽ ngươi... khi còn nhỏ đã..."
"Không có
không có..." Bạch Chân nháy mắt đỏ bừng mặt, cả lỗ tai cũng trở nên đỏ
ửng, đầu lắc như trống bỏi, một bàn tay nhỏ theo bản năng muốn túm góc
áo.
"Còn không thừa nhận?" Chiết Nhan túm chặt tay chàng kéo sang bên hông mình: "Ta nói rồi, ngươi nói dối không thể gạt được ta đâu."
Ở trước mặt Chiết Nhan, Bạch Chân vĩnh viễn trong suốt như pha lê, sạch sẽ như một tờ giấy trắng không thể đặt bút viết.
Biết không lừa được hắn, Bạch Chân đơn giản bất chấp tất cả: "Đúng thì thế
nào? Ngươi hiện tại chẳng phải đã bị tiểu gia ta bắt lấy rồi đó sao?"
Chiết Nhan ngơ ra một lát, cuối cùng thật sự nhịn không được cất tiếng cười
to lên, ôm Bạch Chân hôn lại hôn, vẻ mặt đắc ý sung sướng, kiểu gì cũng
không thu lại được.
Chỉ là... Cái đứa nhỏ ngốc này, rốt cuộc là ai bắt lấy ai đây!
Có thể làm ái nhân vui vẻ như thế, Bạch Chân cảm thấy rất thỏa mãn, cho dù chàng tự cho là sẽ rất mất mặt.
Chiết Nhan còn đang cười, đầu chôn ở hõm vai chàng run run không ngừng, Bạch
Chân ra vẻ xấu hổ buồn bực mà đẩy hắn ra, chạy đến cách đó không xa bốc
một nắm tuyết ném tới.
"Lão phượng hoàng, ta cho ngươi đắc ý này!"
Chiết Nhan bị một cục tuyết nho nhỏ đập vào giữa trán, tinh thể li ti phủ đầy mặt, cũng may có thuật pháp hộ thân, tuyết lạnh lẽo nháy mắt bị hòa tan bốc hơi hết. Nhưng Bạch Chân vẫn chưa thi pháp hộ thể cho mình, rời
khỏi bảo hộ của Chiết Nhan, sợi tóc và cổ áo liền dính không ít bông
tuyết.
"Chân Chân, đừng quậy, coi chừng cảm lạnh!"
Bạch
Chân linh hoạt né tránh Chiết Nhan chạy tới, lại bốc tuyết ném qua: "Nói trước, không được dùng pháp thuật. Có thể bắt được ta coi như ngươi có
bản lĩnh!"
Thân ảnh nhẹ nhàng nhảy tới nhảy lui trên mặt tuyết,
gió cuốn lên vạt áo xanh, tóc đen nhiễm màu tuyết tung bay, cực kỳ giống tinh linh nơi tuyết địa.
"Nghịch ngợm!"
Chiết Nhan vẫn dùng Thuấn Gian Di Động thuật, thành công một lần nữa túm Bạch Chân vào lòng, vội vàng ủ ấm thân mình cho chàng.
Bạch Chân không màng Chiết Nhan động tay động chân, dẩu miệng kháng nghị:
"Lão phượng hoàng, ngươi gian lận, đã nói không được dùng pháp thuật
mà!"
"Chân Chân ngoan, cảm lạnh sẽ đau đầu."
"Không cần! Một đại nam nhân, chút hàn khí này sợ cái gì?"
"Ta sợ!" Chiết Nhan lau đi nước tuyết trên thái dương chàng, lại nhét hai
tay chàng vào ngực mình: "Ta sợ ngươi sẽ sinh bệnh, ta đau lòng!"
"Ngoan chút nào, đừng nhúc nhích!" Chiết Nhan một tay ấn xuống đôi tay lạnh
lẽo trong ngực mình, một tay chế trụ gáy của Bạch Chân, trừng phạt mà
cắn lên.
Lòng bàn tay truyền đến nhịp tim đập nóng rực, ấm áp lan khắp người Bạch Chân, theo máu hòa vào nhịp đập trái tim mình.
Một lát sau, Chiết Nhan dần buông lỏng lực đạo, cường thế gặm hôn dần dần
trở nên dịu dàng, vốn tưởng Bạch Chân đã chịu an phận, lại không ngờ
trong lúc hôn thất thần một cái, liền bị đôi tay chàng đẩy gục xuống
đất.
Môi dập mạnh vào nhau, hai người đều đau đến nhịn không được nức nở một tiếng, lại ai cũng không buông ra.
Bạch Chân chủ động lấy lòng Chiết Nhan, dùng hôn môi quấy rầy ý thức của hắn, phân tán lực chú ý của hắn.
Nửa ngày sau, nụ hôn lâu dài nhiệt liệt rốt cuộc kết thúc, khóe môi hai
người treo lên sợi chỉ bạc như muốn kết thành băng, Bạch Chân tùy ý lau
lau khóe miệng, chống ngực Chiết Nhan đứng dậy, lại giơ tay kéo Chiết
Nhan đã chôn nửa thân mình trong nền tuyết lên.
Chiết Nhan thấy
trên người Bạch Chân phủ đầy bông tuyết, mới phát hiện vừa rồi hôn quá
tập trung, thế cho nên Hộ Thân quyết đã rút đi từ khi nào cũng chưa chú
ý.
Đang muốn giơ tay niệm quyết, nhanh chóng hộ thể làm ấm cho
Bạch Chân, không ngờ Bạch Chân lại xông lên ôm cổ hắn, một đôi mắt đẹp
sáng lấp lánh tràn đầy tình yêu nhìn thẳng vào hắn, trong ánh mắt soi rõ bộ dáng mình nhìn chằm chằm đối phương nhu tình như nước lại thèm nhỏ
dãi, gương mặt nhỏ xinh đẹp mềm mại đỏ bừng, môi cũng bị gặm đến hơi
sưng đỏ...
Chiết Nhan bị bộ dáng này của Bạch Chân câu dẫn đến tưởng như mỗi một lỗ chân lông cũng bị kích thích, quên cả khẩu quyết.
Bạch Chân còn ngoan ngoãn mà ôm cổ Chiết Nhan, nhìn bộ dáng hắn ngốc ngốc chảy nước miếng, nhịn không được muốn cười.
Chàng thò lại gần, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Chiết Nhan, nhỏ giọng gọi hắn: "Chiết Nhan..."
"Ừ?"
"Ngươi xem, chúng ta bạc đầu!"
————————
Cảnh tuyết sau núi Côn Luân Hư có chuyện nói:
Đã bảo tới ngắm ta cơ mà? Tới đây cho ta xem cảnh các ngươi ân ái, trong
mắt chỉ có đối phương là sao? Có cái gì bất mãn với truyền thuyết vĩ đại nổi danh Tứ Hải ta đây sao?