Đã lâu rồi Bạch Chân chưa từng vui vẻ như thế. Tiểu Ngũ lịch kiếp trở
về, còn phi thăng Thượng Thần, Phượng Cửu cũng đã trở lại, tuy rằng chịu chút thương tâm, nhưng tốt xấu gì, cuộc sống này cuối cùng cũng trở lại bình yên. Có điều, mình thân là trưởng bối, nhìn Phượng Cửu thương tâm
như thế, cũng hy vọng có thể giúp đỡ đôi chút.
"Chiết Nhan,
ngươi với Đông Hoa Đế Quân có quan hệ không tệ, hẳn là rất hiểu biết
ngài ấy. Ngươi cảm thấy... ngài ấy và Phượng Cửu có khả năng hay không?"
"Cái này... Ta cũng không nói rõ được. Ngay cả chúng ta cũng có thể, còn cái gì không có khả năng? Nhưng cục đá Đông Hoa kia, sợ là không có tim..."
"Ngươi có cơ hội thì khuyên nhủ Đông Hoa đi. Phượng Cửu có chỗ nào không tốt
chứ?" Bạch Chân nghịch ngợm mà lôi kéo tay áo Chiết Nhan, vui cười nói:
"Hơn nữa, nếu ngài ấy và Phượng Cửu đến với nhau nhau, thì vai vế của
ngài ấy... Hì hì... Sợ là phải theo Phượng Cửu gọi ta một tiếng tứ thúc
rồi!"
"Ta đây thì sao?"
"Ngươi á? Ngươi là..." Bạch Chân
buông Chiết Nhan ra, bước lên trước vài bước, quay đầu lại buột miệng
thốt ra với Chiết Nhan: "Tứ thẩm!" Nói xong không đợi Chiết Nhan phản
ứng, lắc mình một cái liền không thấy bóng dáng.
Nhưng mà, Chiết
Nhan là ai? Một thân bản lĩnh của Bạch Chân, cơ bản đều là hắn dạy, chỉ
chớp mắt đã bắt được người, vây chàng trong ngực, lộ ra một bộ mặt lưu
manh: "Chân Chân chỉ giỏi nói bừa. Để ta dạy cho ngươi biết... rốt cuộc
nên gọi thế nào!"
Bạch Chân giãy giụa không ra, chỉ đành tùy ý lão phượng hoàng giở trò, tác oai tác quái...
Chiết Nhan áp đảo Bạch Chân trên giường: "Chân Chân, bây giờ biết nên gọi thế nào chưa?"
Chiết Nhan ra sức một cái, Bạch Chân bị kích thích đến mức một móng vuốt cào lên lưng Chiết Nhan, nhịn không được thét chói tai.
"Gọi ta một tiếng phu quân, ta sẽ buông tha ngươi..."
"... Ưm... Nương tử..." Bạch Chân cũng rất cứng đầu, cho dù sự thật bày ra trước mắt, vẫn phải giãy giụa một phen.
Đối với Bạch Chân, Chiết Nhan luôn luôn sủng nịch dung túng, nhưng Bạch
Chân ở trên giường... phong tình vạn chủng, nhìn thấy mà thương, dáng vẻ lại mềm mềm mại mại, làm Chiết Nhan nhịn không được muốn bắt nạt chàng, bắt nạt đến mức khiến chàng bật khóc, khiến chàng kêu lên, khiến chàng
xin tha...
"Chân Chân gọi sai rồi nhé, gọi sai phải bị phạt!"
Bạch Chân không thể nào thừa nhận nổi quá nhiều cảm giác thống khoái mà
Chiết Nhan mang đến, đôi chân dài trắng nõn quấn bên hông Chiết Nhan run lên không ngừng, chỉ biết ôm chặt cổ Chiết Nhan, không đến mức làm thân thể của mình bị kích thích mà run rẩy từng cơn: "Chiết Nhan... Chiết
Nhan... Đừng nhanh như vậy..."
Chiết Nhan khẽ cắn vành tai Bạch Chân, hỏi: "Vậy Chân Chân, bây giờ cũng biết nên gọi ta thế nào rồi chứ?"
Bạch Chân khó thở, cắn một phát lên vai Chiết Nhan, muốn thật mạnh, lại sợ
cắn đau hắn, không ra sức mấy, lại cảm thấy không cho hắn một bài học
thì không được. Nhất thời rối rắm không chừng, miệng ngậm bả vai Chiết
Nhan do dự nửa vời, lúc đầu lưỡi lại chạm đến làn da Chiết Nhan, làm
Chiết Nhan đương nhiên cho rằng đây là một loại hành vi trêu chọc hắn,
vì thế càng thêm ra sức...
Vừa ra sức một cái, Bạch Chân khống
chế không được lực đạo trong miệng, hàm răng trắng tinh vốn đang do dự
nháy mắt cắn xuống, nhưng mà Chiết Nhan lại không hề phản ứng...
Nhìn dấu cắn đỏ thẫm có thể thấy được cả màu máu trên vai Chiết Nhan, Bạch
Chân đau lòng không thôi, vừa thét chói tai dưới sự dốc sức ra vào của
Chiết Nhan, vừa cẩn thận tinh tế liếm láp vết thương kia.
Đang lúc toàn tâm trầm mê hết sức, Chiết Nhan lại mở miệng: "Chân Chân, gọi ta..."
"Chiết Nhan..."
Chiết Nhan đấu đá lung tung một cái: "Gọi sai rồi!"
Bạch Chân bị tra tấn đến tàn nhẫn, dưới sự tức giận, giơ tay ra sức nhéo
điểm yếu ớt trước ngực Chiết Nhan, trong miệng nghiến răng nghiến lợi
kêu một tiếng: "Phu nhân..."
"Chân Chân lại gọi sai..." Chiết
Nhan vẫn không có chút cảm giác đau đớn nào, ngược lại bị hành động trả
thù đầy lực bất tòng tâm này của Bạch Chân trêu chọc kích thích mà càng
thêm khô nóng.
Cuối cùng, Bạch Chân vẫn chịu không nổi các loại
dụ dỗ tra tấn của Chiết Nhan, thành thành thật mà gọi một tiếng khiến
Chiết Nhan thỏa mãn: "Tướng công..."
Ngày hôm sau, thừa dịp Chiết Nhan đang trong phòng bếp nấu canh hoa đào, Bạch Chân cấp tốc mang theo Tất Phương, bỏ nhà ra đi...
Chờ Chiết Nhan bưng canh hoa đào vào nhà, đã là người không phòng trống, bất đắc dĩ lắc đầu: "Chân Chân lại nghịch ngợm..."
"Vân Sinh, lát nữa Chiết Nhan tới, không được cho hắn vào cửa!"
Vân Sinh chính đang quét tước đình viện, đột nhiên nghe thấy tiếng của quân thượng nhà mình, hoảng sợ: "Dạ!"
Vân Sinh nhìn nhìn cửa phòng Bạch Chân đóng chặt, lại nhìn nhìn Tất Phương bên cạnh: "Quân thượng gần đây trở về khá nhiều nhỉ!"
"Haiiii!" Tất Phương thở dài một hơi. Bạch Chân cáu kỉnh với Chiết Nhan, bị liên
lụy luôn luôn là y: "Trở về hai ngày lại bị Chiết Nhan Thượng Thần dỗ về thôi, đi qua đi lại suốt, bọn họ không biết mệt hay sao?"
"Ngươi không hiểu, cái này gọi là... tình thú!" Vân Sinh vác cây chổi cười hì
hì đáp: "Này, ngươi đi lấy ít quả hạch cho quân thượng đi. Chỗ lúc trước ta đem từ nhân gian về đã bị quân thượng ăn sạch rồi!"
"Sao ngươi không đi đi?"
"Được thôi, ta đi, ngươi ở đây canh, nhớ tuyệt đối đừng cho Chiết Nhan Thượng Thần vào."
Tất Phương vội ngăn lại Vân Sinh: "Ấy ấy... Cứ để ta đi thôi, ta cũng không dám cản ông ấy!"
"Vậy ngươi mau lên, quân thượng đang chờ ăn đấy."
"Tốc độ của ta ngươi còn chưa tin sao?"
Quả nhiên, Bạch Chân mới tới không bao lâu, Chiết Nhan đã đến rồi. Vân Sinh vội vàng ra đón: "Tham kiến Chiết Nhan Thượng Thần!"
"Ừ, ngươi trước đi xuống đi."
"Cái này..."
"Ta không vào!"
"... Dạ!" Vân Sinh không muốn đi, cậu thật sự rất muốn biết, lần này Chiết
Nhan sẽ dùng phương pháp gì để dỗ quân thượng nhà mình về.
Mấy
lần trước, có khi thì đứng ở cổng lớn thổ lộ nỗi tương tư; khi thì trực
tiếp đẩy cửa vào mà cưỡng hôn, hôn đến mức Bạch Chân choáng váng lại lời ngon tiếng ngọt dỗ dành; thậm chí lệnh cho hoa đào thành tinh chui vào
cửa sổ phòng Bạch Chân xếp thành hàng chữ "Chân Chân ta yêu ngươi, cùng
ta trở về đi", thành công dỗ được Bạch Chân. Cái gì tặng hoa, đưa đồ ăn, còn đưa cả một bó cỏ đuôi chó lông xù xù,... đủ loại. Tuy Bạch Chân lần nào cũng chỉ nghẹn cười nhìn chằm chằm Chiết Nhan, liếc cũng không thèm liếc mấy thứ lấy một cái, nhưng cuối cùng vẫn đi theo Chiết Nhan trở về rừng đào. Thật không biết là những lễ vật đó lấy lòng Bạch Chân, hay là sự sủng nịch của Chiết Nhan lấy lòng Bạch Chân đây.
Mà lần này,
Chiết Nhan không trực tiếp đi gõ cửa phòng Bạch Chân, mà là bay lên nóc
nhà, lật hai mảnh ngói lên, nhìn thấy Bạch Chân đang nhàn nhã đọc tiểu
thuyết lúc trước sai Vân Sinh vơ vét từ nhân gian về.
Bạch Chân lật xem tiểu thuyết, cũng không ngẩng đầu lên: "Đào Hoa Túy hết rồi, nhưng bây giờ ta muốn uống!"
Chiết Nhan đến gần, Bạch Chân đương nhiên sẽ biết. Rốt cuộc, hơi thở của Chiết Nhan là thứ mà Bạch Chân quen thuộc nhất.
"Vậy Chân Chân theo ta về rừng đào đi, muốn uống bao nhiêu có bấy nhiêu."
"Không cần!"
Đúng lúc này, Tất Phương mang theo quả hạch trở lại, mới vừa đưa quả hạch
vào, Chiết Nhan đã lên tiếng: "Tất Phương, Chân Chân muốn uống Đào Hoa
Túy, ngươi về rừng đào lấy mấy bình, mau chóng quay lại."
Đáng thương Tất Phương mới vừa giương cánh bay xa vạn dặm lại phải cấp tốc trở về: "Dạ!"
"Chân Chân à, ta bảo Tất Phương trở về lấy rồi, ngươi chờ một chút."
Bạch Chân không đáp lời một tay cầm tiểu thuyết, một tay bốc nắm quả hạch ném lên nóc nhà.
Chiết Nhan dùng một thuật pháp, đem quả hạch bay tán loạn từ lỗ hổng kia ra thu hết vào trong túi: "Cảm ơn Chân Chân!"
Chiết Nhan dán vào "lỗ thủng" trên mái ngói, nhìn Chân Chân âu yếm của hắn,
trả lời: "Đây là khúc thơ mà nhân gian dùng để theo đuổi người ái mộ, ta nghe thấy khá hay, có điều ngươi đã là người của ta, cho nên ta sửa lại chút..."
"Ai là người của ngươi?"
Chiết Nhan không đáp lời, tiếp tục ngâm nga:
"Đem cầm đại ngữ hề, viết nên tâm sự.
Ngày nào vu quy, an ủi ta bàng hoàng.
Được quân si tâm, nắm tay tương vọng.
Không được cùng bay, khiến ta tiêu vong.
Phượng hề phượng hề về cố hương,
Đặc tới Bắc Hoang cầu quân vọng.
Khi sở đến hề quân tâm hướng,
Nhưng tùy phu hề triền miên thường.
Có tiếu thiếu niên tại phòng ngủ,
Thất nhĩ ngân hà độc ngã tràng.
Hữu duyên giao cảnh vì uyên ương. (*)
Hồ lên xuống hề cùng bay lượn!
Hồ hề hồ hề từ ta tê,
Đắc thác tư vĩ vĩnh bất hối.
Giao tình thông ý tâm hài hòa,
Trong đêm tương tư biết từ ai?
Hai cánh đều chắp vụt bay cao,
Vô cảm ta tư sử dư bi!"
"Chân Chân, thích không?"
"Câu chuyện này ta đã đọc trong tiểu thuyết nhân gian rồi. Kể về Tư Mã Tương Như lấy khúc 《 phượng cầu hoàng 》 này mà bắt được trái tim của Trác Văn Quân, hai người se duyên kết tóc..." Bạch Chân buông tiểu thuyết, nằm
ngửa xuống, đối diện với Chiết Nhan trên nóc nhà: "Nhưng sau đó, Tư Mã
Tương Như làm quan triều đình, lại nảy sinh ý định bỏ thê nạp thiếp,
viết một bức thư mười ba chữ: Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười
trăm ngàn vạn, ngươi biết có nghĩa là gì không?"(*)
Chiết Nhan trầm tư trong chốc lát, trả lời: "Vô trăm triệu, vô nhớ, vô tình, đây là một bức thư chia tay."
"Cho nên, với bức thư mười ba chữ tuyệt tình đó, ngươi không cảm thấy 《
phượng cầu hoàng 》 tồn tại là rất buồn cười sao?" Bạch Chân sợ, sợ Chiết Nhan về sau cũng sẽ sinh ra ý tưởng này.
Chiết Nhan thấy Bạch
Chân vẻ mặt nghiêm túc, đương nhiên đoán được chàng đang nghĩ cái gì:
"Khúc này của ta không phải 《 phượng cầu hoàng 》. Ta, há là kẻ phàm phu
tục tử Tư Mã Tương Như có thể so được. Ta chỉ tham khảo, lại sửa chữa
đôi chút, lấy cũ sáng tạo, tên gọi 《 phượng cầu hồ 》. Thấy thế nào? Hơn
nữa, Chân Chân của ta chính là người hoàn mỹ nhất Tứ Hải Bát Hoang này,
tâm ta đối với ngươi, nhật nguyệt chứng giám, có thê như thế, phu phục
gì cầu!"
Nghe Chiết Nhan lời ngon tiếng ngọt, Bạch Chân vốn đang
trong lòng ngọt ngào, nhưng nghe tới chữ nào đó, ánh mắt dịu dàng nháy
mắt hóa thành tên độc bắn về phía Chiết Nhan: "Ngươi nói... có... cái
gì?"
Chiết Nhan lập tức sửa miệng: "Có phu... Có phu như thế, phu phục gì cầu!"
"Hừ, thế còn nghe được!"
"Chân Chân à..." Chiết Nhan cau mày, u uất nhìn Bạch Chân trong phòng: "Mới vừa rồi, ngươi là không tin tưởng ta sao?"
Bạch Chân lúc này mới ý thức được vừa nãy trong lòng mình sợ hãi. Chàng
không phải không tin tưởng Chiết Nhan, chỉ là quá mức dùng tình sâu vô
cùng, cho dù biết rõ không có khả năng, cũng sẽ lo được lo mất.
Chiết Nhan từ lỗ hổng trên nóc nhà lắc mình lướt đến trước Bạch Chân, ôm lấy
chàng: "Chân Chân, ngươi có thể không tin bất cứ kẻ nào, bất cứ điều gì, nhưng duy nhất quyết tâm của ta muốn cùng với ngươi bên nhau đến sông
cạn đá mòn, còn có tình yêu của ta đối với ngươi, ngươi không thể có nửa phần hoài nghi!"
"Ta biết!"
Chiết Nhan rèn sắt khi còn nóng: "Vậy ngươi theo ta về rừng đào đi?"
"Ừm!"
Hai người mới ra cửa liền thấy Tất Phương ôm mấy bình Đào Hoa Túy quay lại. Tất Phương vừa thấy hai bàn tay nắm vào nhau kia, lập tức biết Chiết
Nhan đã thu phục được Bạch Chân làm mình làm mẩy: "Chiết Nhan Thượng
Thần, Đào Hoa Túy này..."
"À, mang về đi, ta và Chân Chân trở về uống."
"Đừng!" Bạch Chân rút tay lại: "Cứ để lại đây đi, lần sau ta quay về uống."
"Hả?" Chiết Nhan vẻ mặt không thể tưởng tượng được. Người này còn chưa mang
về đâu, đã nghĩ tới lần sau bỏ nhà ra đi rồi, thế mà được hả?
"Hừ, lần này ta quá dễ dàng bị ngươi lừa về. Nếu ngươi lại chọc bực ta, ta bảo đảm sẽ không dễ dàng buông tha ngươi như vậy!"
Chiết Nhan vội vàng giữ chặt Bạch Chân, sợ chàng lại chạy: "Sẽ không, sẽ không đâu!"
Tất Phương bỏ Đào Hoa Túy vào trong phòng, cõng hai người âm thầm bật cười. Bạch Chân lần nào cũng nói sẽ không dễ dàng buông tha Chiết Nhan, nhưng lần nào cũng bị Chiết Nhan dễ như trở bàn tay mà "lừa" về.
Phượng cầu hoàng (chim phượng trống tìm chim phượng mái) là khúc nhạc tỏ tình
chàng tài tử Tư Mã Tương Như với nàng giai nhân mới góa chồng là Trác
Văn Quân.
Tư Mã Tương Như, tự Tràng Khanh, người thời Hán, sống ở Thành Đô, nổi tiếng với tài văn thơ và gảy đàn. Từ nhỏ, Tương Như giao
thiệp rộng rãi, được người người ngưỡng mộ, trong đó, không thiếu những
bậc giai nhân ngồi trong rèm trướng ngưỡng mộ chàng từ xa. Nhưng bản
tính thích cuộc sống tự do tự tại, Tư Mã Tương Như không vội vàng trong
chuyện thành gia lập thất.
Trong lịch sử phong kiến Trung Quốc,
Trác Văn Quân được coi là một trong những tài nữ với nhan sắc chim sa cá lặn và tài năng xuất chúng.
Trong một lần ghé đất Lâm Cùng, Tư
Mã Tương Như làm quen với Trác Vương Tôn, một viên ngoại giàu có trong
vùng. Trác Vương Tôn có người con gái là Trác Văn Quân, nổi tiếng xinh
đẹp và có tài thơ ca. Tuy nhiên, Văn Quân còn trẻ mà đã sớm góa bụa,
sống lạnh nhạt phòng không chiếc bóng.
Biết Văn Quân yêu thích
tiếng đàn, Tương Như nảy ý dùng tài hoa của mình để trêu ghẹo người
thiếu phụ trẻ cô đơn. Khúc Phượng cầu hoàng nổi tiếng của tài tử đã làm
say lòng giai nhân. Cũng từ khúc nhạc này, Trác Văn Quân quyết tâm bỏ
vành khăn tang thờ người chồng đã chết được nửa năm, đi theo tiếng gọi
con tim. Cô quyết cãi lời cha, nguyện theo Tư Mã Tương Như đến chân trời góc bể.
Từ ý định trêu hoa ghẹo nguyệt lúc ban đầu, Tư Mã Tương
Như đã dần bị tình cảm của Văn Quân chinh phục. Hai người bỏ đi khỏi
huyện nhà, tìm đến mảnh đất mới cùng nhau làm uyên ương liền cành dù gia cảnh khá bần hàn. Trác Văn Quân không để ý đến việc mọi người trách cứ, lén thành thân với Tư Mã Tương Như, mở quầy bán rượu mà không hề hối
hận. Mới đầu hai vợ chồng rất tôn trọng nhau, tình cảm đằm thắm, sống
những ngày vô cùng hạnh phúc.
Không lâu sau đó, Tương Như được
Hán Vũ Đế trọng dụng, cho vời vào triều ban chức tước. Thỏa nguyện bút
mực bấy lâu, Tương Như rời xa người vợ hiền, tiến vào đất đô thành, ngày ngày bận rộn việc quan dân, tối tối được vây quanh bởi những bậc phong
lưu chốn kinh thành, trong đó có không thiếu những giai nhân tuyệt sắc.
Cuộc sống phồn hoa khiến Tương Như dần quên thê tử nơi quê nhà, trong
khi Văn Quân ngày đêm vò võ ngóng trông.
Những bức thư cứ thưa
thớt dần, thậm chí, Tương Như còn có ý định lập thêm thê thiếp. Có lần,
Văn Quân nhận được bức thư từ chồng, chỉ vẻn vẹn mười ba chữ: "Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười trăm ngàn vạn". Tư Mã Tương Như có ý chỉ sự xa cách giữa hai người, đồng thời muốn thử
thách người vợ tào khang của mình, như muốn xem nàng còn xứng với một
tài tử bậc nhất chốn kinh thành hay không.
Lạnh lẽo chốn quê nhà, lòng người cũng buốt giá, khi cầm bức thư đòi phải hồi âm ngay, Trác
Văn Quân đã cầm bút thảo một mạch và gửi ngay cho người đem thư tới kinh thành khi thư còn chưa ráo mực.
"Sau khi một biệt, lòng gửi
hai nơi, Chỉ hẹn rằng ba bốn tháng, Nào ngờ lại năm sáu năm, Bảy dây
trống trải đàn cầm, Tám hàng thư không thể gửi, Chín mối bội hoàn dang
dở, Mười dặm trường đình mỏi mắt ngóng trông, Trăm tương tư, ngàn dằn
vặt, muôn chung nào nỡ oán chàng. Vạn lời ngàn tiếng nói sao đang, Trăm
cô liêu tựa mười hiên vắng, Mùng chín tháng chín lên cao trông lẻ nhạn,
Tháng tám trung thu tròn trăng chẳng thấy người, Tháng bảy nửa vầng
hương cầm đuốc hỏi ông trời, Tháng sáu phục hiên ai ai lay quạt lạnh
lòng ai, Tháng năm lửa lựu lập loè sầm sập mưa dầm hoa tả tơi, Tháng tư
tỳ bà lạnh vắng người toan soi gương tâm ý loạn, Chợt hối hả tháng ba
hoa đào theo nước trôi, Tháng hai gió gảy tiếng rã rời. Ôi chàng, chàng
ơi, Nguyện cho được sau một kiếp, Chàng thành nhi nữ để thiếp làm phận
trai"
Sau khi nhận được bức thư hồi đáp, đọc những dòng thư
thấm đẫm nỗi lòng người phương xưa, mỗi câu, mỗi vần đều được sử dụng
khéo léo từ những từ ngắn ngủi mà mình đã gửi, Tương Như không khỏi xúc
động, nghĩ về tình nghĩa phu thê. Ông không khỏi khâm phục người vợ tài
sắc của mình và thấu hiểu hơn nỗi lòng người phương xa. Sau đó không
lâu, Trác Văn Quân còn gửi đến chồng bài thơ Bạch đầu ngâm, trong đó có
câu: "Mong được tấm lòng chàng, bạc đầu không chia cách".
Đọc những bức thư chứa những vần thơ đó, Tư Mã Tương Như từ quan, quay về
Thành Đô, đoàn tụ cùng vợ. Hai người chung sống bên nhau đến bạc đầu, và ngày nay. Chuyện tình cũng những vần thơ mà Trác Văn Quân gửi cho
chồng, vẫn được người đời sau đọc với tất cả sự ngưỡng mộ và đồng cảm.