Snape có chút mê mang mở mắt ra, một nụ hôn ấm áp dừng lại trên trán anh. Khó mà tin được anh không dậy nổi chút cảnh
giác nào với tên nhóc mắt xanh này, Snape đẩy cái đầu gian manh đang
tính kiếm thêm một nụ hôn nữa ra, cất giọng: "Tránh ra."
Harry
không chịu đứng dậy, cậu cọ cọ trán Snape: "Thầy muốn ăn trưa ở đây hay
xuống dưới?" Vẻ mặt mơ ngủ của lão dơi già thật đáng yêu, cậu lại muốn
hôn thêm một cái.
Snape nhìn Harry, trong đôi mắt đen là lớp
sương mù mơ màng, anh đáp lại một cái chậm chạp, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ: "Ở đây..."
"Được, mặc quần áo vào đi nhé, em chờ thầy ở
phòng sách." Nụ hôn mềm mại lại dừng trên trán anh lần nữa, rồi Harry
sung sướng quay người ra ngoài phòng.
Lúc cửa phòng đóng lại,
khóe môi Snape hơi giương lên, anh bắt đầu thấy mình cần một lọ thuốc
Tỉnh táo, bằng không sao lại lâng lâng dường này? Snape lắc đầu cho
tỉnh, vội vàng ăn mặc chỉnh tề rồi bước ra ngoài.
Buổi trưa, cửa
sổ lớn của phòng đọc sách hứng vào một bể nắng lớn, không khí có hơi
nóng nực. Lúc Snape bước vô là Harry đang kéo tấm màn vải nhung lại,
thấy anh, cậu bước tới để kéo ghế ra và mời Snape ngồi một cách lịch
lãm.
Harry đặt một ly nước vào tay anh: "Uống nước đi, rồi chúng ta ăn trưa."
Snape uống cạn cốc đó và ngồi xuống, lúc này đầu óc đã tỉnh táo hẳn. Bình
thường anh không hay ngủ trưa (hay nói đúng hơn là không bao giờ), giờ
giấc bị xáo trộn nên nhìn bữa ăn ngon miệng trước mặt lại thấy nhạt mồm, ăn chậm rì chậm rịch, chưa được một nửa lượng bình thường liền không
muốn ăn nữa.
Ở bên kia bàn Harry còn đang nhồi vào miệng mình một miếng bánh nhân mứt: "Thầy ăn không vô hả?"
Snape gật đầu qua loa, tầm mắt bay đến số sách khổng lồ phủ kín các mặt tường kia, bắt đầu tập trung nhìn xem có quyển nào đáng giá cho anh 'tham
khảo'.
Harry thở hắt ra, người này nhìn bề ngoài trông nghiêm túc hà khắc, thật ra quen thân rồi mới biết anh có chút tính trẻ con bướng
bỉnh. Ví dụ như tính thiên vị bất công, ví dụ như thấy cái mình thích là cứ ngó trân trân không để ý người khác. Rồi lúc nào thầy mới nhìn em như vậy – Harry thầm nghĩ...
"Sách trên giá thầy cứ coi thoải mái, còn giờ... thầy nhìn nè." Harry móc
phiếu điểm Thường đẳng của cậu ra, để cái bộp lên bàn: "Năm sau em có
thể học lớp Nâng cao của thầy rồi."
"Phần thưởng cho em thì, chiều nay thầy ra ngoài cùng em một lát được không?" Harry chờ mong nhìn anh.
Miệng Snape cong lên: "Còn một môn không được O kìa."
"Đó là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn! Em nói rồi mà..." Harry chống cằm giận
dỗi, tức tối nhìn anh: "Coi như quà cho việc được học lớp Nâng cao của
thầy, chỉ là một tâm nguyện nho nhỏ thôi mà, được không?"
Ngón tay Snape gõ lên mặt bàn, liếc nhìn cậu một cái bất đắc dĩ: "Trò muốn đi đâu?" – Anh lại thỏa hiệp với thằng nhóc!
"Hẻm Xéo."
Snape ghét bỏ nói: "Bộ trò muốn ta tiêu tốn một buổi chiều để thỏa mãn chứng tăng động Gryffindor của trò sao? Mua sắm?"
"Không phải, em đưa thầy tới chỗ này."
"Bây giờ bên ngoài cũng không thái bình." Trên báo ngày nào cũng đưa tin có
người mất tích, bây giờ đâm đầu ra giữa đường giữa xá cũng không phải
một trò khôn ngoan.
Harry hợp lí hợp tình đáp: "Cho nên em mới đi với thầy đó."
"Xin thầy đó, Severus, không lâu lắm đâu mà..."
Cuối cùng thì quý ngài gián điệp 'sắt đá' cũng buông vũ khí đầu hàng trước sức tấn công của con quỷ khổng lồ mắt xanh.
Lúc uống xong thuốc Đa Dịch xuất hiện ở đầu ngõ Hẻm Xéo, Snape tỏ vẻ anh đã bắt đầu hối hận rồi. Tuy rằng bây giờ Snape đang mang gương mặt của một Muggle xa lạ nhưng trong phạm vi bán kính 5 mét xung quanh không kẻ nào dám bé mảng lại gần anh nửa bước. Nhác thấy bóng dáng hầm hầm đầy nguy
hiểm của người đàn ông bước tới, người qua đường thưa thớt cũng phải né
xa một quãng, thậm chí Thần Sáng tuần tra đầu đường đã bắt đầu ngó chừng cái kẻ khả nghi này.
Nhưng có một chàng thanh niên không có vẻ
gì là sợ hãi đang câu tay người đàn ông đó, họ cùng bước vào tiệm kem
Florean, bất chấp vẻ mặt thúi hoắc của Snape.
Giọng chàng thanh niên dễ nghe như ánh nắng: "Tôi muốn một ly kem sô cô la, pudding trứng thêm quả hạch và bơ. Cảm ơn."
Ông Florean Fortescue – chủ tiệm kem run rẩy chuẩn bị xong hai món ăn, đưa
cho khách hàng cuối cùng hôm nay của ông ta. Florean quyết định bán hết
hôm nay ông sẽ đóng cửa tiệm chuồn sớm, tốt nhất là quay về quê kiếm nơi dưỡng lão, thời buổi giờ rối ren quá xá!
Snape hoàn toàn không biết vẻ mặt rắm thối của mình đã cứu vớt cuộc đời một ông lão lương thiện.
Sau khi nhận món xong, hai người lập tức rời khỏi tiệm. Sau lưng Snape, ông Florean lập tức kéo cửa chốt khóa, treo biển "Ngừng kinh doanh về quê
nuôi bò". Hai người rảo bước trên con hẻm muôn phần xác xơ, Harry nịnh
nọt đưa món pudding qua cho Snape, nhận lại được một cái liếc mắt xem
thường.
"Không ăn."
Rất khó tưởng tượng người như Snape sẽ ăn cái gì đó trên đường đi. Không thèm nhìn Harry cái nào, anh cố tình
tăng tốc, áo choàng đen cuồn cuộn sau lưng.
"Sắp tới bữa trưa,
không ăn sẽ đói đấy." Harry lại đẩy túi bánh qua: "Đây là món thầy thích nè, bánh pudding quả hạch, không ngọt."
Đây xem như là món ngọt
duy nhất Snape có thể tiếp thu, sau bữa tối, khi nào có hứng anh cũng ăn một cái. Không còn cách nào khác với sự dỗ dành của Harry, Snape đành
cầm cái túi, tay bên kia treo thêm một con quỷ khổng lồ đang say sưa ăn
kem.
Hẻm Xéo đã thay đổi quá nhiều. Cái cửa sặc sỡ và lấp lánh,
trưng bày những quyển sách phép, những thành phần bào chế thuốc, và
những cái vạc, đã bị che mất, giấu mình đằng sau những bức áp phích to
đùng của Bộ Pháp Thuật. Phần lớn những bức áp phích ảm đạm, tím ngắt này mang nội dung về những bản phóng tác thổi phồng lên của những quyển
hướng dẫn an ninh của Bộ đã được gửi đi trong mùa hè, còn thêm một vài
chiếc ảnh động đen trắng của những tên Tử Thần Thực Tử chưa bị bắt. Giữa nhúm người vội vã thậm thụt đi lại trên đường, hai kẻ lạ mặt nhàn nhã
vừa đi dạo vừa ăn vặt quả thật vô cùng nổi bật.
"Số 118, tới rồi..."
Chàng thanh niên vừa nói vừa dừng mắt ở biển số nhà, đó là một cửa hàng bề
ngoài phủ đầy hoa hồng tường vi, thoạt nhìn khá giống một quán cà phê
Muggle; những đóa hoa trắng hồng được ếm phép thuật để trông luôn tươi
mới, đẫm sương. Khi khách hàng đi ngang qua chúng, một cơn mưa cánh hoa
nhỏ sẽ rơi xuống hết sức lãng mạn. Cửa hàng này gợi nhớ cho Snape chút
gì đó của căn biệt thự ấm cúng bờ sông, có lẽ là do mảnh hoa hồng đằm
thắm tuyệt đẹp, có lẽ là lò sưởi ấm áp đang cháy và giấy dán tường màu
be nhạt khi anh theo Harry bước vô trong.
Một người phụ nữ xinh
đẹp bước lên tiếp đón bọn họ. Giọng của cô ta hiền và lịch sự, nụ cười
mỉm cũng rất chuẩn mực, dễ gây thiện cảm cho người khác: "Xin chào quý
khách, không biết tôi có thể hỗ trợ gì không?"
Bên trong cửa hàng có một hai vị khách khác nên Harry không đáp lại lời người phụ nữ, canh chừng lúc không ai để ý, cậu nhẹ nhàng để lộ chiếc nhẫn sư thứu trên
bàn tay trái. Người phụ nữ chớp mắt, thái độ càng lễ phép hơn nữa, dẫn
hai người họ vào sâu bên trong.
Xuyên qua những cánh cửa quét sơn màu trắng kem và những tấm thảm thêu hoa văn phong cách Ý, ba người họ
ngừng lại trước một tấm phù điêu chim muông hoa lá. Người phụ nữ gõ vào
một vài vị trí bí ẩn trên tường, một cái gì đó đã được khởi động khi mỏ
của con chim Alpine chạm vào dây nho, và một cánh cửa bật mở. Ba người
lại tiếp tục đi vào đường hầm dài và rộng đó, hai bên tường trưng bày
một số quầy triển lãm, mỗi quầy đều có một người phục vụ đứng. Snape âm
thầm quan sát, những món triển lãm đều là vật phẩm Luyện kim cấp cao. Họ đi tới đâu, người phục vụ đứng quầy lại chào họ rất lịch sự, nụ cười và kiểu cách họ nói chuyện cũng giống hệt người phụ nữ dẫn đường.
"Ông chủ, Tina ở trên lầu, ngài cần phải lên trên." Người phụ nữ nói, Harry
gật đầu tỏ vẻ đã biết. Ba người lại bước lên một cầu thang bằng đá cẩm
thạch, những ngọn đèn sáng rực thắp chói cả khu vực, những tấm thảm dệt
xa xỉ tinh xảo trải dưới chân, ven tường treo đầy những bức tranh mạ
vàng - chủ yếu là một ít tranh phong cảnh, không thấy nhân vật nào bên
trong, hoặc có lẽ họ đã tránh đi.
Họ dừng bước ở phòng lớn trên
cầu thang, người phụ nữ dẫn đường mở cửa xong thì lùi lại, chứng tỏ cô
ta không vào. Snape nhìn thoáng qua căn phòng rộng lớn bên trong, rất
giống Phòng Yêu Cầu thằng nhóc này từng dẫn anh đến, đầy giá sách, đệm
mềm, những cây cột và tám cánh cửa; quay sang Harry với vẻ nghiền ngẫm.
Chưa đợi bọn họ ngồi xuống, một con gia tinh nhỏ thó đã xuất hiện trong
phòng, tay nó bưng một cái khay, cẩn thận lại gần Harry với một vẻ rất
thấp thỏm, nó kêu lên: "Thưa cậu chủ!"
Tina xuất hiện thì ai nấy
đều hiểu, cửa hàng này thuộc sở hữu của Nhà Potter, có diện tích khá
lớn, trước đây còn chia ra hai nửa để cho thuê. Dạo dần đây thời thế bất ổn, người thuê không kí khế ước thuê tiếp nên Harry thu về tay để làm
cửa hàng của mình.
Harry hiền lành nói: "Tina, cô làm tốt lắm. Tôi rất vừa lòng."
"Cảm ơn chủ nhân đã khen!" Từ lúc cửa hàng khai trương lại, Harry bận bịu
quá nên không động tới bất cứ việc gì, giao hết vào tay gia tinh, đúng
là thử thách không nhỏ cho tụi nó. Được chủ nhân khích lệ, Tina mừng rỡ
tới nỗi nước mắt rưng rưng, thậm chí không kiềm chế được tiếng gào:
"Thưa cậu chủ, thưa ông, mời uống trà ạ!"
Harry mỉm cười thú vị,
bây giờ đã trở thành một "quản lí" cửa hàng nhưng con gia tinh này vẫn
hạnh phúc đến thế với sự khen ngợi của phù thủy. Cậu nói tiếp: "Cảm ơn
Tina, à, anh ấy là Severus Snape (Harry vừa nói vừa kéo tay người đàn
ông vẫn im ỉm nãy giờ, tung ra một trái bom) Về sau ảnh cũng là.... chủ
nhân chỗ này."
Con quỷ lùn mặc tạp dề nơ hồng há hốc mồm đầy ngạc nhiên, nhưng nó đã nuốt được tiếng la của mình xuống một cách khó nhọc.
Tina khom mình với Snape, cái mũi dài sọc nhém thì đụng đất: "Dạ vâng vâng,
ông chủ Snape, Tina rất hân hạnh được phục vụ cho ông!"
Đến nước
này rồi thì Snape không thể nhịn được nữa, gằn giọng: "Ta cho rằng ta có quyền lợi biết hết thảy." Tự nhiên lại có một con gia tinh nhận mình
làm chủ, dù không giận lắm nhưng Snape cũng muốn biết đầu đuôi ra sao.
Harry vội vàng xua Tina đi: "Tina, cô đi trước đi."
Con gia tinh sáng suốt nhận ra có gì đó không ổn, nó biến mất cực kỳ lẹ.
Harry kéo tay Snape, anh không tránh, có lẽ là không quá giận, chỉ hơi
cáu kỉnh vì Harry tự ý quyết định. Harry lập tức bon bon giải thích:
"Không phải thầy hỏi em sau này tính làm gì ư? Em thích Luyện kim, nhưng mà em không giống các nhà giả kim khác lắm, không muốn gia nhập hiệp
hội này kia... Nên em muốn tìm nguồn tiêu thụ cho tác phẩm của mình, em
mới mở cửa hàng này đó."
Harry càng nói càng dịch lại gần Snape,
đến khi đùi hai người chạm nhau, Snape vẫn đang cau mày nghĩ ngợi thông
tin cậu vừa tiết lộ nên vẫn chưa hay biết.
Vì không biết Harry đã kế thừa Nhà Potter, Snape lại lần nữa đổ cho chó đần Sirius cưng chiều
con nuôi đến mất trí. Nhưng thằng nhóc có thể tìm được sự nghiệp mình
thích cũng khá tốt, tuy rằng thoạt nhìn có hơi lông bông, nhưng xác thật chuyện lũ Gryffindor bộp chộp có thể làm ra, anh cũng nghe đồn đôi song sinh nhà Weasley cũng sắp mở cửa hàng Quái Quỉ gì đó...
"Bộ trò tính sau này không nghiên cứu tiếp sao?"
Snape tương đối cố chấp cho rằng một phù thuỷ ưu tú nên tập trung nghiên cứu
một lãnh vực nào đó tới khi đạt được thành tựu. Trong mắt Snape, thằng
nhóc mắt xanh này có tương lai khá rạng ngời, sau này thế nào nó cũng
tạo ra được cái gì đó tầm cỡ Hòn đá phù thủy chứ không thường thường
chơi chơi được.
Harry phân trần: "Không phải, cửa hàng này do gia tinh quản lí mà, em chỉ làm việc em thích, như chế ra mấy món đồ thú vị này nọ." Cậu cũng đâu có thích làm một thương nhân, đối mặt với nhiều
người xảo trá lươn lẹo hay quý tộc quanh co lòng vòng. Cho dù trước đó
làm hiệu trưởng Hogwarts Harry cũng xài chiêu dùng sức mạnh nói chuyện,
cái này phải cảm ơn giới Phép Thuật khá đơn giản, kẻ mạnh có quyền.
Snape gật đầu, nếu thằng bé này gian xảo láo liên như con buôn thì giới học
thuật sẽ không ưa nó. Như vậy cũng được, với số tiền mà tên chó đần kia
may mắn được hưởng, dù thằng nhóc có tiêu tán hết một núi vàng nó cũng
không tới nỗi chết đói. Cùng lắm thì mình trợ cấp cho nó... Snape thầm nghĩ.
Biết Snape cũng tò mò, Harry đề nghị: "Mình xuống dưới xem thử nhé?" Lúc nãy đi quá nhanh, có nhiều cái không kịp nhìn kỹ.
Thế là hai người trước sau đi xuống lầu, Harry từ chối đề nghị giúp đỡ của
người phụ nữ, tự mình dẫn Snape tham quan sản phẩm đặt trong quầy. Đa số chúng đều là trang sức vàng bạc đá quý, dưới ánh đèn vàng tỏa ra tia
sáng lấp lánh cực kỳ xinh đẹp, huyền bí, hơn xa trang sức trong giới
Muggle.
Harry chỉ vào một vòng cổ đá mặt trăng, giới thiệu: "Đây
là do một nhà giả kim em chào mời đến cửa hàng. Ông ta rất có sức sáng
tạo, như thầy nhìn nè, cái vòng này có thể biến hình thành vòng tay hay
kim cài áo đó, đá mặt trăng có thể tăng thêm tính ổn định cho phép thuật người sử dụng."
"Bên này là khu vực đặc biệt, nhằm vào nhu cầu
trực tiếp từ khách hàng, một tháng chỉ nhận ba đơn." Harry chỉ vào một
sợi dây xích bằng vàng ròng trên đó: "Đây là một đơn hàng tháng này của
cửa hàng, hình như do một ông quý tộc nào đó đặt, Xích Trói Toàn Thân,
nó sẽ tự động trói chặt cái đụng vào đầu xích, em cũng hơi nghi ngại cho người sử dụng, nghe nói sợi xích này nhạy lắm, chỉ cầm lên thôi nó cũng tự trói chủ nhân lại được. Các nhà giả kim tiệm em đang tìm cách để
giảm bớt mức độ của nó..."
Nói rồi, Harry lại kéo Snape đến một
quầy hàng, đằng sau nó treo một bức tranh vẽ cảnh sao trời lấp lánh,
cũng nhấp nháy như mắt Harry khi cậu nhìn chăm chú vào anh: "Đây là quầy trưng bày nhẫn, mỗi nam khách hàng đến đây chỉ được mua một lần duy
nhất trong đời thôi."
Snape có hơi bối rối, bàn tay hơi đổ mồ
hôi. Anh toan rút tay lại thì Harry lại quay đầu kéo anh đi chỗ khác, để lại quầy nhẫn sau lưng. Snape kiềm chế bản năng muốn ngoái đầu lại nhìn của mình, đi nhanh theo cậu.
"Bên này lại có một ít sản phẩm
thực dụng, máy truyền tin, túi không gian, bùa Dịch chuyển..." Harry
ngẩng đầu nhìn thoáng qua người phụ nữ xinh đẹp đứng cạnh quầy hàng: "Em quên nói với thầy, cả cửa tiệm này trừ Tina, còn lại đều là con rối."
Điều này thực sự làm Snape ngạc nhiên, so sánh với mấy con rối thổ tả thoạt
nhìn là biết có vấn đề trong Phòng đấu giá Lưỡi Hái, mấy con rối của
Harry thật sự quá giống thật, từ ánh mắt tới biểu cảm, giọng nói. Snape
thốt lên: "Thật đáng ngạc nhiên."
"Cũng ít nhiều nhờ phép thuật
của gia tinh đấy chứ, nếu là em cũng rất khó quản lí nhiều con rối như
vậy cùng lúc." Harry vui vẻ đáp, cậu cũng có thể điều khiển hết mớ rối ở đây nhưng về lâu về dài sẽ lộ sơ hở. Đúng là không thể xem thường phép
thuật của gia tinh được, chúng có một hệ phép thuật hoàn toàn khác với
phù thủy.
Quầy hàng tiếp theo vô cùng lớn và rộng, bày đầy chai
lọ đẹp đẽ, có bằng thủy tinh, có bằng vàng ròng: "Bên này là thuốc làm
đẹp, tắm gội, nước hoa." Nhìn kích thước này là đủ biết đây chắc chắn là mặt hàng bán chạy nhất tiệm.
"Ngẫu nhiên sẽ có vật phẩm đặc
biệt, tụi em sẽ tổ chức đấu giá." Harry chỉ lên một sân khấu nhỏ đằng
xa: "Có thể là châu báu hiếm quý, vật phẩm Luyện Kim khó gặp..."
Harry cười toe: "Cũng hợp lí mà thầy, có cung có cầu thôi ạ."
Harry kéo tay Snape: "Severus này, thầy có muốn mở một cái quầy ở đây không?
Em thấy Độc dược của thầy tuyệt lắm, hơn xa hàng hóa ngoài kia, biết đâu thầy còn kiếm được người thí nghiệm nữa." Rõ ràng buôn bán chỗ Harry
tiện lợi và an toàn hơn Phòng đấu giá nhiều, Snape cũng có thể tích lũy
khách hàng cố định.
Nhưng một số Độc dược khó nấu vừa tung ra đã
đoán được xuất thân từ tay ai, hơn nữa Snape còn phải làm gián điệp, anh tiếc nuối nói: "Ý tưởng hay, nhưng bây giờ ta không có thời gian."
"Em hiểu mà, nhưng thuốc Làm đẹp trong cửa hàng em bán chạy lắm, nếu thầy
có rảnh thì thử một chút cũng không sao mà, giá cả cứ nói với Tina là
được."
"Khách hàng cùa trò mê mẩn trò làm đẹp vô tích sự này ghê
nhỉ." Snape nhớ tới ông bạn nào đó đang bóc lịch trong Azkaban, tên chim công lấy thuốc Làm đẹp thay cơm ăn này lúc về chắc cũng rụng hết một
lớp lông.
Lúc này bên ngoài đột nhiên có hai vị khách bước vào,
Harry bèn kề sát tay Snape, thì thầm chỉ đủ hai người nghe được: "Đúng
là có một quý tộc nào đó chúng ta quen đến đây mua một bình nước hoa giá cao." Đổi lấy một nụ cười khẽ của Snape.
Người đàn ông tóc đen
mang một khuôn mặt xa lạ, nhưng ánh mắt sâu thẳm vẫn y nguyên như cũ,
vẫn giọng nói như tơ đầy châm chọc: "Ừa, giờ ta thấy hứng thú với đề
nghị của trò rồi đó." Bào tiền của quý tộc chim công trắng lẽ nào không
thú vị?
Harry nói chua lè: "Em tưởng... quan hệ giữa hai người tốt lắm."
Đôi mắt đen của người đàn ông trừng sang, Harry phải nói là càng lúc cậu
càng thấy mình hết thuốc chữa rồi, cả khi Snape trừng cậu cũng thấy xôn
xao. Người đàn ông chậm rãi nói: "Ta cho rằng trò phải biết, Malfoy quan tâm tới ích lợi nhiều hơn."
Nụ cười toe toét trên mặt cậu thanh niên làm Snape chợt thấy bực bội vì mình lại nhiều lời giải thích.
Càng lúc càng có nhiều khách vào, thời buổi này ai cũng mong mua được vật
phẩm Luyện kim cứu mạng, không phải như mấy cái Mề Đay rẻ tiền bán ngoài hàng rong nhan nhản đầy đường, có thể khiến người ta đổi thành màu cam
hoặc mọn mụn cóc, mà là vật phẩm phép thuật chánh hiệu ngăn cản được tấn công Hắc ám. Hai người bèn nương theo dòng người rời khỏi hành lang phù điêu, quay trở lại với sảnh chờ treo đầy thảm và đèn.
Sảnh chờ
đầy những dãy ghế sô pha xốp mềm mại được trang trí tinh tế và thoải
mái, một cái quầy bày đầy cà phê và trà bánh thơm nức, có hơi giống quán cà phê của Muggle, dăm ba phù thủy nhấp nhổm ngồi trên ghế, hoặc cứ ngó vào trong (chắc mẩm là quý ông này đang chờ tới lượt để vào hành lang
trưng bày), một số thì đi thơ thẩn ở những kệ ô vuông sát tường, bày đầy một số bình lọ có vẻ thông thường. Có một bà phù thủy mở nút lọ và hít
hà một lát, sau đó khoái trá trả tiền cho lọ nước hoa đó rồi rời khỏi
cửa hàng một cách chóng vánh.
Harry nhìn chăm chú vào cái ghế sô
pha gần mình nhất, hít hà mùi bánh mì mới ra lò thơm phức trong không
khí, hỏi: "Mình ăn gì không thầy? Hay đi tiệm thuốc?"
Snape quơ
cái túi trong tay, nói bằng một giọng chế nhạo: "Còn có cái thứ ngu xuẩn này, đi thôi." Harry vừa bất đắc dĩ vừa lưu luyến bị anh kéo khỏi cửa
tiệm Nhà Potter.
Snape không tính đi Hẻm Quéo, thời điểm nguy
hiểm này mà lênh khênh vô trỏng không khác gì nạp mạng, anh kéo thằng
nhóc sau lưng đến thẳng cửa tiệm Nhà Bào Chế Thuốc, vừa vặn nằm ngay đầu đường.
Nhưng lúc đến gần Gringotts, hai người lại nghe thấy âm
thanh la hét huỳnh huỵch đầy hỗn loạn. Họ liếc nhau một cái rồi áp sát
tường, cẩn thận đi về phía có tiếng động.
Bởi vì Harry đã cố ý
dặn riêng, chung quanh cửa hàng đũa của Olivander có đầy Thần Sáng mặt
đồ thường tuần tra, lúc Tử thần Thực tử tập kích bọn họ đã chống lại kịp thời. Nhưng hiển nhiên Tử thần Thực tử không đạt mục đích thề không bỏ
qua, bắt đầu ngang nhiên đánh nhau với Thần Sáng giữa phố. Nhóm người
khùng điên này là lôi người qua đường trên phố vào cuộc chiến làm Thần
Sáng có chút bó tay bó chân.
Những quầy hàng rong đổ sập làm vô
số dây chuyền Biến Hình dỏm, những cái mắt kính không tròng, những cái
Kính viễn vọng biết Đấm văng tung tóe ra đất. Một bà phù thủy có vẻ đã
vô tội trúng một Bùa Biến hình và té xỉu với một chòm lông tím nổi bật
trên đầu. Cuộc chiến càng lúc càng mất khống chế khi hai bên đã phóng ra bùa chú không thể tha thứ. Mặt tiền cửa hàng đũa phép đã hoàn toàn tan
hoang, ô cửa bằng kiếng bể nát, chỗ trưng bày chất đầy gạch vụn, mắt
thấy một Tử thần Thực tử đã tóm được ông già Olivander, chuẩn bị Độn thổ trốn đi thì một câu thần chú bay ra từ chỗ tối đã đập trúng mình và làm gã ta bay thẳng vô tường.
Đũa phép Harry giơ lên, cậu nói nhanh: "Thầy tránh đi trước đi!" Rồi cậu chạy vụt đi. Nhưng Snape lại nấn ná
tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm cậu thanh niên. Cho dù thuốc Đa Dịch sắp hết hiệu quả, anh có thể bị nhóm Tử Thần Thực Tử bắt gặp tại trận, Snape
cũng không muốn đi, anh phải canh gác cho thằng bé.
Phần lớn Tử
thần Thực tử được Voldemort phái ra lần này không thuộc nhóm nòng cốt
đắc lực, bởi vì đa phần nhóm trung tâm đều bị giam tất vào tù. Trước
tiên Harry dùng thần chú phòng ngự để vẽ ra một khu vực an toàn, bảo đảm người đi đường xung quanh không bị vạ lây. Lúc này nhóm Thần Sáng cũng
đã bắt đầu sơ tán người vô tội, thu hẹp vòng vây. Ông cụ Olivander đã
khôn ngoan chui ra đằng sau một bức tường sụp, tuy nhiên cụ vẫn còn cách khá xa nhóm Thần Sáng, tình huống không mấy lạc quan. Bọn áo choàng đen đã thấy sự tình không ổn, chúng có vẻ muốn chạy nhưng sáu đứa này có lẽ không thoát nổi trước sự bao vây kín kẽ này.
Gã Tử Thần Thực Tử
vừa bị đập một cái vào tường đã bò dậy, nhác thấy cái bóng gầy hom hem
đang thậm thụt ngay trước mặt, gã cố nén đau đớn để tóm cổ ông cụ làm
đũa. Gã coi như thông minh, vừa bắt được Olivander đã lùi lại vào tiệm
đũa phép. Con mắt láo liên dưới lớp mặt nạ của gã đã phát hiện một đồng
bọn của mình đã bị tóm, còn có hai tên đã rớt mặt nạ, gã bèn quát to:
"Để tụi tao đi, bằng không tao giết lão!"
Cậu thanh niên lạ mặt
xuất hiện giữa nhóm Thần Sáng thấy cảnh tượng đó thì có vẻ buồn cười
lắm, cậu tiến lại gần như đang dạo chơi trên mặt cỏ, không mảy may sợ
hãi hay e dè: "Đâu mày nhìn lại coi, mày tóm đúng người chưa?"
Tên Tử thần Thực tử nghi hoặc cúi đầu, rồi thấy một con rết to khổng lồ
đang đu trên tay gã, sợ hãi ập đến quá nhanh làm gã ta không làm được gì hơn là gào lên một tiếng thảm thiết và té dập mông xuống đất. Harry vội vàng chặn công kích của gã phát ra trong lúc sợ hãi tột độ dùm
Olivander rồi mang cụ đến chỗ mình.
Một Tử Thần Thực tử khác phát điên tại chỗ: "Đồ đần độn! Mày ngu hả! Sao mày lại đẩy lão ta ra!"
"Con rết! Con rết!" Gã đàn ông té lật xuống đất bò bằng cả hai tay hai chân
để né xa chỗ Harry và Olivander, gào thét đầy hoảng loạn.
Harry đẩy ông cụ tóc bạc phơ này ra sau lưng, nhẹ nhàng nói: "Ông không sao chứ, thưa ông?"
"Không... Không sao hết. Cảm ơn cháu." Ông cụ có đôi mắt bạc tỏ tường này vẫn còn bình tĩnh lắm, liếc ngang tay phải của Harry, cụ lẩm bẩm: "Hai tất
chín, cây nhựa ruồi và lông phượng."
"Đôi mắt của cụ luôn tinh
tường." Harry vừa che cho cụ vừa lùi về sau, nhóm Thần Sáng càng lúc
càng nhiều, Tử thần Thực tử không có khả năng chạy trốn, tới đây là cậu
khỏi cần nhúng tay nữa.
Một Thần Sáng tới gần hai người họ, nói: "Chào ngài, ngài..."
Lúc này mái tóc vàng ngắn củn trên đầu cậu thanh niên bắt đầu dài ra và sẫm màu lại, cho đến khi biến thành màu đen bờm xờm. Cậu thanh niên chợt
lùn hơn chút xíu, khuôn mặt trẻ lại dần dần đến khi biến thành dáng vẻ
quen thuộc với mọi người và đôi mắt xanh như phát sáng. Vẻ kinh ngạc
hiện rõ trên mặt Thần Sáng đó, anh ta há hốc mồm ra hết sức ngạc nhiên:
"Harry Potter!"
Lúc này Harry mới biết thuốc Đa Dịch đã hết tác
dụng: "Ôi! Xin lỗi, nơi này không thích hợp nói chuyện." Cậu cúi đầu và
choàng tấm áo chùng lên đầu, may là hiện trường còn khá rối ren nên
không có quá nhiều người để ý, Harry hỏi: "Đội trưởng của mấy anh đâu?"
Thần Sáng này lập tức đáp: "Tôi hiểu mà, thưa ngài, đội trưởng... Đội
trưởng!" Nhóm Tử thần Thực tử đã buông tay chịu trói, một người đàn ông
da đen cao lớn liền đi ra, đó chính là Kingsley, ông ta vừa loáng thoáng thấy cái bóng dưới áo trùm đã đoán được đó là ai, lập tức đi tới.
Giọng ông Kingsley trầm và chậm, làm bộ không quen biết với Harry: "Đây chắc
là cậu Potter hả, chào cậu. Tôi là Kingsley Shacklebolt, đội trưởng nhóm Thần Sáng chịu trách nhiệm tuần tra hôm nay."
Harry đáp lại giả lả: "Chào ông Kingsley, rất hân hạnh được biết ông."
Nói rồi, cậu chỉ vào ông cụ sau lưng mình: "Hình như cụ Olivander bị
thương, mọi người nên chữa cho cụ ấy." Ông Olivander đi đứng hơi khập
khiễng, trên mặt cũng có một đốm trầy to khá chật vật. Nhưng dĩ nhiên
Harry sẽ không vì một việc này mà quấy rầy Kingsley, cậu đang ám chỉ
Kingsley cần bảo vệ Olivander thật tốt, bởi vì Bộ Pháp Thuật đã có người trúng Lời nguyền Độc đoán, không ai biết liệu trong đội Thần Sáng có an toàn hay không.
Kingsley gật đầu, người đàn ông này luôn luôn
đầy trí tuệ. Ông ta liếc mắt một vòng, không phát hiện người của Hội
Phượng Hoàng, bèn nhìn Harry với vẻ khó hiểu: "Nơi này không an toàn, để tôi sai người đưa cậu Potter trở về." Đã có vài người bắt đầu xuất hiện bên này, càng nhiều Thần Sáng nhận ra Cứu thế chủ danh tiếng lẫy lừng
đang xuất hiện ở đây, thậm chí còn hạ đo ván một Tử Thần Thực Tử.
"Không cần, bác Weasley sẽ tới, cảm ơn ông." Nhận được cảnh báo, một số ban
ngành khác của Bộ Pháp Thuật cũng lục tục xuất hiện. Toàn Bộ Pháp Thuật
đều biết Harry chơi thân chí tử với nhà Weasley, nên đưa Harry cho ông
Arthur ai nấy đều yên tâm.
Vừa nhắc, ông Arthur đã tức tốc chạy
tới, cũng như Kingsley, ông chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra liền
Harry, ông chụp vai cậu: "Bộ con tới đây một mình hả?"
Harry chớp chớp mắt lắc đầu, giống hệt mấy thằng con lén trốn đi chơi bị ba tóm tại trận.
Người của Hội Phượng Hoàng đều biết thực lực và tính cách của cậu, ông
Weasley phản ứng rất lẹ, lập tức giả bộ rầy la: "Đúng là thằng nhỏ ham
chơi, Molly sẽ giận bây lắm cho coi, ngại quá, thằng nhỏ nhà tôi mê chơi lắm, tôi xin phép đưa nó về trước..."
Ông Weasley không hề nhắc
tới chuyện sắp xếp người theo bảo vệ cho Harry, tuy rằng có vài thành
viên của Bộ Pháp Thuật cau mày không đồng ý, nhưng thấy ông Barty Crouch – quan chức cấp cao, không nói chuyện nên bọn họ cũng không lắm miệng.
Thế là Harry gật đầu với bọn họ rồi đi theo ông Weasley rời khỏi đám
đông đến đầu hẻm.
Rời khỏi đám người, ông Weasley mới nhỏ giọng nói: "Sao lại thế này, ai dẫn con ra đây mà giờ còn có mình con thế?"
Harry đáp: "Con đi với giáo sư Snape, hồi nãy tụi con đều uống thuốc Đa Dịch; thầy ấy không tiện xuất hiện. Thuốc hết tác dụng nên con mới bị lộ."
Ông Weasley có vẻ lo lắng: "Thầy ấy còn ở trong đó hả, ôi Merlin..."
"Không sao đâu, thầy ấy sẽ thấy con theo bác, chắc thầy về rồi."
Ông Weasley thở phào: "Vậy thì cũng đỡ! Đi thôi, để bác đưa con về, ở đây không an toàn đâu!"