Regulus uống thuốc đủ ba ngày thì chú Sirius cũng đã tự chuẩn bị tốt,
mỗi một Gryffindor đủ tư cách đều không thiếu khuyết lòng can đảm và
tinh thần hy sinh, cũng như Sirius đã từng làm trước đây – không chút
ngại ngần bước vào hành trình mạo hiểm
Regulus uống thuốc đủ ba
ngày thì chú Sirius cũng đã tự chuẩn bị tốt, mỗi một Gryffindor đủ tư
cách đều không thiếu khuyết lòng can đảm và tinh thần hy sinh, cũng như
Sirius đã từng làm trước đây – không chút ngại ngần bước vào hành trình
mạo hiểm.
Theo lời dặn của Harry, chú bế Regulus vào Pháp Trận
Trong, nhìn thật kỹ gương mặt gầy gầy của y một lần, Sirius bình tĩnh
đứng vào Pháp Trận Ngoài.
Địa điểm bọn họ chọn cho lần hiến tế
này là Rừng Cấm sau trường Hogwarts, bởi vì hiến tế cần một mảng đất
trống lớn cùng với lượng ma lực khổng lồ chống đỡ, đồng thời cũng đề
phòng Trận Pháp hiến tế trục trặc gây tổn thương cho người khác.
Harry đứng ở cách đó không xa nhìn chăm chú vào Sirius, chú đang hùng hồn đảm bảo với Kreacher bởi con gia tinh già này đang phát rồ lên vì lo lắng.
Những ngón tay gầy đét của nó tóm chặt lấy cái áo may bằng bao gối, nó
rên rỉ và khóc nấc, cái mũi dài ngoằng dính đầy nước mũi, mắt nó lai
láng nước và cứ lẩm bẩm không thôi. Hiếm khi Harry thấy chú Sirius an ủi ai bằng cái giọng cáu kỉnh nhường đó, nhưng đây đã là sự tiến bộ tốt
nhứt trong mối quan hệ giữa chú - và con gia tinh Black rồi.
Cụ
Dumbledore và Snape đứng cạnh nhau, ngay đằng sau đó. Cụ hiệu trưởng
nhìn vào cặp chủ - tớ đằng kia và mỉm cười vừa lòng trong khi Snape chỉ
bình luận bằng một tiếng hừ lạnh.
Thời gian trôi qua chậm rãi,
tiếng ong ong của côn trùng vang rền trong bầu không khí oi bức, cái oi
nồng và mùi lá mục ngai ngái thấm tuốt vào da thịt làm ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, thế nhưng không ai trong nhóm sáu người đứng đó nhúc nhích,
kể cả người luôn bộp chộp nhanh nhảu như Sirius.
Sau khi Harry
đọc xong đoạn thần chú dài ngoằng, hai Pháp Trận đồng thời lập loè ánh
sáng vàng mỏng manh, cái gì đó đang diễn ra. Mọi người nhận thấy có sự
khác thường ngay khi tia sáng đó vụt tắt; và đó là một khoảng lặng bất
ngờ. Như có kẻ nào đã vặn cái nút tắt âm radio, âm thanh rền vang đầy
bực dọc của Rừng Cấm tắt ngóm, rồi thinh lặng bao trùm.
Sirius
nhăn mày, chú cảm giác như mình bị ai đó ném vào một đầm lầy, không khí
xung quanh đặc nghẹn, quấn lại đến nỗi mỗi hơi thở cũng thành cực nhọc.
Suy nghĩ của Sirius chậm dần, chậm dần, rồi chú cố giơ tay lên. Cánh tay Sirius vươn tới trước giống hệt một thước phim quay chậm Muggle mà
Harry từng cho chú xem ở căn biệt thự bờ sông. Sirius nắm chặt khớp tay, thầm nhủ: cơ thể đã không nghe lời mình nữa.
Sirius thử hít một
hơi sâu mới biết buồng phổi nghẹt cứng giống một cái bình đặc ruột,
không thể nhét thêm bất cứ thứ gì vào đó. Vậy mình có đang thở không
nhỉ? Đầu Sirius chợt toát ra ý nghĩ lạ lùng nhưng chú đã gạt nó đi tức
khắc. Cứ có người đã vắt một tấm vải thưa mờ lên cảnh vật, chúng mờ ảo,
màu trắng sữa và phủ đầy bụi bặm, Sirius cố chớp mắt nhưng vẫn không
thấy rõ thứ gì đang ẩn núp trong sương. Harry, Dumbledore, Snape, kể cả
con gia tinh mắt mũi tèm nhem đã biến mất từ đời nào, cả thế giới màu
trắng đục ngầu này như chỉ còn mỗi Sirius là tồn tại.
Không biết vì sao mà trong lòng Sirius có một giọng nói cứ giục chú: đi đi, đi lên đằng trước đi...
Sirius nặng nề nhấc chân: tại sao tôi phải đi?
Đi đi, đằng trước có...
Sirius mờ mịt đi theo lời giọng nói chỉ dẫn, nhưng tay chân chú nặng trĩu như
đeo cả tấn xiềng xích trên mình. Mi mắt chú sụp xuống, rồi Sirius hét
lên, chú nghĩ mình đã phát ra âm thanh to lắm nhưng hoá ra tai chú chỉ
nghe được tiếng thều thào chậm chạp.
"Reg..."
Sirius vẫn
nhớ rõ mình phải làm gì, cho dù đầu chú hiện tại không khác gì một mớ xà bần lộn xộn. Chú gào lên hai tiếng, nhưng đáp lại lời chúng vẫn chỉ là
mảnh thinh không.
Sirius lê tấm thân nặng như đổ chì của mình về hướng chú cảm nhận, chú nhọc nhằn hét lên:
"Regulus! Em ở đằng đó sao? Thực xin lỗi, đã để em gánh vác nhiều như vậy, anh trai mang em về nhà được không?"
Đột nhiên giữa đầm lầy nổi lên một cơn gió to, Sirius bật căng mắt nhìn,
những đốm sáng vàng kim hiện lên như những con đom đóm lấp lánh trong
cơn lốc cuồng nộ. Sirius kích động tiến thêm hai bước nữa, bây giờ chú
đã tới rất gần Trận Pháp Trong. Sirius lại gào lên lần nữa, lần này
giọng chú đã hết sức có lực: "Regulus! Là em đúng không? Quay về cùng
anh đi? Sau này... Nếu em muốn ở lại Nhà Black thì hai chúng ta sẽ cùng
nhau bảo vệ gia tộc! Anh sẽ không bao giờ đi nữa, Reg! Anh sẽ mãi mãi ở
bên cạnh em!"
Dường như tiếng hét của Sirius đã kích động thứ gì
đó trong màn sương trắng, những mảnh vụn lốm đốm vàng ùa đến quanh chú
như một cơn lốc xoáy khổng lồ. Sirius lấy tay chặn mắt mũi lại, lạ lùng
là cơn bão vàng ấy không hề tổn thương chú mảy may, giống hệt như nó chỉ muốn đến gần chú hơn một chút. Ngón tay Sirius thử chạm vào đó, đống
mảnh vụn quay cuồng như thể chú vừa bấm trúng công tắc nào đó, rồi chúng chậm lại dần và tụ thành một bóng người mờ mờ.
Cái bóng đó nói, giọng lạnh căm: "Đi đi"
Nhưng Sirius chỉ thấy mừng như điên dại, chú lập tức bước về phía nó. Chân
chú chạm vào mép Pháp Trận Trong, nhưng lúc này Sirius chẳng quan tâm
nổi tới nó.
"Là em đúng không Reg? Anh tới đón em về nhà, đi đi, về cùng anh đi!" Sirius gào lên, giọng chú vỡ oà và pha lẫn sự này nỉ.
"Tôi đã không còn nhà nữa. Anh đi đi..."
Hình bóng mơ hồ nói xong câu này liền nhạt dần, trong cơn hoảng loạn, Sirius quên hết lời Harry dặn, chú nhảy bổ lên một con chó đen tìm chủ vào
người cái bóng đó. Tay chú khuỳnh lại, khom khom để ôm Regulus vào lòng.
Ánh sáng chói mắt lập tức bao trùm lấy chú, Sirius hoảng hồn tỉnh lại, ánh
vàng mạnh mẽ chung quanh làm mắt chú gần như không mở ra được. Chó bự mơ hồ thấy Regulus đang cách chú có mấy bước chân, nhưng ánh sáng dữ dội
đâm vào mắt Sirius làm chú không thể phán đoán tình trạng của y. Lúc này lòng Sirius đã kinh hoảng vô ngần, chú đứng ngây đơ, cả mắt cũng không
dám nhắm, bởi vì Mũi Thò Lò đã từng cảnh cáo chú, nếu lỡ làm sai bước
nào đó thì cả hai người sẽ vô cùng nguy hiểm.
Thật lâu sau, đến
khi trận mưa sáng kia ngừng lại, Sirius vẫn đứng cứng ngắc tại chỗ, mắt
chú không thể thấy được điều gì. Trái tim trong ngực chú đập mạnh đến
nỗi muốn phá tung và xông ra ngoài, đầu óc trống rỗng trắng xóa. Có lẽ
vì chói mắt quá mà không chịu nhắm lại, lệ hoen dính trên hàng mi
Sirius... Có khi Sirius sẽ đứng hoài đứng mãi ở đó, nếu âm thanh của
Harry không vang lên.
"Chú Sirius!"
Sirius chớp mắt, khung cảnh nhòe nhoẹt phía trước dần ngưng tụ thành hình bóng gầy gò nằm kia. Không kịp nghĩ ngợi gì nữa, chú xông lên đỡ lấy Regulus. Con gia tinh
Kreacher cũng tiến lại ngay sau đó, nó khóc òa lên và la hét khi sà vào
cạnh người đàn ông gầy yếu dưới đất: "Cậu chủ, cậu chủ Regulus của
Kreacher!"
Harry nhìn hoa văn Pháp Trận hình thành sau cùng, há hốc mồm thở dốc: "Đây là..."
Cụ Dumbledore cũng tiến lại gần quan sát, ngón tay khòng khèo của cụ khẽ
đẩy cái kính vầng trăng, mặt cụ nghiêm túc không nhìn ra được cảm xúc,
ông cụ gật đầu như chứng minh suy nghĩ của Harry, bảo: "Đúng là đáng
ngạc nhiên."
Harry không khỏi nhớ tới cái mỏ tép nhảy xui rủi của Godric, mặt đen thùi lùi, cậu không muốn nói chuyện nữa.
Bên kia, Sirius gọi tên Regulus không ngừng nhưng mãi mà y chẳng tỉnh lại,
chú không còn cách nào khác bèn quay qua réo tên con đỡ đầu nhà mình:
"Harry à, có thành công không? Sao em ấy vẫn không tỉnh!"
Con
Kreacher thì cuống quýt lẩn quẩn quanh hai người đàn ông nhà Black,
nhưng chú Sirius quá sốt ruột nên không để nó chạm vào Regulus. Kreacher bèn đập đầu xuống đất, may mắn trên mặt đất có trải nhiều lá cây mục
nát nên cũng không đến nỗi nào, mặt mày nó tèm lem và la to quàng quạc
làm Sirius càng thêm mất bình tĩnh, chú quát lên: "Im ngay! Kreacher!
Mày im ngay!"
Cụ Dumbledore vuốt chòm râu dài của mình, an ủi
Sirius: "Bình tĩnh nào, con trai, thành công rồi... Giờ chúng ta đưa y
đến..." ông cụ tự chỉ vào mình, Harry gật đầu nói tiếp: "Mượn Phòng Hiệu Trưởng của thầy ạ, để các giáo sư kiểm tra cho chú ấy."
Sirius
nắm chặt tay, trên gương mặt chú hiện lên nét nhẹ nhõm, chú bế Regulus
lên; đoàn người quay lại phòng Hiệu Trưởng, kèm theo một con gia tinh
thần kinh vẫn đang cấu nhéo quần áo mình.
***
"Dựa theo
mấy nguyên liệu ta từng dặn trò ấy, trước khi tắt lửa lại thêm vào mười
hai cánh hoa Papaveraceae, cho dù y có tỉnh lại hay không cũng chỉ dùng
nó trong một tuần thôi." Sau khi cụ Dumbledore và Snape kiểm tra cho
Regulus, Snape kêu Harry qua một bên dặn dò. Harry gật đầu đồng ý.
Cả cậu và Snape đều biết rõ Papaveraceae có tác dụng gây nghiện bật nhất ở Giới Phù Thủy, so với Cannabinol trong Tình Dược và Miên Dược còn kinh
khủng hơn. Papaveraceae không chỉ gây nghiện còn có tác dụng phụ là ăn
mòn Hạch Tâm Phù Thủy, đây là loại nguyên liệu bị cấm nghiêm ngặt bởi Bộ Phép Thuật, không phù thủy nào được phép buôn bán chúng, ngoại trừ bác
sĩ ở bệnh viện Thánh Mungo và Đại Sư Độc Dược có giấy phép chứng nhận.
Mặc dù thế, việc sử dụng Papaveraceae cũng do Ban Kiểm soát và Điều hòa
Nguyên Liệu Độc Dược theo dõi và quy định liều lượng nghiêm ngặt.
Tất nhiên là Harry không thể nào mua được Papaveraceae trong cửa tiệm Nhà
Bào Chế ở Hẻm Xéo. Tuy nhiên, ở Knockturn luôn tồn tại một ít
Papaveraceae mót của do những phù thủy đen và kẻ không sợ chết bán ra.
Harry đang suy ngẫm xem cửa tiệm nào có bán thì Snape cắt ngang: "Ta sẽ
cho trò Papaveraceae, đừng có giở nết nông nổi dại khờ mà tự đi mua
đấy!"
Harry ngoan ngoãn gật đầu, mắt xanh vô tội nhìn Snape.
Snape không thèm nhìn thằng nhãi này thêm cái nào, anh liếc sang con chó đần họ Black đang vây quanh chiếc giường được biến ra từ cái bàn trà,
vẻ mặt trông mong nhìn người đàn ông gầy ốm nằm trên đó.
Cụ
Dumbledore và Snape cùng trao đổi cái nhìn ngụ ý, cả ba người họ đều lựa chọn ngậm miệng không nói chuyện khế ước bị biến chất cho Sirius nghe.
Sirius chỉ biết là thành công, Snape cũng bảo sớm muộn gì Regulus cũng
tỉnh nên chú không nghi ngờ gì cả. Thậm chí khi nhìn vẻ mặt lạ lạ của
Harry chú cũng nghĩ là do khế ước đã kết nối sinh mạng hai người lại với nhau. Trong lòng Sirius còn thấy may vì sinh mạng mình mạnh mẽ, giây
phút đó mình đã chọn nhào tới giữa cái bóng đốm sáng vàng lại.
Sau đó, Regulus vẫn tiếp tục dùng Thuốc Nuôi Linh Hồn dưỡng bệnh. Snape thì gửi thiệp tới kẻ môi giới chợ đen, chờ lúc nhận được thư mời gửi lại
thì cũng đã gần cuối tháng tám. Một tuần trước khi nhập học, nhóm giáo
viên trở lại Hogwarts trước để chuẩn bị kế hoạch giảng dạy cho năm mới,
kể cả Snape cũng thế. Chỉ duy ngày hai mươi bẩy anh xin cụ Dumbledore
cho nghỉ để đi Phòng Đấu giá mua đồ.
Sáng ngày hai bảy, Harry
xách theo một bao tải đồng vàng bước vô hầm, khệnh khạng đưa nó cho
Snape. Lão dơi già nhận cái túi nặng trĩu, tay phải gồng hết sức mới cầm vững được, nhíu mày nhìn Harry.
Anh giễu: "Ta giả thiết Nhà họ
Black không có đam mê làm việc thiện, phát cho mỗi phù thủy ghé thăm một bông Papaveraceae, bằng không trò vác đống vàng này đến để làm khổ giáo sư Độc Dược đáng thương của trò à?"
Chợ đen chỉ giao dịch bằng
Galleons, ngay cả chi phiếu Gringotts bọn họ cũng không nhận, tuy rằng
Papaveraceae đắt tiền nhưng cũng không cần nhiều cỡ đấy, không lẽ thằng
nhãi này tính mua về bán sỉ à?
"Khà khà... Giáo sư ơi... Có
chuyện này em muốn thương lượng với thầy" Harry ngượng ngùng gãi gãi đầu "Em muốn mua nguyên liệu luyện kim nữa, thầy mang em theo với, được
không?"
Snape quắc mắt, giọng nói dần trở nên nguy hiểm: "Ta cho
rằng ta đã nói RẤT – RÕ – RÀNG với trò rồi, thành thật ở nhà huấn
luyện!"
Nó cho rằng ngoài đường giờ còn yên bình lắm hay sao?
Nếu gặp phải một Tử Thần Thực Tử điên cuồng thì nó sẽ bị đóng gói thắt
nơ dâng lên trước mặt Chúa Tể Hắc Ám ngay. Đồ sư tử ngu xuẩn!
"Em sẽ biến thành con hươu ngoan ngoãn mà, Severus, nguyên liệu luyện kim
của em hết trơn hết trọi rồi, hơn nữa cụ Dumbledore cũng chịu mà, chỉ
cần thầy đồng ý thôi..." Harry đã từng vào Phòng Đấu giá Lưỡi Hái vì đôi khi có những nguyên liệu chỉ chợ đen mới có. Nhà đấu giá nói nguy hiểm
cũng nguy hiểm, nói an toàn cũng an toàn, tất cả mọi người sẽ che giấu
thân phận của mình, chỉ cần mi có vàng và thực lực, mi muốn mua cái gì
cũng được.
Snape quát: "Ta không đồng ý, đi về ngay!"
Thằng nhãi mắt xanh chết tiệt! Lão ong mật chết tiệt! Cụ ta bị đầu ngọt làm
hư đầu rồi! Cụ ta lú lẫn rồi! Thời buổi này mà dám để thằng nhãi con ra
đường tung tăng bay nhảy, cụ ta sợ nó sống lâu quá à?
"Em hứa là em sẽ ngoan thiệt mà, em chỉ ở cạnh thầy không đi đâu hết. Nếu mà
thầy không đồng ý..." Harry giảo hoạt chớp mắt: "Em sẽ trùm áo Tàng hình lén đi theo thầy!"
Snape im lặng rất lâu, nhìn chằm chằm Harry
không dứt, giống như đang suy xét có nên giết toi thằng nhãi này trước
khi nó làm mình tức chết không, cuối cùng lại vì không muốn nửa đời sau
mình phải vào Azkaban mà từ bỏ. Snape nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh một tiếng, quay ngoắt vào phòng Độc Dược đóng cửa cái đùng, học kỳ này Lão
Ong Mật đừng hòng có một gill Độc dược sâu răng nào nữa!
Bữa cơm
trưa diễn ra trong tâm trạng thấp thỏm của Harry, sau khi ăn xong, không đợi Snape nói gì, Harry đã biến thành một con hươu tuyết nhỏ, ngoan
ngoãn nhảy vào cái túi đã được ếm Bùa Mở Rộng. Snape nê cái túi lên, mày cau nhẹ lại ước lượng, hình như nó nặng hơn thì phải.
Hươu Harry sung sướng lăn lộn trong túi, vẻ mặt vô tội kêu một tiếng, thò đầu ra
nhìn quanh quất rồi bị Snape đen mặt nhét vào lại.