"Em có thể ngủ ở phòng anh không?" Một năm rồi, Vương Nhất Bác vẫn dùng
chiêu cũ, bình cũ rượu mới. Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn
gật đầu đồng ý.
Chẳng qua anh chỉ đang giả vờ bản thân cần cân
nhắc cẩn thận, đương nhiên sẽ không từ chối. Nhưng trên mặt Vương Nhất
Bác không hề cười hiện ra hai dấu ngoặc nhỏ, xem ra thật sự chỉ là ở nhờ một đêm.
Vương Nhất Bác tắm ở phòng mình xong, mặc áo thun rộng
thùng thình cùng quần thể thao ngắn đi sang. Có thể do ban ngày quay
chụp quá đuối, vừa nằm xuống gối đã lập tức phát ra tiếng ngáy. Tiêu
Chiến không hề cảm thấy ồn ào, ngược lại âm thâm này mang đến chút sinh
khí cho căn phòng trống vắng. Khiến lòng người lắng dịu lại, không còn
cảm giác bồn chồn như đêm trước, anh rất nhanh cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Vương Nhất Bác quay về phòng mình rửa mặt, sau đó cùng Tiêu
Chiến đi ăn bánh mì thịt nguội và trứng rán của khách sạn. Tiêu Chiến
nói thật kì lạ, trứng rán hôm nay lại không còn cứng như dây kẽm. Vương
Nhất Bác cắn một ngụm lớn bánh sandwich, không trả lời anh.
Lúc
làm việc, hai người lại quay về mối quan hệ đồng nghiệp bình thường,
ngoại trừ giao tiếp khi cần thiết và áo len đôi thì không có tương tác
nào khác. Frida vẫn đến tìm Tiêu Chiến cùng ăn trưa. Anh cũng giữ phép
lịch sự tối thiểu và khoảng cách an toàn. Nhưng những người khác trong
đoàn không cảm thấy như vậy.
Giai đoạn ăn dưa sơ cấp toàn là dựa
vào khoảng cách để suy đoán mối quan hệ nhân vật, đến giai đoạn cao cấp
mới chuyển qua nghiên cứu phản ứng hóa học giữa cả hai.
Tiêu
Chiến vẫn luôn lén quan sát phản ứng của Vương Nhất Bác. Nhưng cậu dường như rất bận rộn công việc, không có thời gian để ý đến anh.
Firda đủ thông minh để nhận ra Tiêu Chiến không có ý với mình. Nhưng cô cũng
có tự tin, một đại minh tinh như cô khi thích người khác, không mấy ai
có thể từ chối. Huống hồ, Tiêu Chiến còn là dạng người không giỏi cự
tuyệt người khác.
Cô có kiên nhẫn, muốn ở Iceland giành được tình yêu của người đàn ông đẹp nhất trong tầm mắt. Dù sao cách ngày rời
Iceland cũng còn đến hơn một tuần.
====
Thật trùng hợp,
nơi chụp hình ở Bãi cát đen lại là chỗ trước đây Tiêu Chiến và Vương
Nhất Bác từng rơi xuống nước. Bởi vì phía sau cột đá đen cao chót vót có một cái động vòng cung đón gió lớn hình thành tự nhiên. Hai người đều
nhớ nơi này, mà máy quan sát của đạo diễn chính là đặt bên trong động.
Hiếm thấy một ngày nắng đẹp trên Bãi cát đen, nhưng Đại Tây Dương phía xa
vẫn cuộn trào phẫn nộ. Đạo diễn đang xác nhận phương án góc độ quay với
Tiêu Chiến và Frida, vì tiếng sóng biển quá lớn, những nhân viên khác
cũng đều tập trung lại nghe. Tiêu Chiến đưa ra ý kiến nói phương án quá
nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện sóng cao hơn mười mét,
không thể để Frida xuống nước, nếu không hậu quả không thể lường được.
Đạo diễn nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt phức tạp. Đến khi Frida thẹn thùng cúi đầu xuống, anh mới nhận ra mình không nên nói như vậy, xem ra Vương
Nhất Bác nói còn thích hợp hơn mình. Tin đồn của anh và Frida lần này
lại tăng thêm một bậc, dù nhảy xuống Đại Tây Dương cũng rửa không sạch.
Tiêu Chiến hoảng hốt nhìn về phía Vương Nhất Bác, chỉ thấy cậu híp mắt không rõ, hẳn là đang cố nhịn cười. Cậu trước giờ vẫn luôn như vậy.
"Xem như tôi chưa nói gì, chụp đi, tôi suy nghĩ nhiều rồi." Cho dù Tiêu
Chiến trả lời như thế nào cũng giống chuyện đã lỡ rồi thì mặc kệ vậy.
Frida tranh thủ cơ hội, không thèm để ý xung quanh nói với Tiêu Chiến: "Yên tâm, tôi sẽ cẩn thận."
Mọi người trong tổ chua không chịu nổi, mặt Vương Nhất Bác lại tối sầm. Tất cả đều tản ra chuẩn bị quay chụp, đạo diễn vỗ vai Tiêu Chiến một cái
rồi mới rời đi.
"Này, đạo diễn..."
Mười ngàn con cừu
Iceland với cái mông béo núc ních đang chạy tung hoành chửi cha mắng mẹ
trong lòng Tiêu Chiến. Chết tiệt, đúng là có trăm cái miệng cũng không
kêu oan nổi.
Tiêu Chiến lúc bực bội sẽ có thói quen nghiến chặt
răng, ngay cả anh cũng không ý thức được điều này, nhưng Vương Nhất Bác
đã nhìn thấy. Anh đương nhiên cũng không biết Vương Nhất Bác mang gương
mặt khó ở, vừa quay lưng đã suýt bật cười.
"Đạo diễn, nơi này
thật sự rất nguy hiểm. Năm ngoái tôi đến Iceland đã bị con sóng cao quá
đầu che mất. Tốc độ rất nhanh, thậm chí không kịp suy nghĩ gì." Vương
Nhất Bác nói.
Đạo diễn quay đầu sang: "Thật sự nguy hiểm vậy sao?"
"Đúng vậy, nếu lần trước tôi không được một người bạn cứu, có lẽ đã trực tiếp bị cuốn ra Đại Tây Dương rồi. Bây giờ nhớ lại vẫn còn sợ, không dám đến quá gần biển ở đây." Vương Nhất Bác nói chuyện với đạo diễn nhưng ánh
mắt lại nhìn về phía Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến lại nghiến răng, cắn
đến kêu rôm rốp, lòng thầm mắng Vương Nhất Bác là đứa nhóc tinh ranh,
toàn lựa lúc đông người mà kể chuyện cũ còn nói vô cùng đúng lúc hợp
thời, khiến anh không biết làm sao tiếp lời. Ý lấy lòng quá rõ ràng,
Tiêu Chiến không thể xem như không có chuyện gì xảy ra, phải đáp trả mới được, nhưng cần làm cho sao thật tự nhiên. Nếu cứ ở nơi này dây dưa sẽ
không thể cân bằng tỉ số chơi xấu.
Có ý nghĩa sao? Tiêu Chiến cảm thấy có. Trước khi đến Iceland, anh không hề có bất kì kế hoạch nào là
vì vốn dĩ không nghĩ sẽ gặp Vương Nhất Bác trong đoàn phim. Nhưng nếu đã thật sự gặp được rồi, anh muốn tận dụng cơ hội này, để đến khi rời khỏi Iceland, hai người vẫn có thể hợp tình hợp lý tiếp tục giữ liên lạc,
chứ không phải đơn giản chỉ là một đêm như mộng dưới cực quang nơi vòng
Bắc Cực này.
Sau khi chụp xong, mọi người đứng trong động tránh
gió. Động theo tự nhiên hình thành một vòng bán nguyệt trước mắt, Tiêu
Chiến lấy điện thoại chụp lại vài tấm. Có người nói nơi này chụp cảnh
mặt trời mọc chắc hẳn rất đẹp, hỏi đạo diễn ngày mai có muốn tới không.
Không đợi đạo diễn trả lời, Vương Nhất Bác đã dứt khoát nói: "Không cần, có
nơi chụp cảnh mặt trời mọc còn đẹp hơn." khiến mọi người xôn xao thảo
luận.
Vị nhân viên âm thanh ít nói suốt hai ngày nay sao hôm nay
lại đột nhiên nhiều lời hơn hẳn, trước đó thì không để người xuống nước, bây giờ lại bảo không cần chụp cảnh mặt trời mọc. Nhưng thật ra không
có mấy ai quan tâm cảnh bình minh, mọi người đang hiếu kì vì sao Vương
Nhất Bác quen thuộc Iceland tới vậy.
Vương Nhất Bác lại nhìn Tiêu Chiến lần nữa, từ gương mặt đến giọng điệu thể hiện rõ dáng vẻ đắc ý.
Tỉ số chơi xấu lại chấm cho Vương Nhất Bác thêm một điểm, kết quả hiện
tại là 2 – 0.
Tiêu Chiến thật mong mỏi lúc này Frida sẽ nói với anh vài câu, để anh còn có cơ hội phát huy.
====
Buổi chiều chuyển sang Hồ sông băng, chỉ chụp bổ sung một số cảnh hôm qua bị thiếu sáng, công việc kết thúc rất sớm. Bắt kịp cảnh mặt trời lặn trên
Bãi biển kim cương (1), đẹp đến mức tưởng như không thật. Lúc này Frida
đã tẩy trang xong, thay ra quần áo đơn giản, nhưng đạo diễn vẫn không
kiềm được nhờ cô chụp vài tấm dưới hoàng hôn làm tư liệu thực tế, tuyệt
đối không thể lãng phí ánh nắng chiều vô giá này.
Frida rất phối
hợp, Tiêu Chiến và đạo diễn cũng ăn ý, ba người không cần trao đổi quá
nhiều, thuận lợi hoàn thành một lần quay chụp cao hứng.
Mọi người đều chìm đắm trong vẻ đẹp của hoàng hôn, gió cũng trở nên êm dịu, mặt
biển hiền hòa. Tất cả đã nghe nói về cực quang và ánh sao của Iceland,
nhưng không ai nghĩ tới thì ra Iceland còn có cảnh hoàng hôn tuyệt vời,
làm say lòng người đến vậy.
Nhà sản xuất từ trên xe lấy ra chai
rượu Whisky, phân phát cho mọi người. Có người đề nghị dùng tảng băng
trên bãi cát làm ly, rót vào đó. Mỗi người một ly kim cương rượu mạnh.
Màu vàng trong suốt của ly hòa cùng màu bầu trời, khiến người đắm say
trong cảnh hoàng hôn nơi Iceland.
"Tôi từng thấy qua cảnh mặt
trời lặn còn đẹp hơn thế này." Nhân viên âm thanh với bề ngoài trầm mặc
lần thứ ba lên tiếng. Hôm nay, cậu nói nhiều hơn bất kì ai.
"Đúng không, anh Chiến?"
Tỉ số chơi xấu 3 – 0.
Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác hỏi đến ngơ người, kĩ năng giỏi ngụy trang của
anh không còn chút tác dụng. Mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên Vương
Nhất Bác gọi anh là "anh Chiến", cách một đám người gọi anh, trên mặt
còn hiện lên nụ cười với hai dấu ngoặc nhỏ.
Frida ở bên cạnh Tiêu Chiến nhỏ giọng nói câu gì đó, nhưng anh thất thần hoàn toàn không nghe thấy. Kí ức của anh hiện tại giống như một bộ phim điện ảnh, hết thảy
những gì xảy ra ở Iceland cùng với Vương Nhất Bác vào một năm trước đều
lần lượt hiện ra trước mắt. Những hình ảnh mà hai ngày trước anh không
dám nhớ tới, giờ phút này tựa Đại Tây Dương mãnh liệt cuốn đến, không
cho phép anh bỏ qua chút nhớ nhung nào đối với người kia.