Tiêu Chiến trở về phòng khách sạn, cởi hết quần áo ướt từ trong ra ngoài ném vào bồn tắm, sau đó ngâm mình dưới nước nóng, cơ thể mới dần dần ấm lên. Anh ngẩn người nhìn đống quần áo bẩn, đến gần còn ngửi được mùi
tanh của nước biển.
Điện thoại ở đầu giường vang lên, anh khoác
áo choàng tắm của khách sạn, để chân trần đi bắt máy. Lễ tân dùng tiếng
Anh nói có một vị tiên sinh tên Vương Nhất Bác muốn tìm anh. Vương Nhất
Bác tiếp điện thoại, hỏi: "Anh Chiến, phòng anh có máy giặt không?"
Tiêu Chiến nói có.
Vương Nhất Bác liền bảo: "Vậy em có thể lên phòng anh mượn dùng không?"
Tiêu Chiến vừa nói hết câu "được thôi", bên kia đã cúp máy nhanh như chớp.
Anh thu dọn đồ đạc trong phòng, còn chưa kịp sắp xếp đống lộn xộn trong
phòng tắm, Vương Nhất Bác đã lên tới gõ cửa.
Cậu vẫn mặc y nguyên bộ đồ ướt khi nãy trên người, áo chống gió gần như đã khô. Trời lạnh
như thế nhưng dưới chân chỉ mang dép lê, còn xách theo một túi quần áo
bẩn đã mặc trước đó.
"Giày của em đâu?" Tiêu Chiến hỏi.
"Ướt hết rồi, đang để phơi khô ở chỗ khác." Vương Nhất Bác vừa nói vừa theo
Tiêu Chiến vào phòng tắm, máy giặt nằm ngay dưới bồn rửa tay.
Trên người Vương Nhất Bác cũng có mùi tanh của nước biển, ngoài ra còn mang
theo một luồng hơi lạnh từ bên ngoài. Tiêu Chiến đứng dựa vào khung cửa, khoanh tay nhìn Vương Nhất Bác đứng trước máy giặt cởi quần áo bỏ vào
trong, đá dép lê qua một bên, áo hoodie bên trên còn có thể vắt ra nước.
"Chỗ em ở không có máy giặt à?"
Vương Nhất Bác nói: "Không có."
"Không phải chứ."
"Trước cổng có một tiệm giặt là công cộng, nhưng phải tốn tiền. Em gửi giày ở
đó, tránh làm bẩn máy giặt trong phòng anh." Vương Nhất Bác vừa nói, hai dấu ngoặc nhỏ cũng xuất hiện bên khóe miệng: "Đến chỗ anh giặt có thể
miễn phí."
Tiêu Chiến bất lực lắc đầu: "Vương Nhất Bác, em không nghèo đến mức đó chứ?"
"Vốn dĩ không nghèo như vậy, nhưng tiền phải tiêu hợp lý, em tiết kiệm để
mời anh ăn cơm mà. Hửm? Quần áo của anh cũng chưa giặt?" Vương Nhất Bác
nhìn thấy đống đồ bẩn Tiêu Chiến ném trong bồn tắm.
"Ừ, chuẩn bị giặt thì em tới."
"Vậy giặt chung đi, giặt áo trong trước, sau đó đến áo khoác." Vương Nhất
Bác vừa nói vừa lấy áo chống gió và quần từ trong máy ra, ném vào bồn
tắm chung với áo khoác của Tiêu Chiến, sau đó lại cầm áo len của anh bỏ
vào máy.
Tiêu Chiến ngơ ra: "Bỏ giặt chung?"
Bình thường,
anh thà giặt chung áo khoác và đồ lót của mình, cũng không muốn giặt áo
khoác chung với áo khoác của người khác, huống chi bây giờ đòi trộn lẫn
đồ từ trên xuống dưới. Tiêu Chiến là kiểu người có điểm giới hạn. Vương
Nhất Bác dường như tự nhiên quá mức, khiến anh không được thoải mái.
Tiêu Chiến vốn muốn từ chối, nhưng động tác của Vương Nhất Bác quá nhanh.
Anh bước đến đoạt lấy hai món cuối cùng, không cho cậu đụng tới, tự mình nhét vào máy giặt.
Cuối cùng, Vương Nhất Bác vịn bồn rửa, cởi
luôn đôi tất ướt sũng nước, lại đổ một lượng lớn nước giặt vào: "Anh
Chiến, anh ra ngoài một chút đi, em muốn tắm."
"Nghèo chết em,
quên đi." Tiêu Chiến gãi đầu đi ra ngoài, cắm máy sấy ở đầu giường hong
khô tóc. Anh luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, giống như căn phòng
này không phải của anh, mà là của Vương Nhất Bác. Người này rốt cuộc từ
đâu rơi xuống, làm sao có thể luôn đổi khách thành chủ một cách tự nhiên như vậy?
Cũng may, ít nhất người này không tính là quá đáng ghét.
Không bao lâu, Vương Nhất Bác quấn áo choàng tắm của khách sạn bước ra. Đôi
dép mà cậu mang khi nãy được dựng dựa vào bên cạnh chiếc giường trống.
Bản thân khe khẽ thở dài như trút được gánh nặng.
"Chỗ này của anh thật ấm áp." Vương Nhất Bác nói.
Iceland có nguồn năng lượng địa nhiệt phong phú, hệ thống sưởi trong khách sạn
rất nóng. Chỗ Vương Nhất Bác thuê lò sưởi cũng hoạt động tốt, nhưng cửa
sổ bị hỏng khiến khí lạnh bên ngoài lùa vào. Vì vậy, chủ nhà đẩy giường
đến cạnh lò sưởi, chỉ có làm ổ trên đó mới không lạnh. Nhưng lò sưởi
nóng đến khiến người phát hỏa, ngủ một đêm dậy, cậu bị nhiệt miệng luôn
rồi.
Chỗ này của Tiêu Chiến thật sự quá dễ chịu. Hai mắt Vương Nhất Bác từ từ híp lại.
"Vương Nhất Bác, em luôn tự nhiên như ở nhà thế này hả?" Tiêu Chiến cũng nhắm mắt dựa vào giường.
"Em rất tự nhiên à?" Vương Nhất Bác hỏi ngược lại.
"Có lẽ là do em hơi sợ cô đơn." Vương Nhất Bác tự lẩm bẩm: "Iceland quá dễ
đem lại cho người ta cảm giác cô độc. Trên đường em đến chỗ xác máy bay, một người cũng không có. Em còn tưởng bản thân phải một mình qua đêm ở
nơi hoang vu tối đen như thế, thật may sau đó có anh đến cùng."
"Cho nên, em tìm anh quay lại chỗ xác máy bay, thực ra là vì không muốn một mình ngồi ngốc ở chỗ đó?" Tiêu Chiến nói.
"Xem là vậy đi. Nhưng một mình cũng không có vấn đề gì, em đã quen với
chuyện đó rồi. Chỉ là, chỗ xác máy bay kia quá tối." Vương Nhất Bác nói.
"Em sợ tối?"
Vương Nhất Bác không muốn thừa nhận mình sợ tối, quá mất mặt, tiếp tục nói chuyện khác.
"Anh có biết em thích nơi nào nhất không?"
Tiêu Chiến nghiêm túc đoán vài nơi, Vân Nam? Nhật Bản? New Zealand? Thật ra đó toàn là nơi anh thích thôi.
"Em thích Disneyland (1)." Vương Nhất Bác lười biếng nói: "Giao thừa năm
ngoái, em đã đến đó một mình, chơi cả ngày. Cuối cùng, xe hoa diễu hành
xuất hiện, tất cả nhân vật đều cùng nhau nhảy múa ca hát trên đường, còn bắn pháo bông nữa!" Nói đến đây, Vương Nhất Bác bỗng nhiên ngồi thẳng
người, khuôn mặt rạng rỡ: "Em chính là thích loại cảm giác náo nhiệt như vậy."
"Ồ, đêm giao thừa, em không theo truyền thống như vậy sao?" Tiêu Chiến hé mắt.
"Chuyện gì?"
"Đêm giao thừa không về nhà sum họp cùng gia đình?" Tiêu Chiến hỏi.
"Ò...em không có người nhà."
Tiêu Chiến cho rằng cậu ở tuổi này thích gây chuyện với gia đình, cố ý nói: "Không có người nhà sao em lớn được đến chừng này?"
"Đông một miếng, tây một miếng, ăn cơm mà lớn lên thôi." Vương Nhất Bác nói.
"Vậy còn không chịu nhận, cơm không phải do ba mẹ nấu à!" Tiêu Chiến nói.
"Thật sự không phải mà! Vừa sinh em ra, ba mẹ đã ly dị, cũng không biết là ai ngoại tình trước. Dù sao, sau đó, hai người đều tái hôn, cũng có con
riêng của mình. Em được bà nội dùng sữa bột nuôi lớn." Vương Nhất Bác kể như thể chuyện không liên quan đến mình.
"Sau đó, lúc em 10
tuổi, bà nội qua đời. Cô nói sẽ chăm sóc em, lấy toàn bộ di sản của bà
nội, không để lại phần nào cho ba em. Em còn thật sự cho rằng cô sẽ
thương yêu mình. Nhưng em đến nhà cô ở, cả cô và dượng đều đối xử với em không tốt. Vào kì nghỉ, anh họ từ vùng khác trở về, em không được phép ở trong phòng anh ấy nữa. Mùa hè còn đỡ, mùa đông ngủ trên sô pha thật sự quá lạnh, ngay cả chăn cũng không có."
"Tuy cô không nói ra
miệng, nhưng em biết cô muốn em tự bỏ đi. Vì vậy, hai năm sau, em rời
khỏi nhà, cũng không học tiếp nữa, ra ngoài kiếm việc làm. Lúc đó không
có tiền, tìm được một nơi để ở là tốt lắm rồi, cơm ăn dĩ nhiên là mỗi
nơi một miếng."
Bên ngoài lại bắt đầu mưa nặng hạt, lúc im lặng,
trong phòng ngoại trừ tiếng thở của hai người cũng chỉ có tiếng mưa.
Vương Nhất Bác kể đến nóng bức, kéo mở áo choàng tắm trên ngực. Bản thân cậu cũng không ngờ, kể ra được hết tâm sự lại thoải mái đến vậy.
Tiêu Chiến không nghĩ đến bạn nhỏ tùy tiện trước mắt lại lớn lên như thế.
"Vương Nhất Bác..." Anh vốn định nói vài câu an ủi, nhưng lại cảm thấy không
thích hợp lắm. Dù sao, Vương Nhất Bác cũng dựa vào sự thông minh và tài
năng của mình, lớn lên rất tốt cho đến ngày hôm nay: "Vậy tại sao em lại đến Iceland, không phải thích nơi náo nhiệt sao?"
"Công việc đó. Nhận một yêu cầu ghi âm lại những âm thanh môi trường ở Iceland. Đối
phương không biết muốn gì, đòi có tư liệu thực tế về âm thanh ở Iceland. Không phải chỉ là tiếng gió, tiếng sóng biển, tiếng chim hót thôi sao,
thật ra đi Bắc Đới Hà (2) cũng đâu có gì khác nhau. Nhưng người ta chi
trả chi phí đi lại, không đến thì không hay cho lắm. Nhưng giờ chi phí
đều thua lỗ theo con sóng ở Đại Tây Dương hết rồi."
Vương Nhất
Bác nói cậu thông thường chỉ nhận hai loại công việc. Một là trả nhiều
tiền, hai là có thể học hỏi thứ gì đó. Trả nhiều tiền, đa phần là do đối phương không hiểu đường đi nước bước, tiêu tiền hoang phí, loại này
chẳng có gì hay ho, giống như lần này. Có thể học hỏi, hầu hết là làm
trợ lý tạm thời cho dân chuyên, tiền rất ít. Nhưng cậu muốn học hỏi
thêm, sau này cũng muốn có trợ lý cho riêng mình nên nhận đủ dạng công
việc.
Tiêu Chiến nói cậu suy nghĩ rất đúng, lại hỏi tiếp vì sao chọn làm nhân viên thu âm.
"Em làm việc vài năm, có lần quen được một người bạn. Cậu ta rất thích âm
nhạc, thường đi dạo tiệm đàn, bảo em theo cùng. Sau nhiều lần thì quen
thân với chủ tiệm, ông ấy hỏi em có muốn đến tiệm đàn làm thêm không,
tiền công cũng cao hơn so với chỗ cũ, em liền đồng ý. Sau đó, người bạn
kia cùng người khác thành lập ban nhạc, trong giới cũng khá nổi, đi khắp nơi lưu diễn, cũng không liên lạc với em, không đến tiệm đàn nhỏ nữa.
Ông chủ kia ban đầu đối với em tạm được, sau đó có một ngày, lão đột
nhiên sờ mông em, nói những lời thô tục. Lúc đó, em mới biết ông ta là
môt tên gay chết tiệt, mẹ nó thật buồn nôn! Ngày đó, em bỏ đi luôn,
lương tháng cũng không cần."
Nghe đến đây, Tiêu Chiến có chút hoảng hốt. Vương Nhất Bác ghét đồng tính luyến ái.
"Sau đó, em lại đổi tiếp công việc ở hai tiệm đàn, quen biết rất nhiều người trong giới âm nhạc. Em đến phòng thu làm trợ lý cho họ, từ từ học hỏi.
Ai ngờ mấy phòng thu đó không nói đạo lý, cứ bắt làm việc mà không trả
bao nhiêu tiền. Em liền bỏ đi, sau đó tự mình nhận vài công việc linh
tinh, miễn cưỡng cũng có thể sống qua ngày."
"Còn anh tại sao lại trở thành nhiếp ảnh gia?"
Tiêu Chiến nói từ nhỏ mình đã thích chụp hình. Ba mua cho anh một chiếc máy
ảnh nhỏ gọn để tự mình chụp đây đó. Lúc thi đại học thì thi vào học viện Điện ảnh khoa Nhiếp ảnh nhưng không đậu, sau đó học ôn thêm một năm,
cuối cùng cũng vào được. Nhưng anh không phải thuộc dạng quá tài hoa
trong lớp, tốt nghiệp xong cũng chỉ tùy tiện nhận một ít công việc. Ảnh
sân khấu hay chụp phim ngắn đều được, nhưng không chụp phim truyền hình
và phim điện ảnh. Bởi vì quá vất vả, đi mấy tháng liền không thể về nhà. Còn có, album cưới, hôn lễ cũng không chụp, quá hạ mình, mặc dù mấy cái đó kiếm được khá nhiều.
Anh cố tình kể về bản thân thật nhàm
chán, có chút giống như đang giận dỗi. Thật ra, không thể nói anh không
có tài năng, chẳng qua anh không đặt hết tâm tư vào công việc.
Áo trong và áo khoác đều đã giặt xong, đang được hong khô trong máy sấy. Bên ngoài mưa to, bầu trời cũng âm u.
Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói, đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, trầm ngâm
gật đầu: "Anh Chiến, tối nay em có thể ở lại đây không? Dù sao giường
của anh cũng rộng như thế."
"Không được!" Tiêu Chiến nhanh chóng
từ chối. Hôm nay, anh đã nói với Vương Nhất Bác quá nhiều, đã vượt qua
khoảng cách an toàn đối với một người mới quen có ba ngày.
"Vậy em trả cho anh một nửa tiền phòng? Chỗ này của anh thật thoải mái, em lười di chuyển rồi."
"Lười cái đầu em, mau đi đi." Không biết vì sao, anh cảm thấy nói chuyện với
Vương Nhất Bác kiểu này, cậu cũng sẽ không tức giận.
Trên mặt
Vương Nhất Bác hiện rõ vẻ mất mát, nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh, cậu
nói: "Anh Chiến, trạm tiếp theo của anh là Höfn (3) à?"
Trong
phần lớn các chuyến đi ngược chiều kim đồng hồ quanh đảo, trạm tiếp theo sau Vik đều là Höfn. Tiêu Chiến gật đầu. Anh không nói, thật ra theo kế hoạch thì điểm dừng chân tối nay là Höfn. Nếu như hôm nay không bất ngờ bị rơi xuống biển ở bãi cát đen, nếu không phải vì chờ Vương Nhất Bác
mời anh ăn cơm, có lẽ bây giờ anh đã sắp tới Höfn rồi.
Tiêu Chiến đưa cho Vương Nhất Bác hai cái túi giấy của khách sạn, để cậu bỏ quần
áo vừa giặt xong vào. Vương Nhất Bác cũng không thèm gấp ngay ngắn, chỉ
cuộn tròn nhét vào. Trước khi đi, cậu nói: "Ngày mai, chúng ta gặp nhau ở Höfn đi. Nghe nói tôm hùm ở đó rất nổi tiếng. Em mời anh ăn tôm hùm."
Không nói mấy giờ, cũng chẳng hẹn gặp nhau ở đâu, chỉ bảo đến nơi sẽ gọi điện thoại. Không có cách nào thêm wechat, vì điện thoại của Vương Nhất Bác
rơi vào trong nước, đang mở nắp pin để ở chỗ trọ hong khô. Cậu viết cho
anh một dãy số điện thoại của Iceland, là số dùng tạm trong thời gian đi du lịch.
Sau khi Vương Nhất Bác rời đi, Tiêu Chiến bật điện
thoại, đặt một khách sạn ở Höfn. Nơi đó lớn hơn so với Vik, không chỉ có một khách sạn để lựa chọn. Anh không đặt nơi quá đắt, chọn một khách
sạn nhỏ được cải tạo lại từ kí túc xá dành cho nhân viên của một công
xưởng sản xuất sữa bò. Kiến trúc xanh trắng, nghe nói ở đại sảnh được
cung cấp sữa bò không giới hạn.
Trời đang mưa, Tiêu Chiến lười ra ngoài một mình, gọi phần ăn của khách sạn đưa đến tận phòng. Mặc dù ăn
một mình chẳng có gì thú vị, nhưng cuối cùng anh đã thưởng thức được món sườn cừu địa phương, cừu Iceland với chiếc mông béo núc ních lắc lư khi di chuyển. Mùi vị không tệ, nhưng cũng không đến mức tuyệt vời như
trong truyền thuyết. Anh còn chọn cho mình một ly rượu vang cùng một
miếng bánh kem Black Forest (4), ung dung thong thả ăn, không thể nói rõ bản thân đang vui hay không vui.
Áo choàng tắm Vương Nhất Bác đã sử dụng còn đang ném ở khoảng trống trên giường giữa hai người, gối
dựng ở đầu giường. Chứng ám ảnh cưỡng chế buộc Tiêu Chiến bước tới thả
gối xuống, áo choàng tắm được gấp lại ngay ngắn đặt phía trên, kéo góc
chăn cho phẳng. Bằng cách đó, anh mới có thể xóa bỏ ảo giác còn có người khác trong phòng.
Anh vẫn chưa trả lời tin nhắn mà Hoàng Tiêu
gửi đến vào buổi chiều. Khi đó, anh đang dành sức trò chuyện với Vương
Nhất Bác. Lúc này, trong nước hẳn là sáng sớm, có lẽ mặt trời còn chưa
mọc, bây giờ hồi âm chắc chắn sẽ bị mắng, huống hồ Hoàng Tiêu cũng không có chuyện gì khẩn cấp, đơn giản chỉ muốn anh báo bình an với gửi ít
hình ở Iceland. Anh nửa ngày, một ngày không trả lời, Hoàng Tiêu cũng
không đến nỗi lo lắng chạy khắp nơi. Dù là bạn thân lớn lên bên nhau từ
nhỏ, quan tâm cũng sẽ có mức độ nhất định, nếu còn thân thiết hơn nữa,
chính là chiếm hữu rồi.
Người anh đã chiếm hữu suốt 6 năm, có lẽ nào trong nháy mắt lại đổi thành một người khác hay sao?