Có lẽ hoàng hôn quá mức rực rỡ, khiến người ta đối với bầu trời và mặt
biển về đêm không còn trông chờ. Tựa như một cái động đen huyền, trở
thành nơi che giấu tâm sự tốt nhất. Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến trên bờ biển, đôi mắt vẫn còn cảm giác đau nhói. Đây là lần đầu tiên cậu bị gió biển thổi đến rơi nước mắt.
Tí tách. Nước mắt hòa vào biển.
"Nơi này thật yên tĩnh, có muốn ghi âm không?" Tiêu Chiến mở phần mềm thu âm trên điện thoại.
"Hôm nay không muốn thu, muốn nghe ca khúc." Vương Nhất Bác nhận lấy di động.
Chiếc xe Volvo đen đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, thân xe lấm lem bùn đất,
biến thành màu xám tro, an tĩnh nằm bên bờ biển. Mở cửa xe ra, điện
thoại của Tiêu Chiến vẫn còn đang kết nối bluetooth. Vương Nhất Bác chọn bài hát, âm lượng không lớn lắm, loáng thoáng nghe được một hai câu
trong lời bài hát.
I will love you till I die
And I will love you all the time
Please put your sweet hand in mine
And float in space
And drift in time
Trong lúc thưởng thức âm nhạc, thời gian và không gian như được kéo dài ra.
Trời cao đất xa, đến nơi tận cùng thế giới. Có lẽ do tiếng ghita bị bóp
méo cùng tiết tấu điện tử sôi động trong bài hát khiến người ta sinh ra
ảo giác.
Hoặc cũng có thể do nụ hôn quá lâu tạo nên ảo giác.
Phần lớn thời gian, tiếng nhạc bị tiếng sóng biển bao trùm, sau đó tiếng sóng biển lại chìm trong tiếng hít thở của hai người.
Vương Nhất Bác không biết rằng bài hát rock and roll cổ điển này được phát
hành vào năm cậu sinh ra, bản nhạc được lưu lại trong điện thoại Tiêu
Chiến. Một năm sau,《Ladies and Gentlemen We Are Floating in Space》được anh phát đi phát lại vô số lần. Bài hát này trở thành một cánh cửa tùy ý, giúp quay lại một ngày nào đó trong hồi ức.
"Anh Chiến, anh nhìn bầu trời kìa. Đó là dải ngân hà (1) sao?"
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên.
"Là cực quang (2)."
Thật ra, anh không quá chắc chắn đó là dải ngân hà hay chính là cực quang
anh vẫn luôn mong chờ, nhưng đã dần đánh mất hi vọng do mưa lớn liên tục ở bờ biển phía đông nam mấy ngày trước.
"Hải đăng khiến nơi này
không thấy rõ, chúng ta đến nơi không có ánh sáng để xem." Tiêu Chiến
nắm tay Vương Nhất Bác: "Đi thôi, anh lái xe."
"Không cần, con đường này em quen rồi, để em lái."
Vương Nhất Bác kiên quyết muốn Tiêu Chiến ngồi yên ở ghế phó lái. Xe rời xa
ngọn hải đăng, hướng về đoạn đường thung lũng đi bán đảo Snæfellsnes.
Vừa rồi ở bờ biển, chỉ có thể nhìn thấy hai dải lụa trắng mờ ảo. Quốc lộ càng đi càng tối, thế nhưng hai dải lụa kia càng lúc càng sáng, không
ngừng chuyển động biến ảo nhanh chóng. Vệt sáng trắng dần dần phân ra
từng tầng, bắt đầu xuất hiện màu đỏ, sắc tím, cuối cùng là ánh cầu vồng
muôn màu muôn vẻ.
Dải ngân hà không phải thế này. Nó là một mảng
rộng mênh mông giữa không gian sâu thẳm, tràn ngập ánh sao, tĩnh lặng
cùng năm tháng. Mà cực quang lại là từ trường hoạt động biến ảo khôn
lường. Quỹ đạo của nó kì quái lại khoa trương. Là một năng lượng và sức
sống mà không có bất kì bức ảnh nào trên tạp chí National Geographic có
thể miêu tả được.
Đó chính là cực quang, chắc chắn 100%, không còn nghi ngờ gì nữa.
Thế nhưng, ở nơi xa hơn so với cực quang, những ngôi sao vỡ lấp lánh kia
như đang điểm xuyết cho phần còn lại của bầu trời đêm, trông giữ bí mật
cho nơi sâu thẳm nhất của vũ trụ.
Trong xe vẫn đang phát đi phát
lại bài hát kia, Tiêu Chiến gần như đã học được, có thể ngâm nga theo.
Hết thảy tựa như mộng ảo. Cả ngày hôm nay đã trải qua quá nhiều bất ngờ
không tưởng, anh không còn hô to phấn khích nữa, cũng không như trẻ nhỏ
lộ ra hai chiếc răng thỏ kêu lên: "Vương Nhất Bác, chúng ta quá may mắn
rồi!". Anh chỉ nắm chặt lòng bàn tay, cảm nhận thời khắc này.
Vương Nhất Bác cũng như thế, tay đặt trên vô lăng nhẹ bỗng. Lúc leo lên dốc,
cậu thậm chí tưởng như chỉ cần đạp chân ga mạnh hơn nữa, sẽ trực tiếp
bay lên trời, lao vào cực quang.
Xe chạy đến đài quan sát gần
nhất, mới phát hiện cực quang dường như đã xa hơn một chút so với khi
nãy. Tiêu Chiến nói cực quang di chuyển quá nhanh, chúng ta không đuổi
kịp. Vương Nhất Bác nói, có em ở đây, sao có thể bỏ lỡ.
Vì vậy,
hai người tiếp tục lái xe vào trong núi, đi ngang qua rất nhiều xe RV và lều cắm trại. Mọi người đều đang ngẩng đầu ngắm cực quang, ôm hôn người thân cùng người yêu của họ, đứng tại chỗ xúc động nhìn cực quang đi xa
rồi tản ra. Nhưng không ai điên cuồng như Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến,
một mực đuổi theo hướng cực quang. Xe chạy quãng đường rất dài, không
biết đã lái tới nơi nào, có thể là chân trời. Dẫu vậy, cuối cùng, cực
quang vẫn càng ngày càng xa.
"Vương Nhất Bác, em có mệt không?"
"Không mệt. Cực quang đi rồi hôm nay liền kết thúc. Em còn chưa muốn kết thúc."
"Ngay cả khi chúng ta đuổi kịp cực quang, ngày hôm nay nên kết thúc thì nó
vẫn sẽ kết thúc thôi." Tiêu Chiến nói xong, chính bản thân cũng có chút
mất mát. Nhưng khi anh quay đầu lại, liền nhìn thấy một cực quang mới
đang nhanh chóng di chuyển, rất nhanh sẽ đến được bầu trời trên đỉnh đầu họ.
Bất kể thế nào, đây cũng đã là một ngày vô cùng hoàn mỹ.
Giống như Vương Nhất Bác nói, anh không dám suy nghĩ nhiều, như thể chỉ
cần nghĩ nhiều một chút sẽ cảm thấy thương tâm.
"Vương Nhất Bác,
em lại muốn qua đêm ngoài trời sao? Chúng ta tìm một khách sạn có thể
ngắm cực quang trọ lại đi. Chỗ này thế nào, có được không?" Tiêu Chiến
đưa điện thoại cho cậu xem.
Vương Nhất Bác không thèm nhìn kĩ đã
nói được, sau đó chỉnh chỉ đường đi về phía ấy. Đó là một khách sạn bong bóng (3) từng được đề cử trong tạp chí du lịch. Mỗi căn phòng là một
bong bóng khổng lồ trong suốt, ẩn mình giữa rừng cây tươi tốt, phải đi
qua một con đường mòn chuyên biệt mới có thể đến được. Bên trong bong
bóng chỉ có một chiếc giường lớn, nằm trên đó có thể ngắm bầu trời sao
và cực quang qua đỉnh trong suốt.
Nhà vệ sinh của khách sạn ở
phía sau quầy lễ tân. Sau khi rửa mặt, sẽ có xe điện chở bọn họ đến con
đường mòn hướng đến phòng bong bóng. Vì hoàn toàn riêng tư nên hai người phải tự mình đi dọc theo đường mòn đó, đây là quy định của khách sạn.
====
Vừa tiến vào bong bóng, Vương Nhất Bác đã lập tức đè Tiêu Chiến ra cướp lấy nụ hôn. So với lúc hoàng hôn càng thêm thành thạo cùng mãnh liệt, hôn
sâu không cần dưỡng khí, không để ý đến tiết tấu, không quan tâm cách
thức. Người này vẫn luôn như vậy.
Vì thế, Tiêu Chiến cũng thuận
theo, ở dưới cực quang cổ xưa, anh hoàn toàn quên đi những kĩ năng hôn
hoa mỹ kia, đáp lại Vương Nhất Bác bằng những cái cắn nuốt nguyên thủy
nhất. Hai người đều đã cương lên, cách áo khoác và áo gió, đem vật cứng
rắn kia không ngừng cọ xát với đối phương. Không dính sát được, Tiêu
Chiến nâng một chân lên, móc vào bắp đùi Vương Nhất Bác. Cậu sợ anh
không giữ được nên dùng tay đỡ, tay còn lại siết chặt vòng eo của anh
hơn.
Trong phòng bong bóng không có đèn, chỉ có hai cây đèn pin,
nguồn điện duy nhất gắn vào máy sưởi. Tầm mười mét bên ngoài phòng có
nhà vệ sinh riêng, trên cửa có treo một ngọn đèn hết sức mờ tối. Đó là
nguồn sáng duy nhất ở nơi này ngoại trừ cực quang và ánh sao.
Tiêu Chiến không thấy rõ khuôn mặt Vương Nhất Bác. Thậm chí anh còn chưa chụp được một bức hình tử tế cho người con trai này.
Nhưng anh đã khắc sâu hình dáng của cậu. Dùng khứu giác, dùng xúc giác, đã sớm đem người khảm vào trong tim.
Vương Nhất Bác không ngừng đè lên, Tiêu Chiến dựa vào bong bóng phía sau, eo
không mượn được lực, chỉ có một chân run rẩy đứng không vững. Hai tay
anh liên tục sờ loạn trên người Vương Nhất Bác, muốn tìm điểm thăng
bằng. Anh sờ thấy túi áo gió của cậu có một khối phồng lớn liền vô tình
kéo nó ra. Một hộp bao cao su và kẹo bạc hà, hẳn là lúc nãy ở quầy lễ
tân, khi Tiêu Chiến làm thủ tục nhận phòng, Vương Nhất Bác đã mua ở máy
bán hàng tự động.
Anh vứt bao cao su và kẹo bạc hà xuống đất, bắt đầu giúp cậu cởi áo gió. Bên trong là áo len Iceland mà bọn họ cùng mua kia, trên người anh cũng đang mặc một cái giống vậy.
Vương Nhất
Bác dứt khoát khiêng người lên, đi vài bước ném xuống giường. Giường rất mềm, Tiêu Chiến có cảm giác như bản thân đang chìm sâu trong đó, quay
đầu đi hướng nào cũng chỉ nhìn thấy cậu đang giam cầm anh chặt chẽ.
Vương Nhất Bác có một đôi tay to khỏe nhưng lại thiếu kinh nghiệm phong phú,
đang luống cuống giúp anh cởi quần áo. Hai người cởi ra áo len của đối
phương, hoàn toàn trần truồng nửa thân trên.
"Vương Nhất Bác, anh lạnh quá."
Vương Nhất Bác áp lưng Tiêu Chiến vào ngực mình, hai tay đặt lên bụng anh.
Tiêu Chiến xoay người lại hôn hôn lên ngực cậu: "Em đi bật máy sưởi đi."
Vương Nhất Bác hôn lại môi Tiêu Chiến, kéo dài sợi chỉ bạc dính dấp nơi khóe
miệng, xuống giường bật máy sưởi. Tiêu Chiến thấy cậu cởi hết quần áo,
càng lộ ra cơ thể mỏng manh, trong lòng có chút chua xót, làm sao lại
gầy đến như vậy. Thật ra, bản thân anh cũng không khá hơn là bao.
Bật máy sưởi xong, Vương Nhất Bác đến bên giường, khoanh chân ngồi xuống
nhìn Tiêu Chiến, dùng ngón cái vuốt ve môi anh. Thật mềm mại, dưới môi
còn có một nốt ruồi nho nhỏ vô cùng đáng yêu.
"Vương Nhất Bác, nhặt kẹo bạc hà dưới dất lên. Anh muốn ăn."
"Ò." Vương Nhất Bác ngây ngốc đi lấy.
"Sẵn tiện đem cả áo mưa đến đây." Tiêu Chiến thừa dịp Vương Nhất Bác không
chú ý, âm thầm cười trộm. Kẹo bạc hà chỉ là vật ngụy trang mà thôi.
Đường từ từ tan ra trong miệng Tiêu Chiến, phảng phất chút vị ngọt, chỉ thấy
khóe miệng Vương Nhất Bác phía đối diện cũng nâng lên, khuôn mặt ửng đỏ
vì xấu hổ, ngay cả cổ và lưng cũng hồng thấu. Trên máy bán hàng tự động
xếp tận mấy dãy bao cao su, loại cậu chọn là đắt nhất. Tiêu Chiến chỉ
nhìn lướt qua liền biết ngay. Anh đã quen dùng những thứ tốt và đắt
tiền. Nhưng thứ này lại do một cậu bé nghèo như Vương Nhất Bác mua, nó
hoàn toàn không giống nhau.
Vương Nhất Bác lại cúi xuống hôn Tiêu Chiến, cắn môi anh hai cái lại dời nụ hôn xuống những nơi khác. Từ cổ
thẳng một đường đến hai điểm nhỏ trước ngực, vừa hôn vừa cởi nút quần
Tiêu Chiến, nhẹ nhàng hơn khi nãy rất nhiều. Hơi thở của anh dần tăng
nhanh, cậu cũng đi theo tiết tấu đó, tăng tốc độ trên tay, không ngừng
tuốt lộng hai cây gậy. Cực quang trên đầu uyển chuyển tạo ra một vùng
sáng lớn, không phân rõ là của ai.
"Anh Chiến, anh dạy em cách
đàn ông làm với nhau." Vương Nhất Bác cắn lỗ tai Tiêu Chiến, vừa hỏi vừa ngậm trong miệng liếm lộng. Làm thẳng nam hơn hai mươi mấy năm, đối
diện với hai cây dương v*t thẳng tắp thế này, Vương Nhất Bác có chút bối rối, một khi gấp lên phía dưới càng căng cứng lợi hại.
Tiêu
Chiến cố ý tránh né Vương Nhất Bác, ánh mắt cong cong mang theo ý cười:
"Cái em có, anh cũng có, dựa vào bản lĩnh của mình đi."
Vương
Nhất Bác không khỏi bật cười, áp lên người Tiêu Chiến, cố định thật chắc tay chân anh, vừa hôn vừa nói: "Anh không chịu dạy thì chỉ có thể tùy
em sắp xếp." Vừa dứt lời liền tách hai chân Tiêu Chiến ra, đỡ gậy th*t
đâm thẳng vào hậu huyệt.
"A!" Tiêu Chiến căng thẳng hét lên.
"Đau không?"
Ngoại trừ đau, Tiêu Chiến không thốt ra được gì khác, câu "dựa vào bản lĩnh"
vừa mới nói khi nãy chẳng có chút tác dụng nào. Anh đã sớm nói, Vương
Nhất Bác con người này, vừa đơn thuần lại lưu manh, hóa ra trên giường
cũng giống như vậy.
"Hừ, đồ thẳng nam nhà em." Tiêu Chiến thở dài.
Tay Vương Nhất Bác rất lớn, các đốt ngón tay rõ ràng, trên bụng có vết chai sần, nhưng móng tay nho nhỏ trụi lủi lại rất thích hợp. Tiêu Chiến nắm
lấy cậu di chuyển đến phía sau mình, cầm tay chỉ việc. Phúc lợi của
thẳng nam.
Ngoài việc tận tâm chỉ dạy, còn có thể làm gì khác?
Ngón giữa của Vương Nhấy Bác được anh nắm lướt đến nếp nhăn miệng huyệt, nhẹ nhàng ấn hai cái, sau đó bắt đầu xoa vòng, càng xoa càng mềm xốp, ẩm
ướt. Đầu ngón tay thuận theo trượt vào trong, còn có thể thêm một ngón
nữa, âm thanh phốc phốc vang lên cực kì sắc tình.
Tiêu Chiến được cọ đến thoải mái, nhắm mắt lại mỉm cười, trong nụ cười mang theo yêu
thương. Mông đào từ từ khẽ nhấc lên, vừa thanh thuần lại dâm đãng. Trái
tim Vương Nhất Bác run lên, một người đàn ông ba mươi tuổi, dưới màn đêm sao lại đẹp đến nhường này.
Cuối cùng vẫn quên dùng bao, nó bị
ném trở lại xuống đất, nằm ngổn ngang cùng quần lót và áo khoác. Tiêu
Chiến bị thao đến kêu to, Vương Nhất Bác cảm thấy tiếng rên rỉ của anh
thật hay, vì vậy càng dùng sức đâm vào.
"Vương Nhất Bác, em...em nhẹ một chút. Có cực quang...thật sáng a...ưm a."
Vương Nhất Bác ngại Tiêu Chiến nói quá nhiều, liền hôn lên miệng anh, bên
dưới tiếp tục đâm rút, thao cho đến khi anh không nói nổi mới thôi. Khóe mắt Tiêu Chiến không ngừng trào ra nước mắt sinh lý, trượt xuống môi,
chỉ vừa cảm nhận được chút vị mặn đã bị nụ hôn của Vương Nhất Bác hòa
tan. Trong miệng, tất cả đều là mùi vị của Vương Nhất Bác.
"A hức...Vương Nhất Bác...ưm..."
"Chậm lại, nhẹ một chút..."
"Anh bảo em chậm không phải chậm đến mức này...anh không muốn nhịp bốn ba a...a"
Vương Nhất Bác rất có năng khiếu trong chuyện làm tình với Tiêu Chiến. Cậu tự mình tìm được điểm nhạy cảm kia, không ngừng dập mạnh. Chờ đến khi anh
không chịu nổi nữa, sắp đạt cao trào, cậu lại giảm tốc độ, chậm rãi mài
nông, ép Tiêu Chiến phải cầu xin mình tiến sâu hơn nữa. Vì vậy, sau đó,
cậu sẽ lập tức thao ác hơn, đến mức anh co rút hậu huyệt, bắt đầu hồ
ngôn loạn ngữ, há miệng thở dốc, bắn ra một dòng tinh dịch từ dương v*t
đỏ bừng cứng rắn, khiến bụng dưới của hai người rối tung lên.
Trước tiên lên giường xem thử có ăn ý hay không, sau đó mới xác nhận quan hệ, đây gần như đã trở thành một trong những hình mẫu cơ bản của tình yêu
người trưởng thành. Tiêu Chiến không sợ Vương Nhất Bác hiện tại không
muốn suy nghĩ nhiều, còn rất nhiều thời gian, có thể từ từ bẻ cong cậu.
Anh chỉ sợ Vương Nhất Bác không có hứng thú với mình, sợ cậu thao anh
không đủ thoải mái.
Nhưng những lo lắng và tính toán của anh vào
giờ phút này đều không còn quan trọng. Anh chỉ muốn ghi nhớ cảm giác vào thời khắc này. Cực quang ngay trên đỉnh đầu đang đung đưa cái đuôi màu
đỏ khổng lồ, rất gần, sáng chói lại mỹ lệ, khác hoàn toàn với ánh sáng
xanh lục trong những bức hình trên tạp chí địa lý.
Đây chính là
24 giờ hạnh phúc nhất của anh ở Iceland, bầy ngựa, mây đen, hoàng hôn,
cực quang, mỗi một khung cảnh đều đẹp đến không chân thật. Anh không
biết, nếu thoát khỏi từ trường nơi vòng Bắc Cực, thoát khỏi màn dạo đầu
của thiên nhiên, màn ân ái này sẽ còn lại bao nhiêu điểm, bản thân anh
sẽ ghi được bao nhiêu điểm trong trái tim Vương Nhất Bác.
Tiêu
Chiến đã xuất tinh một lần khiến thân thể càng thêm nhạy cảm, không kiểm soát được tiếng nỉ non. Vương Nhất Bác nằm trên người anh, từng chút
từng chút tiến sâu vào động mềm. Đường cong cơ bắp trên lưng săn chắc
đẹp đẽ, phủ đầy những hạt mồ hôi mịn. Khi được cực quang chiếu lên, nó
có màu trắng hồng như ngọc trai, trong suốt lấp lánh. Hai bên xương bả
vai thon gầy cao vút, khép mở theo cử động phập phồng của cơ thể, tựa
như đôi cánh chuẩn bị sải ra.
Nhiệt độ trong phòng bong bóng bị
đẩy lên cao, khắp nơi đều là sương mù, ngoại trừ tiếng thở dốc của hai
người, cũng chỉ còn tiếng máy sưởi hoạt động. Cực quang một lần nữa rời
xa, nhưng bầu trời đêm vẫn sáng ngời như cũ. Đêm nay, ánh sao như trú
ngụ trong lòng bàn tay, chân tình cũng dường như đã nắm bắt được.
Tiêu Chiến bỗng nhiên sợ hãi cao trào. Anh cảm thấy Vương Nhất Bác giống như một chú bướm đậu trên người mình, mềm mại mà uy lực. Có lẽ sau cao trào sẽ lập tức vỗ cánh bay đi mất.
Lúc anh bắn ra lần thứ hai, Vương Nhất Bác cũng đắm chìm trong dục vọng mà đạt đến cao trào.
Dựa vào tia lý trí cuối cùng, Vương Nhất Bác không bắn vào trong Tiêu
Chiến, không đeo bao đã hơi quá đáng, nhà vệ sinh lại quá xa, bắn vào
trong sẽ rất khó dọn dẹp. Trên giường khắp nơi đều là chất lỏng trắng
đục sền sệch, không phân rõ là của ai, có mùi vị vừa ngọt vừa tanh. Sau
khi phóng thích, thừa dịp côn th*t vẫn chưa mềm xuống, Vương Nhất Bác
lại đâm vào hậu huyệt Tiêu Chiến, nói muốn cứ thế này ôm anh ngủ. Cuối
cùng, hai người cũng không ngủ được. Một lúc sau, Tiêu Chiến cảm nhận
được đồ vật trong mông mình lại cứng lên, nói với Vương Nhất Bác, muốn
làm thì làm đi, đừng nhịn, vì vậy lại thêm một hiệp nữa. Sau nửa đêm,
cực quang nhạt đi, ánh sao càng tỏa sáng. Bầu trời sao như thể muốn sà
xuống, Vương Nhất Bác chỉ vào ngôi sao sáng nhất, nói cậu cảm giác chốc
nữa nó sẽ đập thẳng vào mặt mình.
Tiêu Chiến ngoài miệng mắng
Vương Nhất Bác có phải ngốc hay không, ngược lại trong lòng đang ôm hi
vọng. Nếu có thể vĩnh viễn bị bầu trời sao vây quanh ở đây thì thật tốt, quên đi thời gian, quên hết thảy mọi quy củ rác rưởi, vĩnh viễn không
cần suy nghĩ có ý nghĩa hay không, đúng sai thế nào. Chỉ cần ở chỗ này
ôm lấy nhau, làm tình.
Nghĩ đến không ngừng thở dài.
Muốn
hút thuốc, anh khoác áo chống gió của Vương Nhất Bác, định ra ngoài.
Vương Nhất Bác ôm chặt anh không muốn tách ra. Má sữa phồng lên tựa như
đứa trẻ, so với người vừa mới điên cuồng thao anh chẳng giống nhau chút
nào.
"Anh phải ra ngoài hút thuốc. Nếu không lỡ châm lửa đốt phòng bong bóng, em sẽ xách mông trần đi bồi thường?"
Nghe đến hai chữ "bồi thường", Vương Nhất Bác lập tức thả tay ra.
"Vậy anh mau quay lại, một mình em sợ tối."
Bên ngoài đã ngửi thấy mùi sương sớm đọng trên cỏ trước bình minh, rất
trong lành, thuốc lá Iceland trên tay cũng thanh đạm. Tiêu Chiến đánh
lửa, hít một ngụm thật sâu vào phổi, mùi vị còn không đậm bằng mùi mồ
hôi trên áo gió Vương Nhất Bác.
Anh khẽ ngâm nga bài hát kia, I will love you till I die...
Một điếu thuốc rất nhanh đã cháy hết, Tiêu Chiến đạp tắt tàn thuốc. Vương
Nhất Bác thấy chấm sáng đỏ bên ngoài phòng đã biến mất, vội trần truồng
chạy đến cửa đón Tiêu Chiến quay lại. Hai người lại dính lấy nhau hôn
môi không rời. Vương Nhất Bác đem kẹo bạc hà trong miệng đẩy qua cho
Tiêu Chiến, nhân tiện cũng nếm được chút vị đắng của nicotin. So với tốc độ cháy của thuốc lá, kẹo bạc hà tan rất chậm. Kẹo còn chưa kịp tan
hết, Tiêu Chiến đã thiếp đi.
====
Ánh sao dần dần thối
lui, một vầng sáng trắng lớn bắt đầu xuất hiện ở phía đông. Mặt trời sẽ
lại sinh ra, thiếu niên không biết mệt mỏi vĩnh viễn sẽ có cơ hội theo
đuổi một lần nữa, vì niềm kiêu hãnh cùng tình yêu của cậu. Nhưng Vương
Nhất Bác không hề chợp mắt, cậu ôm Tiêu Chiến nửa nằm, cho đến khi nhìn
thấy mặt trời ló dạng từ kẽ chân, dần dần lên cao.
Tiếng chim hót bình minh khiến cậu cảm thấy khó chịu. Bởi vì loại cảm giác không chân
thật kia đang dần biến mất, giống như kẹo bạc hà đang từ từ tan chảy
trong miệng.