Thái Tử cùng Thái Tử phi đi ra khỏi phủ Kỳ Vương lên xe ngựa, Giang Tĩnh Nhàn cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình, nhưng Thái Tử chỉ cần liếc
nhìn một cái là có thể nhìn thấu, hắn nhẹ nhàng cười: "Sao vậy, Thái Tử
phi bị chọc giận ở Kỳ Vương phủ à?"
Đêm hôm qua Thái Tử mang một
ca cơ về phủ, trong lòng Giang Tĩnh Nhàn đã hơi tức giận, hôm nay lại bị Giang Nguyễn chọc tức thêm, nàng ta đối với Thái Tử càng thêm bất mãn,
cô tổ mẫu của nàng ta là đương kim Hoàng Thái Hậu, tổ phụ nàng ta là
công thần khai quốc, vì giang sơn xã tắc mà rơi máu ngã ngựa, tuy hắn là Thái Tử cao quý nhưng ít nhất cũng phải có một chút tôn trọng đối với
nàng ta, nhưng mà tên Thái Tử này chưa bao giờ để tâm tới nàng ta.
Thấy Giang Tĩnh Nhàn không nói gì, Thái Tử ngồi tới gần nàng ta, giơ tay vén tóc nàng ta lên, hôn nhẹ xuống tai nàng ta một cái: "Tối nay bổn cung
tới chỗ Thái Tử phi được chứ?"
Giang Tĩnh Nhàn giật mình, liếc mắt nhìn hắn: "Sao vậy, Thái Tử bỏ được ca cơ mới mang về phủ tối qua sao?"
Thái Tử nâng cằm nàng ta lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn: "Thái Tử phi nên biết
rằng, cho dù có là ca cơ xinh đẹp tuyệt trần thì cũng chỉ là Trắc phi,
người sau này ngồi lên vị trí Hoàng Hậu chính là ngươi, cũng sẽ chỉ là
ngươi."
Nam tử tam thê tứ thiếp là lẽ thường tình, hắn là Thái Tử cao quý, tương lai chính là thiên tử, Giang Tĩnh Nhàn cũng không thể hy vọng có thể một mình độc chiếm hắn, lúc này hắn đưa ra đảm bảo cho nàng ta, trong lòng Giang Tĩnh Nhàn có chút ngọt ngào, ngã vào trong lòng
hắn: "Thái Tử điện hạ chớ quên lời hứa ngày hôm nay."
"Tất nhiên
sẽ không quên." Thái Tử vuốt ve tóc nàng ta: "Hôm nay ở phủ Kỳ Vương
Thái Tử phi chịu ủy khuất lớn như vậy, có phải ngươi nên tiến cung gặp
Thái Hậu nương nương hay không."
Giang Tĩnh Nhàn từ trong lòng hắn ngước lên, nhìn thẳng vào trong mắt hắn.
Giang Tĩnh Nhàn vào cung, trước mặt Thái Hậu khóc lóc đau khổ kể lể một hồi,
đem những lời Giang Nguyễn nói thêm mắm thêm muối vào, bên cạnh có thêm
Hoàng Hậu châm ngòi thổi gió, Thái Hậu nghe xong nổi cơn tức giận.
Ban đầu bà ta cảm thấy thân phận của Kỳ Diệp có vấn đề, cho nên trong lòng
đã ôm thành kiến, bà ta nhìn mặt Kỳ Diệp, biết hắn chính là Tam hoàng tử đi lạc năm đó, nhưng mà Li phi bị đày vào lãnh cung mười hai năm, hắn ở ngoài cung lang bạt kỳ hồ, trong lòng đứa nhỏ này chẳng lẽ không có
chút oán hận nào? Giờ gọi từng tiếng từng tiếng Phụ Hoàng, trong lòng
Hoàng Đế chẳng lẽ sẽ không có chút nghi ngờ nào?
Nhưng mà Hoàng
Đế vì tình cảm phụ tử tình thâm mà đầu óc u mê, chưa thương lượng với bà ta mà đã hạ thánh chỉ phong Vương gia, thánh chỉ đã hạ, sự việc không
thể nào vãn hồi được.
Hiện giờ nghe Giang Tĩnh Nhàn nói xong,
trong lòng Thái Hậu càng thêm bực bội, vốn dĩ bà ta không quan tâm Kỳ
Diệp lấy dạng nữ nhân nào về nhà, nhưng sau khi nghe xong mới biết rằng, người hắn thành thân thế mà là Lộ Quốc Công phủ Nhị cô nương, bà ta
biết Giang Nguyễn này, là nữ nhi phòng ngoài Giang Hãn Hải mang từ bên
ngoài về, chỉ là một nữ nhi phòng ngoài mà dám đứng trên đầu Thái Tử
phi, trong cơn tức giận Thái Hậu đem hết những bất mãn của mình đối với
Kỳ Diệp đẩy lên trên người Giang Nguyễn.
Sáng sớm hôm sau, Kỳ
Diệp chân trước vừa bước ra khỏi Vương phủ thì trong cung Thái Hậu đã
sai người tới gọi Giang Nguyễn tiến cung yết kiến Thái Hậu.(Truyện được
đăng tại watt @xzaaaaai)
Yến Côn đang vội vàng dọn dẹp chỉnh lý
lại đồ đạc trong phủ, bận đến túi bụi, nhìn thoáng qua thái giám đến đưa tin, tức giận nói: "Thân thể phu nhân nhà ta không khoẻ, không gặp
khách."
"Đây là ý chỉ của Thái Hậu, không phải chuyện nàng ta
không muốn đi là không đi, mau gọi nàng ta ra đây cùng ta tiến cung, nếu như lỡ giờ, Thái Hậu trách tội xuống, ngươi có mười cái đầu cũng không
đủ chém." Giọng nói của tên thái giám oang oang, nghe mà ghét.
Yến Côn buông đồ trong tay xuống, lạnh lùng nhìn hắn: "Ta đã nói rồi, phu
nhân nhà ta không khoẻ, không gặp khách, cũng không thể ra ngoài, có
chuyện gì thì các ngươi tới nói chuyện với Vương gia nhà ta."
"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi đây là kháng chỉ, ngươi không sợ Thái Hậu chém đầu
sao?" Tên thái giám chỉ vào Yến Côn, tức đến run tay.
Yến Côn hít một hơi thật sâu, nhấc chân đá tên thái giám kia ra ngoài, nhìn từ trên cao xuống: "Ta nói lại lần cuối, có chuyện gì thì đi tìm Vương gia nhà
ta, nếu ngươi còn không đi thì ta sẽ chém ngươi trước."
Tên thái
giám được sai đến truyền lời không nghĩ tới người của Kỳ Vương phủ lại
ngang ngược như vậy, thế mà dám cãi lại ý chỉ của Thái Hậu, cho nên khi
tới đây chỉ mang theo mấy tiểu thái giám cùng hai hộ vệ, thấy Yến Côn
cao to thô kệch, rõ ràng là người biết võ, một lúc không ai dám tiến
lên, tên thái giám té ngã lộn nhào rời đi, trước khi đi run rẩy nói lại: "Ngươi chờ đấy, chờ đấy, chờ ta về báo lại với Thái Hậu, xem các ngươi
còn ngang ngược được nữa không?"
Thái giám hồi cung bẩm báo lại
sự việc cho Thái Hậu, Thái Hậu nhìn thấy dấu giầy trước ngực hắn, tức
giận vỗ án đứng lên đi tìm Hoàng Đế.
Hoàng Đế vừa mới hạ triều,
bảo Kỳ Diệp ở lại cùng ông ta chơi cờ, mấy ngày nay thân thể Hoàng Đế
không được tốt lắm, dường như đột nhiên già đi mấy tuổi, thái y không
tra ra được bệnh gì, chỉ nói do Hoàng Đế quá mức mệt nhọc, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, Hoàng Đế cảm nhận được thân thể mình càng ngày càng kém đi, cũng hay nhớ đến những chuyện trước kia, nghĩ tới Đại Hoàng Tử
Thiên Thụy ông ta yêu thương nhất, nghĩ tới Li phi, trong lòng lại cảm
khái muôn vàn, cũng càng cảm thấy có lỗi với mẫu tử bọn họ.
Hai
người họ với vừa thả được ba bốn quân cờ, Thái Hậu nổi giận đùng đùng đi vào, nhìn thấy Kỳ Diệp cũng ở đây, cơn giận trong lòng càng lớn, Hoàng
Đế thấy Thái Hậu tức giận như vậy vội hỏi: "Mẫu hậu sao vậy, ai chọc
ngài tức giận?"
Thái giám kia quỳ xuống đất kể lại sự tình trong Kỳ Vương phủ lần nữa, sau đó bày dấu chân trên ngực ra cho Hoàng Đế xem.
Hoàng Đế nhíu mày lại: "Kỳ nhi, chuyện gì đây?"
Kỳ Diệp không kinh ngạc, khom người nói: "Nội tử(1) có thai, mấy ngày nay
thân thể mệt mỏi, đại phu nói nàng cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng,
thật sự không thể vào cung thỉnh an Thái Hậu." Lúc này Thái Tử cùng Thái tướng không có cách nào đối phó với hắn cho nên bắt đầu chuyển hướng
sang điểm yếu của hắn.
(1): Vợ
"Thân thể không tốt thì có
thể vung tay đánh người mà bổn cung phái tới?" Thái Hậu cười lạnh một
tiếng: "Xem ra Kỳ Vương đúng là không để bổn cung vào trong mắt."
Kỳ Diệp điềm tĩnh: "Nội tử có thai, đại phu nói không thể tùy tiện đi lại, nếu không cẩn thận thì sẽ động thai ngay, ta có nói rõ ràng với thị vệ
trong phủ, dù có bất kỳ chuyện gì thì cũng phải vậy, Thái Hậu khăng
khăng muốn đưa nội tử đi, nếu hài nhi trong bụng nội tử có mệnh hệ gì,
thì không biết Thái Hậu có chịu trách nhiệm hay không?"
Lời Kỳ
Diệp nói không có ý tôn trọng Thái Hậu chút nào, Thái Hậu bị hắn chọc
cho tức đến người phát run: "Hoàng Đế, ngươi nghe xem hắn nói những lời
đại nghịch bất đạo như vậy mà được sao? Nói sao thì ta cũng là tổ mẫu
của hắn, hắn đến một chút kính trọng ta cũng không có?"
Hoàng Đế ngồi trên giường vỗ trán, cau mày quát lớn: "Kỳ nhi, mau xin lỗi Thái Hậu."
Kỳ Diệp chắp tay, giọng nói bình đạm: "Tôn nhi(2) sai rồi, mong Thái Hậu bớt giận."
(2) Cháu
"Được rồi, được rồi, ồn ào đến Trẫm đau đầu, Mẫu hậu, Kỳ nhi có nói với Trẫm
rồi, cô nương kia đang mang thai, không thể tùy tiện đi lại, Thái Hậu
chớ có tức giận, chờ nàng ta an thai rồi, lúc đó sẽ vào cung bồi tội với Thái Hậu." Hoàng Đế đứng giữa hòa giải.
"Hoàng Đế..." Thái Hậu tiến lên: "Hoàng Đế không sao chứ? Có muốn truyền thái y tới đây xem qua hay không?"
Hoàng Đế xua tay: "Nhi tử không sao, Mẫu hậu đừng tức giận mà hại thân thể,
chẳng qua chỉ là chút việc nhỏ trong nhà thôi, không cần phải loạn như
thế."
Thái Hậu còn muốn nói thêm nhưng thấy sắc mặt của Hoàng Đế
không tốt, cuối cùng vì đau lòng Hoàng Đế, hơn nữa bà ta thấy rõ ràng
Hoàng Đế muốn bảo vệ Kỳ Diệp, cho nên chỉ có thể tạm thời nhịn cơn giận
xuống.
Thái Hậu đi rồi, Hoàng Đế thở dài một hơi: "Kỳ nhi à,
chuyện này là thị vệ ở phủ ngươi hành xử không đúng, ý chỉ của Thái Hậu
có thể không vâng theo, có nguyên nhân thì phải nói cho tốt, sao có thể
ra tay đánh người bên cạnh Thái Hậu được, việc hôm nay Trẫm có thể tạm
thời giúp ngươi áp xuống, nhưng nếu chuyện này còn xảy ra lần nữa, chọc
giận tới Thái Hậu, Trẫm sẽ không giúp ngươi được nữa đâu."
"Nhi thần biết sai rồi."
"Hoàng Thượng, thái y tới rồi." Thôi Thuyền từ bên ngoài tiến vào nói.
"Thái y? Không phải là ta nói không cần truyền à?" Hoàng Đế nhíu mày.
"Là do Kỳ Vương gia thấy sắc mặt của Hoàng Thượng không tốt cho nên mới nói là truyền thái y tới xem."
"Ngươi đó nha..." Hoàng Đế nhìn Kỳ Diệp lắc đầu, trong giọng nói tuy là có ý
trách cứ nhưng ánh mắt thì không giấu được sự vui mừng.
Thái y
tiến lên bắt mạch cho Hoàng Đế, vẫn nói giống như lần trước, chỉ là do
quá mệt mỏi, không có gì đáng nói, nghỉ ngơi nhiều một chút là sẽ tốt
lên.
Kỳ Diệp ngước mắt nhàn nhạt xem xét sắc mặt của Hoàng Đế,
con người lay động, cuối cùng liếc mắt nhìn Thôi Thuyền một cái, nheo
mắt lại.
*
Càng ngày Giang Nguyễn lại càng lười hơn, nàng
có cảm giác mình có thể ngủ một mạch đến trưa luôn, Hoa Diễm nói đây là
phản ứng bình thường khi mang thai, cho nên Giang Nguyễn cũng an tâm ăn
rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn.
Ngủ dậy giấc này, nàng cảm thấy có chút
đói, gọi Li Nhi một tiếng nhưng không thấy đáp lại, Giang Nguyễn nghi
hoặc xuống giường, mặc áo khoác vào, mở cửa đi ra ngoài, cảnh tượng
trong viện làm cho nàng kinh ngạc há to miệng.
Tiểu viện không
lớn, hôm qua chỉ có hai cái cây xanh, vài chậu hoa nhỏ, lúc này lại hoa
cỏ đầy viện, cây lá xanh biếc, hoa đua nhau khoe sắc.
Hiện giờ là mùa hè nắng chói chang, hoa mở có thể đếm trên đầu ngón tay, mấy loại
hoa này cũng không thường thấy, sao sau một đêm mà trong viện đã có hoa
mà nở rộ thế này?
Phía sau cây lớn, có một bóng người bước ra,
người đó mặc y phục thuần trắng, mấy đoá hoa đỏ nổi bần bật trên nền y
phục hắn, giống như vốn dĩ chúng là thuộc về nhau, Kỳ Diệp thuận tay hái xuống một đoá hoa màu vàng nhạt đi tới, cười nhẹ: "Nàng dậy rồi."
Giang Nguyễn còn chưa thoát khỏi kinh ngạc: "Tướng công, đây là..."
Kỳ Diệp cài đoá hoa kia lên trên tóc nàng, nhẹ nhàng bâng quơ: "Người đời
đều nói hoa sớm nở sớm tàn, chỉ có thể khoe sắc một ngày, nhưng hoa mà
vi phu tặng cho A Nguyễn mãi mãi không tàn."
Giang Nguyễn ngẩn
người, giơ tay sờ đoá hoa gần nàng nhất, lúc này mới phát hiện ra hoa
này không phải là thật, chúng được làm từ vải bố, nhưng làm như thật,
nếu như chỉ nhìn mà không sờ vào thì mấy ai phát hiện ra.
"Không phải phu nhân nói chưa từng nhìn thấy hoa quỳnh à? Đây chính là hoa quỳnh."
Tim Giang Nguyễn mềm nhũn, hắn chắc hẳn đã biết cuộc trò chuyện ngày đó của nàng cùng Thái Tử phi cho nên mới mất công như này.
"Phu nhân, hoa này đều do chính tay công tử tự mình chế tác nhiều ngày đó ạ, công tử không để chúng thuộc hạ giúp đỡ." Yến Côn từ phía sau đi ra, vì chủ tử nhà mình mà tranh công.
Mắt Giang Nguyễn ướt ướt, đúng
lúc này, phía sau cây lớn kia dâng lên một vầng trăng, màu hoàng hôn
ráng đỏ, ánh sáng nhu thuận, vầng trăng sáng kia cũng là được người chế
tác thành, bên trong đốt nến, ẩn hiện sau cành cây, nhìn giống như ánh
trăng thật.
Trăng tròn lúc ẩn lúc hiện sau nhánh cây, Giang
Nguyễn không tưởng tượng được nhìn Kỳ Diệp, Kỳ Diệp nâng cằm nàng lên,
rũ mắt nhìn nàng: "A Nguyễn có thích không?"
Giang Nguyễn gật đầu ngay lập tức: "Thích." Tâm ý này của hắn, một chữ 'thích' sao có thể
biểu đạt được hết tâm tình lúc này của nàng được.
Trong ánh mắt
của Kỳ Diệp hiện lên sự hài lòng: "Người khác chưa từng thấy hoa thường
khai, nguyệt dục bầu, vi phu liền tặng cho A Nguyễn hoa thường khai,
nguyệt dục bầu, người khác có, A Nguyễn sẽ có, người khác không có, A
Nguyễn cũng sẽ có, người khác nhận được, A Nguyễn sẽ nhận được, người
khác không nhận được, A Nguyễn cũng sẽ nhận được, đây là lời hứa mà vi
phu hứa với nàng, nàng phải nhớ cho kỹ."
Giang Nguyễn ôm lấy eo
lắn, cả tâm cả mắt đều được thoả mãn, vô cùng hạnh phúc, nàng có cả đầy
một bụng lời nhưng không biết nói từ đâu, cuối cùng hoá thành bốn chữ:
"Cảm ơn tướng công."
Kỳ Diệp ôm lại nàng, đặt cằm lên đỉnh đầu
nàng, khóe miệng cong lên tươi cười, những lời đó có thể nàng không để
trong lòng, nhưng hắn lại khắc cốt ghi tâm, sao hắn có thể để cho A
Nguyễn chịu ủy khuất, đồ mà nữ nhân kia không chiếm được, hắn lại muốn A Nguyễn có bằng được.
Giang Nguyễn nhìn sân viện rực rỡ ánh nến,
hoa nở không tàn, ánh trăng sáng mãi, người nam nhân này có lẽ là nơi
bình an nhất trong thiên hạ này, ôm hắn mọi chuyện đều hoá hư vô, nhưng
mà người nam nhân này lại là nguyên nhân khiến cho lòng nàng không bao
giờ yên.
*
Tuy rằng thái y nói thân thể Hoàng Đế không có
gì bất ổn, nhưng mà Hoàng Đế lại cảm thấy hai ngày nay thân thể ngày
càng mệt mỏi, đã ba ngày rồi ông ta vẫn chưa lên thượng triều, mà lúc
này tướng quân Trầm Cẩm Trường Nhạc Quân đã tới ngoài thành rồi.
Hoàng Đế lệnh cho Thái Tử tự mình dẫn quan lại ra ngoài thành Thập Lí Đình tiếp đón.
Trịnh trọng như vậy, trừ Trường Nhạc Quân ra thì chưa từng có ai trong triều
được hưởng vinh dự này, có thể thấy được đối với Trường Nhạc Quân, Hoàng Đế có bao nhiêu coi trọng.
Nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa, bụi
đất bay khắp nơi, không bao lâu đã trông thấy một đoàn ngựa xuất hiện
trước mặt, người đi đầu mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, đôi mắt thâm
thúy, nhìn không tới ba mươi.
Văn võ bá quan khom mình hành lễ,
Thái Tử điện hạ đi lên phía trước, chắp tay: "Bổn cung phụng mệnh Phụ
Hoàng tới đây tiếp đón Tướng quân, chúc mừng Tướng công khải hoàn trở
về." Trầm Cẩm vừa mới đánh thắng một trận, khiến cho đại quân của Nam
Bình Quốc hao tổn không ít.
Trầm Cẩm xoay người xuống giường,
không nói lời nào, đi tới trước mặt Thái tướng cúi người hành lễ thật
sâu, ngữ khí khiêm tốn: "Thầy, trò đã trở về."
Giờ khắc nhìn thấy Trầm Cẩm, mớ sương mù rối rắm trong lòng Thái tướng cuối cùng cũng được xua tan, vội vàng nâng Trầm Cẩm dậy, cười ha hả: "Tốt, tốt lắm, trở về
là tốt, trở về là tốt." Có Trầm Cẩm, đại sự sao có thể không thành.
Thái Tử thấy đại tướng quân lúc này còn uy phong lẫm lẫm, sau khi gặp Thái
tướng lại chỉ là một học trò ngoan ngoãn, tâm chậm rãi rơi xuống đất,
đúng như cữu cữu nói, Trầm Cẩm này là trung thần của ông ta.