Hắn nhìn nàng, trên mặt dường như mang theo chút ủy khuất, lòng Giang Nguyễn mềm nhũn, nắm chặt tay hắn, trấn an: “ Tướng công nói bậy bạ gì đó, làm sao ta có thể ghét bỏ chàng là gánh nặng được.”
Kỳ Diệp nhướng mày, nghiêng đầu như muốn nhìn thoáng qua phía Yến Côn, Yến Côn vội vàng lui về sau vài bước trốn sau Dung Hoàn, không dám lên tiếng nữa.
Mọi người nhân nhượng Kỳ Diệp, thong thả đi lên núi, càng lên cao, phong cảnh càng thêm tú lệ, gió nhẹ hiu hiu, non xanh nước biếc, có nhiều loại hoa nhỏ không biết tên, dọc theo đường đi đều là hương hoa ngọt ngào.
Li Nhi vừa đi, vừa hái hoa nhỏ cài trên đầu, cô nàng không những không cảm thấy mệt mỏi mà còn ngâm nga điệu hát dân gian.
Tuy Kỳ Diệp không nhìn thấy đường, nhưng cánh tay lại ôm eo Giang Nguyễn giúp nàng đi đường, đường núi tuy gập ghềnh, thoạt nhìn cũng không khó đi như vậy.
Hai người Hoa Diễm và Hạ Vũ đi nhanh, so với đám người Kỳ Diệp chỉ chậm hơn có một canh giờ, sáng sớm hôm sau, Hoa Diễm còn đang ngủ say thì đã bị Yến Côn dựng dậy bắt đi bắt mạch cho Giang Nguyễn.
“Không phải bệnh nặng nghiêm trọng, bị phong thôi, hơi sốt một chút, uống vài thang thuốc là khỏi.” Hoa Diễm vừa ngáp vừa nói.
Đám người Yến Côn an bài ổn thoả tất cả, trên núi cái gì cũng có, y phục thức ăn, cả dược liệu đều chuẩn bị đầy đủ, Hoa Diễm kê đơn thuốc, bắt thuốc, Li Nhi và Yến Côn vội vàng đi sắc. (Truyện được đăng tại [email protected]@d @xzaaaaai và fb Trái Bơ)
Giang Nguyễn sinh bệnh, cơ thể đã hơi yếu, sức lực của Kỳ Diệp lại lớn, nàng không đẩy hắn ra được, đành phải theo ý muốn của hắn, cho đến khi hai người đều không thở nổi, lưỡi Kỳ Diệp mới rút ra, Giang Nguyễn dựa vào lòng hắn thở dốc, bởi vì sinh bệnh mà cổ họng khô khốc hơi ngứa, không khỏi ho thêm vài tiếng, Kỳ Diệp xoa nhẹ lưng nàng cho thuận khí.
Đợi Giang Nguyễn nghỉ ngơi một lát, dùng sức đẩy hắn ra, trên mặt có vẻ tức giận mơ hồ, gằn từng chữ quát: "Kỳ - Diệp..."
“Ta sai rồi.” Kỳ Diệp cợt nhã xin lỗi.
Giang Nguyễn: “ …” Nàng thấy mình giống như một cú đấm vào bông, không hề có chút lức nào, nàng cũng không biết nên tức giận như thế nào.
“Sau này không cho phép nói cái gì mà 'bảo ta tránh xa nàng một chút'.” Giọng nói Kỳ Diệp có chút lạnh lùng.
"......"
Giang Nguyễn từ trong đáy lòng nổi lên một cảm giác bất lực, thế mà có loại tú tài gặp phải binh lính, có ảo giác không thể nói rõ, rõ ràng phu quân của nàng mới là người đọc đủ thơ sách, vậy mà giờ trở thành người không nói lý lẽ như này.