Mưa xuân kéo dài, sau khi đến tối thì tí tách rơi xuống mang đến một trận khí lạnh.
Bây giờ không phải thời điểm rét tháng ba nhưng Vương Bạt lại thấy lạnh, lạnh từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu.
Gã vốn định về nhà sớm nhưng bởi vì đã sớm chán ghét bà nương trong nhà
cùng với nhi tử bêu xấu gã trong săn xuân nên đã đến tửu lâu sung sướng
một phen, tối nay rượu rất nồng có vẻ say lạ thường, làm cho gã cũng mơ
màng trong sự ôn nhu này hồi lâu, bên tai chỉ nhớ rõ giọng nói dịu dàng
của người tên Oanh Hoa cô nương khuyên: "Uống thêm một chén nữa, đại
nhân, uống thêm một chén...."
Quan lại trong kinh bị cấm vào nơi
phong nguyệt, vì vậy gã không có chuẩn bị kiệu. Ra tới dưới lầu trời
mưa, gã chợt nhớ không mang dù, lúc muốn quay lại tìm Hoa nương mượn một cái lại phát hiện cửa lớn hoa lâu đã đóng lại, ngay cả đường phố cũng
yên tĩnh không có một tiếng động, một chiếc đền cũng tìm không ra. Dường như trong nháy mắt gã bước ra tửu lâu, cả một vùng này liền chìm vào
giấc mộng đen tối, giống như có cái công tắc bỗng nhiên đóng, chỉ có một mình gã còn tỉnh.
Gã đành phải bước vào trong mưa, đi chưa được
mấy bước dưới chân lại đạp phải thứ gì lạnh lẽo cứng ngắc, gã vừa cúi
đầu nhìn da đầu nổ tung, không khỏi mắng thầm một tiếng xúi quẩy —— đó
là một con mèo chết bị khoét mắt, thối rữa nằm trong góc đường mục nát,
cũng không biết đã mấy ngày.
Nước mưa không ngừng chảy xuống, hơn nữa có khuynh hướng càng lúc càng lớn. Vương Bạt bước nhanh hơn, muốn
vượt qua đường phố tối om không có một bóng người này, trở về nhà thật
sớm. Có lẽ là do rượu mạnh nên gã cảm thấy cản người đang từ từ hạ
nhiệt, tay chân cũng bắt đầu không nghe sự điều khiển, có cảm giác hơi
tê dại.
Bỗng nhiên phía trước đèn đuốc sáng lên, nhẹ nhàng lay
động, giống như là đèn lồng —— Vương Bạt vui vẻ trong lòng, dự định đi
ra tìm phu canh gõ mõ, có người gã có thể sai khiến người này đưa mình
về nhà, nhưng bước chân lại dừng lại.
Đây không phải là phu canh, đó là một người —— không, một đám người trật tự cầm theo đèn chờ trong
mưa, những người này đều mặc quan phục màu đỏ sẫm thêu đẩu ngưu bên
trên, thân đeo tú xuân đao, nhìn thoáng qua giống như một nhóm người
giấy mặt không cảm xúc, gương mặt mơ hồ lại nghiêm túc, tràn đầy sát
khí.
Vương Bạt chưa từng thấy quan phục nào được chế tạo như vậy, trong chớp mắt gã căng thẳng trong lòng —— theo trực giác của gã thì
những người này chính là tới vì gã!
Gã không biết người tới là
người phương nào, có thân phận như thế nào, nhưng gã hiểu rõ từ xưa đến
nay có một loại người, mặc dù trang phục thay đổi, xưng hô thay đổi, cho dù sự tồn tại của bọn họ nhiều lần bị xóa đi lại liên tục xuất hiện
trước mặt mọi người, nhưng gã vẫn biết bọn họ là tới giết gã.
Không lâu trước đây, những người này do người có thân phận địa vị cao nhất
nuôi dưỡng, chỉ nhận định chủ nhân cống hiến, bao gồm tính mạng cùng tất cả những thứ khác, bọn họ được gọi là tử sĩ.
Gã muốn chạy nhưng
đã bị khống chế té xuống đất, trong tầm mắt mơ hồ gã thoáng nhìn thấy
cái bóng ở phía cuối, là một cỗ kiệu vàng óng chưa từng buông màn cuối
hẻm, bí ẩn lại ngạo mạn giống như chủ nhân của nó.
*
"Hình phạt đầu tiên, tắm sơ, trụng thịt bằng nước sôi rồi dùng sắt trám* muối chà lên, da thịt tróc ra để lộ xương trắng. Cũng có thể dùng que tre
chà lên, da thịt sẽ rơi ra như bã đậu."
(*Ngâm vật thể ngâm vào trong nước hoặc chất lỏng.)
"Thứ hai, móc ruột, dùng móc sắt đi vào ruột từ hậu môn rồi móc ra trăm
thước, ruột bị kéo ra nhưng người không chết, hôi thối khó ngửi."
"Thứ ba, dội nước cắt da, dùng ống trúc kéo ra, đau buốt không chịu được
nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn như thường, chỉ thay đổi sắc mặt mà thôi. Có
thể cắt bỏ thanh quản để kiềm chế lại."
...
Trong tầng hầm âm u, ban đầu vẫn có tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt về sau
lại không còn âm thanh nào, chỉ có tiếng hít thở hổn hển như con mồi gần chết, rõ ràng lại mơ hồ, vẫn đang cố gắng phát ra câu chữ hoàn chỉnh.
Minh Thận ngồi ở nơi cách đây một bức tường, hai tay ôm một bình nước nóng
đặt trên đầu gối, y rũ mi mắt, nghiêm túc nhìn những hoa văn cong cong
trên bình nước nóng, dáng vẻ ngoan ngoãn yên tĩnh hoàn toàn không hợp
với nơi âm u tiêu điều này. Y vừa xinh đẹp vừa yên tĩnh như vậy, người
lần đầu tiên nhìn thấy đều sẽ không khỏi đánh giá vài lần, cảm thấy
thiếu niên này nên xuất hiện ở sân của thiên tử chứ không phải chỗ tư
hình của đế vương.
Ngọc Mân lại cúi đầu hỏi y: "Không thoải mái sao? Không thoải mái thì quay về thôi."
Minh Thận lắc đầu duỗi tay nắm chặt tay hắn, cái gì cũng không nói nhưng vẻ
mặt vẫn yên tĩnh. Ngọc Mân thoáng yên lòng, sau khi hỏi xong thì phất
tay kêu người ở bên cạnh vào.
Người tới chính là vị tướng quân lạ mặt mà Minh Thận nhìn thấy lúc săn xuân,
trên mặt người này có vết sẹo, thoạt nhìn cũng là một người thường hành
tẩu trên đường sinh tử, giọng nói cũng khàn khàn thô lệ, giống như bị
cát đá lăn qua: "Gã sắp nói, bệ hạ có muốn đi vào nghe một chút không?"
Ngọc Mân cúi đầu nói với Minh Thận: "Trẫm sẽ quay về nhanh thôi." Sau đó đứng lên.
Nhưng Minh Thận cũng đứng lên theo, kéo tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: "Ta cũng muốn đi, Mân ca ca."
Ngọc Mân nhìn y một lát, không nói gì chỉ nắm tay y đi vào. Đi đến màn cửa
thấp bé dưới tầng hầm, vị tướng quân kia đưa tay đỡ màn cho bọn họ, lúc
Minh Thận đi qua lại nhìn thấy trên môi người đàn ông này để lộ một nụ
cười giễu cợt lạnh lùng.
Mùi máu tanh càng nồng, ánh đuốc bên
tường hừng hực cháu nhưng cũng khó có thể thấy rõ đồ vật. Minh Thận mới
vừa đi xuống, trước khi nhìn rõ là thứ gì thì đã nghe theo tiếng kêu
thảm thiết đột ngột mà nhìn qua, cũng đúng lúc này Ngọc Mân đưa tay che
kín hai mắt y.
"Trẫm vốn không muốn để ngươi biết điều này." Minh Thận thấp giọng nói, hắn đứng phía sau Minh Thận một tay khác đỡ vai y, dẫn y đi từ từ rồi ngồi xuống. Minh Thận cảm giác bản thân cách nơi
phát ra âm thanh càng ngày càng gần, tim cũng đập càng lúc càng nhanh,
lòng bàn tay toát ra một chút mồ hôi.
Trước kia y là một người
ngay cả cũng không dám giết, trong cung, từ trước đến giờ cá nhỏ cùng cá trạch bọn họ bắt được trong cung đều do Trình Nhất Đa xử lý. Sau đó, y
một thân một mình đến Giang Nam lại bệnh nặng một đợt làm Hoắc Băng cực
nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi yên ổn mà phải chăm sóc y nên cũng
bệnh nặng một đợt, hai huynh đệ thay phiên bệnh nặng, thân thể Minh Thận ngược lại tốt lên không ít nên bắt đầu dám đi ra ngoài gặp người khác,
mua thức ăn rồi quay về, hoặc là động tay giết một con cá cho Hoắc Băng, nấu canh đút cho ca ca uống.
Y đã từng gặp qua người chết. Đêm
xét nhà, chính mắt y nhìn thấy mẫu thân mặc trang phục, cài trâm hoa do
phụ thân y làm, yếu ớt dựa tường ngã xuống, không có máu cũng không có
vết thương thoạt nhìn giống như đang ngủ. Sau đó Minh Thận mới nghe được từ trong miệng hạ nhân "Nữ nhi Hoắc thị uống thuốc độc tự tử", còn phụ
thân y, đêm đó Minh Thận không có nhìn thấy ông, sử quan cũng vì xuất
thân đào kép mà không thèm ghi lại bất cứ chữ gì về Minh gia.
Chỉ biết là đều đi hết, ca ca ruột cũng đi, trong đất trời chỉ còn sót lại mình y.
Cuống họng Vương Bạt bị lấy đi, có một thái giám nhỏ đang đọc từng chữ qua môi của gã.
Minh Thận nghe một lát, biết được Vương Bạt đang khai báo phần lớn tội trạng cùng nhược điểm của Trương Niệm Cảnh, vẫn còn tiếp tục nhận tội, Minh
Thận nghe thấy âm thanh đau khổ kia cũng phải hít thở không thông, nhưng mà rất nhanh lại bị cảm xúc khác vây quanh —— phẫn nộ, không thể tin
được, đau lòng.
Giết vô số người, từng ức hiếp đồng sự Hàn lâm
phong nhã tài hoa, cũng từng trắng trợn cướp đoạt dân nữ phá hủy sự
trong trắng của người ta, cô nương treo cổ tự tử, vị hôn phu cũng đi
theo, hai nhà bọn họ muốn đòi một lẽ phải lại đổi lấy một trận cháy lớn
hủy thi diệt tích. Lúc bị tố cáo thì giá họa cho người của mình, đánh
chết mẹ già tuổi tác đã cao trước mặt con trai ruột....
Như thế
vẫn chưa hết, bọn họ từng ám sát Ngọc Mân, hạ độc vào thức ăn của Tiểu
công chúa nhưng chỉ là bởi vì trời xui đất khiến cùng với sự nghi ngờ
của Ngọc Mân mà chưa bao giờ thành công, bọn họ mưu toan kéo dài địa vị
bất diệt đến hơn hai mươi năm, vượt qua bất cứ người nào xây dựng nên
thời kỳ lang bôn thỉ đột*, không ai dám quản, không ai dám nói.
(*狼奔豕突: Chạy như sói, lao như heo. Mô tả các nhóm kẻ xấu chạy xung quanh và quấy rối ở khắp mọi nơi.)
Minh Thận hơi run rẩy, Ngọc Mân vẫn che hai mắt y, chỉ yên lặng không lên tiếng cách y càng gần để y dựa vào lồng ngực của mình.
Không biết qua bao lâu sau, Vương Bạt đứt quãng nói: "Không.... Có."
"Vẫn còn, nói tiếp."
"Thật sự.... Không...."
"Thêm hình, đổ thủy ngân. Vương đại nhân, ngài từng nghe nói 'Ngâm thủy ngân' chưa? Cắt một dấu thập trên đỉnh đầu ngài rồi rót thủy ngân vào, thủy
ngân đi vào trong thân thể của ngài, tách máu ra khỏi thịt, còn ngài sẽ
đau đến mức chảy ra.... Đúng vậy, da của ngài bắt đẩu chảy ra để lộ một
người đỏ như máu, ngài từng gặp chưa? Bọn ta đã từng gặp, còn không chỉ
một người."
"Ta nói! Ta nói.... Năm đó! Hoắc gia, Hoắc —— cùng Minh ——"
Trong lòng Minh Thận bỗng nhiên trống rỗng.
"Đừng sợ." Ngọc Mân nói.
"Hoắc gia cùng Minh gia! Ta nói, cái gì ta cũng nói, người đi xét nhà là ta,
thật ra tội của người Minh gia không đáng chết thánh chỉ chỉ nói giáng
bọn họ thành thứ dân.... Thái thượng hoàng nghe Trương đại nhân nói, nên chỉ muốn động Hoắc gia chứ căn bản không có chú ý tới người Minh gia!
Việc Minh Dật cùng Hoắc Như Trác thành hôn căn bản không được người Hoắc gia thừa nhận, Hoắc Như Trác cũng bị đuổi ra khỏi Hoắc gia, sự kiện kia không có liên quan đến Minh gia...."
Minh Thận như bị sét đánh, cảm thấy cả người lạnh băng, lạnh đến mức cả người lay động không ngừng.
"Ngươi nói cái gì?" Minh thận thấp giọng hỏi, hai mắt nhìn thẳng phía trước,
cho dù tầm mắt của y bị tay Ngọc Mân che khuất, chỉ để lại một mảnh tăm
tối. Giọng nói y khàn khàn, vậy nên nghe rất khác với giọng gốc của y.
"Là Trương đại nhân.... Trương đại nhân, lão nói Minh thị sinh ra tuyệt
sắc, đứa bé trai bị đưa đến Hoắc gia tạm thời không thể động được nhưng
mà nghe nói còn có một đứa bé khác, bị Minh gia nuôi lớn giống như bảo
bối.... Nhưng mà lúc xét nhà quá loạn không biết đã chạy đi đâu lại có
thể không tìm được, cứ như vậy.... Sau đó nghe nói là đánh bậy đánh bạ
đi vào trong cung, về sau đại nhân còn từng đi tìm một lần nhưng không
thành công."
"Tại sao không tìm được?"
Lần này lại là Ngọc Mân lên tiếng, hỏi gã, "Lúc xét nhà, tại sao đúng lúc người bảo ngươi tìm lại chạy ra ngoài?"
"Ta.... Không biết, thật sự không tìm được, con út Minh gia.... Lớn lên rất
xinh đẹp, nhưng đáng tiếc sau này lớn rồi Trương đại nhân lại không chơi lớn, chỉ thích chơi nhỏ nên nhường cho ta...."
Hơi thở của người bị tra tấn nghiêm khắc dần dần yếu ớt. Giống như biết đại nạn của mình
sắp tới, bóng người máu thịt đầm đìa, vặn vẹo trên đất phát ra âm thanh
hổn hển giống như tiếng cười: "Là, là bọn ta sai rồi, tú xuân đao, phi
ngư phục, ám, ám vệ, cẩm, cẩm y vệ, liều chết vì hoàng thất, đã bị xóa
bỏ nhiều năm như vậy.... Sĩ, Trương.... Tưởng rằng lấy lòng ngài là có
thể khiến ngài lơ là bất cẩn, bệ hạ thật là tuyệt, là người kia.... Đánh giá thấp ngài."
Minh Thận nghe thấy âm thanh từ từ rút binh khí ra ——
Không phải Ngọc Mân rút đao, Ngọc Mân không có cử động nhưng mà y rất quen
thuộc với âm thanh này, là thanh trường kiếm tư chất đặc biệt Ngọc Mân
dùng từ nhỏ đến lớn, tên là Tân Trần, Ngọc Mân xem như trân bảo. Bây giờ thanh kiếm này tặng cho người khác để bày tỏ sự xem trọng, chính là vị
tướng quân mới nhậm chức kia.
Chưa tới thời khắc cuối cùng thì không nên do bản thân Ngọc Mân tự tay quét dọn.
Tử sĩ hoàng thất đã bị xóa bỏ hơn trăm năm, mối họa đảnh phái tranh giành
vì vậy mà nổi lên, dân lại không dám lên tiếng cũng bởi vì tai họa này,
thứ này xuất hiện thường đi kèm với chính sách tàn bạo không cách nào
kiểm soát, làm nên bảng hiệu hung ác của hoàng thất, Ngọc Mân đi đến
bước này là điều Minh Thận không nghĩ tới.
Y đến kinh thành gần
một năm, lại chưa từng hiểu rõ rất nhiều chuyện bên cạnh Ngọc Mân, y
không biết Mân ca ca y đã từng bị ám sát mấy lần, không biết Trương đảng vậy mà hống hách như vậy. Y từng tưởng rằng chuyện Tiểu công chúa nói
cho y là đồng ngôn vô kỵ*, lại không biết đó chính là bóng tối mà hai
huynh muội từng tận mắt chứng kiến.
(*Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ)
Ngọc Mân nhận ra Minh Thận đang khóc, vì vậy dịu dàng dỗ dành: "Quay về đi, A Thận. Trẫm chắc chắn sẽ lột da tróc thịt dư nghiệt đã hại người thân
ngươi."
Hắn bóp vai Minh Thận: "Trẫm bảo đảm sẽ cho Min gia một chân tướng rõ ràng."
Minh Thận lại đưa tay sờ lên mắt của mình, cầm tay Ngọc Mân đi. Y không trả
lời Ngọc Mân mà dụi mắt một cái, rồi hỏi tướng quân bên cạnh: "Có thể để ta tới không?"
Tướng quân nghe vậy dừng bước lại, kinh ngạc nhìn y, nhưng vẫn đưa kiếm trong tay cho y.
Ngọc Mân cau mày nhìn y: "A Thận?"
Minh Thận hít sâu một hơi, giơ tay nhéo tay Ngọc Mân, nhỏ giọng nói: "Mân ca ca, ta không sao."
Y cúi đầu nhìn mũi chân của mình: "Ta cảm thấy gã đáng chết, ta có thể tự tay giết gã báo thù cho phụ thân mẫu thân không?"
Lý do này hợp tình hợp lý, y chờ đợi Ngọc Mân trả lời, Ngọc Mân lại bỗng
nhiên thả y ra rồi lui về sau hai bước, yên lặng nhìn chằm chằm u, ánh
mắt trở nên u ám lại nặng nề.
Ánh mắt kia giống y như đúc năm đó
Trình Nhất Đa nói cho hắn biết "Ngài không ở đây A Thận sẽ không ăn
cơm", hắn cũng từng nghiêm túc đánh giá như vậy, quan sát từng hành động của Minh Thận.
Hắn nhìn đôi mắt Minh Thận giống như muốn tìm
được thứ gì bên trong, nhưng mà bên trong đôi mắt kia không có gì cả,
vẫn trong veo như năm xưa, mang theo chút căng thẳng cùng sự dứt khoát
sau khi suy nghĩ kỹ càng. Không giống như năm đó, năm đó Minh Thận rất
điên cuồng, bất chấp hậu quả, bây giờ Minh Thận lại vô cùng bình tĩnh.
Hắn nhẹ giọng nói: "Được."
Vì vậy Minh Thận giơ kiếm lên, đi tới trước mặt người đã thoi thóp, cố
gắng nhẫn nhịn cơn buồn nôn của mình nhìn qua —— theo tầm mắt hạ xuống
thanh kiếm vẫn còn trong tay y, rẹt một tiếng mà mềm mại xuyên qua thân
thể người.
Chỉ có bản thân y biết, y không phải vì điều gì mà chỉ vì những oan hồn đang gào khóc đó, vì tiền đồ tốt đẹp của một người trẻ tuổi, vì phụ mẫu y yêu tha thiết, vì.... Một bản thân càng thêm kiên
cường mạnh mẽ, đủ để sánh vai cùng Ngọc Mân.
Y ngây người đứng
đó, nỗi sợ giết người làm toàn thân y run rẩy không biết phải làm những
gì mà chỉ đứng tại chỗ cũ, giống như một đứa bé mờ mịt luống cuống.
Nhưng Ngọc Mân đã đi tới cầm tay y, rút thanh kiếm ra ném qua một bên.
Ngọc Mân ôm y vào trong lòng rồi đổi hướng khác, trực tiếp ôm ngang y lên
không nói một lời đi ra ngoài. Hắn đi khỏi tầng hầm âm u dưới lòng đất,
đi khỏi địa lao tràn ngập hơi thở làm người ta buồn nôn, đi tới trên mặt đất đón gió nhẹ mưa phùn rồi đặt Minh Thận vào trong xe ngựa, dùng áo
choàng bọc y lại.
Hắn nói: "Ngươi không cần thiết phải làm đến bước này, A Thận. Ta sẽ tức giận."
Minh Thận nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng tức giận có được không?"
Y lại bắt đầu lau đôi mắt: "Ta không muốn ngươi luôn luôn mệt mỏi như
vậy, ta không muốn bởi vì ta mà ngươi bị mọi người nghĩ là hoang đường,
ta muốn giúp ngươi Mân ca ca."
"Trẫm biết." Ngọc Mân thấp giọng
nói, "A Thận nhà chúng ta đã rất ngoan rồi có đúng không? Nhưng mà đôi
khi Mân ca ca lại hy vọng A Thận sẽ không ngoan một chút, y có thể càn
quấy làm nũng khiến trẫm đau đầu giống như Mân Mân.... Ta hy vọng ngươi
luôn vui vẻ."
Minh Thận nín khóc mỉm cười: "Mân Mân càn quấy làm nũng nhưng mà cái gì nàng cũng hiểu."
"Đúng, vậy nên ngươi phải học hỏi nàng nhiều hơn." Ngọc Mân hôn lên trán của
y, "Quay về giúp trẫm phê sổ con thôi Hoàng hậu. Cảm ơn ngươi ngày hôm
nay đã giúp trẫm đánh đuổi một người xấu."
*
Ngày kế, tin tức Vương Bạt đã chết làm triều chính khiếp sợ, khiến cho tất cả xôn xao.
Lúc Đại Lý tự làm báo cáo bị cắt ngang mấy lần, mất một khoảng thời gian
dài mới nói xong kết quả phát hiện sáng nay: Vương Bạt vì say rượu đi
nhầm vào chuồng lợn nhà nông,bị heo đực động dục đè chết cho nên thi thể bị mất quần dưới, hình dáng khi chết kỳ lạ, không có vết thương rõ
ràng.
Trong đám quần thần ở đây chỉ có Minh Thận hiểu rõ trong
lòng, nguyên nhân không có vết thương là bởi vì da thịt đã bị lột ra,
xương cốt bị cạo sạch sẽ giấu dưới lớp trang phục, bề ngoài trông còn
nguyên vẹn nhưng bên trong đã bị tra tấn móc sạch.
Trương Niệm
Cảnh đứng đầu thất thố, lớn tiếng kêu to: "Dưới chân thiên tử mà đường
đường là quan lớn lại chết một cách không rõ ràng như vậy? Việc này chắc chắn có người gây chuyện!"
Bốc Du đứng dậy, nghiêng đầu hỏi:
"Trương đại nhân, ý của ngài là nói cấm quân vô dụng cho nên mới dẫn
đến.... Ừm, chuyện Vương đại nhân y phục xốc xếch mà xuất hiện trong
chuồng heo sao?"
Có người khác nhảy ra cười nói: "Ta thấy chính là bụng dạ lão đen tối, khăng khăng đổ tội cho cấm quân!"
Thống lĩnh cấm quân cũng đứng ra giải thích, chỉ ra bọn họ thật sự phát hiện
Vương Bạt say rượu thất thố, lúc chuẩn bị giúp đỡ gã về nhà lại "Bị
Vương đại nhân dạy dỗ", vì vậy đành phải thôi.
Minh Thận cẩn thận suy nghĩ rồi đứng dậy sau lưng người này, nghiêm trang nói: "Đại tướng
quân nói đúng, việc này đâu có liên quan gì đến cấm quân, mọi người đều
biết bệ hạ luôn luôn yêu cầu nghiêm khắc đối với cấm quân, lẽ nào không
phải bản thân Vương đại nhân bị bệnh thần kinh không thuốc nào trị được
nên đâm đầu vào trong chuồng heo sao?"
Lời này vừa nói ra, toàn
bộ Ngự Sử đài đều sôi trào —— tuy rằng Vương Bạt đã chết nhưng lúc này
Minh Thận lại hoàn trả nguyên văn lời gã, ném toàn bộ những lời Vương
Bạt đã nói tại Ngự Sử đài trở lại.
Thần quan ở một bên hận không thể nhảy lên phất cờ hò reo.
Ngọc Mân nói: "Ngươi là quan lại phẩm cấp gì? Ở đây không có chuyện của
ngươi, Uyển Lăng Minh thị phạt bổng lộc ba năm, đi ra ngoài cho trẫm."
Minh Thận: "...."
Bốc Du: ".... Hình như đã từng nhìn thấy cảnh tượng này."
Thần quan hưng phấn nói: "Mọi người mau nhìn đi! Uyển Lăng Minh thị vuốt mông ngựa lại vuốt tới đùi ngựa rồi!"
Minh Thận ngoan ngoãn đi ra ngoài, nhưng mà vòng một vòng xong thì trực tiếp đến Trường Ninh điện, làm ổ ở chỗ Ngọc Mân thường phê chữa tấu chương
bắt đầu ăn điểm tâm quà vặt.
Sau một nén nhang, Ngọc Mân quay lại ung dung nhìn y.
Minh Thận giả vờ bình tĩnh: "Thần không còn tiền nữa. Thần muốn xin nghỉ ba
tháng.... Không, bốn tháng, thần còn muốn đi hoa lâu sửa trâm hoa."
Ngọc Mân không nói lời nào khiêng y lên đi vào bên trong, lúc ném Minh Thận lên giường hai người đều nở nụ cười.
"Sao ngươi có lại như vậy, hả?" Ngọc Mân cúi người hỏi y, nhéo mặt y: "Tiểu đà tinh?"
Minh Thận cố gắng làm sáng tỏ: "Ta không phải tiểu đà tinh, ta phải làm thần tử giỏi nhất của ngài."
Y nhìn Ngọc Mân một lát, cuối cùng tìm thấy lương tâm mà bổ sung một câu: ".... Còn có phải làm Hoàng hậu giỏi nhất, ta sẽ không bỏ qua bên nào
hết."