Y vốn tưởng rằng ba ngày
trôi qua Hoắc Băng khỏi bệnh sẽ về nhà, không ngờ rằng bên trong tòa phủ đệ vẫn trống không như cũ chỉ còn một mình y. Không có dấu tích Hoắc
Băng quay về, chỉ có một câu nói hắn sai người đưa tới vào ngày hắn xuất phát đi xem bệnh: "Lang trung nói tình hình của ta không xấu lắm nhưng
chỉ là quá trình châm cứu rất dài cần phải châm cứu thêm vài ngày, ta sẽ ở đây một thời gian, A Thận ngoan đừng nhớ."
Minh Thận có hơi
sầu, y lo lắng cho thân thể của Hoắc Băng nên muốn tự mình đi xem, nhưng mà y quán nằm ở địa phương phải qua núi cách ngoại ô kinh thành rất xa, nếu muốn đi tới đó cũng phải mất hai ngày. Y lại phải xin nghỉ ở Ngự Sử đài —— nếu nghỉ tiếp y thật sự sẽ bị coi là lười biếng, cho dù là Ngọc
Mân nếu không bãi triều hai ngày cũng sẽ bị nước bọt của ngôn quan nhấn
chìm.
Lúc y đang suy nghĩ nên làm sao bây giờ thì bỗng nhiên nghe thấy một tin khác: Bốc Du đã hồi kinh.
Buổi tối hôm đó Minh Thận nhận được thư tín của Bốc Du, nói là Hoắc Băng rất khỏe mạnh kêu Minh Thận không cần lo lắng, ngày mai cứ như bình thường
đến Ngự Sử đài là được, ngoài ra nếu như có chuyện gì không yên tâm thì
có thể tự mình đi hỏi hắn.
Minh Thận cuối cùng cũng thở phào nhẹ
nhõm, tạm thời bỏ qua ý nghĩ đi tìm Hoắc Băng. Y viết một phong thư thật dài nói cho Hoắc Băng bản thân nhớ nhung hắn thế nào, sau khi gói lại
thì để gia đinh đưa đi, còn bản thân lên giường ngủ.
*
Nhưng mà phong thư này qua tay nhiều người vẫn không đưa đến y quán bên cạnh
Sơn Đông như Minh Thận phân phó cho khu vực quản lý, mà là đi một vòng
tròn về lại kinh thành.
Gia trạch Bốc thị không lớn lắm. Trước
khi dòng họ Bốc thị này cho ra một người trẻ tuổi đỗ đầu Tam nguyên thì
chưa bao giờ được người khác chú ý tới, trước đó người nhà này di cư từ
bên Tiêu Sơn tới đây nên không có gia sản gì. Cho dù bây giờ Bốc Du phát đạt nhưng vẫn vô cùng khiêm tốn như trước, chỉ có một tòa dinh thự bình thường có tứ viện sân nhỏ, chen chúc nhau ở chung, ngược lại hiện ra
hơi thở khói lửa.
Hoắc Băng nói: "Nhà ngươi hơi nhỏ. Có cân nhắc chuyển sang nơi khác không?"
Bốc Du nhận lấy thư người làm đưa tới, nhìn cái tên bên trên rồi tiện tay
ném vào trong ngực hắn, sau đó nhíu mày biểu hiện thắc mắc đối với câu
nói của hắn:"?"
Hoắc Băng nói: "Bệ hạ mua ba chỗ ở cho bọn ta, ta đã đi xem, trong đó có một cách cung rất gần mà xung quanh cũng tốt,
nếu như Bốc đại nhân muốn đi qua thuê thì để ta nói A Thận nhà bọn ta
chiết khấu 70% cho ngài. Nếu muốn mua lại thì chiết khấu 50%, thế nào?"
Bốc Du nói: "Nếu ta mua lại thì ngươi có thể ngoan ngoãn đi khám chân sao?"
Hoắc Băng nhìn hắn chằm chằm, nháy mắt một cái.
Bốc Du nói: "Ngươi như vậy làm ta không biết nên ăn nói thế nào với bệ hạ cùng Minh đại nhân."
Nói là cùng Hoắc Băng đi xem bệnh nhưng trên thực tế là hai người bọn họ
căn bản không ra khỏi thanh. Lúc Bốc Du dậy thật sớm chuẩn bị đi đón
Hoắc Băng, chỉ thấy người này đẩy xe lăn chủ động gõ cửa đi vào, đồng
thời nương nhờ chỗ ở của hắn hai ngày.
Trong hai ngày này Hoắc
Băng cũng làm ra không ít chuyện, ăn nhờ ở đậu không nói còn vô cùng xoi mói, bữa sáng nhất định phải ăn bánh nhân thịt cùng với đậu hũ ngọt mới xay, nhiệt độ còn phải đủ nóng, theo nguyên văn lời của Hoắc Băng là
"đậu hũ ngọt khiến người ta cảm thấy ấm áp từ trong ra ngoài giống như A Thận của bọn ta". Bốc gia không có nhiều người hầu nên Bốc Du chỉ có
thể tự mình đi mua cho hắn.
Đáng giận hơn chính là Hoắc Băng nói
nhảm cực kỳ nhiều, không có chuyện gì sẽ đến tìm hắn nói mấy câu, trong
tối ngoài sáng hỏi thăm hắn chuyện trong cung bây giờ, đặc biệt là
chuyện có liên quan đến Ngọc Mân.
Bốc Du bị hỏi đến phiền, bày ra mặt lạnh nhìn hắn, cách một lát sau Hoắc Băng sẽ cười hì hì đến tìm hắn nói chuyện rồi đánh trống lảng, giống như căn bản không phát hiện hắn
không để ý đến mình.
Hoắc Băng nói: "Cái này còn không tiện nói
rõ sao? Có đi nhưng không chữa khỏi, chính là ý này. Chân ta bị thương
đã mười hai năm, danh y nào cũng từng xem qua cho ta, có trị hay không
đều không khác gì nhau lại còn phí tiền."
Hắn vừa nói vừa lấy
phong thư Minh Thận viết cho mình ra, sau khi đọc qua loa một lát thì
đọc lại từ đầu lần thứ hai, sau đó nhét vào trong tay áo.
Lúc hắn không nói lời nào kỳ thật làm người khác rất thoải mái, vào lúc này
người khác mới phát hiện chỗ tương đồng giữa hắn cùng Minh Thận —— khí
chất yên tĩnh kia giống nhau như đúc, mặc dù gương mặt không giống lắm
nhưng cũng không có ai có thể phủ nhận điều này.
Bốc Du hơi ngẩn người.
Hoắc Băng tiếp tục từ từ xoay người, nói: "Ngươi chưa hiểu rõ Minh gia nhưng đối với Hoắc gia hẳn là đã từng nghe nói qua, tổ phụ của ta bị thương
trên chiến trường nên nửa đời sau mắt mù tai điếc, ta vốn có ba người
cữu cữu nhưng không một ai sống sót, đều chết do bệnh sốt, mẫu thân ta
tuy là nữ nhi lại có tài mưu lược cùng lòng can đảm không thua nam tử
nào, nhưng mà sau khi nàng sinh ra A Thận thì bị thương tổn gân cốt, chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, ngay cả ngồi lâu cũng không thể....
Vậy nên ngươi nhìn đi Hoắc gia bọn ta gia truyền ma bệnh. Nếu như ta trị thì chẳng phải là phá lệ sao?"
Bốc Du nói: "Nói hưu nói vượn."
Hoắc Băng nói: "Sao Bốc đại nhân lại biết ta nói hưu nói vượn sao? Bốn mươi
sáu năm nữa, người người đều gia truyền ma bệnh, ngài không tin thì tùy
tiện hỏi một con cháu thế gia trong kinh đi, đây là chuyện cười ai ai
cũng biết."
Bốc Du tính toán trong lòng một lát, bốn mươi sáu năm trước chính là thời điểm gia gia của Ngọc Mân tại vị, lúc đó hoàng đế
đã già đến mức thần trí không rõ, đại hưng văn tự ngục*, lúc nào cũng
nghi ngờ có người muốn tạo phản vì thế không tiếc động dao đến gia tộc
công thần khai quốc, lúc đó ai ai cũng cảm thấy bất an, thậm chí có
người từ quan quy ẩn đã lâu còn bị kéo về giam vào ngục chém đầu, về
phần chuyện cười nhỏ mà Hoắc Băng nói kia hắn đúng thật là không biết.
Bốc Du xuất thân bần hàn nên cũng không biết đến những thứ mấy công tử
bột đó chú ý.
(*Điều tra văn học trong triều đại nhà Thanh là
một trong những biện pháp được thực hiện bởi những của nhà Thanh để tăng cường kiểm soát tư tưởng và văn hóa.)
Hắn chỉ biết là, thời
điểm Hoắc gian làm tâm phúc của hoàng đế năm đó, thân phụ Ngọc Mân vừa
chết lão hoàng đế ngay lập tức tìm lý do động dao lên đỉnh đầu hai nhà
Hoắc, Minh.
Hắn thấp giọng hỏi: "Khoa Đồng Tử năm đó, một câu
'Ống tay áo chọc gió xuân' của Minh đại nhân bị chọn làm trạng nguyên
nhỏ còn ngươi lại thi rớt, chỉ sau hai năm Thái thượng hoàng lại nói
'Gió xuân làm việc thừa' chỉ hai nhà Hoắc Minh có dã tâm, dĩ nhiên mượn
miệng thằng bé ngầm mỉa mai kim thượng, Minh đại nhân suýt nữa bị đưa
vào chỗ hoạn quan.... Mà ngươi lúc đó không nói gì, ta nghe người khác
nói ngươi để lộ vẻ mặt hoảng sợ, lúng túng không dám nói vì vậy bị
Nhượng hoàng đế trách cứ vô dụng, thi rớt.... Là như thế sao?"
Hoắc Băng nhìn theo hắn: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Ngươi thuộc lòng bài thơ nào?" Bốc Du mặt lưng như sương, hỏi, "Lúc đó ngươi
đã biết người được Nhượng hoàng đế khen tất nhiên sẽ bị Thái thượng coi
là cái đinh trong mắt, đúng không?"
Hoắc Băng nhìn hắn một lát,
lười biếng sau: "Ngươi nói vậy thì là vậy thôi, ta là bộ xương khô sắp
chết cũng không có gì biện hộ thay mình. Ta đã không nhớ rõ chuyện năm
đó, nhưng mà bây giờ nghĩ lại không chừng là lúc đó cảm thấy không đúng, nhưng mà không tìm được những biện pháp nên chỉ có nói cho A Thận, nói y cùng ta mỗi người ngâm một bài thơ, nhưng mà cũng không chắc chắn là
bài nào hay hơn, vì vậy ta đưa bài thơ kia của ta cho y học thuộc. Lúc
đó ta nói với A Thận ca ca không muốn làm quen, chỉ muốn mua một con Dạ
bạch hành tẩu giang hồ, chuyện kế thừa gia nghiệp xin nhờ y làm giúp ta, y liền tin."
Hắn cười tự giễu: "Y tin, có lẽ khi đó chính bản
thân ta cũng tin thôi. Đứa bé A Thận này từ nhỏ đã bị ta bắt nạt, nhưng y lại rất ngoan, xưa nay đều không biết ghi thù."
"Ngươi vậy mà
bắt đệ đệ ruột của mình gánh tội thay?" Bốc Du nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hoắc Băng, cảm thấy hơi run rẩy, "Y biết không? Nếu như y không gặp bệ
hạ, vậy thì đệ đệ ruột của ngươi có lẽ không sống nổi qua mười tuổi
rồi!"
"Ta và A Thận đều sẽ có một người bị đưa làm bia đỡ đạn. Từ lúc bọn họ đưa ta tới Hoắc gia mà không phải đưa A Thận đi cũng đã
quyết định xong. Người ngoại tổ phụ vừa ý chính là ta mà không phải A
Thận."
Đối với chất vấn của hắn Hoắc Băng sớm đã đoán được, "Nói
cách khác, nếu như lúc đó là A Thận bị đưa đến Hoắc gia nuôi lớn như vậy người chết sẽ là ta, ta cũng sẽ không có bất cứ con đường sống nào. Lựa chọn của gia tộc giống như ngoại tổ phụ.... đã từ bỏ mẫu thân ta. Ông
ấy nuôi nấng ta lớn lên, hy vọng ta có thể thay thế ông ấy khiến Hoắc
gia tỏa sáng rực rỡ về sau, lại không chịu để nữ nhi thân sinh của mình
bước chân vào nhà một bước chỉ về nàng gả cho một tên đào kép không
quyền không thế, làm cho kế hoạch giúp Hoắc thị sống còn của ông ấy rối
loạn, làm cho ông ấy mất đi một thông gia làm đồng minh."
Hoắc
Băng từ từ xoay người, đưa tay về phía hắn, trong chớp mắt Bốc Du tưởng
rằng hắn muốn mình nắm chặt tay hắn, sau đó mới phát hiện Hoắc Băng chỉ
là muốn một chén trà: "Được rồi, dù nói với ngươi mấy thứ này thì vị
Trạng nguyên đầu gỗ nhà ngươi cũng sẽ không hiểu, trong mắt những người
kia chỉ có gia tộc là cao nhất. Trong mấy lời nói nhảm mà bọn họ dạy cho ta, ta chỉ cảm thấy một câu có lý nhất chính là chỉ cần gia tộc này vẫn có người còn sống thì sẽ không sụp đổ."
Bốc Du đưa nước trà
trong tay cho hắn, nhẹ giọng nói: "Vậy ngươi cũng nên cảm thấy lời ta
nói có lý, bệ hạ của chúng ta bây giờ là một vị minh quân, ngài ấy sẽ
không hoang đường giống như những người của bốn mươi sáu năm trước hay
mười hai năm trước. Ngươi có hơi trông gà hóa cuốc quá rồi."
"Minh quân? Minh quân nào lại vào tháng thứ hai đăng cơ bí mật lập nam hậu?
Dựa theo điệu bộ này thì về sau hắn còn muốn lập một nữ đế sao?" Hoắc
Băng nói, "Hoàng đế sáng suốt sẽ không chọn con đường khó đi nhất, dựa
vào những gì hai mắt ta nhìn thấy, hai lỗ tai nghe được, Ngọc thị đời
đời hoang dâm ngang ngược.... Vị thiếu chủ này sẽ càng ngang ngược hơn,
tâm tư càng sâu nặng hơn. Bốc Du đại nhân, ngươi có còn nhớ rõ năm đó bị ép liên thủ cùng Hoắc gia ta thế nào không?"
Bốc Du nghe đến đó, vẻ mặt rốt cuộc có biến hóa vi diệu.
Hoắc Băng nói tiếp: "Sau khi ngươi đỗ đầu Tam nguyên, tất cả mọi người đều
nghĩ ngươi sắp trở thành môn sinh của Trương Niệm Cảnh, ngươi hẳn cũng
tính toán như vậy, dù sao đối với một người mới vào triều mà nói thì đi
theo người lợi hại nhất không phải là chuyện đương nhiên sao? Nhưng mà
chẳng ai nghĩ tới Ô Vân Nhã Chính luôn luôn không quan tâm những việc
này lại tìm ngươi trước, ngươi không thể từ chối nên cứ mơ mơ hồ hồ như
vậy mà làm môn sinh của lão. Chuyện này cũng thành vũ khí tốt nhất chia
rẽ Trương Niệm Cảnh cùng Ô Vân đại nhân."
Hắn thổi bọt trà, nụ
cười có chút xấu xa: "Năm đó là bệ hạ phái ta đi nói cho Ô Vân Nhã
Chính, ta lấy danh nghĩa Thừa Đức tướng quân bạn tốt của tổ phụ ta cũng
là ân nhân cứu mạng của Ô Vân đại nhân viết một phong thư, nói 'Được'
Bốc Du thắng được thiên hạ', lão liền đi tìm ngươi. Chia rẽ Ô Vân Nhã
Chính cùng Trương Niệm Cảnh thậm chí còn làm Trương Niệm Cảnh thấy ngứa
mắt với ngươi, Bốc đại nhân, lúc đó ngoài về một phe với bệ hạ làm việc
thì ngươi còn có lựa chọn khác sao?"
Cuối cùng hắn tổng kết lại:
"Ta và bệ hạ cùng tuổi, từ mười tuổi ta đã trù tính vì hắn, vì A Thận,
vì toàn bộ Hoắc gia, bàn về làm bạn cùng công lao ta mới là công thần
đắc lực nhất bên cạnh bệ hạ. Hắn đối đãi với ta như thế nào không quan
trọng, không nói khoa trương chút nào —— ta đứng ở bên nào thì bên đó sẽ thắng. Ta liều sống liều chết mà làm chó săn của hắn như vậy đơn giản
là muốn để A Thận hạnh phúc sung sướng. Năm đó A Thận bị vứt bỏ, cái gì
cũng không có, đế vương tâm lạnh gần vua như gần cọp, y còn ngây thơ như thế, chỉ cần một ngày y không theo kịp bước chân của bệ hạ thì y sẽ bị
ngàn người chỉ trỏ ngay."
"Hai năm trước hắn không cần y cũng rất tốt, đệ đệ của ta để ta đến bảo vệ, ta có thể nuông chiều A Thận thành
một tên nhóc ngang ngược ở Giang Nam, dùng tất cả thời gian còn lại để
chuộc tội với y thay ta cùng những lão già kia; nhưng hôm nay bệ hạ lại
muốn y, cho nên kêu y quay về lại nâng y đến một vị trí nguy hiểm mà
không cân nhắc đến hậu quả...."
Bốc Du nói: "Vậy ngươi muốn như
thế nào? Bệ hạ là thật lòng bảo vệ Minh đại nhân, Minh đại nhân cũng
thật lòng thích bệ hạ, ngươi không cần phải gây khó dễ từ bên trong."
"Y thích thì kệ y, đây chẳng qua là chuyện của ta. Nhiều nam hậu ở những
triều đại trước chết rất thảm, ngươi không thể không biết được?" Hoắc
Băng nói, "Ta muốn khôi phục danh dự của Uyển Lăng Minh thị, để A Thận
công cao lấn chủ, ta muốn người trong cả thiên hạ đều biết thiếu chủ
Minh gia đủ xứng đôi cùng bệ hạ, ta muốn y có địa vị cực cao chiến công
hiển hách, không có ai dám châm chọc y dùng sắc hầu hạ người khác."
Hoắc Băng yên lặng nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Bốc đại nhân, ta không phải ngươi, ta rất thù dai."
*
Hoàng cung, Trường Ninh điện.
Ngoài điện có bồ câu đưa thư màu đen bay tới bị lão thái giám bắt được, lấy
phong thư nhỏ trên móng vuốt xuống. Chim bồ câu đói bụng đến mức xì hơi, liền đi theo sau Trình Nhất Đa vào trong đại điện, sau đó bay lên bàn
nghiêng đầu nhìn Ngọc Mân.
Ngọc Mân tiện tay mở cái nắp lư hương
ra, ném một miếng vỏ quýt vào trong rồi tiện tay bốc một hạt, đặt trong
lòng bàn tay cho con chim bồ câu kia ăn. Hắn không nói lời nào, Trình
Nhất Đa thấp giọng thuật lại tin tức ám vệ truyền về: "Hôm nay Hoắc Băng đại nhân cũng ở trong nhà Bốc Du đại nhân."
"A Thận đâu?"
"Minh đại nhân đã ngủ." Trình Nhất Đa nói, trong giọng nói của lão có hơi run rẩy, "Hoắc Băng đại nhân.... Dường như còn đưa một phong thư ra ngoài,
hướng đi đến.... Nhà đại nhân Trương Niệm Cảnh. Không có mệnh lệnh của
ngài vì vậy ám vệ chưa từng chặn lại."
"Không cần, trẫm biết bên
trong lá thư đó viết cái gì." Ngọc Mân cho chim bồ câu ăn xong thì tiện
tay vuốt lông, sau đó ném nó qua bên cạnh, có chút nhàn hạ nhìn con vật
nhỏ này sợ hãi mà vỗ cánh chạy trốn khắp nơi, "Người quá thông minh
thường sẽ làm ra vẻ khôn ngoan, hắn là ca ca của A Thận, kệ hắn đi."
"Vâng." Trình Nhất Đa xin cáo lui, lúc chuẩn bị đi ra ngoài lại bị Ngọc Mân gọi lại.
Vẻ mặt Ngọc Mân rất đứng đắn, hắn giả vờ đang đọc một quyển tấu chương,
thờ ơ nói: "Giúp trẫm.... Ừm, hỏi A Thận một chút xem hoa khô đã làm
xong chưa, nếu chưa xong thì chỗ này của trẫm có một quyển đại điển hợp
quốc, ép mấy trăm đóa hoa cũng không thành vấn đề, y có thể tự mình đến
tìm trẫm lấy không cần đợi đến lần sau tiến cung báo cáo công việc mới
có cơ hội thấy được trẫm."