Rốt cuộc Minh Thận vẫn không thể hồi cung trước ngày mười ba, y mang
theo Tiểu công chúa đi lòng vòng, không để ý chút đã chơi đến tối muộn
nên dứt khoát ở nhà nghỉ ngơi một ngày, dự định buổi sáng ngày mai sẽ đi vào cung.
Y dỗ dành Ngọc Mân ngủ ở gian phòng của mình rồi quyết định đêm nay sẽ thức đêm canh giữ cạnh cửa, miễn cho Tiểu công chúa gặp phải cái gì bất ngờ. Y cảm thấy hành động hở ra là thả Tiểu công chúa
ra ngoài của Ngọc Mân là vô cùng không thích hợp, trong chuyện xưa thích khách nhiều như vậy, y còn không yên tâm chút nào mà một người huynh
trưởng như Ngọc Mân sao lại có thể yên tâm như vậy?
Hoắc Băng
nghe nói Ngọc Mân muốn mang y đi săn xuân thì hỏi tùy tùng đi theo có
ai, Minh Thận biểu thị y không biết: "Ta chưa từng đi săn xuân nhưng mà
theo lệ thì là quan lại ngũ phẩm trở lên phải đi, ta vốn không có tư
cách đi."
Hoắc Băng nói: "Ồ."
Hắn rũ mắt giống như đang
yên lặng tự hỏi cái gì. Minh Thận vừa nhìn thấy ca mình dùng não liền
căng thẳng, chỉ lo hắn nhìn thấy được gì từ động thái lớn mấy ngày nay
của Ngọc Mân, vì vậy giấu đầu lòi đuôi hỏi: "Ca, huynh không hỏi tại sao đệ lại đi sao?"
"Góp cho đủ số chứ còn có thể thế nào nữa, chỉ
với dáng dấp nhỏ bé của đệ đứng ở chỗ đó cũng đã vui tai vui mắt rồi."
Hoắc Băng lười biếng nói, "Trong triều có người nào mà không biết dung
mạo đệ xinh đẹp? Lần trước ta còn nghe nói bọn họ lấy cho hai người cái
biệt hiệu gọi là Lan đài song Ngọc.... Đừng nhìn ta như vậy, ôi ôi đừng
khóc A Thận ngoan của ta, ý của ta là hoàng đế yêu thích đệ, lần trước
chửi đệ đến mức máu chó đầy đầu nên đương nhiên lúc này muốn cố gắng dỗ
dành đệ, cái này thì có gì kỳ lạ?"
Minh Thận đờ đẫn nói: "Ca, đệ
không khóc. Nhưng mà Lan đài song Ngọc.... đệ biết Lan Đài là chỉ Ngự Sử đài bọn đệ nhưng mà còn một cái nữa là ai?"
"Cái tên Tróc Ngư
kia á." Hoắc Băng suy nghĩ rồi nói, "Hắn xinh đẹp không? Thật ra ta cảm
thấy hắn không dễ nhìn bằng đệ. Dáng dấp hắn không phải quá nghiêm chỉnh sao? Giống như một khắc sau liền tóm người ta lại nghiêm khắc thẩm vấn, đệ cảm thấy hắn dễ nhìn sao?"
Minh Thận nói: "Được rồi ca, người ta tên Bốc Du, hơn nữa Bốc đại nhân nổi danh môi hồng răng trắng phong
thần tuấn lãng, là hiệp sĩ cõng nồi cùng thanh niên tuấn kiệt nổi tiếng
của Ngự Sử đài bọn đệ, hắn đối xử với đệ rất tốt, hơn nữa không phải hắn còn cùng huynh đi khám chân sao?"
Nói xong Minh Thận nghiêm túc
nhéo mặt mình, nghi ngờ nói: "Nhưng đệ lớn lên không đứng đắn lắm sao?
Từ trước đến nay Mân ca ca chưa từng nói đệ lớn lên không đứng đắn đâu."
"Đi đi đi đừng ở chỗ này của ta phí lời, Thận Thận của ta là người xinh đẹp nhất thiên hạ, nhanh đọc sách cho ta nghe đi bây giờ là thời gian tắm
thuốc của ta." Hoắc Băng nói, "Chẳng biết vì sao nghe nói Tróc Ngư bởi
vì phải đi cùng một người liệt như ta đi chữa bệnh mà không được đến săn xuân chơi ta lại có hơi vui vẻ. Đi lấy sách đi A Thận, hôm nay ta muốn
nghe đệ đọc Hoắc Quang truyện."
Minh Thận vội chạy đi tìm sách.
Sau khi y đọc xong Hoắc Băng cũng ngâm xong, Minh Thận chạy tới dìu hắn
tắm rửa rồi lau người cho hắn, sau đó ôm hắn trở về xe lăn, đẩy qua cạnh giường. Hoắc Băng cản tay y lại tự mình bò lên trên giường, lại yên
tĩnh ngồi dựa vào đầu giường đợi Minh Thận xoa bóp chân cho hắn.
Đây là thói quen lưu lại của hai huynh đệ họ lúc còn ở Giang Nam. Chân Hoắc Băng cũng không phải là không có chút cảm giác nào mà chỉ là không có
sức, không đủ để hắn chống đỡ đứng lên, lúc xét nhà thì hắn bị một người đánh lén từ sau lưng, từ đây không đứng lên nổi.
Hai năm đầu thì không có bất kỳ cảm giác nào, sau đó được chăm sóc tốt mới từ từ có
chút cảm giác nhưng lại lúc có lúc không, thỉnh thoảng hay có những cơn
đau nhói. Hoắc gia không giống Minh gia, có căn cơ thâm sâu, về sau Hoắc Băng liền bị Hoắc lão tướng quân đưa đến chỗ bạn cũ, bắt đầu trăn trở
cầu y nhưng chỉ tiếc là vẫn luôn không có tiến triển gì.
Từ trước đến nay hắn đều không làm phiền người khác, vì vậy tự mình học thuật
xoa bóp dự định nhân lúc bản thân còn di chuyển được thì thử nghiệm
thêm, không phải dựa vào ai. Nhưng lúc Minh Thận tới Giang Nam không tới mấy tháng, nhân lúc nhàn rỗi liền theo hắn học được mười phần, thỉnh
thoảng còn lấy hắn ra luyện tập bóp cho hắn đau đến mức kêu loạn, nên
Hoắc Băng từ đây cũng bắt đầu lười biếng.
Minh Thận nghiêm túc
bóp chân cho hắn, Hoắc Băng yên lặng nhìn, sau khi nhìn được một lát thì bỗng nhiên thở dài, đưa tay nhéo mặt y, thấp giọng nói: "Thận Thận."
Minh Thận ngước mắt nhìn hắn: "Hả?"
Hoắc Băng nói: "Lần săn xuân này đệ phải nhìn kỹ công chúa."
"Công chúa?" Minh Thận hơi kinh ngạc.
"Bây giờ nội cung trống vắng bệ hạ chưa lập hậu, thương nhất chính là người
muội muội nhỏ này nên vị trí Phò mã người người đều mơ ước —— tuy rằng
công chúa chỉ mới mười tuổi nhưng mà thành hôn từ sớm Phò mã vào cung
chăm sóc trước kia không phải không có. Có mấy người thủ đoạn bỉ ổi nằm
ngoài suy nghĩ của đệ, cụ thể ta không nói nhiều.... Đệ hiểu không?"
Minh Thận lập tức sốt sắng lên: "Đệ hiểu, hiểu rồi, nhưng mà xung quanh Tiểu điện hạ đều có thị vệ, đệ không biết có thể giúp đỡ được gì?"
Hoắc Băng nói: "Tiểu điện hạ thích đệ, đệ cứ một tấc cũng không rời nàng là
được rồi. Lùi một bước mà nói, lỡ như về sau Tiểu điện hạ nảy sinh chút
tình ý với đệ thì không phải nhà chúng ta sẽ có một Phò mã gia làm rạng
rỡ tổ tông sao?"
Minh Thận liên tục xua tay: "Không được, không được."
Ánh mắt Hoắc Băng sắc bén như đao: "Tại sao không?"
Minh Thận bị ánh mắt của hắn dọa đến sững sờ.
Ca y vẫn chưa biết Tiểu công chúa thân thiết với y như vậy cũng không phải là yêu thích bình thường, mà là.... Loại yêu thích đối với tẩu tử kia,
bởi vì ở chỗ Minh Thận tiểu cô nương có thể nhận được rất nhiều sự tự do và chăm sóc mà ở chỗ Ngọc Mân không thể chiếm được.
Nhưng mà
Minh Thận vẫn nhớ đến chí hướng làm rạng rỡ tổ tông của mình, lúc này
lại bắt đầu cân nhắc: Nếu như Ngọc Mân không thể gả cho y thì khả năng
gả cho ca y có lớn không?
Quan trọng nhất là còn phải xem Mân Mân có thích không, tiểu cô nương cũng không phải lợi thế để trao đổi địa
vị mà suy nghĩ của bản thân nàng mới là quan trọng nhất. Nhìn dáng vẻ
Ngọc Mân đẩy xe lăn của Hoắc Băng chạy như điên thì hình như cũng không
ghét lắm.
Minh Thận cảm thấy có hơi sầu, trong lòng đã yên lặng
lên kế hoạch chuẩn bị ít ngày nữa sẽ đi nói bóng nói gió hỏi Ngọc Mân có tiêu chuẩn gì về ứng cử viên Phò mã cho Mân Mân không, nếu như không có y sẽ tiến cử Hoắc Băng, tuy rằng tính khả thi nhỏ nhưng mà cũng phải
thử một lần, dù sao y cảm thấy Hoắc Băng là người đáng tin nhất mà y
quen biết. Vừa nghĩ tới cái tên xấu xí như Vương Bạt có thể sẽ đi theo
phía sau tiểu cô nương nhà mình cả ngày như hổ rình mồi thì y lại rất
không vui vẻ.
Nếu như Mân ca ca không muốn ca y, như vậy y cũng
có thể nhờ Ngọc Mân an bài kết thân cho ca y, ít nhất trước tiên cũng
giải quyết được một chuyện đại sự cả đời.
Y suy nghĩ một lúc rồi thành thật nói: "Không sao đâu ca, đệ sẽ cố gắng thử một lần."
"Đệ có giác ngộ như vậy là tốt rồi, người nhà chúng ta muốn sống yên phận
thì chỉ có thể lọt vào mắt xanh của người trong hoàng thất lần nữa."
Hoắc Băng nói, "Ca ca cảm thấy đệ nhất định có thể làm được."
Minh Thận đồng ý qua loa, trong lòng xoay vòng vòng mà đánh bàn tính nhỏ của mình rồi chạy về trông coi Ngọc Mân ngủ, hoàn toàn không biết suy nghĩ
của mình đều viết hết lên mặt.
Hoắc Băng luôn mò được mấy tính
toán nhỏ trong lòng y, hai năm qua ngay cả ngày hôm sau Minh Thận muốn
ăn cái gì hắn đều có thể đoán được, lúc này tất nhiên cũng không thoát
được con mắt của hắn.
Hoắc Băng nhìn cửa phòng đóng lại, bên môi
từ từ lộ ra một nụ cười: ".... Ranh con này, ngược lại còn dám nghĩ tới, đừng nói là công chúa cho dù cô nương bình thường cũng sẽ không muốn gả cho một người tàn tật."
*
Sáng sớm hôm sau Minh Thận cùng Ngọc Mân chạy vào trong cung, sao nhỏ trên trời vẫn treo cao, buổi sáng cuối xuân vẫn còn hơi lạnh, y gặp được Ngọc Mân, vốn tưởng rằng Ngọc
Mân sẽ tức giận y đến muộn một buổi tối nhưng kết quả lại không có.
Ngọc Mân thấy hai cái quầng thâm lớn như vậy trên mắt y thì hỏi: "Ngủ không ngon?"
Hắn bước tới sờ tay Minh Thận, phát hiện đầu ngón tay y lạnh cóng, vì vậy
kêu người mang áo lông chồn ra rồi lại gần khoác lên cho y, ôn nhu hỏi:
"Mệt không? Buổi chiều xuất phát ngươi về tẩm cung trẫm nghỉ ngơi chốc
lát đi, trẫm làm xong việc trong tay sẽ tới tìm ngươi, sau đó chúng ta
cùng dùng cơm. Nếu ngươi đói bụng thì ăn cùng Mân Mân trước đi."
Ánh mắt Ngọc Mân rất kỳ lại, giống như đang cố gắng làm ra biểu cảm dịu
dàng, nhưng bởi vì bình thường sa sầm quen rồi nên vì vậy thoạt nhìn có
chút chẳng ra cái gì.
Giọng nói cũng vô cùng dịu dàng. Bình
thường Ngọc Mân nói chuyện đều là thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến,
lúc tốt bụng cũng là hờ hững như nước, từ lúc nào thì đổi tính vậy?
Minh Thận hoảng sợ như chim cút, cẩn thận đưa tay ra đặt trên trán Ngọc Mân: "Mân ca ca, ngươi không sao chứ?"
Ngọc Mân lạnh lùng liếc y một cái: "Trẫm không sao, ngươi hỏi vậy ý là cảm thấy trẫm phải có sao đúng không A Thận?"
Minh Thận vừa thấy hắn trở nên hung dữ lại thì yên tâm, kéo ống tay áo Ngọc Mân nói: "Vậy ta đi ngủ một lúc nha Mân ca ca."
Ngọc Mân lại bắt đầu nhẹ giọng, dịu dàng nhu hòa: "Được."
Minh Thận: "...."
Y cảm thấy Ngọc Mân không được bình thường.
Càng không bình thường hơn chính là sau khi y tỉnh ngủ ngồi dậy Ngọc Mân còn phái người đưa tới một quyển cho y, nửa trước là chữ nước ngoài xiêu
xiêu vẹo vẹo y xem không hiểu, lật qua nửa sau mới tìm được bút ký của
một vị đồng sự —— một vị phiên dịch nhỏ của Ngự Sử đài bọn họ, bình
thường phụ trách phiên dịch các loại tiếng Mông Cổ, tiếng Duy Ngô Nhĩ*
cùng mấy ngôn ngữ lung ta lung tung khác thành tiếng phổ thông.
(*Tiếng Duy Ngô Nhĩ hay tiếng Uyghur là ngôn ngữ chính thức của người Duy Ngô
Nhĩ với khoảng hơn 10 triệu người nói tại khu tự trị Tân Cương.)
Thì ra là một quyển sách xưa, đại khái nói là Tây Dương cũng có thần tiên
tương tự như Nữ Oa và hoàng đế, chỉ có điều nam thần tiên trong này lại
hoang dâm vô độ, thỉnh thoảng lại tìm hoa vấn liễu* khắp xung quanh làm
cho thê tử của hắn rất tức giận, mỗi ngày đều đuổi đánh hắn, thường
xuyên làm cho trượng phu mất hết thể diện.
(*Thưởng ngoạn phong cảnh mùa xuân, sau được dùng trong tiểu thuyết cổ để chỉ kỹ nữ.)
Ngọc Mân dùng bút son phê chuẩn ở chỗ này rồi nói: "Hoàng hậu nên ghen tị."
Minh Thận: "???"
Không phải tất cả sách của y đều nói "Ghen tị là thất đức" sao?
Về sau chính là truyền thuyết người nam thần tiên kia gieo hạt khắp nơi,
Ngọc Mân phê chuẩn lần nữa: "Không thể tu đạo như vậy lấy một người có
ngoại hình ưa nhìn mới là chính đạo, lấy một mình Hoàng hậu là đủ rồi,
Đế Hậu cùng cố gắng. Hậu cung ba ngàn người còn không bằng một người dài lâu.
Minh Thận: "???"
Y nắm quyển sách, cảm thấy tay hơi nóng, ngượng ngùng thở dài nói: "Thì ra Mân ca ca vẫn còn ngây thơ như thế."
Bây giờ y cảm thấy quyển sách này có lẽ đều là nói hưu nói vượn mà Ngọc Mân đưa cho y vui đùa một chút, vì vậy y cũng không để trong lòng. Y rất
yên tâm về Mân ca ca, thở niên thiếu có lẽ Ngọc Mân từng nghĩ tới cưng
chiều người trong lòng nhất lục cung nhưng cũng chưa từng nghĩ đến việc
phong phi thái quá như thế.
Một lát sau, Ngọc Mân vội vàng trở về dùng cơm cùng y, trong bữa ăn ngay cả lời cũng chưa nói được vài câu đã lập tức phải đi ra ngoài.
Mãi đến tận buổi chiều Minh Thận mới
được gặp lại hắn. Ngọc Mân đứng trước Trường Ninh điện, quay đầu lại
nhìn lần lượt từng cỗ kiệu xếp thành hàng mênh mông ngoài điện của mấy
vị quan lại, bỗng nhiên nói: "Uyển Lăng Minh thị, lại đây ngồi cùng
trẫm. Đi đường rất dài, cùng trẫm chơi cờ giải sầu."
Thật ra Minh Thận không biết đánh cờ. Nhưng y cũng biết đây là vinh sủng Ngọc Mân
cho một mình y sợ y bị xóc nảy bên trong kiệu, vì vậy ngoan ngoãn chui
vào trong cỗ kiệu cùng Ngọc Mân. Theo quy củ loại quan ngũ phẩm tép riu
như y phải ngồi kiệu xa vải bố xanh do Nội Vụ phủ đưa tới, bên trong
không có nước trà cùng mâm đựng trái cây, mà cũng không có đệm ngồi mềm
mại, hơn nữa một xe còn phải chen chúc bốn người.
Vốn
định ngồi xuống ở đối diện nhưng Ngọc Mân lại đưa tay kéo y lại gần.
Minh Thận suýt nữa rơi vào trong lồng ngực của hắn, thật vất vả mới ngồi vững vàng bên cạnh Ngọc Mân lại bị hắn kéo qua, lần này thật sự bị hắn
ôm vào trong ngực.
Minh Thận nhanh chóng đẩy hắn: "Bệ hạ, bây giờ là bên ngoài."
"Đây là bên trong. Ai cũng không nhìn thấy được, A Thận." Ngọc Mân ôm y, sờ
đầu y, giọng điệu bình tĩnh, "Lát nữa đi xuống thì sẽ không ôm được."
Minh Thận nhỏ giọng nói: ".... Gần đây bệ hạ rất dính người."
"Ừm. Dính người không được sao A Thận?" Ngọc Mân thấp giọng hỏi, "Trẫm rất
nhớ ngươi, từ sáng tới tối.... Từ sáng tới tối đều nhớ ngươi."
Minh Thận nghĩ thầm quả thật là đã lâu y không có hồi cung, Ngọc Mân lại bắt đầu không đứng đắn, ngay cả nói chuyện cũng trở nên buông thả như vậy. Y có hơi ngượng ngùng, vì vậy tiếp tục nhỏ giọng nói: "Bảo ngài sớm chọn
tú nữ, để thêm nhiều nương nương trong cung...."
Lời còn chưa nói ra tiếng cả người y đã bị Ngọc Mân nhấc lên, bị hắn đặt nằm ngang trên đầu gối, tay bị đè lại.
Trước mắt y trời đất quay cuồng, một lát sau mới nhìn thấy gương mặt áp sát của Ngọc Mân.
"Ngươi nói cái gì?" Ngọc Mân hỏi.
Minh Thận không dám nói.
"Sau hôm trẫm tìm ngươi quay về đã suy nghĩ rất lâu, cũng nghe một chút ý
kiến của người khác, Trình Nhất Đa nói với trẫm Đế Hậu thân mật không
nên nói chuyện quá dè dặt, trẫm cảm thấy rất đúng." Ngọc Mân nói, "Trẫm
sớm đã muốn nói với ngươi, trẫm thích...."
Minh Thận nháy mắt nhìn hắn.
Ngọc Mân bỗng nhiên ngừng nói, bí mật dồn nén trong lòng mười hai năm khiến
mọi thứ trở nên căng thẳng, luống cuống đến mức không có chỗ che thân
nhưng lại bị hắn dùng sự bình tĩnh ngoài mặt che đậy —— cho dù che đậy
không hề tốt lắm, cho dù bí mật này có lẽ chỉ có Minh Thận là không
biết.
Hắn nói: "Trẫm thích...."
Minh Thận nghi ngờ nói: "Thích gì?"
"Trẫm thích nam tử." Ngọc Mân giải quyết dứt khoát, "A Thận, cho dù ngươi nhớ rõ trẫm là kiểu người nào nhưng trẫm chưa bao giờ thích nữ tử, từ nhỏ
đến lớn ta cũng chưa hề nghĩ tới muốn kết hôn với nữ nhân khác."