Phụng Chỉ Làm Nũng

Chương 25


trướctiếp

Dưới sự kiên trì của Ngọc Mân, Minh Thận không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ nhận lấy tất cả đồ vật trong tay người bán hàng rong —— hơn trăm đóa hoa hồ điệp, rồi sắp xếp lại cây trâm cùng trâm ngọc, đồ chơi cho hài tử, son phấn sơn móng tay cùng mấy loại đồ vật linh tinh khác.

Ngọc Mân vui vẻ, giống như tìm kho báu mà chui đầu vào bên trong nghịch nửa ngày rồi hưng phấn nói với Minh Thận: "Kiến Ẩn ca ca, lúc còn nhỏ ước mơ của ta chính là ra ngoài làm một người bán hàng, cái gì cũng có, có thể tha hồ ăn, tha hồ chơi."

Minh Thận tràn ngập đồng cảm: "Lúc ta ở Giang Nam cũng muốn tự mình mở một tửu lâu làm lão bản để có thể ăn thoải mái."

Ngọc Mân lên tiếng: "Nói bản thân thê thảm như vậy nhưng các ngươi có từng trải qua cảm giác khó chịu này ở trong cung chưa?"

Ngọc Mân lập tức nói: "Nhưng mà ca! Ngay cả miếng tôm chiên huynh yêu thích cũng chỉ ăn được nhiều nhất ba đũa, ở trong cung ta cũng bị dạy dỗ nói công chúa không thể ăn quá nhiều, quy củ tổ tông còn dạy bỏ mặc hài tử đói, mấy ngày trước ta nhìn thấy nhi tử của Hải Nam quận vương, lớn hơn ta năm tuổi nhưng chiều cao không khác gì ta lại còn rất gầy, nào có ung dung tự tại như bề ngoài?"

Vừa nói vừa muốn cảm thán: "Ta và hoàng tẩu thực sự quá thảm."

Tiểu cô nương liếc nhìn sắc mặt mơ hồ biến thành màu đen của Ngọc Mân, lập tức sửa lại: "Ta, hoàng tẩu còn có hoàng huynh thật sự quá thảm."

Lúc này Minh Thận cuối cùng cũng lấy lại tinh thần từ việc trả giá không thành, hỏi: "Tại sao bệ hạ cùng Tiểu công chúa lại xuất cung?"

Ngọc Mân hào hứng nói cho y biết: "Là hoàng huynh nhớ hoàng tẩu nên cố ý xuất cung tìm huynh! Còn có Mân Mân cũng rất nhớ hoàng tẩu, lúc nào thì hoàng tẩu mới quay về?"

Ngọc Mân cắt ngang Tiểu công chúa, nói: "Trẫm mang Mân Mân ra ngoài chơi, thuận tiện giám sát xem ngươi có làm tròn trách nhiệm của quan lại triều đình không, ví dụ như gây chuyện, đi dạo kỹ viện gì đó.... Vì sao ngươi ở đây?"

Hắn nhìn chằm chằm Minh Thận.

Minh Thận nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Ta đến đi dạo.... Ta đến tìm ca ca."

Ngọc Mân lại hỏi: "Vậy tìm được chưa?"

Minh Thận mắt thấy phải giải thích rõ ràng thì bắt đầu nhớ lại "Quan lại triều đình bị bắt được đi dạo kỹ viện thì bị phạt bao nhiêu", cũng tính toán lương bổng trợ cấp mấy tháng nay, vừa thất thần vừa ảo não trả lời: "Vẫn chưa, chưa tìm được. Chắc là huynh ấy về nhà rồi."

"À, về nhà." Ngọc Mân nói.

Minh Thận mắt to trừng mắt nhỏ với hắn nửa ngày thì bỗng nhiên vỗ đầu một cái, nhớ ra: "Đúng rồi bệ hạ, thần còn có chút việc gấp phải xử lý, có thể cho phép thần lui xuống trước không, lát sẽ sẽ quay lại tìm ngài?"

Ngọc Mân nói: "Trẫm đi cùng ngươi."

Minh Thận không còn cách nào chỉ đành phải dẫn Ngọc Mân cùng đi hoa lâu. Hoa lâu đột nhiên đóng cửa, mấy khách nhân quan sát một chút thì lục tục đi mất, chỉ còn dư lại một dám tú bà cùng mấy cô nương không biết xảy ra chuyện gì xếp thành một hàng, đứng dưới lầu vừa tắm nắng vừa nói chuyện trời đất, còn trêu đùa vài câu với người qua đường.

Cách hoa lâu càng gần mặt Ngọc Mân càng đen. Minh Thận liếc mắt thì thấy cô nương nhờ y khắc hoa cho, lúc định đi tới lại quay đầu kéo Ngọc Mân, nhón chân đè lên vai của hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bệ hạ đừng đi lên phía trước rất nguy hiểm, quá nhiều người, nói không chừng còn có thích khác, bây giờ mọi người đều giả dạng mặc thường phục nên rất dễ xảy ra chuyện."

Ngọc Mân lại đứng bất động, nhìn y mắt đầy ý cười mà đi tới chỗ một cô nương như hoa như ngọc đứng dưới lầu.

Thật ra là Minh Thận sợ Ngọc Mân bị người khác đùa giỡn —— các cô nương hoa lâu rất phóng tính tùy hứng, có lúc nói chút lời làm cho một nam nhi như y cũng đỏ mặt, các cô nương chỗ này đều rất ưu ái khách làng chơi vẻ ngoài tuấn tú chớ nói chi là Ngọc Mân dáng dấp xinh đẹp như vậy. Y nhìn thấy Ngọc Mân còn chưa tới gần nhưng đã có cô nương tò mò đánh giá hắn, che mặt xôn xao bàn luận gì đó, thỉnh thoảng còn cười vài tiếng.

Đáng tiếc bản thân Ngọc Mân không hề phát hiện, tầm mắt hắn vẫn luôn đi theo Minh Thận.

Minh Thận khắc trâm hoa cho cô nương xong thì thu năm đồng làm tiền thù lao, rồi vui vẻ quay về tìm Ngọc Mân dưới ánh mắt lưu luyến không rời của cô nương đó.

Ngọc Mân lạnh giọng hỏi: "Làm gì vậy?"

Minh Thận vò đầu: "Ngài thấy mà, giúp người ta sửa lại trâm ngọc đồ trang sức gì đó, có thể đổi chút tiền."

"Sửa thế nào?" Mặt Ngọc Mân không cảm xúc.

Minh Thận quan sát sắc mặt hắn một chút, cảm thấy e rằng bản thân thật sự bị bắt vì cho rằng đi dạo kỹ viện —— trong lòng run sợ kiếm trong gánh người bán hàng rong một cây trâm gỗ rồi lại tìm một bông hoa, làm mẫu cho hắn xem cách xâu hoa vào trong cây trâm, sau khi xâu xong Ngọc Mân nói: "Không nhìn rõ, làm lại lần nữa."

Minh Thận ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, nhanh chóng xâu một bông cho hắn, động tác chậm lại để Ngọc Mân nhìn kỹ.


trướctiếp